Người đăng:
Một vách núi hiểm trở, chung quanh mây mù lượn lờ, dõi nhìn không thấy đáy.
Ráng đỏ lúc hoàng hôn nổi bật trên bầu trời, chiếu rọi cả vách núi dựng đứng
trông như là một cái bàn là cực lớn nung đỏ.
Vách núi cách Nhật Diệu cốc một khoảng xa, tại Khoa Nhĩ Lan sơn mạch, loại
vách núi dựng đứng này cũng không hiếm thấy, khắp nơi trên vách núi trụi lủi
đều là quái thạch lởm chởm, không có bất cứ thực vật nào sinh trưởng.
Đứng trên đỉnh vách núi, Hàn Thạc thả người nhảy xuống, chỉ một nhịp thở đã từ
trong mây mù nhẹ nhàng đáp xuống trên một khối nham thạch nhô ra.
Khối nham thạch này nằm giữa vách núi, trên dưới đều là sương khói trắng xoá
mịt mù, nham thạch nhô ra lại có một khoảnh bằng phẳng, mặc dù hơi dốc, thế
nhưng chỉ cần chú ý một chút cũng không có gì nguy hiểm.
Là ai? - Một tiếng thét kinh hãi, một gã tráng hán ở trần, khuôn mặt râu ria
xồm xoàm, cầm lợi phủ do các ải nhân chế tạo, nhìn chằm chằm Hàn Thạc một cách
bất thiện.
Ta tìm Đặc Lan Khắc Tư. - Hàn Thạc cười nói.
Hồn Diệt dong binh đoàn tọa lạc tại một khoảnh đất phẳng rộng rãi trên một
khối nham thạch nhô ra phía dưới vách núi, mây mù bao phủ phía trên, sương mù
dày đặc không biết chịu ảnh hưởng của thứ gì, cũng không khuếch tán đến trung
ương, nhưng trên dưới khoảnh đất bằng phẳng này lại là một mảnh mịt mờ trắng
xóa, có vẻ rất kỳ dị.
Một loạt phòng được làm từ cây trúc, trải rộng trên bình địa, trên một võ
trường rộng bằng cái sân bóng đá, có rất nhiều dong binh cởi trần đang tập
luyện võ kĩ, phía sau còn có một vài sơn động rộng rãi, đồng dạng có thể làm
phòng ở.
Bình địa này quả thực thần kỳ, trên dưới đều bị sương mù dày đặc bao phủ,
trung ương chỉ bày ra một kết giới cách âm đơn giản. Có sương mù dày đặc do
thiên nhiên che chở, căn bản không ai có thể phát hiện ra khối bình địa giữa
không trung bị sương mù dày đặc che lấp này. Nhưng ở giữa bình địa, không khí
tươi mát, sương mù không thấy, thật sự là một chỗ tốt, yên tĩnh và bí mật.
Trong tay Hàn Thạc là thiếu nữ ôn nhu kia, nàng đã bị hắn chế trụ, mắt không
thể thấy tai không thể nghe. Ngay khi Hàn Thạc vừa đáp xuống dưới bình địa,
lập tức cảm ứng được sự tồn tại của hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc.
Chủ nhân tôn quý. Người rốt cục đã trở lại! - Giữa nơi trung ương thao diễn võ
trường, da Cát Nhĩ Bá Đặc xù xì đen như than, trên cơ thể trần trụi cơ bắp đen
bóng, ném hai tên dong binh đang dây dưa đi, lớn tiếng la lớn chạy tới phía
Hàn Thạc.
Tên tráng hán cầm lợi phủ trong tay kia bất thiện nhìn Hàn Thạc, vừa thấy Cát
Nhĩ Bá Đặc la hét gọi hắn là chủ nhân, lập tức nhếch miệng cười, hữu hảo nói:
Vũ khí của ngươi rất dễ sử dụng, cám ơn.
Bởi vì Hàn Thạc đồng thời chọc phải Quang Minh giáo hội cùng Thiên Tai giáo
hội, vì đề phòng hai giáo hội đó, hắn cũng không cho Đặc Lan Khắc Tư biết được
thân phận khác của hắn, đối với những dong binh này mà nói, Hàn Thạc chỉ là
một bằng hữu tốt của Đặc Lan Khắc Tư, cũng không biết nội tình thực sự.
Không cần khách khí, Đặc Lan Khắc Tư đang ở đâu? - Hàn Thạc gật đầu, hỏi gã
tráng hán này.
Hắn đi ra ngoài có việc, buổi tối hẳn là sẽ trở về, chủ nhân tôn quý, người đã
trở về.
Cát Nhĩ Bá Đặc trên người xích lõa, trên đường la hét đi tới. Rất nhiều dong
binh trên bình địa cũng có thể nghe được giọng nói của hắn, rất nhiều người
đều từ trúc ốc cùng bên trong sơn động đi ra, kinh dị nhìn Hàn Thạc.
Cát Nhĩ Bá Đặc hẳn đã ở chỗ này một đoạn thời gian đến phát chán, với thân thể
hắc long mạnh mẽ của hắn cho dù biến thành hình người, thì những dong binh này
đâu thể đối phó được, xem chừng trong thời gian này, hắn nhất định đã tạo nên
hình tượng mạnh mẽ giữa những người này.
Một nhân vật cường đại như vậy, lại khiêm tốn xưng hô Hàn Thạc là chủ nhân,
lập tức khiến cho những dong binh đang lưu lại trên bình địa trở nên kinh hãi,
bọn họ tự nhiên không nhịn được muốn xem nhân vật có thể làm cho Cát Nhĩ Bá
Đặc thần phục, rốt cuộc lợi hại như thế nào!
Cám ơn vũ khí của ngài, sử dụng rất thuận tiện!
Không sai, thanh kiếm bản to này thật sự quá tuyệt vời, không hổ là vũ khí do
ải nhân chế tạo!
Khách khí khách khí, trọng lượng song nhận phủ này của ta quả thực rất thích
hợp, cám ơn ngươi!
Những tiếng hét cứ líu ríu từ miệng những dong binh này phát ra, ánh mắt từng
người nhìn về phía Hàn Thạc, đều mang theo sự cảm tạ cùng hữu hảo, xem chừng
vũ khí hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc mang đến, đích thật đã làm cho những dong binh
này vô cùng hài lòng.
Không cần khách khí, ta cùng Đặc Lan Khắc Tư là bằng hữu tốt nhất, ha ha! -
Hàn Thạc cười thân thiện gật đầu, ánh mắt rạng rỡ đánh giá những dong binh
này.
Những dong binh ở trên bình địa này, Hàn Thạc tận mắt thấy đại khái có hơn một
trăm người, đám dong binh này thần sắc mỗi người đều lão luyện trầm ổn, trong
đó kiếm sĩ chiếm đại bộ phận, ngoài ra có khoảng mười ma pháp sư cộng thêm hơn
ba mươi cung tiễn thủ, từ khí thế trên người bọn họ, hẳn đều là hảo thủ phẩm
chất bất phàm tâm chí cứng cỏi.
So với đám cường đạo do Trân Ny Đặc lãnh đạo, dong binh của Hồn Diệt dong binh
đoàn cũng hơn một trăm người, thực lực càng cao hơn một bậc, trong đó một số
dong binh tuổi còn trẻ mà đã hiển lộ vẻ lạnh lùng nghiêm nghị, lần trước tại
Môn La gia tộc hắn đã gặp qua, biết những người này trước kia đều là người
Hồng Liêm dong binh đoàn, cái loại khí độ bình tĩnh từng trải chiến trận này
của họ, làm cho Hàn Thạc nhìn kỹ hơn.
Này, ngươi gọi là Bố Lai Ân sao, a a, nếu ngươi là chủ nhân của Cát Nhĩ Bá
Đặc, như vậy ngươi nhất định có được thực lực cao siêu, có hứng thú lại đây
luận bàn một chút hay không? - Một gã dong binh lão luyện thân cao khoảng một
mét chín, cơ bắp nửa trên cơ thể trần trụi lồi lên, tay nắm một thanh kiếm bản
to khoảng một mét rưỡi, nheo mắt khiêu khích Hàn Thạc, đưa ra đề nghị.
Ngay lúc hắn nói, dường như muốn chứng minh thực lực của mình, tay phải nắm cự
kiếm dễ dàng huy động, đấu khí màu xanh thẫm chợt lóe lên, một đạo kiếm quang
sắc bén bỗng chốc ẩn hiện.
Cũng được!
Dù sao Đặc Lan Khắc Tư vẫn chưa trở về, vì chứng tỏ thân phận sau này không
gặp phải trở ngại, Hàn Thạc định lấy hình tượng mạnh mẽ khắc sâu vào đáy lòng
bọn họ, hẳn là cách làm hữu hiệu nhất.
Hàn Thạc tiêu sái đi tới diễn võ trường, trên đường cởi phăng áo, nửa thân
trên đồng dạng cũng xích lõa, thân cao một mét tám mấy, từng khối cơ bắp tựa
như đao phủ điêu khắc, tràn ngập lực bộc phát, những đường nét lớn nhỏ phối
hợp một cách hoàn mỹ, tuyệt đối đều sau khi trải qua ma luyện mà hình thành.
Áo trên người vừa cởi phăng ra, một số dong binh chung quanh quan sát thấy,
lập tức kinh hô một tiếng, một đám hứng trí nhảy nhót, hét lên:
Cách Lan Đặc, ngươi gặp phiền toái rồi.
Bọn họ đều là những người tinh tường, từ cơ bắp cuồn cuộc trên cơ thể cùng với
những đường nét phối hợp hoàn mỹ của Hàn Thạc, liền nhận ra rằng thân thể
cường tráng cân đối này mới thích hợp nhất cho chiến đấu. Cầm cự kiếm trong
tay, khổ người Cách Lan Đặc cũng rất to, nhưng một số bắp thịt không rõ ràng,
với khí lực của hắn như vậy, cơ bắp có thể có được lực bộc phát mạnh mẽ, chỉ
có điều tốc độ tất nhiên là bị ảnh hưởng.
Hàn Thạc trái lại, mỗi một khối cơ bắp đều phối hợp rõ ràng, ngay cả hai bên
hông là chỗ khó xuất hiện cơ bắp nhất, cũng có hình như được điêu khắc, loại
hình thể cơ bắp phối hợp cân đối này, mới là thích hợp nhất cho chiến đấu.
Biểu tình Cách Lan Đặc cũng rất kinh ngạc, mắt thấy Hàn Thạc tay không tiến
đến, sửng sốt một chút, cự kiếm cầm trong tay tiện ném sang một bên, không
phục quát:
Như vậy, chúng ta sẽ không sử dụng đấu khí, thuần túy bằng vào mức độ mạnh mẽ
của thân thể để kiểm nghiệm chứ.
Như ngươi mong muốn! - Hàn Thạc cười ha ha, bước đến chỗ Cách Lan Đặc, không
hề sử dụng Ma Nguyên lực.
Cách Lan Đặc vui vẻ, không đợi Hàn Thạc tới gần, tăng tốc chạy băng băng tới,
thân hình một mét chín xông hùng hục tới, gã nhếch miệng nắm chặt quyền đầu,
nện thẳng vào Hàn Thạc.
Ngoài dự liệu của mọi người, Hàn Thạc từng bước tiến đến mà không có bất cứ cử
động gì, trơ mắt nhìn thiết quyền nện đến, khóe miệng không ngờ vẫn nhếch lên
một nụ cười quỷ dị.
"Thình"
Một tiếng động vang lên như tiếng trống trận từ trong cơ thể Hàn Thạc truyền
ra, một quyền của Cách Lan Đặc khí thế như cầu vồng nện lên ngực hắn. Thân
hình Hàn Thạc sừng sững bất động, ngay cả nét tươi cười trên mặt cũng chưa
từng thay đổi.
Ôi, trời ạ, thân thể của ngươi là sắt thép đúc thành sao? - Trái ngược lại,
đánh Hàn Thạc một quyền, Cách Lan Đặc lại nhe răng trợn mắt lắc lắc quyền đầu,
vẻ mặt khổ không nói nên lời.
Hắc hắc!
Hàn Thạc xuất thủ như thiểm điện, bất ngờ chế trụ bả vai Cách Lan Đặc, đại hán
vạm vỡ thân cao một mét chín giống như một cọng lông vũ bay lên, giữa không
trung lắc vài mét, vừa vặn rơi trên một cái nệm mềm rộng.
Ung dung quét mắt liếc nhìn một số dong binh bên cạnh, Hàn Thạc thản nhiên
nói:
Còn có vị huynh đệ nào muốn thử không, vô luận là công kích thân thể, hay là
đấu khí ma pháp, ta đều có thể phụng bồi!
Lời này vừa nói ra, từng người trong số dong binh của Hồn Diệt dong binh đoàn
đều im lặng không nói gì, bộ dáng ngốc trệ, giật mình nhìn Hàn Thạc, nhưng
không có một người nào dám đứng lên.
Oa khẹt khẹt, các ngươi quả là lũ đần, lại dám cùng chủ nhân của ta so đấu
thân thể. Tại cấm kị chi địa trong U Ám sâm lâm, ngay cả Hoàng kim long được
xưng là có thân thể mạnh mẽ nhất cũng đánh không lại chủ nhân vĩ đại của ta,
cái đám gia hỏa các ngươi thật sự là điên rồi! - Cát Nhĩ Bá Đặc dương dương
đắc ý hô to, khiến cho đám dong binh vốn đang kinh ngạc này càng khiếp sợ tới
trợn mắt há mồm.
Chủ nhân vĩ đại, người tới làm sao còn mang tới cho ta một nữ nhân vậy, người
hiện tại càng ngày càng chu đáo a! - Cát Nhĩ Bá Đặc ranh ma hú một câu, bỗng
phát hiện nữ nhân bị Hàn Thạc chế trụ đặt sang một bên, hưng phấn bước tới.
Đứng lại, nữ nhân này không thể đụng vào, ta có chỗ để dùng. Nàng là người của
nữ cường đạo Trân Ny Đặc, ta còn muốn dựa vào nàng cùng nói chuyện với Trân Ny
Đặc! - Hàn Thạc trừng mắt nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc, quát lớn.
Hắn quát một tiếng, Cát Nhĩ Bá Đặc lập tức trở nên thành thật, nhưng vào lúc
này, phía trên vách núi truyền đến tiếng gió thổi xào xạc, trong chốc lát, Đặc
Lan Khắc Tư mang theo Áo Đức Tái cùng một đám người, từ phía trên đáp xuống.
Ồ, ngươi đã tới! - Đặc Lan Khắc Tư vừa thấy hắn, lập tức cười nói, ngay lúc
hắn đi tới chỗ Hàn Thạc, ánh mắt vô tình lướt qua, đột nhiên ngây ra như phỗng
nhìn thiếu nữ bị Hàn Thạc bắt tới, thần tình quái dị tới cực điểm.
Hồi lâu, Đặc Lan Khắc Tư thất thanh hét to một câu "An Ny", nổi điên xông luôn
tới chỗ thiếu nữ đó. Bên cạnh một vài người vốn là người của Hồng Liêm dong
binh đoàn, đầu tiên là mừng rỡ như điên, sau đó mới khá nghi hoặc nhìn cô gái
kia, lẩm bẩm nói:
Không đúng lắm a!