Người đăng:
Hàn Thạc cao hơn một mét chín, từ buồng trong bước ra tự nhiên mang đến cho
người khác một loại chấn nhiếp, cho dù sơn nhân trước mặt cao hơn hẳn, hắn vẫn
hiển lộ vẻ hạc giữa bầy gà, nhất là loại khí chất tà dị sau khi tu luyện ma
công càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác.
Mỉm cười đi tới, Hàn Thạc lấy từ trong không gian giới chỉ ra từng mâm thịt
được nướng nhuộm sắc vàng, đặt lên trên bàn trước mặt chúng nhân.
Các vị, đây là một số loại thịt khá hiếm lạ ta đặc biệt đi xa săn kiếm về, mọi
người đừng ngại nếm thử xem mùi vị thế nào? - Bày biện mấy mâm thịt lớn lên,
Hàn Thạc mỉm cười mời mọi người nhấm nháp.
Kiệt Khắc vừa bị Đa Khắc Tư cuốn lấy kéo qua một bên thương nghị quân tư (chi
phí quân đội), vừa ngửi thấy mùi thịt sống nướng lâu không nếm, dạ dày cũng
không khống chế nổi mà đi tới chỗ mỹ thực. Hắn bỏ Đa Khắc Tư vẫn đang bám chặt
không ngừng chạy luôn sang bên này.
Đa Khắc Tư là một cuồng nhân chiến tranh dã tâm bừng bừng, việc duy nhất hắn
cảm thấy hứng thú đó là dùng năng lượng lớn nhất để rèn luyện lực lượng có
trong tay càng thêm cường đại, sao cho trong chiến đấu thể hiện được lực sát
thương kinh khủng.
Bởi vậy, trong khoảng thời gian này Đa Khắc Tư đối với tiểu Kiệt Khắc mập nắm
tài vụ hứng thú cực lớn, lợi dụng tất cả thủ đoạn cố gắng moi từ trong tay
Kiệt Khắc càng nhiều trang bị. Kiệt Khắc mới đầu còn e ngại với gã, dần dần
trở nên càng ngày càng thong dong, cũng không dựa theo nguyện vọng của Đa Khắc
Tư mà cấp hết thảy những thứ gã muốn.
Gia hỏa ngươi ha ha.
Thấy Kiệt Khắc chạy vội tới, Hàn Thạc cười lắc lắc đầu, rồi thần thái mới ung
dung nói với năm sơn nhân thủ lĩnh:
Không nên lo lắng a, mọi người nhanh động thủ đi, những thứ này bình thường
không thể ăn được đâu.
Kể cả Phúc Tạp Lâm trong năm sơn nhân thủ lĩnh đã biết Hàn Thạc cũng không
tưởng tượng được hắn hờ hững cao cao tại thượng như vậy, gã cũng cảm thấy hết
sức lo sợ nên càng tỏ vẻ thận trọng thêm.
Kiệt Khắc quen thuộc Hàn Thạc nhất, đã nhiều năm qua cũng chỉ có hắn là bằng
hữu của Hàn Thạc, hắn sẽ không khách khí như người khác, liền cầm một cái dĩa
xiên luôn một miếng thịt thơm phưng phức cho vào trong miệng, vừa nhai vừa
ngạc nhiên trầm trồ khen ngợi:
Ê ừm, rất ngon, đây là thịt gì thế, ngon quá!
Đây là chân trước của Hạt vĩ sư (Manticore, xem hình dáng con này trong game
HeroIII, thành rồng đen). Mùi vị không tệ chứ?
Hàn Thạc cười trả lời, chỉ vào từng mâm mỹ thực còn lại giới thiệu:
Mâm này là đuôi Thâm thủy độc mãng, chính là thịt ngươi vừa nhai. Còn đây là
não Ưng thân nữ yêu, mùi vị thế nào cứ nếm là biết, cái này là. . . . ..
Theo sự giới thiệu của Hàn Thạc, năm sơn nhân thủ lĩnh kể cả đám Phạt Khắc
Lan, Đa Khắc Tư, toàn bộ đều trợn mắt há hốc mồm, như thế nào cũng không nghĩ
được mỹ thực trước mặt vậy mà đều là từ trên người cao cấp ma thú. Ma thú đến
cấp bậc này, phải có đội ngũ mạo hiểm giả thuần thục hợp lực mới có thể săn
được. Nếu không người bình thường đối mặt chỉ có đường chết.
“Chung quanh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ làm sao có loại ma thú này a. Hắn rốt cuộc
đã đến địa phương nào săn vậy? Ôi, đám cao cấp ma thú này người bình thường
không thể săn được. Thành chủ đại nhân quả nhiên là quái vật không thể tưởng
tượng nổi!”
Ngoại trừ Hàn Thạc ra, tất cả mọi người ở đây đồng loạt có loại cảm khái này
trong lòng, ánh mắt từng người nhìn về phía hắn cũng đều quái lạ.
Cái gì. Đây là chân trước của Hạt Vĩ Sư! - Kiệt Khắc bị dọa nhảy dựng lên, dĩa
trong tay vẫn còn một miếng thịt lớn nữa, hắn đã từng nghe nói móng vuốt Hạt
Vĩ Sư mà chộp xuống, thường thường có thể xé một người thành mảnh nhỏ, lại
ngẫm tới mùi thơm miếng thịt đang nhai trong miệng, bất giác kêu to.
Đúng rồi, mùi vị thế nào? - Hàn Thạc ha ha cười, nhìn chằm chằm Kiệt Khắc hỏi.
Mùi vị không vấn đề gì, nhưng mà ta vừa nghĩ tới cảnh tượng Hạt Vĩ Sư dùng
chân trước xé nát người ra, tự nhiên có hơi sợ! - Kiệt Khắc nghĩ lại còn rùng
mình, con mắt ti hí nhìn món ăn ngon mà đảo tới đảo lui, vừa muốn ăn tựa hồ
lại có điểm áp lực không vượt qua được trong lòng.
Liếc nhìn mấy người phát hiện biểu tình của họ cũng quái quái, Hàn Thạc phì
cười nói:
Sao thế, chẳng lẽ các ngươi không dám ăn? Ai a, cái này là ta đặc biệt vì các
vị săn được đấy, sẽ không phải không nể mặt ta chứ?
Dưới ánh mắt chăm chú của Hàn Thạc, Đa Khắc Tư không nói một lời, đi tới trước
mâm thịt Ưng thân nữ yêu, dĩa cũng xiên một miếng thịt lớn đen sì, trầm mặt há
to mồm nuốt luôn.
Có gì mà ghê gớm, hừ! - Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, Địch Lỵ Á bĩu môi hừ nhẹ
một tiếng, cầm lấy dĩa xiên một miếng sườn Thâm thủy độc mãng, nhai cẩn thận.
Chỉ ăn một miếng nhỏ, mày Địch Lỵ Á liền dãn ra, khá hưng phấn lại vung dĩa,
cố gắng lấy một miếng lớn hơn nếm, miệng tán thưởng:
Thật sự ăn rất ngon!
Hắc hắc, Thâm thủy độc mãng hàm ý kịch độc, ta cũng không biết đã xử lý sạch
sẽ hay chưa. Vạn nhất không làm sạch sẽ, vậy sẽ có phiền toái lớn rồi! - Nhìn
Địch Lỵ Á dáng người động nhân, cái miệng nhỏ nhắn đang nhai nhồm nhoàm, Hàn
Thạc nhếch miệng lẩm bẩm.
Địch Lỵ Á không để ý hình tượng đang ăn uống thả cửa, lỗ tai vừa vặn nghe được
lời lẩm bẩm của Hàn Thạc, động tác vốn cực kỳ hứng thú bỗng cứng đờ lại, gò má
phơn phớt hồng trở nên trắng bệch, mắt nhìn hắn, thanh âm khẽ run rẩy:
Ngài nói cái gì?
Không có gì, ha ha, Thâm thủy độc mãng có tính kịch độc, nếu nói ta không xử
lý sạch sẽ, ngươi bây giờ e rằng đã ngã xuống rồi! - Hàn Thạc cười lớn, thoải
mái trả lời.
Đáng ghét, vậy mà làm ta sợ! - Địch Lỵ Á hung tợn trừng mắt nhìn Hàn Thạc,
cũng không truy cứu sự hăm dọa của hắn nữa, bao nhiêu chú ý đặt hết vào mâm
thịt Thâm thủy độc mãng.
Lúc này, bốn sơn nhân thủ lĩnh còn lại còn có Phạt Khắc Lan, Địch Khắc, Thiết
Tư Đặc, đã bắt đầu hành động, nhất là tiểu Kiệt Khắc mập càng bưng cả mâm lên
mà “hạ thủ”.
Những đồ ăn hiếm lạ này bình thường bọn họ rất ít được thấy, càng miễn bàn đến
dư vị khi nhấm nháp. Đồ ăn Hàn Thạc mang đến mặc dù không ít nhưng số người
tương đối nhiều, nhất là sức ăn của sơn nhân lại có tiếng là lợi hại, Địch Lỵ
Á rất sợ khi mình nói, mấy người kia sẽ giành phần hết cho nên không hề để ý
đến phản ứng của Hàn Thạc, gia nhập cuộc chiến đoạt đồ ăn.
Không biết bao lâu, tổng cộng sáu mâm đồ ăn đã bị đám người điên cuồng quét
sạch sành sanh, chúng nhân tay cầm dĩa mà vẫn còn thòm thèm. Một mặt là do mùi
vị thức ăn quả thực rất tuyệt vời, mặt khác những vật liệu hiếm lạ này càng
làm cho người ăn thấy sửng sốt, cho nên bọn họ đã chén sạch sáu mâm đồ ăn rất
nhanh.
Đến khi đám người hầu được được phủ thành chủ thuê mang từng mâm đồ ăn mà bọn
họ đã chuyên tâm nấu nướng lên, đoàn người trái lại thấy chán ngắt vô vị, loại
thực phẩm bình thường này đã không để vào mắt nữa.
Cơm no rượu say xong, đoàn người đi theo Hàn Thạc tới phòng nghị sự, đống hỗn
độn này tự có người hầu đi thu thập.
Hàn Thạc vẫn cười tủm tỉm, lời ăn tiếng nói đầy chất khôi hài, không như trong
tưởng tượng khó có thể sống chung của năm sơn nhân. Đến khi tất cả đều an tọa,
mọi người đều bớt đi vài phần thận trọng, lại có thêm vài phần hữu hảo thân
thiết, trong đó công lao của những đồ ăn hiếm lạ kia đích thực không nhỏ.
Hàn Thạc việc đáng làm thì phải làm, ngồi ở trung tâm, mỉm cười liếc nhìn năm
sơn nhân thủ lĩnh, thấy năm người đã thu liễm ý cười ngồi nghiêm chỉnh, liền
gật gật đầu nói:
Các vị không cần phải khẩn trương, lần này mời mọi người tới đây là ta muốn
cùng thương lượng với mọi người một số công việc phát tài chung. Các ngươi đều
là dân cư thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, có lẽ là bởi vì thành chủ trước không thể được
mọi người tín nhiệm mới dần dần xa lánh liên lạc với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
Lần này bệ hạ ban thành Bố Lôi Đặc Nhĩ cho ta, bản thân ta sẽ không để cho
lĩnh địa này lại phải chịu việc tẩy kiếp của bảy đại công quốc cùng các loại
cường đạo, chẳng những thành Bố Lôi Đặc Nhĩ sẽ không mà năm mỏ quặng các ngươi
cũng sẽ được bảo vệ. Từ nay về sau ta hy vọng mọi người có thể chính thức đồng
tâm hiệp lực, cùng nhau phát triển thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
Thành chủ đại nhân, ta tin tưởng ngài có thể mang lại sự yên ổn cho thành Bố
Lôi Đặc Nhĩ. Ta thân là sơn nhân thủ lĩnh của Tháp Lý sơn, nguyện ý chịu sự
điều khiển của thành chủ đại nhân, ta biết thành chủ đại nhân sẽ không xử tệ
với chúng ta. - Phúc Tạp Lâm tức thì đã có quyết định. Trong lòng hắn hiểu
được bằng vào lực lượng một mình Hàn Thạc là có thể khiến cho Tháp Lý sơn tổn
thất nặng nề, trên đường tới khi hắn được chứng kiến thành Bố Lôi Đặc Nhĩ
phòng ngự nghiêm ngặt, quyết tâm này càng thêm kiên định.
Đối với sự hữu hảo của Phúc Tạp Lâm Hàn Thạc đã tính được trước, nghe vậy mỉm
cười gật đầu tỏ ý nói:
Đa tạ ngươi Phúc Tạp Lâm, lần trước Phạt Khắc Lan đối mặt với uy hiếp của
cường đạo, đã được Tháp Lý sơn các ngươi trợ giúp, điểm này bổn thành chủ
trong lòng đã rõ.
Đại nhân khách khí rồi, trước kia là bởi vì thành chủ ngay cả thành dân của
mình cũng không có, mới khiến ta thấy xem nhẹ. Đại nhân cùng bọn họ hoàn toàn
bất đồng, thân là một thành viên của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, đây là việc ta nên
làm, hơn nữa đại nhân lần trước cũng đã trợ giúp giải vây cho Tháp Lý sơn
chúng ta, Đồ La Đạt vĩnh viễn sẽ không trở lại xâm phạm chúng ta nữa. - Phúc
Tạp Lâm cực kỳ thức thời, đã quyết định hợp tác chặt chẽ với Hàn Thạc, sẽ dốc
hết sức bắt đầu làm.
Phúc Tạp Lâm biểu lộ như thế, bốn sơn nhân thủ lĩnh kia không khỏi đưa mắt
nhìn nhau, trong lòng họ vị tân nhậm thành chủ này vô luận phương diện nào
cũng cực kỳ xuất sắc, duy nhất khiến cho bọn họ có phần lo lắng chính là e
ngại Hàn Thạc sẽ chiếm khu mỏ thành của mình, đây là nguyên nhân bọn họ trước
mắt còn chưa dám đáp ứng dễ dàng.
Mỏ quặng với bốn người họ là thu nhập chủ yếu, cũng là căn bản để sinh tồn,
theo như lời Hàn Thạc nói thì tất cả các thứ chung quanh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ
đều thuộc về thành chủ, điều đó không phải hàm ý là mỏ quặng của bọn họ cũng
thuộc về hắn sao?
Hàn Thạc cười tủm tỉm nhìn bốn sơn nhân thủ lĩnh, nói:
Bốn vị, không biết có nguyện ý ủng hộ ta không?
Lời vừa nói ra, trong lòng đột nhiên cả kinh, ba sơn nhân thủ lĩnh trẻ tuổi
khác cũng không nói gì, toàn bộ ánh mắt đều đặt lên người A Đức Mạn già nhất.
A Đức Mạn trầm mặc trong chốc lát, kiên trì cung kính thưa với hắn:
Đại nhân, chúng ta đều là tử dân của ngài, chúng ta đương nhiên nguyện ý phát
triển thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, chỉ có điều chúng ta không biết nên trợ giúp đại
nhân ra sao, xin đại nhân có thể chỉ rõ ra không?
Mỉm cười gật gật đầu, Hàn Thạc nói:
Nếu các ngươi đã thừa nhận là tử dân của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ ta, chuyện này
dễ xử lý rồi. Thành thật mà nói bây giờ thành Bố Lôi Đặc Nhĩ ngoại trừ nhân
thủ ra thì cũng không thiếu thứ gì, thương nhân sẽ vận chuyển vật tư không
ngừng tới, trước mắt việc vận chuyển cũng đủ kim tệ sung túc chống đỡ, chỉ có
điều nhân khẩu không phải trong thời gian ngắn có thể giải quyết được.
Ta biết mỏ quặng trên núi các ngươi trước mắt có ba bốn vạn sơn nhân cư trú,
trong đó ngoại trừ một bộ phận thợ mỏ ra còn có khá nhiều lão nhân cùng phụ nữ
và trẻ em. Cuộc sống trên năm tòa quáng sơn cũng không lý tưởng, bọn họ đều
bởi vì thành chủ trước kia vô năng mới rời khỏi thành Bố Lôi Đặc Nhĩ lên đào
quặng trên núi, nguyên lai là do thành Bố Lôi Đặc Nhĩ không được bảo đảm an
toàn nên họ mới bất đắc dĩ làm như vậy. Nhưng hiện giờ ta cho rằng thành Bố
Lôi Đặc Nhĩ đã cực kỳ an toàn, nếu năm vị không ngại hãy để bọn họ xuống núi,
nhà trong thành còn trống rất nhiều, hoàn cảnh sinh hoạt như thế với bọn họ
không phải rất tốt sao, các ngươi thấy thế nào?
Vừa nghe Hàn Thạc nói vậy, cây đại thụ A Đức Mạn thấy cảm động, trong lòng lão
cũng hiểu được ngày thường sinh hoạt của tộc dân trên núi quả thực không tốt
lắm, năm tòa quáng sơn ngoại trừ đủ loại quáng thạch ra, cây cối đều cực kỳ
thưa thớt, dã thú càng sớm bị săn giết để no bụng rồi, nguồn nước cũng phải
vận chuyển từ dưới chân núi lên.
Thợ mỏ trên núi làm việc ngày qua ngày mới có thể đổi được một ít lương thực
các thương nhân vận chuyển tới, tộc dân trên núi vì phòng bị cường đạo cướp
bóc đều ở trong động quanh năm không được thấy ánh sáng mặt trời. Nếu không
phải để bảo đảm tính mạng cho mình không chịu sự uy hiếp, mấy ai lại muốn sinh
hoạt như dã nhân trên núi đây?
Hiện giờ điều Hàn Thạc đầu tiên nghĩ đến chính là những tộc dân đáng thương
trên núi, điều này làm cho lão A Đức Mạn thật sự thấy cảm động, đương trường
bỗng hướng Hàn Thạc khấu bái, lệ lưng tròng tuôn ra, nức nở:
Ta. . . trước tiên thay mặt tất cả tộc dân trên núi cảm tạ ý tốt của thành chủ
đại nhân, những lời dư thừa ta sẽ không nói nữa, chỉ mong sao đại nhân có thể
lo được cơm ăn áo mặc cho bọn họ hết lo lắng, ban cho họ môi trường sinh hoạt
yên ổn, cho dù đại nhân muốn chúng ta giao mỏ quặng ra, ta cũng tuyệt không có
ý kiến.
Lão nhân gia xin hãy đứng lên, bọn họ đều là tử dân của ta, tạo cho bọn họ môi
trường cuộc sống tốt đẹp vốn là việc ta nên làm. Năm mỏ quặng là căn bản sinh
tồn của các ngươi, từ nay về sau vẫn do các ngươi quản lý, chỉ có điều trong
thành mặc dù khí tài công thành phong phú, nhưng không đủ nhân thủ thao tác,
một khi quân chính quy của bảy công quốc đánh tới, ta sợ là chỉ bằng vào ba
ngàn thành vệ quân chúng ta, cho dù khí tài công thành có nhiều thế nào cũng
không thể nào điều khiển được.
Yêu cầu duy nhất của ta với các ngươi là hy vọng lúc đối mặt với địch nhân
chung, các ngươi có thể cùng hợp lực với chúng ta ngăn cản, chúng ta cung cấp
đủ lợi khí công thành, trên tường thành nếu đủ nhân thủ, chỉ bằng vào lực
phòng ngự của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ bảy đại công quốc cũng đừng mơ tưởng công
phá được, chẳng biết các vị có nguyện ý cùng ta cố gắng, vì an toàn của tất cả
thành dân Bố Lôi Đặc Nhĩ mà chiến đấu không?
Nói đến đây đã không còn bất luận ngăn cách gì nữa. Lão A Đức Mạn cố gắng cả
đời, chính là không ngừng chống đỡ các công quốc cùng cường đạo tổ chức cướp
bóc, mang lại cuộc sống tốt đẹp cho tộc dân trên núi.
Lý tưởng của lão với cách làm của Hàn Thạc căn bản không có điểm xung đột, bởi
vậy khi hắn vừa đề nghị, A Đức Mạn không chút do dự, lúc này quát ba sơn nhân
thủ lĩnh tuổi trẻ kia:
Ba tiểu oa nhi các ngươi, còn không cùng ta đồng thời cảm kích ân huệ của
thành chủ đại nhân.
Nghe đến bây giờ ba người tuổi trẻ cũng không nghi hoặc gì nữa, ngay cả Phúc
Tạp Lâm biểu lộ vẻ tin phục trước đó với Hàn Thạc cũng lập tức quỳ xuống trước
hắn, từng người đều tuyên thệ với lời thề sắt son, cam đoan sẽ dốc hết sức bảo
vệ sự an nguy của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
Nâng mấy sơn nhân thủ lĩnh dậy, Hàn Thạc cười nói:
Lần trước tới Tháp Lý sơn ta đã phát hiện vũ khí trang bị của Phúc Tạp Lâm các
ngươi không được tốt, lần này đám cường đạo lưu lại thành rất nhiều vũ khí
khải giáp, đặt trong thành cũng chiếm không gian trong kho, giờ trang bị lại
cho các ngươi.
Năm sơn nhân nhiều năm qua vất vả cực nhọc khai thác quáng thạch, toàn bộ được
dùng để đổi lương thực cùng vật phẩm sinh hoạt, dùng để duy trì cuộc sống cơ
bản của lão nhân phụ nữ trẻ em trên núi, căn bản không dư thừa kim tệ để mua
nhiều vũ khí và khải giáp, một số người trong tay thậm chí chỉ sử dụng côn sắt
được luyện chế từ phẩm chất kém.
Nghe Hàn Thạc nói như vậy, năm sơn nhân thủ lĩnh nhớ tới trên đường đi tới
khải giáp trên người ba ngàn thành vệ quân sáng loáng, tay cầm từng thanh vũ
khí sắc bén lóe lên quang mang lạnh lẽo, lại so sánh với sự giản dị của thủ hạ
mình, đều hơi cảm thấy mặt đỏ tới mang tai.
Đa tạ đại nhân, đa tạ đại nhân! - Phúc Tạp Lâm trước hết lại một lần nữa khấu
bái, hưng phấn kinh hô không thôi.
Phúc Tạp Lâm vừa bái như vậy, bốn sơn nhân thủ lĩnh còn lại cũng hòan toàn bái
phục, nội tâm mỗi người đều tràn ngập hưng phấn cùng kính mến, ánh mắt nhìn về
phía Hàn Thạc càng ngày càng tin phục.
Ai da, tất cả mọi người đứng lên đi. Đây chỉ là vừa mới bắt đầu, ta nghĩ theo
sự phát triển dần dần, tương lai của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ sẽ càng thêm tốt
đẹp! - Hàn Thạc lại một lần nữa nâng năm sơn nhân thủ lĩnh đứng lên, cười ha
ha.
Ô ô, mấy chục vạn kim tệ vậy thì không có rồi. - Trong cuộc chỉ có Kiệt Khắc
quan tài vụ này là khẽ thở dài đau xót, chỉ có điều trong tiếng hoan hô vui
sướng của chúng nhân, tiếng hô trầm của hắn cũng không gây được bất cứ sự chú
ý nào.