Chết Cũng Phải Nói


Người đăng:

Bất tử sinh vật đang xông tới Đồ La Đạt dưới tiếng quát lớn của Hàn Thạc, lại
được Tiểu Khô Lâu vỗ một phát, Tiểu Khô Lâu liền mang theo tọa kỵ thay đổi
phương hướng, chuyển sang xâm nhập vào đám cường đạo đông đúc của Đồ La Đạt.

Đồ La Đạt gào lên một tiếng rồi bắn ra hàng loạt cung tên, bắn loạn lên trên
người bất tử sinh vật. Đáng tiếc là không tạo ra chút trở ngại gì đối với nó.
Con bất tử sinh vật hình dạng như nhím này, dưới sự thao túng của Tiểu Khô Lâu
đã xâm nhập thẳng vào ngay giữa nơi đám cường đạo đông đúc.

“Phập phập. . . ”

Thân người con bất tử sinh vật khổng lồ này lọt vào ngay giữa đám cường đạo.
Gai xương bén nhọn toàn thân đâu thấu năm tên cường đạo, trong đó có ba tên bị
đâm toạc ra, còn hai tên thì nhục thể bị đâm thấu văng ra ngoài.

Ba trăm con Thạch tượng quỷ gào thét xông tới, đập đập cặp cánh như dơi nhào
tới. Mấy chục tên cường đạo còn chưa kịp chống đỡ, đã bị móng vuốt như thiết
câu chộp trúng máu thịt bầy nhầy. Hắc ám sinh vật không thể bay được, dưới sự
thống lãnh của hai tên gia hỏa Thổ giáp thi và Mộ giáp thi, hợp lại với mười
tên Tà Ác kỵ sĩ trên hắc giáp thú phun lửa, cũng tiến vào đám cường đạo thổ
phỉ Đồ La Đạt.

Hơn một ngàn bất tử sinh vật đủ loại cứ thế mà trực tiếp xông thẳng vào giữa
đám cường đạo. Đám bất tử sinh vật không sợ chết này căn bản không có cảm giác
đau đớn. Hoặc là lợi dụng vũ khí sắc bén trong tay, hoặc là trực tiếp dùng
móng vuốt bén nhọn điên cuồng công kích đám cường đạo.

Trong đó thì khô lâu chiến sĩ là yếu kém nhất, xương cốt thường hay bị vỡ nát
nếu đụng phải lực oanh kích mạnh mẽ, ngoại trừ thân thể cương thi chiến sĩ cấp
bậc cao hơn một chút, lực phòng ngự cũng rất là kiên cố. Lực đạo thiết côn
trong tay bọn chúng vô cùng hung mãnh, cũng đủ để quấy nhiễu rất lớn tới đám
cường đạo.

Còn về đám Tăng Ác thân người to lớn thì lại càng khó có thể đối phó. Thường
thường cần phải bốn năm tên cường đạo hợp sức với nhau mới miễn cưỡng có thể
chống đỡ được. Ngoại trừ ma pháp của Quang hệ thì chỉ có ma pháp của Hỏa hệ
với Lôi Điện hệ là có thể gây thương hại tới đám bất tử sinh vật cường đại
này. Những thứ công kích vật lý bình thường cho dù có chặt đứt tay chân Tăng
Ác chiến sĩ, vẫn không cách nào ngăn chặn đòn công kích của bọn chúng được.

Mười tên Tà Ác kỵ sĩ dũng mãnh nhất cùng nhau giơ lên những gai xương bạch cốt
nhọn hoắt khổng lồ. Mỗi một tên đều có sức sát thương cực mạnh. Mỗi khi gai
xương bạch cốt khổng lồ kia quơ lên một cái thì sẽ có năm sáu tên cường đạo
trực tiếp bị tiêu diệt. Hắc giáp do quáng thạch kỳ dị tự nhiên từ Tử vong thâm
uyên hình thành, so với khôi giáp bình thường của thế giới này càng thêm sức
đối kháng. Bản thân bất tử sinh vật là một sự tồn tại đặc thù khó có thể dễ
dàng bị công kích vật lý làm thương hại. Bởi vậy mười tên Tà Ác kỵ sĩ này
chính là ác mộng của đám cường đạo. Bọn chúng tựa hồ trong phút chốc không tìm
ra được biện pháp thích đáng nào để đối phó.

Hàn Thạc đứng giữa hư không huy động khô lâu pháp trượng, kèm theo ngâm xướng
ma pháp khó hiểu trong miệng. Dưới luồng tử khí xanh đen dầy đặc do Vong Linh
Thiên Mạc phủ xuống, từng gợn nước lăn tăn từ trên không trung rơi xuống tạo
thành những vũng nước axít. Bất tử sinh vật không hề bị bất kỳ trở ngại gì đối
với vũng nước axít. Chỉ khi có người sống mà không có tử vong khí tức bị lọt
vào vũng nước axít thì da thịt mới lập tức toàn bộ bị dung hòa.

Cái đám heo ngu xuẩn đáng chết bọn ngươi, chẳng lẽ chỉ ở bên cạnh đứng ngó
sao?

Phạt Khắc Lan mở miệng chửi một câu, rồi nắm chặt lấy thanh ngân thương quay
sang đám cường đạo quát lớn:

Ngắm bắn cho ta!

Đám cường đạo hung tàn thực lực tổng cộng hơn bốn ngàn người, quả thật là
không thể xem thường. Bất tử sinh vật do Hàn Thạc triệu hoán ra cũng chỉ hơn
một ngàn, nhưng nhiều nhất chỉ là khô lâu chiến sĩ cấp bậc thấp nhất. Chính vì
lực chiến đấu của đám khô lâu chiến sĩ này thấp như vậy nên thường thì không
đủ để thật sự chân chính gây ra uy hiếp gì cho bọn cường đạo.

Bởi vậy, số lượng bất tử sinh vật quá ít so với cường đạo, muốn chỉ dựa vào
một số ít ỏi Tăng Ác cùng Tà Ác kỵ sĩ mà tiêu diệt một lượng lớn hơn bốn ngàn
tên cường đạo thì căn bản không thể nào. Giữa tiếng hò hét của Phạt Khắc Lan,
từng chuỗi cung tên bắn thẳng vào đám cường đạo và thậm chí cả bất tử sinh
vật. Đối với Tăng Ác Tà Ác kỵ sĩ đẳng cấp cao và bất tử sinh vật mà nói, trên
người bị mấy mũi tên đâm vào căn bản thì chẳng có chút tổn thương gì. Cho nên
cho dù bọn chúng có công kích thêm nữa vẫn không thể gây ra thương hại gì lớn
đối với bất tử sinh vật.

Nhìn thấy mũi tên cắm lên người đám Tăng Ác chiến sĩ mà bọn chúng vẫn có thể
công kích người sống ở chung quanh mà không có vấn đề gì, đám cung tiễn thủ
non tay kia mới thở phào nhẹ nhõm được một hơi, lại càng có thể phóng tay
phóng chân xạ kích tới tấp. Sau khi bọn họ không còn phải băn khoăn gì thì kỹ
thuật bắn tên học được trong lúc huấn luyện càng lúc càng nắm vững và từ từ
phát huy ra được. Xạ kích của đám binh sĩ càng lúc càng chính xác, đám cường
đạo thổ phỉ bị mưa tên bắn trúng, càng lúc càng có nhiều người bị giết.

Hàn Thạc đang trầm tĩnh quan sát chiến cuộc, chợt cảm thấy giật mình, tạm thời
đình chỉ ma pháp Toan Tính Chiểu Trạch lại. Sau đó từ bên Đồ La Đạt xuất hiện
một con đường hẹp quanh co tới bên chỗ bọn người Phạt Khắc Lan. Con đường hẹp
này chỉ đủ để cho ba bốn người tiến vào, nhưng dường như có mang theo hy vọng
công kích đám người Phạt Khắc Lan.

Tấn công, giết sạch cái đám binh sĩ nhát gan đáng chết của thành Bố Lôi Đặc
Nhĩ đi!

Đồ La Đạt chỉ về phía Phạt Khắc Lan. Đám cường đạo bao vây trùng điệp quanh
người hắn, cùng hắn xông thẳng về hướng Phạt Khắc Lan giữa làn mưa tên.

Đám binh sĩ dần dần cũng khá quen tay, liền đối diện trực tiếp với trận xung
kích, không hề lưu tình bắn càng nhiều mưa tên lên người bọn Đồ La Đạt. Tên
cường đạo nào xông lên đều bị ngã lăn ra đất như nhím, trên người cắm đầy cung
tên, lao, trường mâu, hình trạng chết cũng thật đủ vẻ kỳ quặc.

Trên sườn núi của Tháp Lý sơn, viên đầu lĩnh mũi cao, thân cao Phúc Tạp Lâm
của sơn nhân, trên người mặc bộ khôi giáp chẳng phải là quý báu gì, ngỡ ngàng
nhìn trận chiến hỗn loạn ở chân núi rồi nói:

Chuyện gì đây?

Phúc Tạp Lâm là thủ lãnh của sơn nhân tại Tháp Lý sơn. Mấy năm nay vẫn sinh
sống ở Tháp Lý sơn bằng việc khai thác quáng thạch tại đây để đổi lấy vật dụng
sinh hoạt. Tổng cộng chừng một ngàn sơn nhân trong trận chiến đấu không ngừng
này, đã giảm mạnh xuống còn chưa tới sáu trăm người. Nếu không phải dựa vào
địa thế của Tháp Lý sơn, sợ rằng đã sớm bị cường đạo công phá rồi.

Cái tên Vong Linh pháp sư đó không biết là ai. Nhưng cái đám binh sĩ kia thì
rõ ràng là của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ rồi. Ồ, cái đám sâu bọ của thành Bố Lôi
Đặc Nhĩ này sao lại dám cầm vũ khí. Ta chắc là hoa mắt rồi! - Thợ mỏ lâu năm
Đồ Lý Á Phu nhón chân lên một tảng đá cao nhìn xuống dưới rồi nghi hoặc nói.

Nghe nói thành Bố Lôi Đặc Nhĩ có thành chủ mới. Chẳng lẽ vị thành chủ mới này
thật sự muốn thay đổi thành này hay sao? - Ánh mắt Phúc Tạp Lâm lộ ra vẻ kinh
dị, nhịn không được hô nhẹ một câu.

Lời truyền miệng nói vị thành chủ mới này tên là Bố Lai Ân, dường như chính là
một vị Vong Linh pháp sư, đã từng tiêu diệt Đại kiếm sư của Ba Đặc Thương
Minh, một tên ác ma đã từng khiêu chiến rất nhiều cường giả của đế quốc, chưa
ai có thể thoát khỏi bàn tay của hắn, mỗi lần đọ sức đều không chừa lại đường
sống. - Đồ Lý Á Phu gần đây từ trong miệng đám thương nhân qua lại đã nghe
được một số tin tức từ thành Áo Sâm lưu truyền ra, không kìm được mới lên
tiếng đề tỉnh Phúc Tạp Lâm.

Phúc Tạp Lâm, chủ nhân của đám chiến sĩ sơn nhân tại Tháp Lý sơn, chỉ trầm mặt
suy tính một hồi rồi nói:

Cái tên cường đạo đáng chết Đồ La Đạt kia đã từng giết chết bao nhiêu người
của chúng ta. Ngay cả đệ đệ của ta cũng chết trong tay hắn. Mặc kệ thế nào,
hiện giờ tình hình của Đồ La Đạt không được khá, xem thế này thì bọn ta cũng
không cần cứ ở lại trên núi để phòng ngự nữa.

Phúc Tạp Lâm, ý của ngươi là xông xuống núi, quyết tử chiến một trận với bọn
Đồ La Đạt à? - Đồ Lý Á Phu giật mình, hỏi.

Phúc Tạp Lâm gật gật đầu rồi hừ mạnh quát lớn một tiếng:

Hôm nay có lẽ là thời điểm để bọn ta báo cừu. Cái tên cường đạo Đồ La Đạt đáng
chết kia đã giết quá nhiều người của bọn ta rồi, không thể để cho hắn còn sống
rời khỏi Tháp Lý sơn!

Vừa nói xong, Phúc Tạp Lâm từ sau một tảng sơn thạch bước ra, xông thẳng tới
mấy chỗ chém giết ở dưới chân núi. Sơn nhân vốn đang ẩn mình sau các tảng đá,
bụi cây, nghe được Phúc Tạp Lâm nói như vậy, bao nhiêu cừu hận tích lũy bấy
lâu đều tuôn ra hết, nhắm ngay hướng đám người Phạt Khắc Lan đang đóng quân
xông thẳng tới.

Đối với đám người Phúc Tạp Lâm mà nói, đám bất tử sinh vật là sự tồn tại kỳ lạ
của một thế giới khác. Nếu không cần phải tiếp cận thì tốt nhất. Dù sao đám
sinh vật này không phải là của thế giới này, vạn nhất mà lại quay sang công
kích bọn họ thì thật là oan uổng.

Ngoài ra, ở giữa đám bất tử sinh vật kia, trên mặt đất lại có nhiều vũng nước
axít lớn nhỏ đủ cỡ. Hiện giờ trên mấy vũng nước axít kia còn có mấy chục bộ
xương cốt da thịt bầy nhầy trắng hếu. Cảnh tượng đáng sợ như vậy đối với bọn
họ mà nói thì thật vô cùng chấn động, bọn họ tự nhiên sẽ không nguyện ý đâm
đầu vào nơi tràn đầy nguy hiểm như vậy.

“Xoẹt xoẹt!”

Hai thanh cốt mâu không biết từ đâu bắn tới. Đồ La Đạt đang dẫn đầu đột nhiên
cảm thấy hai đùi đau đớn, sau đó mấy chục con Thạch tượng quỷ ùn ùn kéo tới,
không đợi hắn kịp phản ứng, đã dùng thiết trảo chộp lấy hắn, trực tiếp quấn
theo hắn lên trên không trung.

Ta là thành chủ mới của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ. Tên của ta là Bố Lai Ân, rất hân
hạnh được làm quen với Đồ La Đạt ngươi!

Thanh âm của Hàn Thạc nho nhã lễ độ vang lên, đợi khi Đồ La Đạt kịp phản ứng
thì hắn mới phát hiện vẻ mặt mỉm cười của Hàn Thạc đang nhìn hắn, còn lưng của
hắn thì bị thiết trảo của bốn con Thạch tượng quỷ đâm xuyên qua. Bốn con này
vỗ cánh phần phật để cho hắn không bị rơi xuống đất mà chết.

Ngươi muốn thế nào đây?

Đồ La Đạt không hổ là một tên thủ lãnh của giới cường đạo. Cho dù sau lưng máu
chảy đầm đìa, đau đớn vạn phần, sắc mặt hắn vẫn hung ác, phẫn nộ, gào thét với
Hàn Thạc.

Không nghĩ gì hết, ta chỉ muốn toàn bộ tài phú của ngươi thôi. Tất cả những
thứ mấy năm nay ngươi cướp đoạt của thành Bố Lôi Đặc Nhĩ, đều nhả ra hết cho
ta!

Tâm tình Hàn Thạc vui vẻ, khẽ cười hỉ hả rồi lên tiếng.

Ngươi giết ta đi! Ta cho dù có chết cũng sẽ không giao ra cho ngươi. Ha ha,
ngươi không với tay được mớ tài phú kia đâu!

Đồ La Đạt cười điên cuồng, dường như không biết chữ “tử” viết thế nào.

“Phập!” Ba thanh cốt mâu cắm phập vào tiểu phúc và ngực của Đồ La Đạt. Hàn
Thạc mỉm cười nói:

Ngươi dường như quyên mất ta là một Vong Linh pháp sư. Vong Linh pháp sư ngoại
trừ có lực khống chế cường đại với hắc ám sinh vật, ngoài ra đối với linh hồn
cũng quen thuộc vô cùng. Cho dù ngươi có chết ta cũng có thể lấy được tất cả
từ linh hồn của ngươi.


Đại Ma Vương - Chương #303