Người đăng:
Tính chất của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc quân sự học viện bất đồng so với Ba Bỉ
Luân học viện. Học viện này chuyên môn bồi dưỡng một số nhân tài chiến tranh
sở trường về mưu lược tác chiến, ma pháp sư kiếm sĩ kỵ sĩ không được bồi dưỡng
tại đây. Giống như học viện trên Kỳ Áo đại lục, chiếm vị trí chủ đạo trong đế
quốc quân sự học viện vĩnh viễn đều là học viên quý tộc.
Nguyên nhân sở dĩ tạo thành nhân tài quý tộc học viên xuất hiện lớp lớp, một
mặt là bởi vì học phí tại Đế Quốc Quân Sự học viện đắt đỏ khiến cho bình dân
chùn chân, mặt khác cho dù bình dân có thực sự tiến được vào đây thì cũng khó
mà học tập được hệ thống tri thức quân sự chân chính lợi hại do các sư phụ
dạy.
Thế nhưng, bất cứ sự tình gì cũng không có tuyệt đối, Đế Quốc Quân Sự học viện
thỉnh thoảng vẫn có một hai học viên bình dân, cho dù trong điều kiện bất lợi
vẫn có thể bộc lộ tài năng. Ánh hào quang rực rỡ của bọn họ thậm chí còn vượt
qua danh tiếng của học viên quý tộc
Nhân vật giống như thế, sẽ được tuyển dụng không theo mặt nào, có thể thành
công được học tập với sư phụ tốt nhất, chỉ cần đám thanh niên bình dân này
khôn khéo ôn thuận một chút, thế nào cũng có quý tộc thức thời, còn có tướng
quân tiến cử chiêu mộ tới gia tộc mình hoặc thành thủ hạ mình.
Đương nhiên, cũng có một bộ phận thanh niên bình dân cương quyết không tuân
theo, không hiểu được phải che dấu quang mang chói mắt ở mình, cuối cùng chọc
giận đến quý tộc tử đệ đồng học, nặng thì bị đám đố kỵ đó hại chết, nhẹ thì
cũng dẫn đến hoạn lộ bị ngăn lại, vĩnh viễn không có cơ hội tiến vào quân đội.
Đa Khắc Tư chính là loại kỳ tài bình dân xui xẻo đó, tuổi còn trẻ mà tại Đế
Quốc Quân Sự học viện đã bộc lộ tài năng vô cùng, đáng tiếc là bởi vì quá
bướng bỉnh không biết ẩn giấu, đã yêu nữ nhi của một bá tước và được nàng mến,
việc này đã chọc giận người cha bá tước và gia tộc vị hôn phu của cô gái kia.
Cuối cùng kết quả là Đa Khắc Tư bị gán cho một tội danh có lẽ có, chẳng những
bị khai trừ khỏi Đế Quốc Quân Sự học viện, mà còn bị hai gia tộc truy sát
thiếu chút nữa không giữ được cái tiểu mệnh, biến thành một đào phạm không
được thấy ánh quang minh.
Việc này phát sinh một năm trước, trong bản ghi chép của Ám Mạc có ghi lại
việc này. Khi đó tại tổng bộ Ám Mạc, Hàn Thạc đã dùng quyền hạn của mình, xem
qua một phần bản ghi chép, đã lưu lại ấn tượng sâu sắc. Không nghĩ rằng giờ
đây tại địa phương này lại đụng phải gã bình dân quân sự kì tài này.
Đa Khắc Tư đứng trên bè gỗ, bởi vì đã trải qua nỗi đau đớn thê thảm nên vẻ mặt
vốn cương quyết bất tuân lại thêm phần âm u, đứng thẳng người nhìn về phía xa,
quay đầu nói với tên thủ lĩnh cường đạo:
Thủ lĩnh, đám người cầm đuốc này hẳn là người thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Lấy xong
năm vạn kim tệ chúng ta chạy càng xa càng tốt, tốt nhất không nên tiếp tục
xuất hiện quanh thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Gã thành chủ tên Bố Lai Ân kia không
phải là nhân vật dễ đối phó, nếu chúng ta không thể rời đi kịp thời, chẳng
những phải nôn lại năm vạn kim tệ kia mà tính mạng chúng ta cũng khó bảo toàn.
Yên tâm đi, người có thể giết bọn Hồng Hồ Tử Đồ La Đạt, ta sẽ không ngu lưu
lại để hắn vây giết. Hắc hắc, cứ để cho bọn Lạp Khắc Tây chịu cơn phẫn nộ của
tên này đi. Một vạn kim tệ cũng đủ cho chúng ta thống khoái một thời gian rồi.
- Tên cường đạo này cũng không phải kẻ ngốc, cười nói tục tằn, hắn vẫn luôn
tích tiểu thành đại, với phần một vạn kim tệ đã rất thỏa mãn rồi.
Thông qua Âm Ma thu hết vào mắt, Hàn Thạc quan sát đám Kiệt Khắc Phú Tân Ân
trên bè gỗ một lượt, hồi lâu mới nói với Phạt Khắc Lan bên cạnh:
Đẩy cái xe chất năm vạn kim tệ ra giao cho bọn chúng, đám người các thương hội
kia không được để xảy ra vấn đề.
Bá tước đại nhân. Chẳng lẽ chúng ta cứ khuất phục như vậy, trước đó chúng ta
đã nghĩ ra rất nhiều biện pháp đối phó rồi mà. - Phạt Khắc Lan nóng lòng lập
công, vừa nghe Hàn Thạc không phản kháng gì mà định giao tiền luôn, bất giác
nghi hoặc hỏi.
Học viên cực kỳ ưu tú Đa Khắc Tư của Đế Quốc Quân Sự học viện đã nghĩ cặn kẽ
chuẩn bị cho lần giao dịch này, chúng ta hoàn toàn đã rơi vào hạ phong. Chỗ ấy
lại là dưới nước, chúng ta căn bản không có bất cứ cơ hội nào dưới tình huống
không được thương hại thương nhân để động thủ. Kim tệ trước cứ đưa cho bọn
chúng để đổi lại khí tài chiến tranh cùng đám thương nhân. Đối với sự tình vây
giết chúng đợi khi bảo đảm thương nhân cùng khí cụ trong tay chúng ta rồi hãy
nói tiếp.
Trước khi tới Hàn Thạc còn định lợi dụng Thổ Giáp thi đột nhiên xuất kích. Nếu
trong rừng rậm thì Mộc Giáp thi cũng có thể trong thời gian ngắn bảo vệ an
toàn cho thương nhân, đáng tiếc là Đa Khắc Tư giảo hoạt lại định địa điểm giao
dịch trên dòng sông nhỏ. Thủy Giáp thi hãy còn chưa xuất thế, lúc này hắn thật
sự không có biện pháp hoàn thành dưới nước, chỉ có thể tạm thời chu toàn như
vậy.
Vậy được, ta đi!
Phạt Khắc Lan cũng không có biện pháp tốt hơn, vừa nghe xong liền gật đầu,
cưỡi chiến mã đi tới trước, há mồm gào to:
Đưa xe chở kim tệ tới bờ sông, chúng ta bắt đầu giao dịch với đám cường đạo
đó.
Lần này Hàn Thạc cố ý chuyển đến một cái thùng kim tệ chứ không phải tinh tạp.
Vốn hắn định để Thổ Giáp thi Mộc Giáp thi động thủ trước, đưa cả số kim tệ
trên vào giữa đám cường đạo, mấy thế lực cường đạo cùng liên hợp khẳng định sẽ
nghi kỵ lẫn nhau, nhất định sẽ tranh đoạt số tiền rơi rải rác trên mặt đất
trước tiên, như thế hai tên kia đã có thể đột nhiên động thủ rồi.
Nhưng trước mắt bọn hắn lâm vào thế bị động, tự nhiên không có biện pháp để
đạt được loại hiệu quả này. Ngay khi tiếng kim tệ vang lên leng keng, mấy bên
cường đạo điều khiển bè gỗ tới gần, sau đó chúng giương cung nỏ lên ngắm về
phía các kỵ sĩ trên bờ. Đám cường đạo chậm rãi cập bờ rồi đẩy cả thương nhân
lẫn chiến xa xuống sông.
Đa Khắc Tư đúng là rất cẩn thận, từ đầu tới cuối không để bè gỗ cập hẳn,
thương nhân cùng chiến xa khi cập bờ đều đẩy xuống nước, căn bản không cho
nhóm Hàn Thạc một cơ hội xuất thủ nào.
Đến khi thùng kim tệ được hai tên cường đạo nhảy xuống nước lôi lên bè thì
tiếng hoan hô rõ to từ trong đám cường đạo vang lên. Chúng kiêu căng hưng phấn
cười vang ha ha, trong đó mấy tên thủ lĩnh cường đạo đều khen ngợi Đa Khắc Tư
của Đế Quốc Quân Sự học viện quả nhiên lợi hại.
Đa Khắc Tư phụ trách vạch kế hoạch lần này, gương mặt kiên nghị không chút vui
vẻ, từ đầu tới cuối thậm chí đều hờ hững u ám, trong tiếng hoan hô của đồng
bọn mà mắt thậm chí còn lộ ra một chút bàng hoàng, dường như chỉ huy việc có
thể nói hoàn mỹ này căn bản lại như là một cử chỉ bất lực sỉ nhục.
Trong tiếng ồn ào hưng phấn, đám cường đạo này thừa dịp bè gỗ trôi càng lúc
càng xa, khi cách nhóm Hàn Thạc khoảng năm chục mét thì đột nhiên dập tắt hết
đuốc trong tay. Theo sự quát mắng của mấy tên thủ lĩnh, bọn cường đạo ngừng
cười to điên cuồng, dưới bầu trời đen kịt không ánh trăng, thanh âm cùng những
ngọn đuốc bỗng đâu mất, ở khoảng cách này ngoài Hàn Thạc ra không ai có thể
nhìn rõ được hành tung của bọn chúng.
Chúng cũng không lên bờ mà lại xuôi theo dòng sông đi tiếp. Đa Khắc Tư đối với
những tư thế điên cuồng lắc lắc người không phát ra tiếng biểu đạt tâm trạng
hưng phấn của đám cường đạo chỉ lắc lắc đầu. Hắn ngầm thở dài một tiếng, nghĩ
thầm lợi dụng chúng để báo thù cũng không biết cuối cùng là đúng hay không.
Chỉ có điều hôm nay mình đã coi như một tên đào phạm, ngoại trừ sự tình đại
nghịch bất đạo phản bội đế quốc nương tựa vào quốc gia khác ra, bằng không làm
gì có ai có thể giúp mình báo thù rửa hận đây? “Ai, mình cuối cùng cũng là
người sinh ra ở Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, vô luận thế nào cũng không thể biến
thành cái loại phản đồ cả đời khó mà rửa sạch được ô nhục, làm cường đạo so
với làm phản đồ đế quốc bị người người khinh ghét còn tốt hơn nhiều!”
Phạt Khắc Lan, lập tức hộ tống bọn họ bình yên về thành, nơi này cách thành
khá xa, ngươi ngàn vạn lần đừng có sơ suất lần nữa. - Trong bóng đêm đen kịt,
tầm nhìn của Hàn Thạc cũng chịu ảnh hưởng. Bè gỗ trôi càng lúc càng xa, hắn đã
sắp không nhìn thấy được hàng tung của đám cường đạo rồi. Ngay khi các thương
nhân cùng khí tài chiến tranh được đưa lên trên bờ, Hàn Thạc vội vàng căn dặn
Phạt Khắc Lan.
Bá tước đại nhân, chẳng lẽ chúng ta không truy kích bọn cường đạo quỷ tha ma
bắt kia sao? - Phạt Khắc Lan ngẩn ra, rồi hỏi tiếp.
Nếu ngươi có thể hộ tống được thương nhân và những thứ này về thành, việc thất
trách của ngươi trước đó ta sẽ bỏ qua. Hãy nhớ, hiện tại ngoài thành Bố Lôi
Đặc Nhĩ không quá thái bình, ngươi ngàn vạn lần hãy cẩn thận đừng để xảy ra sơ
sót gì đấy! - Hàn Thạc nhớ tới khả năng uy hiếp của bảy đại công quốc tùy lúc
có thể tới, còn có những đoàn cường đạo lớn quanh quẩn giữa thành Bố Lôi Đặc
Nhĩ và bảy đại công quốc, thận trọng dặn đi dặn lại Phạt Khắc Lan.
Mục đích chủ yếu lần này của Phạt Khắc Lan là lập công chuộc tội, đang nghĩ
tới điểm này trong đầu, có thể sẽ mất đi sự bình tĩnh ngày thường trong hành
động. Hiện tại vừa nghe Hàn Thạc thận trọng dặn dò, đột nhiên phản ứng thấy
đầu óc mình rất nhanh đang bị chấp niệm này chiếm cứ hết thảy, lập tức bị dọa
cho nhảy ngược lên, tỉnh táo thưa:
Đại nhân yên tâm, ta sẽ hộ tống bọn họ về thành an toàn.
Thấy ánh mắt Phạt Khắc Lan đã khôi phục lại sự trấn tĩnh, Hàn Thạc biết hắn
đang nóng lòng lập công chuộc tội, lúc này mới vỗ vỗ vai hắn vui mừng nói:
Cẩn thận chút!
Vừa nói xong, Hàn Thạc giống như một cơn gió nhẹ thổi đi, trong bóng đêm đen
kịt không còn thấy bóng dáng hắn đâu nữa. Đám người Phạt Khắc Lan căn bản
không biết Hàn Thạc cuối cùng muốn làm gì.
Mấy con chiến mã này các ngươi dùng để kéo xe, mấy tên kia nhường ngựa lại cho
thương nhân. Nhanh lên, nhân lúc trời còn tối trở về thành, trên đường mở lớn
mắt ra cho ta, nếu còn sơ suất nữa tất cả mọi người đều sẽ không xong…
Sau khi Hàn Thạc rời đi, Phạt Khắc Lan dẫn theo các kỵ sĩ, dựa theo mệnh lệnh
của hắn an bài ổn thỏa cho thương nhân cùng chiến xa khí cụ, chậm rãi quay về
thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.
Trên bè gỗ cách xa chỗ nhóm Phạt Khắc Lan nửa giờ, đuốc lại được nhóm lên,
tiếng hoan hô vẫn luôn bị áp chế giờ vỡ òa ra, trong đêm tối yên lặng chói tai
vô cùng. Trên cây cối chung quanh dòng sông vốn đang yên tĩnh, đám chim chóc
giật mình tỉnh dậy trong mộng đẹp, hoảng hốt lo sợ giương cánh bay tán loạn.
Đa Khắc Tư đứng trên một cái bè gỗ, khuôn mặt u ám dưới ánh đuốc lập lòe chợt
sầm lại, nhìn mấy tên thủ lĩnh cường đạo cách một cái bè đang chia thùng kim
tệ, hỏi không đúng lúc:
Việc các ngươi đáp ứng ta, lúc nào sẽ giúp ta hoàn thành?
Yên tâm đi Đa Khắc Tư, ngươi chỉ cần lại giúp bọn ta kiếm mấy món thế này, đến
khi chúng ta có càng nhiều kim tệ, chúng ta đủ cường đại để chiêu binh mãi mã,
ngươi muốn chúng ta giúp ngươi giết một đế quốc công tước cũng không thành vấn
đề!
Một gã thủ lĩnh trong đó nói qua quýt một câu, cười dâm với một tên thủ lĩnh
bên cạnh:
Đồ Tạp, chúng ta lập tức dẫn theo huynh đệ đến Mãn Viên phường xuân sắc vui
thú một phen, số kim tệ này đủ cho chúng ta chơi đùa thống khoái trong đó. Hắc
hắc, các huynh đệ vẫn luôn muốn tới kiến thức, đáng tiếc nạn dân thành Bố Lôi
Đặc Nhĩ chả có cóc khô gì, mấy năm nay chả kiếm được mấy đồng, lần này phát
đạt nhất định phải hưởng thụ trước tiên đã a!
Lạp Khắc Tây, đề nghị này của ngươi ta thích, ha ha, chúng ta cùng đi thôi. -
Tên Đồ Tạp cười quái dị, ve cằm hội ý.
Cái đám tiểu cường đạo này ít nhất mỗi bọn cũng có tầm bảy, tám, mười người,
tổng lại không đến hai trăm, trước đó thường trà trộn tại thành Bố Lôi Đặc Nhĩ
cùng thành Hải Lam cướp bóc của nạn dân, vốn không có tiền đồ dã tâm gì, bằng
không đã đi cướp thẳng thành Bố Lôi Đặc Nhĩ rồi. Đám này có kim tệ cái là
không nghĩ đến việc đổi binh khí khải giáp tốt hơn cho thủ hạ, mà chủ ý chỉ có
ăn chơi hưởng lạc, sự hứa hẹn đối với Đa Khắc Tư căn bản dường như không để
trong lòng.
Đa Khắc Tư tiến vào Đế Quốc Quân Sự học viện học tập, cũng không phải là một
kiếm sĩ hay là kỵ sĩ xuất sắc bao nhiêu, bởi vì tất cả tinh lực của hắn đều
đặt ở việc học tập mưu lược chiến tranh cùng kỹ xảo tác chiến. Mặc dù hắn cao
một mét chín nhưng thực lực bản thân cũng không mạnh, đối với cái đám cường
đạo thô lỗ dã man này mà nói, loại người đa mưu túc trí nhưng thực lực không
mạnh ấy khó có thể tạo thành uy hiếp, lại có thể bày mưu tính kế cho bọn chúng
thực sự là quá tốt, căn bản không vội báo thù rửa hận cho hắn.
Các ngươi đã đáp ứng ta đến khi lấy được kim tệ sẽ giúp ta báo thù! - Đa Khắc
Tư nhìn mấy tên thủ lĩnh cường đạo đàm luận không kiêng nể gì về ngực nữ nhân
này nở, mông nữ nhân kia to, trầm giọng quát nhẹ.
Hiện tại quan trọng là để các huynh đệ bận rộn đã lâu được sảng khoái, Đa Khắc
Tư, việc này hoãn lại một chút rồi nói, ta sẽ giúp ngươi tìm mấy cô nương vui
đùa cho thoải mái, nhất định sẽ thú vị hơn so với vị tiểu thư quý tộc ngươi
thích, ha ha! - Ngay cả tên thủ lĩnh đi theo Đa Khắc Tư, cũng không chút lưu
tâm cười sằng sặc, căn bản không lưu tâm tới lời hứa hẹn với hắn.
A ha, tới nơi rồi, lên bờ đi một lát là tới trấn Đồ Lỵ An của công quốc Nội
Sâm, cô nương của Mãn Viên phường nơi đó đầy xuân sắc nhất định đang đợi chúng
ta đó!
Lạp Khắc Tây hưng phấn cười to, căn dặn các thủ hạ bên cạnh:
Nhanh lên, dừng bè lại hết cho ta, lão đại dẫn các ngươi đi hưởng lạc thú.
Sắc mặt Đa Khắc Tư khó coi, đối với cái bọn cường đạo không nói tín nhiệm này
lòng sinh oán hận, song hắn biết thực lực mình có hạn, mặc dù vô cùng tức giận
nhưng lại không biết làm thế nào, chỉ có thể trơ mắt nhìn từng tên nối tiếp
nhau lên bờ, hết sức phấn khởi tiến đến Mãn Viên phường xuân sắc của trấn Đồ
Lỵ An.
Các vị cường đạo bằng hữu lấy năm vạn kim tệ của ta, ta đã chờ các vị rất lâu
rồi! - Đột nhiên trong bóng tối một giọng thanh niên cười vang lên. Dưới ánh
đuốc cháy trong tay đám cường đạo, một bóng người khá cao dần hiện ra trước
mặt chúng, ngăn cản đường đi.
Có lẽ có: Thời Tống-Trung Quốc, gian thần Tần Cối vu cho Nhạc Phi là mưu
phản, Hàn Thế Trung bất bình, bèn hỏi Tần Cối có căn cứ gì không, Tần Cối trả
lời "có lẽ có". Về sau từ này dùng theo ý nghĩa bịa đặt không có căn cứ.