Sơn Nhân Thủ Lĩnh


Người đăng:

Ngày hôm nay Bố Lôi Đặc Nhĩ thành trời trong nắng ấm, bốn cổng thành đã được
sửa chữa nghiêm chỉnh sạch sẽ, ngoại trừ mặt đất gồ ghề lồi lõm trước cổng
thành nhất thời không cách gì khôi phục nguyên trạng, những nơi khác đã không
còn thấy được dấu hiệu của cảnh tượng đáng sợ mấy ngày trước.

Dưới ánh nắng mặt trời ấm áp soi rọi, năm sơn nhân thủ lĩnh khu vực chung
quanh Bố Lôi Đặc Nhĩ thành dẫn theo một số huynh đệ đến thành.

Chuyện kinh động núi non mấy ngày trước ở Bố Lôi Đặc Nhĩ thành đã rao truyền
rõ ràng khắp phương viên vài chục dặm. Những sơn nhân thủ lĩnh đến đây, từ
những dấu vết trước cổng thành có thể tưởng tượng được sự thảm khốc của cuộc
chiến. Thông qua tin tức từ Địch Khắc cũng là sơn nhân, mấy người liền hiểu rõ
tình huống mấy ngày trước, thêm lòng kính sợ thành chủ trẻ tuổi mới nhậm chức
của Bố Lôi Đặc Nhĩ thành.

Trong đó, Phúc Tạp Lâm của Tháp Lý Sơn đã sớm được thấy uy thế mạnh mẽ của Hàn
Thạc, lúc này đây chưa hề gặp nhau đã sớm làm một việc tốt cho Hàn Thạc, nếu
không ngày đó Phạt Khắc Lan cũng không thể dễ dàng vận chuyển về một lượng lớn
khí tài công thành rồi. Còn bốn sơn nhân thủ lĩnh còn lại đều chân chất, được
Địch Khắc đưa vào trong phủ thành chủ.

Trên đường đi, sự đổi mới toàn diện bề ngoài Bố Lôi Đặc Nhĩ thành đã tạo ấn
tượng cho bọn họ. Những khẩu Ma Tinh Pháo cùng chiến xa và khí tài khí thế
kinh người, trải qua khói thuốc chiến trường phảng phất càng thêm mấy phần dữ
tợn.

Những binh sĩ đón tiếp bọn họ trên đường đi có lẽ là những binh sĩ của thành
Bố Lôi Đặc Nhĩ trước đây, nhưng khí thế những binh sĩ này lại khiến bọn họ cảm
thấy khác lạ. Những binh sĩ này đã sống sót qua được cuộc chiến thảm khốc,
cũng không còn vẻ yếu nhược hèn nhát trước đây, áo giáp trên người chiếu sáng
rực rỡ, từng người thần tình lạnh lùng bình tĩnh, mơ hồ có một loại sát khí
sát phạt.

Đây có phải là những thành vệ quân ngày trước mang áo giáp tả tơi, chạy còn
nhanh hơn những người dân phải không? - Vài thủ lĩnh phảng phất thấy sự đổi
mới của những binh sĩ này, trong lòng không khỏi sinh ra nghi hoặc.

Đợi đến lúc đứng trước cửa lớn của phủ thành chủ, mấy sơn nhân thủ lĩnh nhìn
thấy một số dân thành khuôn mặt tươi cười, chủ động dọn dẹp sạch sẽ đường xung
quanh, còn có một số phụ nữ hơi có chút nhan sắc, thẹn thùng tập trung ở trước
phủ thành chủ, nhỏ giọng cười nói bàn luận điều gì đó. Các sơn nhân thủ lĩnh
đều cảm thấy cả Bố Lôi Đặc Nhĩ thành không có một chỗ nào giống như ngày trước
nữa.

Thành chủ đại nhân không phải là người dễ trêu vào, Trát Khắc ngươi không được
nói năng lung tung, lỡ đắc tội với thành chủ đại nhân là không tốt được đâu! -
Địch Khắc khá quen thuộc với mấy sơn nhân thủ lĩnh, biết Trát Khắc là người
thô lỗ bất cẩn nhất, trên đường không ngừng dặn dò hắn.

Địch Khắc ngươi bây giờ nói nhảm càng ngày càng nhiều đó, ta nhớ ngươi trước
đây không phải là ít lời vô cùng mà, vì sao bây giờ lại trở nên như thế vậy? -
Trát Khắc là một đại hán thấp lùn tráng kiện, không biết có phải do nguyên
nhân thường ngày khai thác quặng không, hắn lại có nước da đen nhẻm hệt như
than vậy.

Địch Khắc biểu ca, thành chủ này lợi hại như lời huynh nói hay là huynh cố ý
khoa trương lên vậy? - Một nữ sơn nhân thủ lĩnh tên gọi Địch Lỵ Á, kế thừa
chức thủ lĩnh Lăng La Sơn của cha mình lên tiếng. Địch Lỵ Á có nét mũi cao
điển hình của người miền núi, còn có cặp đùi thon dài xinh đẹp phi thường,
người cao khoảng một thước bảy ba, khá cao so với phụ nữ thông thường.

Địch Lỵ Á có tướng mạo và thân hình trông rất động lòng, nước da trắng như bột
mì đầy vẻ khỏe mạnh lộng lẫy, cặp mắt đầy dã tính lại có vẻ hiếu kỳ của một
thiếu nữ nhỏ tuổi. Thân thể với những chỗ lồi lõm được áo giáp che phủ đơn
giản ở vùng ngực bụng quan trọng, bất quá cánh tay và cặp đùi đều lộ trần, ở
tất chân trái còn dắt một thanh chủy thủ giá trị không nhỏ, rõ ràng rất có
hứng thú.

Trát Khắc bên cạnh cùng với thủ lĩnh Khẳng Đặc ít tuổi hơn một chút, khi nghe
những lời này của Địch Lỵ Á rồi đều lộ vẻ mong chờ, xem ra rất hứng thú với
Địch Lỵ Á.

Ở một nơi ít có phụ nữ xinh đẹp như Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, Địch Lỵ Á trở thành
tâm điểm của khá nhiều nam nhân. Bất quá Địch Lỵ Á bản thân là một Cao Cấp
Kiếm Sĩ, trong tay lại có đại quyền khai thác Lăng La Sơn, không phải bất cứ
người nào cũng có tư cách giành giật được.

Địch Lỵ Á có tính cách thẳng thắn của người phụ nữ miền núi. Cô ta hệt như một
bông hoa hồng có gai, trở thành điểm chú ý của nam nhân địa phương, liền ưa
thích lợi dụng bản tính ngạo nhân của mình, đùa cợt với những nam nhân có biểu
hiện dục vọng mạnh mẽ với nàng. Nhưng từ trước đến nay không hề có một nam
nhân nào chiếm được nhan sắc, cũng chưa từng có một nam nhân nào đủ khả năng
chiếm được chút tiện nghi với nàng.

Địch Khắc có chút quan hệ bà con xa với Địch Lỵ Á, chỉ biết cười khổ cảnh cáo
cô biểu muội xa đang như con mèo hoang nhỏ này:

Ngươi yên phận một chút cho ta, nếu không ngươi trở thành trò đùa trước mặt
thành chủ, ông ấy không phải là người ngươi đủ sức đối phó đâu!

Hừ, bất quá cũng là một người trẻ tuổi mà thôi, có gì đặc biệt hơn người đâu!
- Địch Lỵ Á bĩu môi khẽ hừ một tiếng, cất tiếng nói như vậy với Địch Khắc, mà
ngược lại càng thêm hứng thú với Hàn Thạc.

Được, được rồi, đi nhanh lên một chút đi, không nên để thành chủ đại nhân phải
chờ đợi lâu! - A Mạn Đức, người sơn nhân thủ lĩnh lớn tuổi nhất, đột nhiên mở
miệng quát nhẹ một câu.

Trong năm sơn nhân thủ lĩnh, A Đức Mạn là người có uy tín nhất, cùng bối phận
với cha của Địch Lỵ Á, Trát Khắc và Khẳng Đặc, thường xuyên cùng nhau phối hợp
năm sơn nhân thủ lĩnh để chống lại tập kích của cường đạo, bình thường vẫn hay
liên hệ. Khi bọn họ ở cùng với nhau, A Đức Mạn thường dùng thân phận trưởng
bối bọn họ để chỉ đạo một số chuyện này kia.

Sau khi A Đức Mạn nói rồi, không ai nói thêm câu nào, chỉ có Địch Khắc nhỏ
giọng giới thiệu một số sự tình của Hàn Thạc cho mấy người, nhất là về tính
cách của Hàn Thạc, Địch Khắc càng giới thiệu kỹ càng, nói rõ chuyện Hàn Thạc
vừa đến Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, liền tự tạy giết chết một tên binh sĩ dám phản
bác hắn.

Trước đây, mấy người sơn nhân thủ lĩnh từ những tin tức của Địch Khắc cho
biết, đã hiểu rõ thành chủ mới nhậm chức không dễ trêu vào, đợi đến lúc Địch
Khắc miêu tả qua tác phong tàn nhẫn của Hàn Thạc, mấy người càng thêm thắc
thỏm trong lòng, Địch Lỵ Á trong lòng càng thêm đầy hiếu kỳ về hắn.

Người này mọi người tốt nhất không nên trêu chọc vào, ta không cần biết các vị
làm như thế nào, dù sao Tháp Lí Sơn chúng ta nhất định có quan hệ tốt với ông
ấy, không có ý đồ gây khó khăn cùng ông ta. - Phúc Tạp Lâm bản thân đã có kinh
nghiệm cùng Hàn Thạc tiêu diệt Đồ La Đạt trong chiến đấu, đã sớm dự tính có
quan hệ hữu hảo với hắn, nếu không lần này cũng không chủ động xuống núi cứu
Phạt Khắc Lan để làm cho Hàn Thạc một việc tốt.

Trong cả năm người sơn nhân thủ lĩnh, Phúc Tạp Lâm là bướng bỉnh nhất. Phúc
Tạp Lâm đã nhiều năm rất ít chịu thần phục người. Bây giờ Phúc Tạp Lâm còn
chưa nhìn thấy Hàn Thạc liền tỏ rõ thái độ, lập tức khiến cho những người còn
lại trong lòng thêm mấy phần kính sợ.

Một lát sau, đi qua một thềm đá rộng rãi, Địch Khắc dẫn năm sơn nhân thủ lĩnh
cuối cùng cũng đến địa điểm tổ chức yến tiệc trong phủ thành chủ.

Lần trước chiêu mộ được một số đầu bếp nấu nướng, đều được Hàn Thạc giữ lại
trong phủ thành chủ, lại mở yến tiệc tại phòng khách thương nhân, Đa Khắc Tư,
Phạt Khắc Lan, Thiết Tư Đặc, Kiệt Khắc mấy người đã sớm chầu chực ở đó, đợi
năm người miền núi đi đến.

Xin giới thiệu một lượt cho mọi người, đây là năm đồng bào của tôi đều là thủ
lĩnh năm núi quặng ở quanh Bố Lôi Đặc Nhĩ thành! - Địch Khắc chỉ qua năm người
miền núi, rồi y giới thiệu mấy người Đa Khắc Tư.

Sau khi Địch Khắc giới thiệu hai bên rồi, Phúc Tạp Lâm lần trước đã giúp Phạt
Khắc Lan chống lại cường đạo, bật cười ha hả với Phạt Khắc Lan, rồi hai bên ôm
nhau đầy hào khí.

Lớn tiếng nói:

Phạt Khắc Lan huynh đệ thật anh dũng, ta ở Tháp Lí Sơn đã nghe qua biểu hiện
thần kỳ của huynh đệ.

Thân là một kỵ sĩ chính quy, Phạt Khắc Lan nho nhã lễ độ hơi hơi mỉm cười với
Phúc Tạp Lâm, cất giọng đầy nhiệt tình:

Huynh đệ đã khoa trương quá rồi. Hoan nghênh huynh đệ đến nơi đây.

Ồ, thành chủ đại nhân của các vị đâu? - Trát Khắc liếc ngang liếc dọc mấy lần,
còn đang chờ đợi Địch Khắc giới thiệu thành chủ trẻ tuồi thần kỳ, lại phát
hiện Địch Khắc tuyệt không làm như cầu mong của hắn, trong lòng nhịn không
được cất tiếng hỏi han.

Đa Khắc Tư lạnh nhạt trừng mắt với Trát Khắc, âm thanh có phần âm trầm quát
nhỏ:

Thành chủ đại nhân của các vị? Ý của ngươi cho là các ngươi không thuộc khu
vực quản lý của thành chủ đại nhân chăng?

Tuy không có thực lực cao cường, nhưng Đa Khắc Tư lại trải qua rất nhiều lần
sát phạt, khí thế không thể coi thường được.

Tiếng quát của hắn có sự âm lạnh như một bảo kiếm sắc bén quét qua.

Trát Khắc, ngươi câm miệng cho ta! - Từ ngày Đa Khắc Tư được Hàn Thạc mang về,
qua mấy cuộc đại chiến, Đa Khắc Tư bộc lộ tài năng liền trở thành đối tượng
được nhiều binh sĩ tin phục, dần dần hắn có sức uy hiếp vượt qua cả Phạt Khắc
Lan. Địch Khắc hiểu rõ người này trong lòng đối với Hàn Thạc hơi có phần vô
lý, vội vàng quát mắng Trát Khắc.

Những sơn nhân thủ lĩnh chung quanh Bố Lôi Đặc Nhĩ thành đã nhiều năm, từ
trước đến giờ chưa khi nào thật sự để mắt đến những thành chủ đó. Trong lúc
nói chuyện bình thường tự nhiên không có một chút tôn kính, tập quán này của
Trát Khắc nhất thời khó thay đổi, lập tức chọc giận Đa Khắc Tư.

Đa Khắc Tư thân hình cao một thước chín, đứng ở nơi đó hệt như một thanh kiếm
bén ra khỏi vỏ, bất cứ người nào đều không thể xem thường hắn, đáng tiếc khuôn
mặt kiên nghị của hắn lại có vẻ lạnh lùng xa cách, không thể dễ dàng tiếp cận
được.

Xin lỗi, do bởi những thành chủ trước đây đều không có năng lực nhu nhược, vì
thế nói năng của bọn ta không đủ tôn kính. Trát Khắc này cũng trong nhất thời
không thay đổi được, ta nghĩ hắn không hề có ý muốn mạo phạm đến thành chủ đại
nhân, hy vọng ngươi không để ý đến được chăng? - A Đức Mạn lớn tuổi vội vàng
lên tiếng hòa giải, ngầm ra hiệu cho Trát Khắc, đưa mắt cho hắn mấy lần.

Địch Khắc cùng Phúc Tạp Lâm cũng đồng thời nháy mắt ra hiệu rõ ràng cho Trát
Khắc, có ý bảo Trát Khắc nhanh chóng tỏ rõ thái độ, tránh chọc giận Đa Khắc
Tư.

Trát Khắc lỗ mãng cũng không phải là người ngu xuẩn, ba người đưa mắt cho hắn
rồi, trong lòng còn có chút ấm ức, cuối cùng cúi đầu nhỏ giọng nói một câu:

Xin lỗi!

Đa Khắc Tư liếc Trát Khắc một cái, hừ lạnh một tiếng rồi không nói thêm điều
nào, bưng chén rượu tìm Kiệt Khắc thảo luận muốn thêm nhiều khí tài chiến
tranh, không tiếp tục truy cứu ý tứ vô lễ của Trát Khắc.

Phạt Khắc Lan, thành chủ đại nhân đâu rồi? - Địch Khắc thấy người khó xử nhất
Đa Khắc Tư đã đi xa, ngầm thở phào, lúc đó mới quay lại Phạt Khắc Lan đang
cười nói với Phúc Tạp Lâm hỏi han.

Ồ, thành chủ đại nhân nói khó mà được những người khách đến đây, nói muốn tự
mình chuẩn bị một ít thức ăn thịnh soạn cho bọn họ, để bọn ta ở đây chờ đợi
các vị. - Phạt Khắc Lan cười ha hả giải thích, nói rồi hai mắt nhìn chằm chằm
Địch Lỵ Á một lúc, không che dấu được sự hứng thú với cô nàng.

Lại một tên xú nam nhân hiếu sắc! - Địch Lỵ Á cong miệng hơi có phần kiêu
ngạo, trừng mắt với Phạt Khắc Lan liền quay đầu đi chỗ khác, trong lòng ngầm
phán đoán như vậy về gã.

Địch Lỵ Á đưa mắt rời khỏi Phạt Khắc Lan, liền có chút hứng thú nhìn theo Đa
Khắc Tư lạnh nhạt vừa từ bên này rời đi, phảng phất phát hiện khuôn mặt hắn
tựa hồ vĩnh viễn bất cận nhân tình lại có một chút ý tứ, xem ra Địch Lỵ Á đối
với những nam nhân không để ý đến mình lại càng để mắt đến.

Kỵ sĩ ăn nói ngọt ngào Phạt Khắc Lan cùng với Thiết Tư Đặc hài hước, hai người
cùng với Địch Khắc tiếp chuyện với năm sơn nhân thủ lĩnh. Cả năm sơn nhân thủ
lĩnh trong lòng có phần kính sợ thành chủ, cũng không người nào dám có cử chỉ
lời nói bất cẩn, vừa nhấm từng ngụm rượu trong ly, vừa thu lượm thêm tin tức
từ miệng của hai người Phạt Khắc Lan và Thiết Tư Đặc.

Hai người Khẳng Đặc có tuổi không lớn như Địch Khắc, càng thêm hiếu kỳ phi
thường đối với lời rao truyền bên ngoài về chuyện Hàn Thạc bắt sống đại công
tước Hải Luân Đế Na của Hi Luân công quốc. Thiết Tư Đặc, Địch Khắc bản tính
không tốt, không chút cố kỵ đến hình tượng anh hùng của Hàn Thạc, nhỏ giọng
cười dâm đem những lời giải thích bọn họ cho là đúng thuật qua một lượt cho
hai người Địch Khắc, Khẳng Đặc.

Địch Lỵ Á vốn ở cách bốn người không xa, trong lòng lại rất hiếu kỳ. Khi nghe
những tên xấu bụng cười thật là dâm đãng, Địch Lỵ Á vô tình chú ý nghe được
một số chuyện vốn không nên nghe, nhịn không được mặt đỏ hồng nhỏ giọng “phì”
một cái, rủa nhỏ:

Thật không tưởng tượng được thành chủ này không ngờ lại hoang dâm như vậy, hừ,
xem ra hắn còn có phần hiếu sắc ác tâm hơn những nam nhân của Bố Lôi Đặc Nhĩ
thành!

Ha ha, thành chủ đại nhân thật là không vừa!

Về phương diện này, những nam nhân xấu xa dường như đều không thấy việc mạnh
tay với một người nữ nổi danh ngoan độc là một chuyện xấu xa hèn hạ, phảng
phất còn có phần vinh quang một chút.

Sau khi hai người Thiết Tư Đặc và Địch Khắc thuật qua một lượt, hai sơn nhân
thủ lĩnh trẻ tuổi đều lộ vẻ kính phục, loại kính phục này so với việc nghe
thấy Hàn Thạc giết bao nhiêu cường đạo còn có phần mạnh hơn. Điều này khiến
cho Địch Lỵ Á nghe lén bên cạnh cho ngay cả bốn người Địch Khắc, Khẳng Đặc
cũng đáng khinh như nhau, trong lòng ngầm rủa một lũ nam nhân không có gì là
tốt đẹp.

Thật có lỗi với các vị, ta đến trễ một bước. Trong thành Bố Lôi Đặc Nhĩ nguyên
liệu thực vật quá ít, ta lần này tuy đã trễ nải một chút, bất quá lại muốn bọn
họ ăn một số thức ăn ngon ngạc nhiên! - Đột nhiên, tiếng cười sang sảng từ
trong phòng vang lên, Hàn Thạc tuấn vĩ từ trong chầm chậm bước ra ngoài.


Đại Ma Vương - Chương #336