Ta Sẽ Là Chó Săn Của Ngài


Người đăng:

Một tiếng cười nhạo từ từ vọng xuống, một bóng người cực cao dần dần hiện rõ
dưới ánh đuốc. Đây là một người thanh niên anh tuấn khuôn mặt treo nụ cười tà
dị. Người thanh niên này cao chừng một thước chín, đứng ở chỗ đó tựa như một
thanh lợi kiếm được rút ra khỏi vỏ, làm cho người ta bị một loại xung kích
mãnh liệt.

Một thân trang phục võ sĩ màu xanh gọn gàng, tôn lên hình thể rắn chắc bộc lộ
rõ tài năng, khóe miệng nhếch lên nụ cười nhạt, ẩn chứa trong đó sự suy tư,
giống như là một con diều hâu bay lượn trên bầu trời có ý định đùa bỡn một con
thỏ hoang đang cuống cuồng chạy trốn trên mặt đất vậy. Lộ rõ vẻ vừa tự tin mà
lại thong dong.

Khi thanh niên hiển lộ ra thân ảnh thì đám cường đạo xung quanh vội vàng ngó
nghiêng xung quanh, tưởng rằng phía sau hắn còn có nhiều viện thủ, cho nên khá
khẩn trương cùng cố kỵ.

Không cần nhìn, chỉ có mình ta!

Hàn Thạc cười nhạt giải thích, cũng không quan sát đám thủ lĩnh cường đạo đang
thở phào kia, dừng ánh mắt trên người Đa Khắc Tư đang đứng thẳng tắp giữa đám
người, hỏi:

Ngươi thấy đám cường đạo chỉ biết hưởng lạc mà không biết làm này có thể giúp
ngươi rửa hận được sao?

Vẻ mặt Đa Khắc Tư hờ hững, trầm mặc trong chốc lát nhìn Hàn Thạc nói:

Chuyện này không liên quan đến ngươi. Ngươi đến là vì chuyện năm vạn kim tệ?

Lắc lắc đầu cười, Hàn Thạc nhìn chằm chằm Đa Khắc Tư, đột nhiên nói:

Không phải, năm vạn kim tệ mặc dù trong mắt đám cường đạo này quả là một khoản
tiền rất lớn, nhưng ta không thèm để mắt. Ta tới đây không phải là vì năm vạn
kim tệ mà là vì Đa Khắc Tư ngươi!

Sắc mặt Đa Khắc Tư đại biến, căm giận trừng mắt nhìn Hàn Thạc, tựa hồ muốn ghi
tạc hình dáng của hắn vào trong lòng, rồi cười thảm nói:

Không tưởng được đã lâu như vậy mà hai gia tộc kia vẫn chưa từ bỏ ý định truy
sát ta, chỉ có điều ta không nghĩ tới ta đáng tiền đến như vậy. Ha ha!

Đừng nhiều lời, ngươi chỉ có một người, lại dám cản đường của chúng ta. Vậy
ngươi muốn chết rồi! - Nóng lòng muốn đến Mãn Viên phường xuân sắc hưởng thụ,
thủ lĩnh đám cường đạo Lạp Khắc Tây sau khi xác định chỉ có mình Hàn Thạc, rốt
cục cũng không kiềm chế được nội tâm nóng vội, chợt quát lên.

Cùng với tiếng quát của Lạp Khắc Tây, mấy thủ lĩnh đám cường đạo cũng hùa theo
phụ họa, xem ra sắc dục trong lòng đã trỗi dậy khiến cho bọn chúng rốt cục
không thể chịu được nữa. Dưới mệnh lệnh của mấy tên thủ lĩnh, một đám lâu la
đồng dạng nóng lòng, tay mang theo vũ khí không đáng giá một kim tệ, rất nhanh
đã vây Hàn Thạc vào giữa.

Từ đầu tới cuối Hàn Thạc chỉ mỉm cười, đối với hành động của đám cường đạo
trong lòng đang sốt ruột nghĩ đến làn da mịn màng của các cô nương này vẫn làm
thinh. Vẫn nhìn Đa Khắc Tư lắc lắc đầu, dưới sự nghi hoặc của gã, mới giải
thích:

Đối với người khác mà nói, ngươi chẳng những không đáng giá một đồng, mà còn
là một củ khoai lang bỏng tay. Còn với ta mà nói giá trị của ngươi vượt xa năm
vạn kim tệ, chuyện này đợi lát nữa ta cùng với ngươi nói sau. Chờ ta xử lý gọn
gàng đám này đã, rồi từ từ thảo luận vấn đề giá trị cao thấp của ngươi.

Tên ngạo mạn, ngươi tự tìm đường chết.

Lạp Khắc Tây phẫn nộ nhìn Hàn Thạc, phất phất tay quát to:

Thủ tiêu hắn, hắn khẳng định là tên Vong Linh pháp sư tà ác kia. Các ngươi áp
sát hắn, không được cho hắn có cơ hội ngâm xướng ma pháp.

A ha, hắn quả đúng là tân thành chủ của Bố Lôi Đặc Nhĩ thành, ngươi xem không
gian giới chỉ trên tay hắn, cái này nhất định là một con dê béo, các huynh đệ
đoạt lấy không gian giới chỉ cho ta. Ta đã có thể tưởng tượng được bên trong
không gian giới chỉ có một kho tài phú! - Thủ lĩnh cường đạo Đồ Tạp hưng phấn
kêu to, hắn nâng cao chiến phủ hai lưỡi trong tay, tham lam nhìn chằm chằm
không gian giới chỉ trên tay Hàn Thạc.

“Kịch… kịch… kịch…. ”

Trong lúc đám lâu la cường đạo đang liếm môi, chuẩn bị xé Hàn Thạc thành từng
mảnh nhỏ, từng tiếng bước chân trầm muộn chợt vang lên.

Thanh âm gì thế? - Lạp Khắc Tây rối mù khẽ nhíu đôi mày rậm, thành hai cái
hình tam giác bất quy tắc, hết nhìn đông lại ngó tây bốn phía một chút mới lớn
tiếng hỏi.

Bọn cường đạo tiểu lâu la đang định động thủ vừa nghe Lạp Khắc Tây hét lớn, cả
kinh đều ngừng lại, mờ mịt nhìn xung quanh nghi hoặc.

“Kịch… kịch… kịch…. ”

Tiếng bước chân trầm muộn từ xa tiến lại gần. Mấy cành cây nhỏ nên cạnh khẽ
dao động, nhắc nhở đám cường đạo trên mặt đất đang run rẩy. Nhưng trong đêm
khuya không trăng đen kịt như mực, cho dù có ánh đuốc chiếu sáng nhưng cũng có
hạn. Bởi vậy đám cường đạo hết nhìn đông ngó tây chỉ nghe được tiếng bước chân
lớn nối tiếp ngày càng gần, nhưng lại không thấy rõ là thứ gì đang dần tiếp
cận.

Là tiếng gót sắt của chiến thú phu lửa dưới thân Tà Ác kỵ sĩ, chư vị không cần
nhìn ngó làm gì nữa, các ngươi đều xong đời rồi! - Bị một đám cường đạo vây
quanh, Hàn Thạc đột nhiên cười giải thích.

Đáng chết, hắn đã sớm gọi về bất tử sinh vật! Lập tức giết chết hắn, chỉ cần
hắn chết, bất tử sinh vật không có hắn chỉ huy, sẽ không có uy hiếp quá lớn. -
Một tên Quang hệ cao cấp ma pháp sư được đám cường đạo dùng số tiền lớn thuê,
cực kì hoảng sợ vội vàng hô to.

Đám thủ lĩnh cường đạo đang kinh hoảng thất thố nghe được tên Quang hệ cao cấp
ma pháp sư kia hô, toàn bộ đều hô to gọi nhỏ, truyền mệnh lệnh:

Đám ngu ngốc các ngươi, nhanh tiêu diệt hắn cho ta!

Bọn tiểu lâu la đang vây quanh Hàn Thạc, nghe thấy mấy thủ lĩnh đồng thời
truyền lệnh giết chết, động tác vừa mới đình chỉ giờ lại nhao nhao nhanh chóng
tăng tốc. Chúng múa máy vũ khí ‘cùn’ trong tay xông tới Hàn Thạc, định trước
khi bất tử sinh vật tới, giết chết được hắn.

“Vèo vèo vèo…”

Từng cây cốt mâu nhỏ dài màu đen, như là từng đạo hắc mang đoạt mệnh, dưới ánh
đuốc chập chờn của đám cường đạo, lấy Hàn Thạc làm trung tâm, từng cây cốt mâu
bắn ra với tốc độ cực nhanh. Vừa nhìn thì những cốt mâu liên miên không ngừng
này như đang nối tiếp nhau, khiến Hàn Thạc giống như một con hắc khổng tước
yêu dị đang xòe đuôi.

"A. . . . . . A a. . . . . . "

Đám cường đạo xông tới âm thanh kêu thảm liên miên không dứt như tiếng pháo
trúc dày đặc, từng cây cốt mâu đen thui, dưới động tác ‘xòe đuôi’ của Hàn Thạc
dễ dàng xuyên thủng khải giáp trị có mấy ngân tệ của bọn chúng, hoặc là đâm
xuyên vào thân thể, hoặc là xuyên thấu lục phủ ngũ tạng của chúng, mang theo
máu tươi trào ra.

Uy lực còn lại không giảm bớt, từng cây cốt mâu sau khi xuyên thấu qua thân
thể cường đạo, còn xuyên táo chết một tên phía sau, loại lực lượng trùng kích
này thật đáng sợ.

Chỉ trong chớp mắt ba mươi mấy tên cường đạo xông lên, dưới tiếng kêu thảm đều
bị cốt mâu bắn chết. Vết máu đầy đất dưới ánh đuốc biến thành một mảnh hồng
đẹp mắt. Mùi máu tươi nồng nặc trong nháy mắt chui vào miệng mũi đám thủ lĩnh
cường đạo.

Không, không xong! - Nhìn những thi thể trong vũng máu, Hàn Thạc ở trung tâm
chân không chạm đất hiện ra, dục hỏa trong cơ thể Lạp Khắc Tây như bị một trận
băng hàn thấu xương dập tắt, một loại liệt diễm mang tên sợ hãi điên cuồng
thiêu đốt hết thảy trong đầu hắn.

"Kịch kịch. . . . . . "

Tiếng bước chân trầm muộn như tiếng trống đánh vào trong lòng mỗi tên cường
đạo. Một đám “gì đó” vẫn chỉ nghe thấy tiếng không thấy hình, từng cái từng
cái xuất hiện phía sau lưng bọn chúng. Thứ “gì đó” không có mắt này trong hốc
mắt phun ra hỏa diễm nóng rực. Dưới ngọn lửa trong hốc mắt của bọn chúng chiếu
rọi, một đám thân ảnh màu đen thật lớn từ bóng đêm dần hiện ra.

Môi Đồ Tạp đột nhiên khô khốc có chút quái dị. Ngay cả nói chuyện cũng không
rõ ràng nữa, ngập ngừng nói:

Các vị, đúng… đúng là Tà Ác kỵ sĩ rồi, chúng ra chạy thôi!

Hai gã Quang hệ ma pháp sư được thuê mướn, thấy Tà Ác kỵ sĩ xuất hiện, ma pháp
trượng nắm trong tay khẽ run rẩy. Với loại sinh vật bất tử cao cấp này, tác
dụng tịnh hóa Quang hệ ma pháp của bọn họ có hạn, huống chi Tà Ác kỵ sĩ xuất
hiện những mười tên, dưới trợ giúp của ánh sáng mờ mờ, ánh mắt của bọn họ thậm
chí còn có thể nhìn chi chít bóng đen phía sau mười tên Tà Ác kỵ sĩ.

Lần đám người Hàn Thạc ở dưới chân núi Tháp Lí sơn tiêu diệt đoàn cường đạo Đồ
La Đạt này bọn chúng cũng có nghe đồn, chỉ có điều theo lí giải của bọn chúng,
công lao đó là thuộc về binh lính thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, còn cả đám người sơn
nhân do Phúc Tạp Lâm mang đến.

Bọn chúng làm sao có thể nghĩ đến một Vong Linh ma đạo sư lại có tinh thần lực
của Đại ma đạo sư. Hơn nữa thêm vào khô lâu pháp trượng tăng phúc có khả năng
gọi về bất tử sinh vật với số lượng gấp đôi, trong tay Hàn Thạc rốt cuộc có
thể gọi về không biết bao nhiêu bất tử sinh vật đây?

Xin lỗi, tiền thuê chúng ta không cần nữa!

Tên Quang hệ cao cấp ma pháp sư kia quay đầu nhìn Đa Khắc Tư, rồi nói với gã
Quang hệ trung cấp ma pháp kia:

Đem kim tệ trả cho bọn họ!

Hơn một ngàn kim tệ leng keng từ bên trong hai túi tiền của hai tên Quang hệ
ma pháp sư đổ ra. Cao cấp ma pháp sư nhìn về Hàn Thạc phía xa, hơi khom người,
kính sợ thốt:

Chuyện này không liên can đến chúng ta, xin ngài để cho chúng ta đi được chứ?

Hai tên ma pháp sư hèn hạ các ngươi, lại muốn chạy trốn trước tiên, lão tử
trước hết giết chết bọn ngươi. - Đa Khắc Tư nổi giận gầm lên một tiếng, phóng
thẳng đến hai tên Quang hệ ma pháp sư nửa đường thối lui.

Không biết tại sao, bây giờ ta càng ngày càng ghét Quang hệ ma pháp sư. Mặt
khác, cái loại lâm trận bỏ chạy các ngươi làm cho ta cảm giác rất chán ghét,
ta nghĩ bọn ngươi lưu lại thì tốt hơn. - Ánh mắt Hàn Thạc ánh mắt lạnh lùng
nhìn hai gã ma pháp sư bo bo giữ mình, lạnh nhạt nói.

Bời vì một trận cốt mâu dày đặc bắn ra, đám cường đạo rốt cuộc cũng không có
một tên dám tới gần Hàn Thạc nữa, từng tên đều đứng cách hắn một đoạn xa, bất
quá phía sau bọn chúng còn có rất nhiều bất tử sinh vật tới gần, vô luận như
thế nào cũng là một đường tử lộ.

“Phập!”

Một tên cường đạo gần sát với Tà Ác kỵ sĩ, bị cốt thứ thật lớn đâm tới, bắt
đầu từ âm thanh rơi xuống đất của tên cường đạo bị giết chết kia, mười tên Tà
Ác kỵ sĩ cùng với gần ngàn các loại bất tử sinh vật chậm rãi bao phủ đám cường
đạo trong chết chóc vô tận.

Trong bóng đêm đen kịt, theo bó đuốc dập tắt của từng tên cường đạo bị giết,
bóng đêm đen như mực đã ảnh hưởng đến tầm mắt của đám cường đạo, nhưng đối với
đám bất tử sinh vật, giữa hắc ám giống như là cá gặp nước, vô thanh vô tức
tiêu diệt những chướng ngại che phía trước, căn bản không biết cái gì gọi là
lưu tình.

Trong những tiếng hét thảm, thần sắc Đa Khắc Tư lộ vẻ hoảng sợ, nắm trong tay
cây đuốc, trở thành một tên khác thường trong đám người. Đám Tà Ác kỵ sĩ cương
thi lướt qua hắn, giống như không biết bên cạnh còn có một thân thể tươi ngon,
mà theo phản xạ chỉ giết chết những người sống bên cạnh hắn.

Đến bây giờ sống lưng Đa Khắc Tư vẫn thẳng tắp, phát hiện những bất tử sinh
vật chung quanh không tên nào công kích hắn, hoảng sợ trong lòng dần giảm bớt.
Bởi vì lúc trước đám thủ lĩnh cường đạo thất tính bội nghĩa. Vốn là phụ tá của
bọn chúng, Đa Khắc Tư giờ đây nhìn những cường đạo bị giết hại này, trong lòng
bất giác dâng lên sự khoái trá kỳ lạ mơ hồ.

Giết rất đẹp, giết rất hay, bọn cặn bã này đáng bị loại bỏ. - Vẻ mặt Đa Khắc
Tư hờ hững nhìn màn giết chóc tàn khốc, thấp giọng lẩm bẩm.

Hai gã Quang hệ ma pháp sư dưới sự cự tuyệt không chút khách khí của Hàn Thạc,
đầu tiên nghênh đón công kích mãnh liệt của đám cường đạo, vốn còn có thể sinh
ra một chút uy hiếp đối với bất tử sinh vật. Nhưng dưới sự công kích phẫn nộ
của đám cường đạo, rất nhanh chúng đã bị bao phủ, cả biển người bao vây. Rồi
tất cả lại bị bất tử sinh vật bao vây lại, dưới màn đêm đen kịt theo thời gian
trôi qua, vốn tiếng kêu thảm liên miên không dứt, dần trở nên yên lặng.

Một lát sau, trước mặt Hàn Thạc chỉ còn Đa Khắc Tư tay cầm bó đuốc vẻ mặt hờ
hững. Ngoại trừ một đám thi thể đầy đất ra, còn có mấy con thực thi quỷ đang
ăn xác người.

Hiện trường có huyết tinh một chút, hy vọng ngươi không để ý. - Hàn Thạc mỉm
cười bay lơ lửng tới chỗ Đa Khắc Tư. Giữa một đám thi thể đầy đất, khuôn mặt
hắn mang theo vẻ mỉm cười không có một chút hòa khí nào, ngược lại còn có phần
âm sâm đáng sợ, nhất là trên mặt đất thực thi quỷ đang ăn xác người, lúc Hàn
Thạc tới gần liền chủ động từ bên người Đa Khắc Tư rời đi. Tựa hồ càng thêm
nhấn mạnh hết thảy tràng diện huyết tinh này nguyên là từ nụ cười tà dị của
người tuổi trẻ này.

Đa Khắc Tư hít sâu một hơi, cố nén cảm giác buồn nôn, toàn bộ chú ý tập trung
trên người Hàn Thạc, cố gắng thông qua phương thức hờ hững nhìn thảm cảnh xung
quanh nói:

Ngươi muốn thế nào?

Ha ha, ta biết một vài sự tình về ngươi, cũng hiểu được tại sao nội tâm của
ngươi vô cùng căm phẫn. Ta muốn cho ngươi một cơ hội, một cơ hội phục hận. -
Hàn Thạc mỉm cười đưa ra một cái đề nghị rất hấp dẫn.

Cơ hội! Điều này không phải bất luận kẻ nào cũng có thể bố thí cho hắn!

Trước khi Hàn Thạc hiển lộ ra cảnh tượng giết hại tàn bạo đám cường đạo, Đa
Khắc Tư cũng không cho rằng một gã thành chủ Bố Lôi Đặc Nhĩ thành bản thân còn
khó bảo toàn, có thể cho hắn được bao nhiêu cơ hội đây.

Nhưng mà bây giờ Đa Khắc Tư có lí do tin tưởng chỉ cần Hàn Thạc nguyện ý, đối
với cừu hận lên trời còn khó hơn của hắn, trước mặt nam nhân tàn bạo như ma
quỷ này, tựa hồ không phải là chuyện khó khăn gì.

Bởi vậy Đa Khắc Tư do dự một chút, gật gật đầu nói:

Chỉ cần ngươi có thể báo thù cho ta, tùy ngươi muốn ta làm gì cũng được.

Lắc lắc đầu. Hàn thạc mỉm cười chậm rãi nói:

Không phải ta báo thù cho ngươi, mà là chính ngươi tự tay báo thù!

Trong lúc Đa Khắc Tư nhíu mày, Hàn Thạc mỉm cười giải thích:

Ta sẽ cho ngươi cơ hội tự mình báo thù, chỉ cần ngươi thần phục ta. Với năng
lực tài hoa của ngươi, hai gia tộc kia sớm muộn gì cũng là vật trong túi của
ngươi. Hắc hắc, tự mình động thủ hành hạ bọn chúng từng chút một cho đến chết,
so với việc để người khác giết bọn chúng có phải thống khoái hơn chứ?

Cô gái mà Đa Khắc Tư thương mến, giờ đây đã trở thành đồ chơi trên giường địch
nhân, bởi vì cảm tình của nàng với hắn mà vị hôn phu của nàng luôn đối xử tàn
bạo với nàng, cô gái đáng thương ngày ngày gạt lệ nhưng lại không có cách nào.

Gia tộc của cô gái mặc dù bất mãn, nhưng mà nữ nhân đã gả ra ngoài thì không
còn quyền can thiệp, mà huống chi địa vị gia tộc của đối phương lại cao hơn
một ít. Bởi vậy phụ thân của nàng dồn tất cả oán hận, trút xuống đầu Đa Khắc
Tư, đối với việc đuổi giết hắn càng tận hết lực. Với thực lực của Đa Khắc Tư
có thể trốn thoát trong những hoàn cảnh truy sát này, chỉ có thể nói vận khí
của hắn cũng khá tốt.

Tình báo của Ám Mạc biết tin tức này, nhưng tại cái thế giới quý tộc xưng hùng
đại lục thâm căn cố đế, một tên xuất thân bình dân như Đa Khắc Tư cho dù tài
năng quân sự kinh người, cũng không thể thay đổi cái quy tắc đã tồn tại mấy
ngàn năm này.

Ám Mạc chỉ biết đối với quý tộc phản bội đế quốc đều hạ sát thủ, cho nên đám
quý tộc này khi dễ mấy cái bình dân cũng không phải đại sự gì. Nếu phía sau
bình dân bị khi dễ không có ai chống lưng thì lại càng là việc nhỏ, Ám Mạc có
vô số chuyện cần làm, tự nhiên sẽ không lãng phí tinh lực ở những loại chuyện
như thế này. Có thể trên phương diện tình báo ghi chép sơ bộ đã dựa vào tài
năng quân sự của Đa Khắc Tư mà coi trọng mặt mũi, nếu không ngay cả bản ghi
chép cũng không có.

Ta là một tên đào phạm, sao có thể bằng năng lực của chính mình tự tay đâm cừu
nhân! - Đa Khắc Tư đối với đề nghị của Hàn Thạc rõ ràng là động tâm, thế nhưng
hắn có thể tại học viện quân sự của đế quốc bộc lộ tài năng, đương nhiên không
phải loại người ngu dốt, trầm mặc trong chốc lát nhìn Hàn Thạc hỏi.

Tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ ngươi không phải là đào phạm, đều do ta làm thành chủ
quyết định! Ta biết thân phận cùng cừu hận của ngươi, dám tiếp nhận ngươi sẽ
không sợ thân phận đào phạm của ngươi.

Hàn Thạc mỉm cười, nói xong những lời này, chỉ ngón tay về phương hướng bảy
đại công quốc, dụ hoặc:

Ta nhìn thấy trong mắt ngươi ngoại trừ cừu hận, còn cả dã tâm cuồng vọng được
che dấu. Đối với bảy đại công quốc mà nói thành Bố Lôi Đặc Nhĩ giống như là
một, bất quá đối với ta mà nói bảy đại công quốc cũng là một khu vực săn bắn
nốt, ngươi có nguyện ý cùng với ta làm thợ săn chứ?

Đa Khắc Tư nhìn kỹ Hàn Thạc, một lát sau mới không để ý những vũng máu đầy
đất, hướng về hắn lễ bái:

Bá tước đại nhân, ta không phải một thợ săn, nhưng ta sẽ là chó săn của ngài!


Đại Ma Vương - Chương #328