Tín Ngưỡng Tà Thần


Người đăng:

U Ám sâm lâm, sâm lâm cự ma thánh địa.

Dưới ánh mặt trời chói chang, một đạo hồng quang xẹt ngang bầu trời, giống như
bay ngược dòng thời gian, không phát ra bất cứ thanh âm nào, nhanh chóng đáp
xuống giữa sâm lâm cự ma thánh địa.

Qua bốn tháng, thực vật tại Mộc tuyệt chi địa vốn xanh tươi rậm rạp lại phát
sinh biến hoá long trời lở đất. Đưa mắt dõi thấy tất cả cây cổ thụ che trời
đều tàn lụi, những lùm cây cỏ dại trên mặt đất không còn một chút sinh cơ màu
xanh. Mộc tuyệt chi địa vốn xanh um tươi tốt giờ không còn một chiếc lá xanh
nữa.

Thực vật không sinh trưởng, lộ ra mặt đất cứng rắn khô cằn nứt nẻ, dõi nhìn
chỉ thấy cả khu vực sắp bị hoang mạc hoá. Mộc chi nguyên lực vốn lượn lờ cả
khu vực, bởi vì sự tồn tại của trận pháp và Mộc Giáp thi mà hội tụ lại hết
trên người Mộc Giáp thi tại trung tâm trận pháp. Thực vật vốn hấp nạp Mộc chi
nguyên lực khổng lồ, nguyên lực lại chịu tác dụng của lực lượng Mộc Giáp thi,
làm cho những thực vật này khô kiệt.

Vừa đáp xuống, Hàn Thạc nhờ vào phạm vi quan sát của Âm Ma, từ rất xa đã nhìn
thấy một số sâm lâm cự ma đóng tại nơi này, hẳn là đang bảo vệ cho khu thánh
địa.

Từng tiếng hò hét thân mật từ chỗ rễ một cây đại thụ khô cằn lớn nhất truyền
đến. Trên người Mộc Giáp thi có sự tồn tại bổn mệnh tinh huyết của Hàn Thạc,
căn cứ vào sự liên hệ giữa cả hai, đã cảm ứng được hắn tới.

Ra đi! - Hàn Thạc chiếu theo bí pháp, đánh ra đạo đạo ô quang chui vào vị trí
Mộc Giáp thi đang ẩn náu.

“Ầm ầm…”

Mặt đất chấn động từng hồi, cây cổ thụ khô cằn kia bỗng nhiên nứt toác ra. Các
khúc cây bắn tung ra bốn phía, rễ cây lộ ra một huyệt động đen ngòm, bên trong
chính là vị trí sâu dưới rễ cây.

“Vù”, một đạo lục sắc ảnh tử từ trong huyệt động đen ngòm phi vọt ra.

Một thân lục sắc khải giáp bao trùm Mộc Giáp thi, nó giống như thân cây tạo
thành, loé lên màu xanh thẫm. Thân thể Mộc Giáp thi cao gầy, thoạt nhìn thực
sự giống như một cành cây, lúc này đôi mắt xanh bóng đang tràn ngập vui sướng,
xoay tròn nhìn Hàn Thạc.

Theo sự xuất hiện của Mộc Giáp thi, một luồng Mộc chi nguyên khí nồng đậm theo
đó mà tới, Mộc chi nguyên lực vốn được Mộc Giáp thi trói buộc sít sao hấp nạp,
dần dần lại tản ra từng chút một, cấp cho mảnh đất sắp bị hoang mạc hoá này
một đạo khí tức thanh tân.

Hàn Thạc hiểu rằng, khi Mộc Giáp thi rời đây, Mộc tuyệt chi địa này sẽ dần
khôi phục như bình thường. Thực vật đã chết khô ở đây cũng có thể hé ra sinh
cơ, không cần đến một năm rưỡi là nơi này có thể khôi phục xanh um tươi tốt
như lúc ban đầu.

Tiểu Khô Lâu cùng Thổ Giáp thi đồng thời xuất hiện theo một chú ngữ được ngâm
xướng ra. Tiểu Khô Lâu vừa thấy Mộc Giáp thi, lập tức khoa trương vênh vang
bước tới trước mắt nó, nhảy lên, vỗ vỗ vai Mộc Giáp thi, dường như là tướng
quân đang đi kiểm duyệt binh sĩ vậy.

Điều kỳ lạ là Mộc Giáp thi này đối với Tiểu Khô Lâu tựa hồ hơi sợ hãi. Cặp mắt
xanh bóng long lanh rạng ngời, chủ động hạ vai cong chân thuận tiện tránh cái
vỗ của Tiểu Khô Lâu.

Thổ Giáp thi thô lỗ bước tới bên cạnh Mộc Giáp thi, ngây ngốc đưa tay sờ vai
đối phương, tưởng tượng giống như an ủi Tiểu Khô Lâu một chút, nhưng lại bị
cặp mắt xanh lục kia trừng một cái. Thổ Giáp thi ngẩn người ra, tay phải đang
định vỗ vai Mộc Giáp thi thu lại, cuối cùng vỗ lên vai trái chính nó, điệu bộ
khá hoạt kê.

Đi thôi. Để ta xem xem ngươi nắm được gì nào. - Hàn Thạc ngoảnh đầu liếc Mộc
Giáp thi, cất bước ra bên ngoài.

Cả bọn đi được một lát, rời khỏi khu Mộc tuyệt chi địa, tới một nơi sát sông
giữa sâm lâm. Vừa đến nơi, cặp mắt xanh của Mộc Giáp thi sáng lên không ngừng.
Chỉ thấy từng cây đại thụ chung quanh theo chiều gió bắt đầu múa may. Đám cổ
thụ chọc trời mấy người ôm mới hết, cành cây mềm mại như những dải lụa, thuận
theo lục quang từ mắt Mộc Giáp thi uốn lượn như rắn.

Xung quanh Hàn Thạc, tất cả thực vật đều giống như bị khống chế, từng cây hoặc
là bay lượn vù vù, hoặc là sinh trưởng nhanh chóng, mà Mộc Giáp thi lại như
đang thể hiện, luôn dựa vào một cây đại thụ, người lại biến mất đâu không
thấy.

Mộc Giáp thi có thể thao túng thực vật, điểm này Hàn Thạc sớm đã biết. Lúc này
tâm niệm hắn khẽ động, nhớ tới dị năng của đại đức lỗ y Khải Tư Tân, cảm thấy
giữa hai người có không ít chỗ tương đồng, tâm lý bất giác hơi thay đổi.

Có Mộc Giáp thi, sau này lại tới U Ám sâm lâm, thực lực của Hàn Thạc lại được
tăng cường. Tại U Ám sâm lâm rậm rạp vô cùng, Mộc Giáp thi giống như một u
linh, có thể tuỳ ý khống chế thực vật trong đó, tuỳ tiện nhờ vào một cây đại
thụ là có thể chui vào trong thân cây.

Công, có thể đánh bất ngờ. Lui, không ai có thể bắt được.

Không tệ, không tệ, được rồi, ba tên gia hoả các ngươi đều theo ta đi! - Nhìn
một chốc, Hàn Thạc gật gật đầu, theo lệ lưu lại Hắc Ám chi ấn lên Mộc Giáp
thi, rồi tống cả ba về dị giới.

“Ba tháng rồi, không biết vì sao Hoả Giáp thi vẫn chưa xong, quên đi, tạm thời
rời đây đã, đợi nó xong rồi hẳn sẽ hô hoán”. Hàn Thạc suy nghĩ một chút, liền
quay lại Tử Vong Mộ Địa, không định tới thăm dò kết quả nơi Hoả tuyệt chi địa
nữa, dù sao cũng không chắc Hoả Diễm lĩnh chủ có xông loạn lên nữa không.

Sau khi trở lại Tử Vong Mộ Địa, Hàn Thạc không rời đi luôn, lại đi tới chỗ
tầng sâu.

Mấy lần trước, bởi vì tinh thần lực hắn không đủ, đều bị ngăn lại tại tầng thứ
nhất. Hôm nay Hàn Thạc tự cảm thấy thực lực đã tiến triển lớn, liền định thử
nghiệm lại.

Thông đạo tầng thứ nhất rất dễ dàng xông qua, khi tới tầng thứ hai, Hàn Thạc
xông thẳng vào kết giới vô hình. Một luồng lực lượng kỳ quái bỗng nhiên đâm
vào não hải hắn, nỗi đau đớn kịch liệt tới tận nội tâm trong nháy mắt lan rộng
ra. Hàn Thạc giống như bị một lốc xoáy do đao nhọn vờn quanh xé ra, lôi kéo
xoắn cắt hắn xuống vực sâu vô cùng vô tận.

Cũng may là đến hôm nay tâm chí Hàn Thạc đã vô cùng kiên nghị, mặc cho thân
lâm vào nỗi thống khổ đau đớn cùng cực, vẫn nghiến răng ngưng tụ tinh thần
lực, thúc giục Ma Nguyên lực xông thẳng vào trong, chỉ nghe thấy một tiếng
vang trong trẻo răng rắc, hắn đã rơi xuống.

Đột nhiên, Hắc Ám Chi Đồng trong tay Hàn Thạc bỗng bắn ra lục quang chói mắt.
Dưới ánh sáng chiếu rọi ấy, hắn phát hiện mình đã ngã xuống trung tâm một tế
đài hình ô van. Cả tế đài thình lình bị quầng sáng màu xanh lục bao phủ. Một
lực lượng quỷ dị khổng lồ từ góc tế đài hội tụ hướng tới Hàn Thạc.

Những lục sắc quang mang này giống như từng dải lụa màu, toàn bộ chui vào
trong Hắc Ám Chi Đồng trong tay Hàn Thạc. Một luồng lực lượng thần bí thuận
theo lòng bàn tay hắn bất ngờ bộc phát chui vào não hải hắn.

Hài tử của ta, có thể tiến vào tầng thứ hai, chứng minh rằng ngươi ít nhất có
tinh thần lực của ma đạo sư. Vậy đi, buông bỏ hết thảy, tiếp thu luồng tinh
thần lực này, nó sẽ giúp ngươi phát triển, đạt được tinh thần lực của đại ma
đạo sư! - Làn u ảnh thấy được tại tầng thứ nhất từ từ xuất hiện, bình tĩnh
chậm rãi nói.

Hàn Thạc vui mừng khôn xiết, trong chớp mắt ngồi xuống, thả lỏng linh hồn để
cho luồng lực lượng thần bí kia tiến vào. Vừa tiến vào, nó đã dung nhập luôn
vào tinh thần lực của hắn, dung hoà với nhau một cách huyền bí, tạo cho Hàn
Thạc một loại cảm giác cực kỳ thư thái mỹ diệu. Sự đau đớn thê thảm trước đó
sớm đã biến mất vô ảnh vô tung. Lúc này Hàn Thạc giống như được tắm trong ánh
nắng tươi sáng ấm áp, thanh thản dễ chịu hưởng thụ nó.

Cả tế đài tầng hai đều được từng đoàn lục quang bao phủ, chậm rãi hội tụ lại
vào Hắc Ám Chi Đồng, lấy nó làm trung tâm, lực lượng thuần khiết khổng lồ dung
nhập vào tinh thần lực của hắn, não vực đã trải qua ma công cường hoá nhanh
chóng biến hoá.

Quá trình này không biết kéo dài bao lâu, Hàn Thạc quên hết, đắm chìm trong
cảm giác mỹ diệu tinh thần lực nắm vững hết thảy, thậm chí không biết đến tồn
tại của bản thân.

Hài tử, Vong Linh ma pháp là ma pháp cường đại nhất, thần kỳ nhất trên thế
gian, nhưng có một số người không cho phép nó tồn tại. Ngươi, thân là truyền
nhân chính thống của Vong Linh ma pháp cổ xưa, ngươi có trách nhiệm tuyên
dương với thế nhân về sự chính nghĩa sâu xa của nó, nói với thế nhân về huy
hoàng mà Vong Linh ma pháp đã từng có.

Đưa Vong Linh Thiên Mạc bao phủ đại địa, để Vong Linh pháp sư vang dội tới bất
cứ xó xỉnh nào, làm cho tà quang Vong Linh ma pháp trải khắp muôn nơi chính là
trọng trách ngươi phải đảm đương, ngươi vô pháp trốn trách cũng vô pháp cự
tuyệt…

Đi kèm lực lượng kỳ dị chảy vào, giọng điệu của u ảnh kia chậm rãi mà tràn đầy
lực mê hoặc. Sau khi tinh thần lực của Hàn Thạc được đề cao không ngừng, một
luồng lực lượng đột nhiên bạo phát, mưu đồ xâm nhập linh hồn hắn, khiến cho
linh hồn hắn vĩnh viễn chìm trong tà ác.

Luồng lực lượng này mang theo hiệu lực cưỡng ép cải biến linh hồn, chẳng những
dung hợp với linh hồn, mà còn biến Hàn Thạc thành một tín đồ tà ác trung thành
nhất, vĩnh viễn chịu sự chi phối của loại thần linh tà ác nào đó.

"Ngao. . . . . . "

Hàn Thạc ngửa mặt lên trời rú dài, Ma Nguyên lực vận chuyển điên cuồng. Lấy Ma
Anh làm trung tâm, một luồng lực lượng mãnh liệt khác tràn ra, trong khoảnh
khắc đã tới não vực, quấn lấy lực lượng ấn ký vọng đồ xâm nhập linh hồn hắn.

Không, không! - Hai tròng mắt Hàn Thạc đỏ sẫm thở hổn hển rít lên, tâm chí
cứng cỏi đã phát huy tác dụng, lực lượng ma công vận chuyển tới đỉnh điểm,
hình thành tầng tầng trở ngại tại não vực, đấu với Tà Thần ấn ký khủng bố kia.

Trong não hải Hàn Thạc giống như lũ bạo phát vang lên ầm ầm. Lấy lực lượng Ma
Anh làm chủ, dốc sức phòng ngự lực lượng xâm nhập linh hồn kia. Trong quá
trình này, hắn đau đớn như chết đi sống lại, lăn lộn gào thét giữa tế đài,
song lục quang của Hắc Ám Chi Đồng càng lúc càng thịnh.


Đại Ma Vương - Chương #270