Người đăng:
Mấy hôm sau ngày từ vùng đất của Tử linh trở về, Hàn Thạc nằm yên một chỗ để
khôi phục lại bản thân. Hắn chờ cho đến khi tinh thần lực sung mãn trở lại thì
lại đi vào U Ám sâm lâm bắt vài con ma thú về để tiếp tục luyện ma pháp Linh
Hồn Chấn Chiến.
Miệt mài luyện tập, rốt cuộc cũng đến ngày Hàn Thạc có thể tùy tâm sở dục thao
túng tinh thần lực của bản thân. Ma pháp Linh Hồn Chấn Chiến vừa xuất ra, một
con ma thú trúng phải liền hộc máu rồi ngã xuống.
Thuần thục ma pháp này tức là có thể tùy ý khống chế tinh thần lực, cũng coi
như là hắn đã làm chủ được cảnh giới Ma đạo sư. Vì vậy Hàn Thạc bắt đầu tu tập
sang cấp bậc cao hơn là Vong Linh Đại ma đạo sư, cảnh giới có thể làm chủ hoàn
toàn ma pháp.
Điều chính yếu đầu tiên đó là triệu hoán được Cốt ma, Lão thi yêu, Mộc nãi y
lĩnh chủ. Vong Linh pháp sư càng về sau càng có thể triệu hoán về các bất tử
sinh vật có cấp bậc cao cũng như tăng chủng loại triệu hoán. Nếu Hàn Thạc có
thể đạt tới cảnh giới Đại ma đạo sư thì có thể triệu hoán cả Cốt ma, Lão thi
yêu lẫn Mộc nãi y lĩnh chủ.
Nói về ba triệu hoán thuật này, ngoại trừ sự khác nhau đôi chút về chú ngữ thì
ngoài ra cũng không có gì quá dị biệt. Cốt ma, Lão thi yêu và Mộc nãi y lĩnh
chủ là những bất tử sinh vật cùng đẳng cấp. Linh hồn ấn ký của bọn chúng mặc
dù bất đồng nhưng lực lượng chênh lệch cũng không lớn. Chỉ cần Hàn Thạc có thể
nắm vững một loại triệu hoán thuật trong đó như Cốt ma rồi thay đổi chú ngữ là
có thể gọi về hai loại bất tử sinh vật còn lại.
Có điều cũng như ma pháp Linh Hồn Chấn Chiến, Vong Linh pháp sư càng về sau để
nắm vững một loại ma pháp thì càng khó khăn. Thể ngộ về Vong Linh ma pháp mà
Hàn Thạc chiếm giữ của Vong Linh Ma đạo sư Khắc Lai Đốn bây giờ vẫn như cũ,
hoàn toàn vô dụng.
Bắt đầu từ cảnh giới này, mỗi Vong Linh ma pháp mà hắn tu tập đều phải tự bản
thân từ từ nghiên cứu. Cũng may mà trong Tử Vong Mộ Địa có đầy đủ thư tịch cho
hắn nghiên cứu, nhất là thư tịch về bản chất Vong Linh ma pháp thì nhiều vô
kể.
Trong thời gian còn luyện chế ba Tà Ác kỵ sĩ và mười hai Huyền Ma, Hàn Thạc
cũng tập trung nghiên cứu sâu thêm một tầng về Vong Linh ma pháp.
Bất tri bất giác, thời gian đã trôi qua được vài ngày. Một ngày nọ, Hàn Thạc
đang ngâm xướng chú ngữ thì đột nhiên cảm ứng được khí tức quen thuộc từ bên
ngoài truyền vào Tử Vong Mộ Địa.
Hàn Thạc đang đau đầu suy nghĩ chợt bừng tỉnh rồi cầm lấy Khô lâu pháp trượng
đi ra ngoài, hỏi Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc đang quanh quẩn:
Tại sao ngươi tới đây?
Chủ nhân tôn quý! Ta cảm ứng được sự tồn tại của người, vừa lúc ta cũng đang ở
Nhật Diệu cốc liền đến đây thăm người. - Dâm long vừa thấy Hàn Thạc thì lập
tức tung hô.
Hắc long cũng không biến đổi gì nhiều. Bất quá Hàn Thạc cảm nhận khí tức trên
người y tựa hồ cường đại hơn một chút. Cát Nhĩ Bá Đặc cả người đen như than,
sau khi vào Tử Vong Mộ Địa thì lập tức chủ động thao thao bất tuyệt báo cáo
cho chủ nhân tình hình của Nhật Diệu cốc.
Nghe y nói một hồi, Hàn Thạc dần dần nắm được tình hình của Nhật Diệu cốc. Bắt
đầu từ lần trước, hắn đã bày mưu dùng mỏ bí ngân để các phương thế lực tàn sát
nhau trong sơn cốc. Tứ đại thế lực sau đó liền tạm thời ngưng chiến, ngược lại
còn tập trung sức lực để tìm cho ra bàn tay đen đạo diễn đằng sau.
Lần đó Lao Lôi Tháp đã từng nói, bất kể kẻ nào tìm được hung thủ thì sẽ là
người chấp chưởng duy trì trật tự tại Nhật Diệu cốc. Tuy nhiên, bất kể thế lực
lớn nhỏ nào, dù đã hết sức cố gắng nhưng qua mấy tháng cũng đều bất lực.
Đặc Lan Khắc Tư thì dĩ nhiên hiểu được hung thủ chân chính là Hàn Thạc đã sớm
rời đi từ lâu. Một mặt gã vừa tỏ vẻ quan tâm đến chuyện này, mặt khác thì lặng
lẽ phát triển dong binh đoàn Hồn Diệt. Bất tri bất giác, Hồn Diệt vốn đang từ
vô danh, nhờ vào kim tệ dồi dào và danh vọng của Đặc Lan Khắc Tư dần dần đã
trở thành phương thế lực lớn thứ năm của Nhật Diệu cốc.
Ngoài ra, nhờ ăn được một viên Niết Bách đan của Hàn Thạc mà thực lực của gã
từ kiếm sư đột phá lên Đại kiếm sư. Bây giờ trong các thế lực tại Nhật Diệu
cốc cũng chỉ còn có Lao Lôi Tháp có thể cuồng hóa ba lượt là có thể hơn được
gã, còn bọn Phật La Lí Đạt và Á Đương Môn La thì không phải là đối thủ.
Hồn Diệt càng nổi danh thì Đặc Lan Khắc Tư càng thu nạp được nhiều cao thủ ưu
tú. Lúc trước gã vốn chỉ tàn nhẫn giờ lại thêm vài phần âm độc, không vội đối
phó Phật La Lí Đạt ngay mà tính toán từ từ hành hạ y từng chút một.
Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc phối hợp ăn ý với Đặc Lan Khắc Tư, mọi nhiệm vụ đều
được giải quyết thỏa đáng. Trong quá trình này, dâm long thường tìm tới các
chỗ trăng hoa, lợi dụng công pháp mà Hàn Thạc dạy hắn, lén lút thu nạp một ít
âm khí nên thực lực cũng tiến bộ rất nhanh.
Nghe Cát Nhĩ Bá Đặc nói xong toàn bộ tình thế của Nhật Diệu cốc, Hàn Thạc mơ
hồ có chút lo lắng. Trước mắt, dong binh đoàn Hồn Diệt của Đặc Lan Khắc Tư đã
trở thành phương thế lực lớn thứ năm của Nhật Diệu cốc. Điều này cũng có nghĩa
là Hồn Diệt đã có đủ tư cách tham gia tranh đoạt quyền lợi trong cốc, điều mà
trước kia nó không có. Ngoài ra trước kia cũng chỉ có Phật La Lí Đạt dùng hết
sức muốn đẩy Đặc Lan Khắc Tư vào chỗ chết, giờ Hồn Diệt phát triển như vậy, ba
phương thế lực kia đương nhiên cũng sẽ càng tập trung chú ý vào gã.
Ngay cả Lao Lôi Tháp của tộc Cuồng chiến sĩ cũng e là không còn giữ thái độ
hữu hảo với Đặc Lan Khắc Tư nữa. Dẫu sao bây giờ thì rốt cuộc gã cũng có uy
hiếp tới thực lực của dong binh đoàn Già La của hắn. Trên thế giới này không
có bằng hữu vĩnh viễn. Một khi xảy ra xung đột về mặt lợi ích, rất có thể sẽ
phát sinh một số chuyện bẩn thỉu.
Trầm tư một lát, hắn hiểu được là từ nay về sau chuyện phát triển của bọn Đặc
Lan Khắc Tư cũng sẽ không còn dễ dàng như trước đây. Bất quá Hàn Thạc tin
tưởng năng lực Đặc Lan Khắc Tư nên cũng không lo lắng quá nhiều, mỉm cười với
dâm long:
Cho ngươi một thứ này.
Cái gì vậy? - Cát Nhĩ Bá Đặc đang thao thao bất tuyệt nghe chủ nhân nói vậy
thì kinh ngạc hỏi.
Hàn Thạc lấy từ trong không gian giới chỉ ra khối ma thú tinh hạch của Lục
long. Khối tinh hạch lưu chuyển ánh xanh biếc lóng lánh, ẩn chứa bên trong
năng lượng cực lớn, Cát Nhĩ Bá Đặc lập tức vui mừng như điên, hét lớn:
Là tinh hạch của siêu giai ma thú phải không?
Không sai, đây là ma thú tinh hạch của một con Lục long. Ta nghĩ nó đối với
ngươi chắc hữu dụng chứ? - Hàn Thạc mỉm cười hỏi dâm long.
Gật đầu như gà mổ thóc, thần tình Cát Nhĩ Bá Đặc hưng phấn, đưa tay phải cầm
lấy khối ma thú tinh hạch rồi cười lớn:
Hữu dụng, quá hữu dụng đi chứ. Ta có thể cảm giác được bên trong nó ẩn chứa
năng lượng khổng lồ. Lục long này có đẳng cấp cao hơn ta. Vì vậy ta nhất định
có thể tiến hóa đến lần thứ hai.
Tốt lắm, ngươi lập tức thôn phệ nó cho ta rồi cứ ở lại trong Tử Vong Mộ Địa mà
tiến hóa đi. - Khối ma thú tinh hạch của Lục long này vốn là Hàn Thạc chuẩn bị
riêng cho Cát Nhĩ Bá Đặc nên vừa thấy bộ dạng sung sướng đến phát cuồng của y
thì cười nói.
Hắc long ngoại trừ tính tình dâm đãng thì đích xác là một nô bộc trung tâm.
Lần trước tại Cấm kỵ chi địa sâu trong U Ám sâm lâm, y càng biểu hiện lòng
trung thành khiến Hàn Thạc cảm động. Nếu không lúc hắn đang phát cuồng đó chắc
là sẽ vĩnh viễn nhập vào ma đạo.
Cám ơn chủ nhân, người thật quá vĩ đại! Lời ca ngợi này là phát ra tự đáy lòng
của người hầu trung tâm này. . . . . . - Cầm ma thú tinh hạch của Lục long
trong tay, dâm long vỗ mông ngựa thao thao bất tuyệt. Kết giao với loài người
cũng đã lâu, kỹ thuật này của y tựa hồ đã cao thêm một tầng, tuyệt không hề có
một câu nào lặp lại.
Được rồi, được rồi! Ngươi đem cái ma thú tinh hạch của Lục long này thôn phệ
cho ta là tốt rồi. Đừng đứng đó mà nói nhảm nữa. - Hàn Thạc cắt ngang câu tán
tụng của Hắc long, dở khóc dở cười nói với y.
Cát Nhĩ Bá Đặc thôi không nói nhảm nữa, hưng phấn gật đầu với Hàn Thạc:
Chủ nhân, ta phải hóa thành bản thể nên ở trong Tử Vong Mộ Địa sẽ bất tiện,
vậy ta đi ra ngoài đây.
Đi đi, có điều hãy cẩn thận một chút. Đừng làm rối loạn trận pháp mà ta đã bố
trí. - Hàn Thạc thấy Hắc long hưng phấn cầm khối tinh hạch hăm hở chạy ra
ngoài Tử Vong Mộ Địa thì vội vàng nhắc nhở.
Chủ nhân yên tâm đi! Ta biết nên làm như thế nào mà. - Hắc long trả lời, tránh
xa hai đại trận mà Hàn Thạc bố trí rồi đến một khu vực khác hóa thành bản thể,
đem khối ma thú tinh hạch của Lục long nuốt chửng.
Xem bộ không bao lâu nữa, Cát Nhĩ Bá Đặc có thể trở thành siêu giai ma thú
tiến hóa lần thứ hai. Hàn Thạc thầm nghĩ một lát rồi ở giữa Tử Vong Mộ Địa
tiếp tục không ngừng ngâm lại nhiều lần các chú ngữ.
Qua một vài ngày, Hàn Thạc đột nhiên nhớ tới các Ải nhân trong sơn cốc, liên
tưởng tới kĩ nghệ chế tạo vũ khí của họ. Hắn cũng nhớ lại lời hứa với Tích
Dịch tổ vương Đạt Gia Tây liền rời Tử Vong Mộ Địa đi tới sơn cốc của Ải nhân
một chuyến.
Mùa đông đã đi qua. Bên trong sơn cốc của Ải nhân tràn đầy mùi vị thơm ngát
của hoa cỏ. Các Ải nhân canh giữ sơn cốc đều nhận ra Hàn Thạc nên hắn cứ thẳng
đường tiến vào. Trong cốc, hắn thấy một số ải nhân đang làm rượu trái cây. Bọn
họ vừa thấy Hàn Thạc thì bất kể già trẻ đều không ngừng hoan hô.
Một hài tử cao chưa đến một thước được một phụ nữ sai khiến liền bưng một chén
rượu thơm nức mùi trái cây đi tới trước mặt hắn chúc tụng:
Hàn thúc thúc, người uống chén rượu này đi. Rất ngon đó. - Chú bé kiễng chân
bưng chén rượu đầy cho Hàn Thạc.
Hàn Thạc ngồi xổm xuống, khẽ xoa đầu hài tử rồi cười lớn cầm lấy chén rượu:
Cám ơn cháu!
Hài tử này cười toét miệng, hơi xấu hổ đỏ ửng cả mặt mày, chạy đến bên mẫu
thân líu lo:
Hàn thúc thúc cám ơn con.
Các Ải nhân thuần phác, vô luận là lão giả hay tráng niên đều cười lên ha hả.
Bên trong sơn cốc tràn đầy một bầu không khí vui vẻ. Xem chừng đoạn thời gian
này thì cuộc sống của các ải nhân rất tốt.
Ban Nại Đặc vừa nghe nói Hàn Thạc đến lập tức chạy đến tìm, hét lớn từ xa:
A, Hàn! Ngươi khỏe không, lâu rồi không tới a! - Y chắc là đang chế tạo vũ
khí, nửa thân trên để trần, mặt đen xì, tay trái nắm chặt một cây búa lớn.
À, à, gần đây ta có nhiều việc bận. Thế nào, có khỏe không? - Hàn Thạc cười,
hỏi lại.
Đương nhiên, mùa xuân đã đến rồi. Mùa đông vừa rồi ngươi cung cấp cho chúng ta
nhiều thực vật ăn còn chưa hết. Bây giờ còn có rất nhiều thịt muối. Chúng ta
vừa khai thác được một ít khoáng thạch. Ta đang chỉ dẫn bọn thanh niên học tập
kỹ xảo chế tạo vũ khí. Cuộc sống bây giờ so với trước kia tốt hơn rất nhiều
rồi. - Ban Nại Đặc cười ha hả, thoạt nhìn tinh thần rõ ràng rất tốt.
Trưởng lão đâu, ta cần gặp người bàn một vụ làm ăn lớn.
Hàn, cửa sơn cốc của Ải nhân vĩnh viễn mở rộng chào đón ngươi. Chế tạo vũ khí
cho ngươi là vinh hạnh của chúng ta, không thể xem như sinh ý được. - Trưởng
thôn Tạp Nhĩ Văn của Ải nhân chống quải trượng, cười tủm tỉm, vuốt râu đi ra
từ một căn phòng đá phía xa.
Thân thể lão rõ ràng càng ngày càng suy yếu. Người tới tuổi này rồi cũng khó
tránh đi lại khó khăn. Râu tóc lão cũng đã bạc hết, bước tới đều phải dựa vào
quải trượng. Xem bộ cũng không trốn được số mệnh vốn sinh lão bệnh tử.
Có điều tinh thần của lão thì rất sảng khoái, cười ha hả đầy hòa khí. Hai Ải
nhân trẻ tuổi vừa thấy lão xuất hiện liền chủ động đến dìu lão. Ban Nại Đặc
nói:
Trưởng lão, có chuyện gì mà người ra đây?
Ta đến đây đương nhiên là muốn gặp mặt Hàn rồi. Ban Nại Đặc, ta còn chưa già
như ngươi nghĩ đâu? Ngươi không phải đang thấy ta tự đi tới một mình đó sao?
Ha ha!
Tạp Nhĩ Văn cười lớn, sau đó khom người thi lễ với Hàn Thạc:
Ải nhân trong sơn cốc này vĩnh viễn cảm kích ân huệ của ngươi. Đã là bằng hữu
thì không nói chuyện làm ăn. Ngươi cần bao nhiêu vũ khí, chúng ta đều sẽ giúp
ngươi chế tạo, đây là thái độ của chúng ta đối với bằng hữu.
Tới đây lần này, Hàn Thạc chủ yếu là muốn Ải nhân chế tạo một ít vũ khí cho
Tích dịch nhân ở thế giới dưới lòng đất. Hắn đã đáp ứng với Tích Dịch tổ vương
Đạt Gia Tây giúp đỡ các tích dịch nhân một tay. Mặc dù lần trước các tích dịch
nhân đã thu được một số vũ khí từ các kỵ sĩ đã chết của Tử Kinh kỵ sĩ đoàn
nhưng số vũ khí này còn rất thiếu với nhu cầu của bọn họ.
Mặt khác, thân thể của Tích dịch nhân không quá giống với người thường. Hàn
Thạc muốn Ải nhân chế tạo riêng cho bọn họ một số vũ khí. Đương nhiên Thành vệ
quân trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cũng cần Ải nhân chế tạo cho bọn chúng vì Ải
nhân cũng là những người chế tạo xuất sắc các loại binh khí của nhân loại.
Lúc Hàn Thạc miêu tả, Tạp Nhĩ Văn chăm chú nghe. Sau đó, lão cười nói:
Yên tâm đi! Đám hài tử gần đây cũng rất rảnh rỗi. Trước mắt, chúng ta cũng đã
có đủ thực vật, cũng không cần ra ngoài đi săn. Ta sẽ bố trí để bọn chúng chế
tạo số vũ khí mà ngươi cần.
Đa tạ trưởng lão. - Hàn Thạc thật lòng cảm kích.
Ha ha, đã là bằng hữu bất tất phải nói câu khách sáo này. Khó khăn lắm ngươi
mới tới được một chuyến. Vậy cứ tận tình hưởng thụ rượu hoa quả chúng ta mới
làm đi. - Tạp Nhĩ Văn hào sảng nói rồi kéo hắn tới chỗ người phụ nữ đang làm
rượu hoa quả kia.
Tốt lắm, ta sẽ cùng vui vẻ với trưởng lão vài chén! - Hàn Thạc thoải mái đồng
ý.