Thử Nghiệm Ma Công


Người đăng: HắcKê

Đột nhiên, từ bốn phía thình lình vọt ra năm ma thú có hình dạng giống như
mèo, nhưng có ba đầu, đuôi có mũi nhọn, mắt lóng lánh ánh sáng màu vàng.

- Đừng quá lo lắng, đây chỉ là thứ vĩ lão miêu, mọi người mau công kích, vừa
lúc để ta kiểm tra hiệu quả Vong Linh ma pháp của các ngươi. - Phạm Ny vừa
thấy ma thú xuất hiện, không khỏi thở dài một hơi khẽ nói. Phạm Ny vừa nói
xong, một loạt Cốt Tiễn theo tiếng niệm ma pháp chú ngữ của các đệ tử nhanh
chóng hình thành trên không trung. Theo sự chỉ huy của các đệ tử, Cốt Tiễn "
vèo vèo" bắn về năm con thứ vĩ lão miêu. Mặc dù thứ vĩ lão miêu tốc độ rất
nhanh nhưng có ba con thứ vĩ lão miêu đã bị Cốt Tiễn bắn trúng, trên da thịt
màu nâu trong nháy mắt tóe ra những đóa hoa máu, tốc độ lập tức bị ảnh hưởng.

Nhưng cũng có hai con trong đó tránh được các mũi Cốt Tiễn của đám đệ tử mà
lao thẳng đến. Đám đệ tử hoảng hốt, Cốt Tiễn phóng ra vèo vèo nhưng lại không
trúng đích, có cái vừa được nửa đường đã vỡ. Các sai lầm liên tục xuất hiện.
Khi hai con thứ vĩ lão miêu, một trái một phải lao vọt tới vành khuyên phòng
ngự thì Phạm Ny đột nhiên ra tay. Cũng là ma pháp Cốt Tiễn nhưng do nàng thi
triển nên ba mũi Cốt Tiễn đột nhiên xuất hiện trong hư không lại có phương
hướng hoàn toàn chuẩn xác bắn trúng vào ba cái đầu của thứ vĩ lão miêu.

Ba tiếng kêu thê thảm phát ra từ ba cái miệng của thứ vĩ lão miêu. Nó cũng
không dám lao vào nữa mà sợ hãi quay đầu bỏ chạy. Một con lão miêu khác lao
đến đúng về phía Hàn Thạc. Các đệ tử bên này nóng lòng, ma pháp Cốt Tiễn phóng
ra liên tục phạm lỗi nên không gây cho con thứ vĩ lão miêu bất cứ trở ngại
nào.

Cát Ân chỉ chú ý đến phía Phạm Ny, trong nhất thời quên mất uy hiếp ở bên
phải, đến tận khi Phạm Ny đánh lui con thứ vĩ lão miêu bên kia thì hắn mới đột
ngột có phản ứng. Nhưng đã muộn một chút, con thứ vĩ lão miêu đã vọt đến trước
mặt Hàn Thạc, dùng ba cái đầu đầy răng nanh và móng vuốt sắc bén hung hăng tần
công Hàn Thạc.

- Bố Lai Ân cẩn thận! - Phạm Ny và Lỵ Toa hai nàng đồng thời hét lên thất
thanh. Hàn Thạc mắt thấy thứ vĩ lão miêu đã lao vào gần trong gang tấc, sắc
mặt tỉnh táo không có một tia bối rối, thậm chí khóe miệng còn nổi lên một tia
cười lạnh. Đợi cho nanh vuốt của thứ vĩ lão miêu đánh tới trước mặt thì Hàn
Thạc bỗng xuất thủ nhanh như tia chớp, tay trái thình lình vung lên, cánh tay
cầm cây gậy gỗ cứng rắn vốn là cây cọc chống lều trại tức thì chặn đứng móng
vuốt của thứ vĩ lão miêu lại. Chợt, tay phải Hàn Thạc bất ngờ đấm ra. Mọi
người ở đằng xa nhìn lại chỉ thấy tựa như trong không trung lóe lên một luồng
sáng đỏ, sau đó tay phải của Hàn Thạc đã đấm trúng vào bụng của thứ vĩ lão
miêu, ngừng lại một lát rồi nhanh chóng rụt về.

Cũng đồng thời hai mũi Cốt Tiễn do Cát Ân cứu viện cũng từ từ bay đến bắn
thẳng vào người thứ vĩ lão miêu. Ba tiếng thê lương rên rĩ từ ba cái đầu của
thứ vĩ lão miêu phát ra, sau đó "bộp" một tiếng, con thứ vĩ lão miêu này rơi
xuống mặt đất vô lực không còn động đậy được nữa. Theo con thứ vĩ lão miêu vô
lực ngã xuống, bốn con còn lại dường như bị dọa sợ chết khiếp, kêu lên một
tiếng quái lạ rồi bỏ chạy đi, trong chớp mắt đã biến mất tăm mất tích.

- A, Cốt Tiễn của Cát Ân sư phụ thật lợi hại, loáng cái đã giết chết một con
thứ vĩ lão miêu, Phạm Ny sư phụ bắn trúng chỉ làm nó bị thương thôi, cũng
không có được uy lực lớn như vậy. - Ngải Mễ khẽ thốt lên một tiếng, kinh ngạc
nhìn Cát Ân. Ngải Mễ vừa nói vậy, những người khác cũng đều cảm giác thấy rất
kỳ lạ, ngay cả Phạm Ny cũng kinh ngạc nhìn Cát Ân, có chút nghi hoặc hỏi:

- Cốt Tiễn ma pháp chỉ là loại công kích ma pháp cơ bản nhất, vậy mà ngươi có
thể sử dụng ma pháp này trực tiếp giết chết một con thứ vĩ lão miêu, thật là
khó tin.

Cát Ân ngay từ đầu vẻ mặt cũng có một chút quái lạ, hình như cũng không hiểu
được, nhưng nghe Phạm Ny nói như vậy thì ngay lập tức mỉm cười tỏ vẻ vô cùng
tự tin, gật gật đầu với mọi người, giống như thừa nhận ma pháp công kích của
hắn lợi hại.

- Bố Lai Ân, lúc nãy tay phải ngươi đánh vào thứ vĩ lão miêu, ta hình như
thấy trong không trung lóe lên một luồng sáng đỏ, chuyện gì đã xảy ra vậy? Mặc
dù thứ vĩ lão miêu đúng là bị Cát Ân sư phụ giết chết, nhưng hình như bởi vì
ngươi đấm trúng mới làm cho thân thể nó bất ổn, có đúng không? - Lỵ Toa vẫn
chú ý đến Hàn Thạc ở bên cạnh, sau khi suy nghĩ một lúc thì cảm thấy có điều
khác lạ nên buột miệng hỏi.

- Ha ha, Lỵ Toa ngươi đừng suy nghĩ lung tung nữa, Bố Lai Ân đúng là đánh
trúng thứ vĩ lão miêu một cái, tuy nhiên căn bản cũng chẳng có hiệu quả gì,
chỉ dựa vào sức mạnh của một tên tạp dịch thì có thể gây ra thương tổn gì cho
một con thứ vĩ lão miêu chứ. - Ba Khắc xem thường liếc mắt nhìn Hàn Thạc một
cái rồi mở miệng chế nhạo. Hàn Thạc ngây ngô cười, cũng không nói thêm điều
gì, nhưng một số đệ tử khác cũng thấy được tình huống đó, đều nhìn Hàn Thạc
với một chút nghi ngờ tương tự. Nhưng sau đó tất cả mọi người đều công nhận
rằng Hàn Thạc thật sự không làm được tác dụng gì, còn cái chết của con thứ vĩ
lão miêu hoàn toàn do Cát Ân gây ra. Hơn nữa, trong lòng bọn họ thì Hàn Thạc
chỉ là một tên tạp dịch mà bọn họ có thể bắt nạt bất cứ lúc nào, một tên tạp
dịch làm sao có sức mạnh và thủ đoạn như vậy được chứ?

- Tốt rồi, tốt rồi, mau đi khỏi chỗ này thôi. Thứ vĩ lão miêu là một loại ma
thú chỉ dám bắt nạt kẻ yếu mà sợ hãi kẻ mạnh, tuy nhiên loại ma thú này sống
thành bầy đàn, nếu chúng nó tìm thêm đồng loại đến thì sẽ có phiền toái đấy.
Loại ma thú cấp thấp này không có ma thú tinh hạch, da thịt cũng không đáng
tiền, không cần dây dưa với nó, chúng ta nên rời khỏi chỗ này thôi! - Phạm Ny
có chút ngạc nhiên về Cát Ân, sau đó cũng không quá để ý, kêu gọi mọi người
mang theo hành trang tiếp tục lên đường. Điều này làm Cát Ân cảm thấy thất
vọng, hắn vốn cho rằng Phạm Ny sẽ có thêm vài phần kính trọng đối với hắn.
Nhóm mười hai người, dưới sự chỉ đạo của Phạm Ny, một lần nữa thu dọn đồ đạc
tiếp tục đi về phía nam. Hàn Thạc dừng lại ở cuối hàng, trước khi rời đi trên
mặt mang theo ánh cười quái dị, nhìn vào hai vết thương do Cốt Tiễn của Cát Ân
đánh trên người thứ vĩ lão miêu. Chỉ thấy sau đó, bên trong miệng vết thương
từ từ tản mát ra mùi cháy khét, từ miệng vết thương có thể thấy da thịt bên
trong của con vật bây giờ đã cháy đen rồi. Con thứ vĩ lão miêu chết, căn bản
là do bị tay phải của Hàn Thạc đánh trúng, đưa ngọn lửa đỏ của Huyền Băng Ma
Diễm Quyết vào trong cơ thể nó gây ra, căn bản không hề có liên quan gì đến
Cát Ân. Nhìn vào tay phải, sau khi vận chuyển ma nguyên lực, một ngọn lửa ma
quái màu đỏ từ đầu ngón tay bỗng nhiên bay ra. Nhìn ngọn lửa này, Hàn Thạc
ngạc nhiên thốt lên một tiếng, uy lực của Huyền Băng Ma Diễm Quyết thật kinh
khủng, lúc này hắn mới hắc hắc cười khẽ bước nhanh đuổi kịp đám Phạm Ny.

Ban đêm, ánh trăng sáng tỏ xuyên qua cành lá rậm rạp của các tàng cây đại thụ
soi sáng đến từng ngóc ngách của U ám sâm lâm. Một số côn trùng không tên kêu
rả rích mang đến cho U ám sâm lâm vốn yên tĩnh một thứ âm thanh có phần nhộn
nhịp. Đống lửa đỏ rực tỏa ra hơi nóng tạo nên một chút ấm áp trong đêm tối.
Hàn Thạc cầm trong tay vài que gỗ xiên đầy thịt không ngừng xoay qua xoay lại
trên ngọn lửa, đồng thời lấy gia vị rắc lên những miếng thịt đang nướng đó làm
dậy lên mùi thịt nướng thơm phức bay vào mũi các đệ tử Vong Linh hệ.

- Thơm quá, Bố Lai Ân, không nghĩ được là ngươi còn biết làm cái này? - Lỵ
Toa chun cái mũi đáng yêu, hai mắt nhìn chằm chằm vào miếng thịt đang được Hàn
Thạc trở lên trở xuống, kinh ngạc thốt lên một tiếng.

- Hôm nay, biểu hiện của các ngươi khi gặp thứ vĩ lão miêu thật sự làm ta
thất vọng, tinh thần hoảng hốt làm cho ngay cả một ma pháp cơ bản như Cốt Tiễn
cũng không thể thi triển chính xác, thật là không thể chấp nhận được! Còn
ngươi nữa, Cát Ân sư phụ, mặc dù Cốt Tiễn của ngươi uy lực thật thần kỳ nhưng
lúc đầu ngươi thật sơ sót, nếu Bố Lai Ân không cảnh giác thì không muốn bị thứ
vĩ lão miêu làm cho bị thương cũng không được.

Nhìn đám đệ tử vây quanh đống lửa, Phạm Ny nhíu mày lớn tiếng quở mắng, hình
như hết sức bất mãn với biểu hiện của các đệ tử và Cát Ân hôm nay.

Đám đệ tử bề ngoài thì vâng vâng dạ dạ tựa hồ hết sức chú ý lắng nghe, nhưng
ánh mắt lại đảo qua đảo lại liên tục nhìn vào miếng thịt Hàn Thạc đang nướng,
có mấy người trong miệng còn vang lên tiếng nuốt nước miếng.

Hàn Thạc hồi xưa trong gia đình toàn là nam giới, bình thường đều tự nấu lấy
đồ ăn thức uống, do đó tay nghề nấu ăn đã đạt đến trình độ cao. Thế giới này
về phương diện ẩm thực so với thế giới cũ của Hàn Thạc chênh lệch rất lớn chứ
không phải chỉ là một hai điểm. Bây giờ chỉ cần hơi thi triển một chút, lập
tức làm những người này thèm nhỏ dãi ra.

Tai lắng nghe Phạm Ny quở mắng, Hàn Thạc không khỏi đánh giá Phạm Ny vài lần,
bị khí thế Phạm Ny quát tháo làm cho có phần kinh ngạc, thầm nghĩ xem ra hành
động lần này Phạm Ny mới là người phụ trách chính. Ở Vong Linh hệ, kể cả Cát
Ân là sư phụ thì so sánh với Phạm Ny đều thấp hơn một bậc, cũng khó trách Cát
Ân còn chút e ngại Phạm Ny, xem ra cũng không đơn giản chỉ bởi vì Cát Ân khổ
luyến Phạm Ny.

- Thôi, nói đến đây thôi, về sau chúng ta còn có thể gặp càng nhiều nguy hiểm
hơn, hy vọng các ngươi không khinh thường như vậy, bắt đầu ăn thịt nướng đi. -
Phạm Ny giáo huấn mọi người trong chốc lát, chính nàng cũng bị thịt nướng của
Hàn Thạc hấp dẫn không chịu nổi. Hôm nay, nàng đã đi cả một ngày đường, lúc
trước chỉ ăn đơn giản một ít bánh mì và nước suối, bây giờ đột nhiên ngửi thấy
mùi thơm như vậy, dạ dày là thứ đầu tiên phát tác.

- Phạm Ny sư phụ, đây là của người, Lỵ Toa miếng này của ngươi, Bối Lạp, Ba
Khắc, Cát Ân đây là của các ngươi... - Hàn Thạc mang theo ánh cười quái dị,
phân phát cho mỗi người một miếng thịt nướng.

- Ồ...., Bố Lai Ân, thật may là có ngươi, thịt nướng ăn cực kỳ ngon ! - Phạm
Ny ăn một miếng xong, cái lưỡi thơm tho còn liếm lên đôi môi đỏ mọng, cuống
quýt khen ngợi không thôi, làm người ta tưởng tượng viển vông, khiến cho Hàn
Thạc rung động trong lòng.

- Thật không sai, ăn ngon quá, Bố Lai Ân đúng là có tay nghề a! - Lỵ Toa cũng
cười tít mắt tán thưởng, một miếng thịt nướng to đùng trong nháy mắt đã bị
nàng giải quyết hơn phân nửa.

- Cái thứ thịt rác rưởi gì thế này, khó ăn muốn chết, lại còn nướng chưa
chín.

- Ô ô...., thật sự là rất khó ăn, một chút mùi vị cũng không có.

- Bố Lai Ân đáng chết, ngươi cố ý phải không, thịt này vẫn còn sống đây này.

- ....

Ba Khắc, Cát Ân, Bối Lạp, còn có mấy người có cừu oán với Hàn Thạc, cắn xong
hai miếng đều luôn miệng chửi mắng là khó ăn.

Hàn Thạc vẻ mặt vô tội, cười ngây thơ nói:

- Ách.... có thể thật sự không có nướng kĩ, thật là xin lỗi, số các ngươi
thật có chút không may!


Đại Ma Vương - Chương #33