Chuẩn Bị Chiến Tranh


Người đăng:

Kiệt Khắc, ngươi đã chuẩn bị đương đầu với nguy hiểm trước mắt chưa? - Phú Tân
Ân đã thấy được nhuệ khí của mình lúc còn trẻ trên người Kiệt Khắc, hồi tưởng
lại lúc trước hắn cũng hào khí không sợ hung hiểm. Phú Tân Ân thở dài một
tiếng, rồi hỏi Kiệt Khắc.

Gật đầu lia lịa, Kiệt Khắc nói vẻ quật cường:

Rồi. Ta quyết định rồi.

Thấy Kiệt Khắc kiên trì như vậy, Phú Tân Ân lắc lắc đầu, rồi không nói thêm gì
nữa, trong lòng cũng hiểu Kiệt Khắc đã chính thức trưởng thành rồi. Hắn bây
giờ tuổi còn trẻ, có lẽ việc tôi luyện cũng không phải là chuyện xấu, huống
chi Phú Tân Ân hiểu Hàn Thạc nhất định sẽ chiếu cố cho Kiệt Khắc, khẳng định
sẽ không để bằng hữu của mình bị thương.

Phú Tân Ân trầm mặc, có nghĩa là hắn ít nhất không phản đối nữa, làm cho Kiệt
Khắc đưa ánh mắt tràn ngập chờ mong nhìn về phía Hàn Thạc. Hàn Thạc cao hơn
Kiệt Khắc nửa cái đầu, tới trước mặt, vỗ vai hắn, nói rất thật lòng:

Trước hết đừng vội quyết định. Ngươi tạm thời ở lại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ vài
ngày. Chờ ngươi nghĩ cho rõ ràng rồi hãy nói cho ta biết.

”Trong khoảng thời gian này, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ không thái bình gì, có lẽ
đợi Kiệt Khắc chính thức chứng kiến sự tàn khốc của chiến tranh, hắn sẽ tự
động bỏ qua ý nghĩ này” - Hàn Thạc thầm nghĩ.

Sau đó Hàn Thạc không tiếp tục đàm luận chủ đề này với Kiệt Khắc nữa, ngược
lại rất có hứng thủ hỏi đủ thứ về cô gái tên là Kiệt Tây Tạp mà Kiệt Khắc rất
thích.

Theo lời kể ấp úng của Kiệt Khắc, Hàn Thạc biết cô gái tên là Kiệt Tây Tạp đó
là một con gái của một tiểu quý tộc. Cha nàng đã có lần buôn bán với thương
hội Bố Tư Đặc. Do lui tới thương hội Bố Tư Đặc nên Kiệt Khắc cũng biết. Trước
mắt Kiệt Khắc cũng mới chỉ thầm yêu đơn phương, nhưng hắn chỉ là một thủ quĩ
của thương hội, nên tự nhiên không thể hấp dẫn được sự chú ý của cô gái quý
tộc, huống chi Kiệt Khắc ngoại trừ một thân béo nung núc, bề ngoài cũng không
có gì động lòng người cả.

Kiệt Tây Tạp cũng nói bóng nói gió về đối tượng mà mình yêu thích cho Kiệt
Khắc. Bây giờ quý tộc chiếm địa vị chủ đạo ở Kỳ Áo đại lục, cho dù Phỉ Bích
vốn là chủ nhân của thương hội Bố Tư Đặc, cũng không được xã hội thượng du
thừa nhận, huống chi hắn chỉ là một thủ quĩ nho nhỏ?

Bởi vậy, một mặt xuất phát từ lòng ái mộ cuồng nhiệt đối với Kiệt Tây Tạp, mặt
khác có lẽ là Kiệt Khắc thật sự có tâm tiến tới, nên lúc này mới hy vọng vào
sự giúp đỡ của Hàn Thạc.

Không khí vui mừng náo nhiệt trong suốt yến hội. Bên ngoài phủ thành chủ,
những bình dân nghe tin vẫn tiếp tục đến mà không muốn bỏ đi. Lực hấp dẫn của
thức ăn miễn phí vượt qua sự tưởng tượng của Hàn Thạc. Đám người hầu vừa chiêu
mộ bận rộn cả ngày mà không cung ứng kịp. Một mạch kéo dài tới khi mặt trời đã
xuống núi, màn đêm sắp sửa phủ xuống, dưới sự khuyên bảo của đám kỵ sĩ mới có
thể giải tán được đám bình dân của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.

Đêm qua không hề có ánh trăng, đêm nay trăng sáng như đèn, tựa hồ muốn đền bù
cho việc lười biếng tối qua. Đứng ở tháp cao nhất của phủ thành chủ, Hàn Thạc
nhìn bao quát cả thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đang chìm trong ánh trăng. Thành Bố Lôi
Đặc Nhĩ rộng lớn chiếm diện tích khổng lồ. Bốn phía cửa thành nhà cửa san sát,
hoàn toàn có thể dung nạp dân cư trăm vạn người.

Lúc trước mục đích kiến tạo ra thành Bố Lôi Đặc Nhĩ là căn cơ để xâm lược bảy
đại công quốc, cho dù trải qua tang thương và sỉ nhục, nhưng thành Bố Lôi Đặc
Nhĩ vẫn kiêu hãnh như xưa. Nếu không vì lần xâm lược bảy đại công quốc lần
trước thất bại, gặp phải trận đánh trí mạng của liên quân bảy đại công quốc,
thành Bố Lôi Đặc Nhĩ tương lai có thể trở thành một trong những thành thị lớn
nhất đế quốc Lan Tư Lạc Đặc.

Hàng đống tiền vàng được bỏ vào đây, một lần nữa sửa chữa lại thành Bố Lôi Đặc
Nhĩ. Hàn Thạc không tiếc gia cố cho tường thành cao hơn, cộng thêm với lực uy
hiếp của sáu khẩu Ma Tinh Pháo để trên tường thành. Bây giờ rất nhiều chiến xa
và máy bắn đá được bổ khuyết vào những vị trí vốn luôn luôn để trống trên
tường thành, đủ loại trang bị, công cụ thủ thành đã được lấp đầy.

Trong lúc bất tri bất giác, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ biểu lộ như một cỗ máy chiến
tranh dữ tợn. Sau khi bỏ vào trăm vạn kim tệ, bắt đầu từ từ lộ ra những răng
nanh vuốt dữ, tùy thời chuẩn bị đập nát tất cả những tên cuồng vọng muốn xâm
chiếm nó.

Từ phía thành Hải Lam, một đại đội ngàn người dần dần trở về, đây là đại đội
thuộc về Đa Khắc Tư, binh khí sáng loáng, áo giáp buộc chặt, so với binh khí
nghiệp dư đêm qua thì quả thực hoàn toàn khác hẳn. Mỗi một cây trường kiếm ít
nhất cũng giá trị ba kim tệ. Áo giáp và mũ trụ hết thảy chọn thứ thép tốt nhất
rèn thành, giá trị năm kim tệ.

Hơn nữa mũi tên và dao găm, đều rất sắc bén, trang bị trên người mỗi một binh
lính cũng phải trên mười kim tệ. Chỉ có điều vốn hẳn là binh lính Kỵ Sĩ đoàn,
nhưng vì thiếu chiến mã nên tạm thời trở thành bộ binh, chiến mã cho dù là ở
đế quốc Lan Tư Lạc Đặc cũng là một thứ tài nguyên khó tìm. Thật ra bảy đại
công quốc sở trường việc nuôi chiến mã, đáng tiếc là Hàn Thạc vẫn chưa có biện
pháp thu mua được.

Một ngàn binh sĩ ngồi trên chiến mã, dưới sự chỉ huy của Đa Khắc Tư, rất trật
tự hành quân về phía thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Những người này rõ ràng trải qua
một tràng chiến đấu, ai nấy thần tình lạnh lùng, trong đôi mắt lóe lên vẻ điên
cuồng. Áo giáp trên người họ và binh khí trong tay mặc dù vẫn sáng như tuyết,
nhưng áo vải dưới ngực giáp lại loang lổ những vết máu rất rõ ràng.

Hàn Thạc ở trên cao nhìn xuống, từ nơi cao nhất ở phủ thành chủ nhìn Đa Khắc
Tư trong chốc lát, rồi thấp giọng nói hài lòng:

Thời gian ba ngày, mười hai nhóm cường đạo đã hoàn toàn bị diệt. Một ngàn binh
sĩ đi, trở lại chín trăm sáu mươi người. Chỉ có bốn mươi người tử vong. Quả
nhiên là một nhân tài!

Nửa giờ sau, Đa Khắc Tư thay đổi một thân y phục sạch sẽ, dưới ánh trăng sáng
tỏ đi tới phủ thành chủ, được Hàn Thạc tiếp kiến ở trong phòng khách của hắn.

Đa Khắc Tư, làm tốt lắm, có phải là mười hai nhóm cường đạo đã toàn bộ bị tiêu
diệt rồi không? - Hàn Thạc nhìn Đa Khắc Tư đang quì, cười hỏi.

Lắc lắc đầu, Đa Khắc Tư ngẩng đầu nhìn Hàn Thạc, nói:

Bá tước đại nhân, còn có hơn bảy trăm người sống.

Nhướng mày, Hàn Thạc chưa cho Đa Khắc Tư đứng lên, ngón tay vô thức gõ vào tay
vịn của cái ghế. Nheo mắt nhìn Đa Khắc Tư, rồi hỏi:

Đa Khắc Tư. Ngươi dẫn theo một ngàn binh sĩ, bằng vào thủ đoạn của ngươi thì
không nên cho phép bảy trăm tên cường đạo đào tẩu chứ hả?

Đa Khắc Tư ngẩng đầu nhìn Hàn Thạc, mặt không chút đổi sắc trả lời:

Bá tước đại nhân. Mười hai nhóm cường đạo đã hoàn toàn bị diệt, tất cả chướng
ngại giữa thành Hải Lam và thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã bị thanh trừ. Chỉ có điều,
tiểu nhân cho rằng giết chóc đơn thuần cũng không phải là một biện pháp xử lý
tốt. Bảy trăm tên cường đạo đó tội chưa đến nỗi chết, họ cũng vì sinh kế bức
bách không còn cách nào khác thôi. Tiểu nhân cho rằng nếu đại nhân muốn phát
triển thành Bố Lôi Đặc Nhĩ nhanh nhất, ngoài việc dùng giết chóc, còn phải xen
lẫn với một chính sách dụ dỗ hợp lý. Những tên cường đạo mất thủ lĩnh rất dễ
dàng phục tùng, một khi trải qua tôi luyện, họ sẽ tin phục đại nhân thật lòng.
Họ cũng có thể trở thành những chiến sĩ trung thành dũng mãnh của đại nhân.

Đa Khắc Tư vừa nói như vậy, Hàn Thạc trầm mặc trong chốc lát, nhìn Đa Khắc Tư
rồi từ từ gật đầu, nói:

Đa Khắc Tư, ngươi nói không sai. Đích xác là ta có suy nghĩ chưa thấu đáo. Ừm,
nói như vậy thì ngươi đã thu phục toàn bộ bảy trăm tên cường đạo đó rồi phải
không, ngươi thấy họ như thế nào?

Khẽ gật đầu, Đa Khắc Tư do chưa được lệnh của Hàn Thạc, nên vẫn quì một gối
xuống đất trước mặt hắn, cung kính thưa:

Không sai, bảy trăm bốn mươi hai cường đạo toàn bộ đã quy thuận, được lệnh của
ta đang quét dọn chiến trường. Đại nhân, đường đi từ thành Hải Lam tới thành
Bố Lôi Đặc Nhĩ, nơi nơi đều là thi thể thối rữa của những nạn dân, loại hoàn
cảnh này tựa hồ bất lợi cho việc phát triển của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Do đó ta
ra lệnh cho đám cường đạo, rửa ráy sạch sẽ mọi thứ chướng mắt dọc đường đi
rồi.

Tốt lắm, Đa Khắc Tư ngươi làm rất tốt. À, mà này, người của ngươi toàn bộ đã
trở về, thế ngươi không sợ đám cường đạo đó sẽ chạy trốn sao? - Hàn Thạc đầu
tiên tán thưởng một câu, sau đó hỏi vẻ nghi hoặc.

Đại nhân không biết chứ, đám cường đạo này cũng sống không dễ chịu hơn những
nạn dân bao nhiêu. Ta chỉ hứa cho họ được đối đãi như những binh lính bình
thường ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, họ đã không do dự đồng ý ngay.

Đa Khắc Tư trả lời. Dừng một chút, hắn lấy ra một cái túi lớn, hai tay đưa cho
Hàn Thạc nói:

Mười hai nhóm cường đạo tổng cộng tìm được ba vạn bảy ngàn kim tệ, có một vài
thứ vàng bạc mỹ ngọc, mỏ quặng gì đó trị giá tám chín vạn kim tệ, bây giờ để
bọn lính mang về kho. Về phần mấy thứ vũ khí thì không đáng tiền. Bởi vì giá
trị không cao, mà lại rất nặng, tạm thời cất ở hang ổ của một nhóm cường đạo,
ta cho rằng không cần phải mang về nên cứ để nguyên ở đó.

Được. Rất tốt. Ngươi nghĩ rất chu đáo. Đứng lên đi, sự tình lần này ta ghi
công đầu cho ngươi, chỉ cần ngươi cứ tiếp tục làm như vậy, ngươi sớm muộn gì
cũng đạt được những gì ngươi muốn!

Hàn Thạc nhìn chăm chú vào Đa Khắc Tư, rồi nói:

Thành Bố Lôi Đặc Nhĩ là một võ đài với ngươi, xem ra ngươi đã dần dần thích
ứng với nó rồi. Bảy đại công quốc, đế quốc chúng ta nhiều lần đưa đại quân
hành quân về phía Đông mà không hề chiếm được. Nhưng chúng ta đã đứng ở nơi
này rồi, nếu nắm được cơ hội tốt này, chúng ta có thể có cơ hội thăng chức rất
nhanh. Đám người bình thường ở đế quốc này mà làm không được, chúng ta sẽ làm
cho chúng xem.

Tiểu nhân thề đi theo đại nhân! - Đa Khắc Tư hô lớn một tiếng, rồi đứng thẳng
tắp trước mặt Hàn Thạc, giống như một Lục Ma Phong vô kiên bất tồi khác vậy.

Tốt lắm, ngươi xuống trước đi, tiền vàng ngươi tạm thời thu lại, coi như khoản
tiền để ngươi trang bị vũ khí áo giáp cho hơn bảy trăm tân binh. - Hàn Thạc ra
hiệu cho Đa Khắc Tư ly khai. Khi hắn vừa rời đi, Hàn Thạc chìm vào trầm tư,
suy nghĩ về những lời Đa Khắc Tư nói về việc dụ dỗ đám cường đạo, cảm thấy
những lời của hắn đích xác cũng có đạo lý.

Sáng sớm hôm sau.

Địch Khắc vội vàng tới gặp Hàn Thạc, báo tin cho hắn:

Đại nhân, vài nhóm đại cường đạo có qui mô như đám Đồ La Đạt, đang tụ tập ở
phía trước thành Bố Lôi Đặc Nhĩ hai mươi dặm, trong một khu rừng rậm. Tiểu
nhân từ một thành viên Ám Mạc đang chấp hành nhiệm vụ ở bảy đại công quốc thu
được tin tức này. Nghe nói lần này mấy nhóm đại cường đạo này tổng cộng có một
vạn năm ngàn người, đều chuẩn bị tới thành chúng ta điên cuồng cướp bóc.

Cũng nên tới rồi!

Hàn Thạc hừ lạnh một tiếng, nói:

Ngươi phái người chú ý hành tung của chúng. Một vạn năm ngàn cường đạo, đây
đúng là sự khiêu chiến chính thức đầu tiên đối với thành Bố Lôi Đặc Nhĩ!

Đại nhân có muốn thông báo cho mấy thủ lĩnh sơn nhân không? Bằng vào ba ngàn
binh sĩ của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ thủ thành, lần này thật sự quá nguy hiểm.
Cũng khó có thể biết được đám thủ lĩnh sơn nhân có giúp được chúng ta không
nữa! - Địch Khắc đề nghị. Lắc lắc đầu, Hàn Thạc nói:

Tạm thời đừng nói. Đây là sự khảo nghiệm với chúng ta. Sau này cứ để cho chúng
tung ra hết thực lực, để xem thành quả của trận này. Hừ, mặc dù chúng ta chỉ
có hơn ba ngàn binh lính, nhưng tường thành thành Bố Lôi Đặc Nhĩ bây giờ cũng
không phải rách nát như xưa, ta bỏ bao nhiêu tiền vàng vào thành Bố Lôi Đặc
Nhĩ, bộ tưởng dễ công phá vậy sao.

Sở dĩ dám nói như vậy, Hàn Thạc đích xác cũng khá là tin tưởng. Tránh ở trên
tường thành trên cao, đám binh lính dĩ dật đãi lao, có thể lợi dụng khí tài
mới như đại chiến xa, máy bắn lửa, máy bắn đá bắn xuống dữ dội. Sáu khẩu Ma
Tinh Pháo không phải là đồ kiểng. Đến trường hợp xấu nhất, Hàn Thạc còn có thể
triệu hoán ra đại quân bất tử tham chiến. Hắn tin rằng một vạn năm ngàn cường
đạo muốn công phá thành Bố Lôi Đặc Nhĩ bây giờ, tuyệt không dễ dàng như vậy.

Bất tri bất giác, thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã giới nghiêm toàn thành, trên đường
phố có những đám lính kéo từng hòn đá thật lớn đi ngang qua, thật ra đám bình
dân gần đây mỗi ngày đều thấy những chiến xa, Ma Tinh Pháo thật lớn, chẳng
biết vì sao được phủ kín bạt rồi lôi ra phía sau, tựa hồ sợ bị người ta phát
hiện vậy.

Đối với vị thành chủ vừa mới tới này, đám bình dân lúc đầu còn lạnh lùng, đến
giờ dần dần đã có vẻ hứng thú hơn. Lần trước đám cường đạo ở Tháp Lý sơn đã bị
tiêu diệt, còn tin tức về hơn mười nhóm cường đạo giữa thành Hải Lam và thành
Bố Lôi Đặc Nhĩ bị diệt, đã sớm được cố ý tuyên truyền khắp nơi.

Hơn nữa ngày Thực Phẩm tiết hôm qua, vô số thức ăn từ trong phủ thành chủ cung
cấp cho họ, để đám bình dân trong thành được ăn no một lần, sự tín nhiệm của
họ đối với thành chủ dần dần tăng lên.

Chỉ có điều, đối với việc đã quen nhìn thấy thành chủ trong lúc mấu chốt lại
phản bội họ, khi nguy cơ chưa chính thức xuất hiện, cũng chưa thể nói được vị
tân nhậm thành chủ này có qua được sự khảo nghiệm để chiếm được lòng tín nhiêm
của họ hay không? Trước mắt vẫn còn là một ẩn số. Bởi vậy, đám bình dân vẫn
chưa bộc lộ tình cảm của mình với tân nhậm thành chủ, chỉ đưa ánh mắt tò mò,
lặng lẽ chăm chú quan sát những biến hóa ở thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.

Lại qua một ngày nữa. Bốn cửa thành Bố Lôi Đặc Nhĩ toàn bộ đóng chặt. Bất kỳ
thương nhân hoặc bình dân nào cũng bị cấm ly khai. Bốn cửa thành thi thoảng
xuất hiện đám lính quét ánh mắt cảnh giác khắp nơi. Trong thành, vài tiểu đội
kỵ sĩ cưỡi chiến mã đi qua đi lại dò xét không biết mệt.

Mặc dù đám kỵ sĩ cũng không nói gì, nhưng dân chúng thành Bố Lôi Đặc Nhĩ đã
trải qua bao nhiêu cuộc chiến tranh đau đớn rồi, từ kinh nghiệm đã ngửi ra mùi
vị quen thuộc.

Chiến tranh đã tới rồi!


Đại Ma Vương - Chương #330