Điều Kiện


Người đăng:

Không thể tưởng tượng nổi, cũng chỉ có thần lực của khô lâu thần trượng mới có
thể cho chúng ta tính mạng vô tận, đồng thời có thể hưởng thụ tuổi thanh xuân
tuyệt vời!

Vong Linh Đại ma đạo sư Ốc Úc Phu đã một trăm bảy mươi tuổi, hít một hơi khí
lạnh thật sâu, tự hào nói với Hàn Thạc.

Đôi mắt Hàn Thạc sáng bừng, tham lam nhìn cây khô lâu pháp trượng trong tay,
trong lòng đầy ngạc nhiên vui sướng, lẩm bẩm:

Chả trách, chả trách ta vẫn có trực giác rằng khô lâu pháp trượng có diệu dụng
khác, không thể ngờ lại có tác dụng thần kỳ như vậy!

Ốc Úc Phu tựa hồ vô cùng hài lòng trước sự ngạc nhiên của Hàn Thạc. Thoạt nhìn
lão tựa như chỉ khoảng hai mươi tuổi, đầy vẻ quý tộc ưu nhã, chẳng biết từ khi
nào tay phải lão đã hiện ra một thanh tiểu đao sắc bén. Trước mặt Hàn Thạc, Ốc
Úc Phu tỉ mỉ gọt dũa những chiếc móng tay sắc bén như lưỡi dao của lão.

Trong khi Hàn Thạc không cầm nổi kinh ngạc, Ốc Úc Phu giơ những chiếc móng
nhọn như dao trên bàn tay lão lên, sung sướng ngắm đôi bàn tay trắng trong
suốt dưới ánh trăng, cảm thán nói:

Đã bao nhiêu năm qua kể từ khi ta cùng Thi yêu hòa nhập thành một thì đôi tay
thon dài xinh đẹp của ta cũng biến mất, thay thế chính là đôi móng vuốt sắc
nhọn đó. Ài, rốt cục đôi bàn tay tuyệt đẹp của ta một lần nữa xuất hiện, ta
không còn phải lẩn tránh trong hắc ám vô tận, dùng hắc bào che phủ lấy cái
thân hình chẳng còn dám gặp ai được nữa.

Sau khi hợp thể cùng lão Thi yêu, thân thể chẳng những nồng nặc mùi hủ thi mà
còn biến dạng trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ. Tuy Ốc Úc Phu có
được tính mạng vĩnh hằng, nhưng cũng vĩnh viễn không dám quang minh chính đại
hành tẩu nơi đông người. Nếu làm vậy, cho dù Quang Minh giáo hội không hạ thủ
thì những mạo hiểm giả khác cũng sẽ coi hắn như những bất tử sinh vật mà thảo
phạt.

Hàn Thạc cùng Ốc Úc Phu đều cùng vui sướng, bừng bừng hăm hở nghiên cứu thanh
khô lâu pháp trượng trong tay một lượt, nhưng tuyệt đối chẳng tìm được nguồn
gốc phát ra lực lượng phản lão hoàn đồng thần bí, cũng không biết làm phép như
thế nào. Do dự trong chốc lát, Hàn Thạc cười tủm tỉm nhìn Ốc Úc Phu hỏi:

Chẳng hay ngươi có thể nói cho ta biết về bí mật phản lão hoàn đồng của thanh
khô lâu pháp trượng này?

Gương mặt trẻ trung của Ốc Úc Phu nở nụ cười giả tạo, nhìn Hàn Thạc lắc lắc
đầu, ôn nhu nói:

Trừ phi ngươi tự thừa nhận mình là người của Thiên Tai giáo hội, đồng thời
cùng ta trở lại thánh địa của chúng ta, chỉ thế thì ngươi mới có thể biết được
bí mật của thanh khô lâu thần trượng này.

Bĩu môi hừ lạnh một tiếng, Hàn Thạc thu khô lâu pháp trượng vào không gian
giới chỉ, lạnh lùng nói:

Ta giờ đây tuổi còn trẻ, tạm thời không cần lực lượng thần bí này. Ngươi nếu
không có chuyện gì khác, đừng làm chậm đường về của ta.

Cũng được. Ngươi hãy bảo trọng. Ta phải lập tức quay lại thánh địa một chuyến,
bẩm báo chi tiết chuyện mấy ngày nay.

Vong Linh Đại ma đạo sư Ốc Úc Phu gật đầu cười, cuối cùng liếc mắt nhìn Hàn
Thạc, hơi khom người thực hiện một lễ nghi tiêu chuẩn của quý tộc xa xưa, nói
lời cảm tạ:

Cám ơn ngươi Bố Lai Ân, ngươi là một nhân vật khó hình dung nổi. Ta nghĩ ngươi
nhất định sẽ được thần linh của chúng ta chiếu cố, sau này chúng ta sẽ có
nhiều cơ hội gặp mặt.

Nói xong, Ốc Úc Phu không lưu lại thêm, tâm tình vui vẻ đi chậm rãi khuất dần
trong bóng tối phía trước. Qua một lát, khi không còn phát hiện được khí tức
của lão nữa, Hàn Thạc mới triệu hồi Thổ giáp thi từ trong lòng đất ra, khui
sáu khẩu ma tinh pháo lên, sau đó tiếp tục vừa dùng Âm Ma dò xét bốn phía, vừa
đi tiếp về hướng thành Bố Lôi Đặc Nhĩ.

Giữa trưa ngày thứ hai, mặt trời tỏa nắng chói chang, Hàn Thạc cùng một đoàn
cương thi chiến sĩ đang đi trong bóng râm trên một tuyến đường cây cỏ um tùm
thì gặp một dòng sông trong suốt. Nhìn dòng sông nhỏ ngăn trở trên đường, hắn
không thể không tạm thời dừng bước.

Tại vùng dị giới âm u hoang vu ẩm thấp này không có loại nước sông trong sạch
như vậy. Cương thi chiến sĩ là loại bất tử sinh vật không sợ nước chảy ăn mòn,
nhưng dòng sông này thoạt nhìn cũng không nhỏ, cương thi chiến sĩ mang theo
sáu khẩu ma tinh pháo muốn qua được sông cũng không phải chuyện dễ dàng.

Ma tinh pháo do rất nhiều tài liệu ma pháp trân quý chế tạo thành, trong đó có
mấy thứ vật phẩm phối hợp với nước mà sinh ra phản ứng ma pháp. Hàn Thạc mặc
dù không biết nguyên lý vận hành của ma tinh pháo nhưng cũng hiểu rõ một số
tính chất cơ bản, không dám cam đoan sáu khẩu ma tinh pháo này nếu vào nước sẽ
không sinh ra phản ứng xấu nào.

Mặt trời trên đỉnh đầu tỏa nắng gắt, các lùm cây che chắn ánh nắng in trên mặt
đất thành những cái bóng dài hẹp mang hình thù kì quái. Nhìn vào dòng sông
chắn ngang trước mặt, Hàn Thạc do dự một chút, rốt cục cứu tỉnh Hải Luân Đế Na
đang mê man lại.

Từ lúc Hàn Thạc làm Hải Luân Đế Na bất tỉnh đến giờ đã được khoảng hai ngày,
vì không muốn nàng ta tỉnh lại gây phiền toái, hắn không để ý đến cô nàng. Bây
giờ Ma nguyên lực cấm cố trong cơ thể Hải Luân Đế Na đã thoát đi, nàng còn
đang mơ mơ màng màng thì cái bụng đã có phản ứng trước tiên.

“Ọc ọc ọc…. ”

Tiểu phúc bằng phẳng của Hải Luân Đế Na đột nhiên truyền ra âm thanh thể hiện
sự đói khát. Lúc đầu âm thanh này còn nhỏ, theo sự hồi phục chức năng của cơ
thể mà âm thanh òng ọc nơi tiểu phúc càng lúc càng lớn.

Cũng lúc này, Hải Luân Đế Na mới dần dần tỉnh lại, vừa mở mắt ra đã thấy vẻ
mặt cười hắc hắc xấu xa của Hàn Thạc, cô nàng lập tức theo bản năng bảo vệ
toàn thân, sau đó mới bắt đầu trấn tĩnh lại, lạnh băng nhìn Hàn Thạc, quát:

Ngươi muốn làm gì?

Cái gì cần làm đều đã làm rồi, ngươi bây giờ bảo vệ cái gì chứ. Trong khi
ngươi hôn mê, ta đã hưởng qua thân thể tuyệt vời của ngươi, chậc chậc, thật sự
là khiến kẻ khác mê say a!

Nhớ tới lúc trước Hải Luân Đế Na đuổi theo sát sạt không rời, lại nghĩ tới Hi
Luân công quốc đã gây ra những thương tổn lớn đối với dân thành Bố Lôi Đặc
Nhĩ, Hàn Thạc ác ý cười hắc hắc dâm đãng.

Quả nhiên, thấy nụ cười và thanh âm dâm đãng của Hàn Thạc, Hải Luân Đế Na lúc
này như bị sét đánh, cả người mê muội, vẻ mặt buồn bã thê lương. Thế nhưng
trạng thái thê lương tâm tàn ý lạnh chỉ tồn tại trong chốc lát, sau một khắc
đôi mắt ai oán tàn độc của nàng ta liền chiếu thẳng vào người Hàn Thạc.

Bị cặp mắt lạnh như băng tràn ngập oán hận của Hải Luân Đế Na nhìn chằm chằm,
ngay cả nhân vật tâm chí kiên định như Hàn Thạc cũng không khỏi lạnh buốt sống
lưng, phảng phất như có một con độc xà lặng lẽ tiến đến phía sau gáy mình, có
thể mổ cho một phát trí mạng vào bất cứ lúc nào.

Sau đó, vô luận Hàn Thạc hỏi cái gì thì Hải Luân Đế Na cũng nhất mực không đáp
một lời. Nàng ta cũng không thèm quan tâm đến cái bụng đang sôi lên òng ọc, cứ
đưa ánh mắt lạnh băng oán độc nhìn Hàn Thạc, xem tình trạng không thoải mái,
cảm giác lạnh toát hết cả người của hắn.

Một lát sau, Hàn Thạc rốt cục chịu thua, da đầu tê dại khoát tay nói:

Hê hê, loại đàn bà như ngươi thì đại gia ta không có hứng thú, chỉ muốn đổi
ngươi lấy trăm vạn kim tệ, nếu không thì mua việc bắt ngươi làm gì. Được rồi,
ta thừa nhận toàn bộ chuyện vừa rồi đều là gạt ngươi, sáu khẩu ma tinh pháo
của ngươi đang ở đây. Bây giờ ngươi nói cho ta biết ma tinh pháo rốt cuộc có
sợ nước hay không?

Sau khi Hàn Thạc dứt lời, vẻ mặt oán hận vô cùng tận của Hải Luân Đế Na thoáng
hòa hoãn một chút, nhưng vẫn hồ nghi nhìn hắn chằm chằm, một lát sau mới thở
phào một hơi, hỏi:

Ngươi thật sự không làm gì ta chứ?

Nói nhảm, ngươi bây giờ có tay chân, ta lại không trói buộc ngươi, ngươi không
kiểm tra chính mình được à!

Hàn Thạc hùng hùng hổ hổ nói một câu, sau đó thấp giọng:

Bất quá, danh tiếng ngươi nổi như cồn, phỏng chừng từ lâu đã không còn là xử
nữ nữa, e rằng có kiểm tra cũng không được.

“Bốp!”

Hải Luân Đế Na tiện tay chộp lấy một hòn đá, tức giận trừng trừng nhìn Hàn
Thạc, phẫn nộ quát:

Lũ nam nhân chết tiệt các ngươi, không có người nào tốt cả.

Nói xong mấy lời này, Hải Luân Đế Na thoáng có chút ngượng ngùng kẹp bắp đùi,
cũng không biết nàng thông qua phương pháp phân biệt nào nhưng mặt mày trở nên
vui vẻ. Đúng lúc đó, nàng thấy Hàn Thạc lạnh lùng quay đầu đi chỗ khác, lập
tức động lòng nhanh chóng lấy cây ma pháp trượng trong không gian giới chỉ ra,
vội ngâm xướng một Hỏa hệ cao cấp ma pháp Hỏa Diễm Thao Thiên.

Đáng tiếc, ma pháp chú ngữ đã được ngâm xướng nhưng khi Hải Luân Đế Na huơ cây
ma pháp trượng thì lại phát hiện không có chút tinh thần lực nào để điều động,
trong lúc nhất thời sợ hãi tái mặt, tâm hoảng ý loạn quát to:

Vong Linh pháp sư dơ bẩn tà ác, ngươi đã làm gì ta? Tại sao một chút tinh thần
lực ta cũng không có?

Thông qua một Âm ma ghi lại tất cả động tác của Hải Luân Đế Na vào trong mắt,
Hàn Thạc điềm nhiên như không quay lại, nhe răng cười toe toét, ôn hòa nói:

Ngươi không nên tổn hơi phí sức. Trước khi ta thả ra, ngươi không nên vọng
tưởng ngâm xương một câu chú ngữ, phóng ra một thứ ma pháp nào. Hắc hắc, bất
quá ngươi cũng không cần lo lắng, chỉ cần Hỏa Phượng tỷ tỷ của ngươi xuất ra
trăm vạn kim tệ, ta sẽ phóng thích ngươi, tinh thần lực của ngươi cũng lại có
thể sử dụng được.

Nghe thấy mấy câu này, Hải Luân Đế Na đầu tiên là kinh ngạc, chấn động trước
sự thần thông quảng đại của Hàn Thạc. Chính bản thân Hải Luân Đế Na là một ma
pháp sư Hỏa hệ không tồi, theo nàng được biết thì loại thủ đoạn cấm chế tinh
thần lực này không phải những nhân vật bình thường có thể làm được, cho dù là
Đại ma đạo sư muốn cấm chế tinh thần lực một Ma đạo sư, cũng phải thông qua
một vài ma pháp quyển trục hoặc ma pháp trận phụ trợ.

Hàn Thạc tuổi còn trẻ thế này mà đã có thể có loại lực lượng giam cầm tinh
thần lực như vậy, quả thật làm cho nàng ta không thể tin nổi.

Bất quá sau khi kinh ngạc, Hải Luân Đế Na rất nhanh nhớ tới Hi Luân đế quốc
của nàng có những phần tử luôn muốn ngóc đầu dậy, hiểu rằng những kẻ đó một
khi biết nàng bị bắt sống, sẽ thừa cơ đoạt quyền lực của Hi Luân đế quốc vào
trong tay và tuyệt đối sẽ không xuất ra một trăm vạn kim tệ chuộc nàng về.
Ngay cả kẻ thoạt nhìn đang theo đuổi nàng điên cuồng là Bổn Ni Địch Khắc Đặc
công tước của Nội Sâm công quốc phỏng chừng cũng sẽ nhân cơ hội này xuất binh
đánh chiếm lấy Hi Luân công quốc.

Ngươi hãy giết ta đi, sẽ không có ai tới chuộc ta đâu, một người cũng không!

Hải Luân Đế Na thê lương lắc đầu, tâm tàn ý lạnh thốt lên.


Đại Ma Vương - Chương #312