Nữ Cường Đạo


Người đăng:

Chính là đại vương tử Tra Lý Tư!

Hàn Thạc liếc mắt nhìn gã, bỗng dưng hắn có một ý nghĩ kỳ quái:

Chủ nhân của mân côi viên là Lao Tuân Tư, số thị vệ ma pháp sư chung quanh đây
chắc cũng đều nghe theo lão nhân có sát khí nhiếp nhân Bác Lan Tư kia ra lệnh.
Đại vương tử Tra Lý Tư lại tới đây tìm hoan lạc, căn bản không biết là đã chui
vào hang hổ. Nếu như Lao Luân Tư có thể được sư phụ Tạp La Lạp của gã ủng hộ,
chẳng phải là có thể vô thanh vô tức giết chết Tra Lý Tư sao?

Ha ha, tốt lắm tốt lắm.

Tra Lý Tư đầu tiên là đắc ý cười to, sau đó nhếch miệng, lạnh lùng nói vẻ
khiêu khích:

Ngươi mau sớm bỏ ý niệm trong đầu đi, nếu không có thể ngay cả chết như thế
nào cũng không biết đấy.

Nói xong, gã còn sẵn đà khiêu khích thêm một câu điếng người:

Đồ tiểu tạp chủng!

Đi thôi, chúng ta tận hứng chơi bời nào. - Tra Lý Tư nói xong quay lưng cười
ha ha, nghênh ngang bỏ đi cùng với một vài tên nịnh nọt bám theo phía sau,
không thèm để ý đến Lao Luân Tư nữa.

Phía bên này, Lao Luân Tư cả người run lên nhè nhẹ vì uất ức. Khuôn mặt gã méo
mó đi vì phẫn nộ, hai nắm tay nắm chặt, lộ ra gân xanh. Cặp mắt cuồng phát ra
sát ý nồng đậm, trừng trừng âm độc nhìn bóng lưng Tra Lý Tư xa dần, ngay cả hô
hấp cũng trở nên rất nặng nề.

Xem bộ dáng này của Lao Luân Tư giống như tùy thời đều có thể bộc phát, Hàn
Thạc thật sự sợ rằng gã không thể khống chế được bản thân mình, sẽ bất chấp
tất cả mà liều mạng với Tra Lý Tư.

Một đứa con tư sinh, nhục nhã nhất không gì hơn là bị chửi hai chữ "Tạp
chủng", mà tiếng chửi độc địa này lại xuất phát từ người bản thân căm hận
nhất. Điều đó càng làm tăng sự nhục nhã lên cả chục lần, khó trách ngay cả một
kẻ tâm cơ âm trầm như Lao Luân Tư cũng cơ hồ không khống chế được.

Hàn Thạc tới bên cạnh, vỗ vỗ bả vai Lao Luân Tư an ủi:

Bỏ đi, cừu hận này chúng ta sớm muộn gì cũng phải báo. Nhất thời không nên vội
vàng.

Ta muốn chính tay giết hắn, ta nhất định phải tự thân giết hắn. . . . . . -
Lao Luân Tư nghiến răng nghiến lợi, khuôn mặt dữ tợn, thì thào trong miệng.

Ồ, đây không phải là tiên sinh Áo Bố Lí sao. Còn có Tạp Mai Long tiên sinh
nữa! - Mân côi viên quả nhiên là cái động tiêu tiền náo nhiệt. Bên kia đại
vương tử Tra Lý Tư mới vừa đi, Hàn Thạc lại thấy mấy kẻ đã gặp qua tại thương
hội Bố Tư Đặc - Tạp Mai Long cùng Áo Bố Lí và một vài thương nhân mới từ bên
ngoài tiến vào.

Chết tiệt! Tên tiểu nhân hèn hạ này, rốt cuộc hắn làm ra cái trò quỷ gì trên
người chúng ta đây chứ? - Áo Bố Lí vừa thấy Hàn Thạc, không nhịn được nổi
giận, lập tức chửi mắng.
Giờ đang là mùa xuân hoa nở, thời tiết rất đẹp, nhưng Áo Bố Lí cùng Tạp Mai
Long lại có chút quái dị. Chỉ thấy cả người Áo Bố Lí mặc một cái áo khoác lông
thú dày cộm, bao kín thân thể, đứng ở ngoài kia phát run, khuôn mặt lạnh ngắt
bỗng nên trở tím tái.

Nhìn qua Tạp Mai Long lại hoàn toàn trái ngược. Trong khí trời ôn hòa dễ chịu
như thế này, hắn giống như là đi tắm hơi! Quần áo đơn bạc bị mồ hôi thấm ướt
nhẹp, mở miệng nói không kìm được thở ra toàn hơi nóng, khuôn mặt đỏ rực lên,
hiển nhiên là do quá nóng.

Có lẽ để trung hòa một chút, hai tên gia hỏa ăn mặc quái dị này tay trong tay
đi tới. Đường đường hai đại nam nhân, xuất hiện tại loại địa phương như mân
côi viên này, lại tay trong tay, càng làm tăng thêm vẻ kỳ lạ.

Nguyên lai hai người bị nhiễm băng hỏa chi độc. Trong cơ thể chúng bây giờ
băng hỏa chi độc luân phiên phát tác, lúc thì cực lạnh lúc thì cực nóng. Loại
thống khổ này cứ lập đi lập lại, cứ như vậy hành hạ bọn chúng, cho đến khi độc
diễm mà Hàn Thạc lưu lại mất đi mới thôi.

Liếc nhìn cả hai vẻ khinh bỉ, Hàn Thạc độc ác nói:

Hai đại nam nhân, giữa thanh thiên bạch nhật thế này mà cứ ngang nhiên tay
trong tay cùng một chỗ, thật sự là có bệnh a.

Đáng chết! Ngươi rốt cuộc hạ độc gì trên người chúng ta, ngươi là cái đồ tà
ác, hèn hạ, tiểu nhân! - Áo Bố Lí hàm răng va vào nhau một tiếng "Cập cập",
run run hét lên.

Vốn Lao Luân Tư đang cực kỳ phẫn nộ, vừa thấy hai kẻ này xuất hiện tâm tình đã
tốt lên một chút, cười ha ha rồi lắc đầu chế nhạo:

Có loại sở thích đặc biệt này, đáng lẽ phải là lén lén lút lút mới đúng. Các
ngươi lại quang minh chính đại mà tới, thật sự là đạo đức suy đồi quá a!

Bố Lai Ân, ta sẽ không bỏ qua cho ngươi. - Áo Bố Lí tức giận trừng mắt nhìn
Hàn Thạc, ngoác miệng nói vẻ uy hiếp.

Vừa ngay lúc y nói xong, băng hỏa chi độc liền luân chuyển. Thân nhiệt đang
lạnh như băng đột nhiên nóng bừng lên, vội vàng đem áo khoác da trên người lột
ra một cách thuần thục rồi bắt đầu không ngừng chửi rủa.

Hôm nay vậy là đủ rồi, chúng ta trước tiên hãy rời khỏi nơi này đã. - Hàn Thạc
hiểu rằng gặp phải Áo Bố Lí, nhất định sẽ bị y dây dưa không chịu buông tha,
vì hắn biết thống khổ của băng hàn chi độc trong cơ thể y đúng thực khó mà
chịu được. Hơn nữa, với câu nói độc địa của Tra Lý Tư vừa rồi, Lao Luân Tư
nhất định cũng sẽ mất hứng, nên lên tiếng khuyên nhủ.

Lao Luân Tư tựa hồ cũng không còn tâm trí gì nữa, gật đầu nói:

Cũng được, lần này mang ngươi đến mân côi viên chủ yếu là vì việc vừa rồi,
chuyện tầm hoan hưởng lạc thì sau này thiếu gì thời gian. Lại thêm mấy kẻ bệnh
hoạn thật sự làm cho ta cảm thấy ghê tởm, vậy chúng ta rời khỏi đây trước
thôi, miễn cho bọn chúng dây dưa.

Không được, cho ta thuốc giải chất độc trên người đã! Bằng không, ta không để
yên cho ngươi đâu. - Áo Bố Lí thở hổn hển, nhìn chằm chằm Hàn Thạc gào thét.

Đại thương nhân Tạp Mai Long sau khi nhận thức qua thực lực của Hàn Thạc,
dường như là sợ hắn đột ngột hạ sát thủ, cho nên vẫn không có có dũng khí lắm
miệng, chỉ dám nấp sau Áo Bố Lí.

Vẫn không hề dừng lại, Hàn Thạc cùng Lao Luân Tư rất nhanh rời đi. Sau khi ra
khỏi mân côi viên, Đại Địa kỵ sĩ Cơ Nặc hô to một tiếng, mấy tên thị vệ của
Lao Luân Tư ở bên ngoài nhanh nhẹn vây tròn xung quanh gã.

Áo Bố Lí còn chưa kịp tới gần, đã bị Cơ Nặc thô bạo đẩy sang một bên. Lao Luân
Tư cùng Hàn Thạc cứ thế lên xe ngựa, đi thẳng một mạch rời khỏi mân côi viên.

Tốt lắm, ta đi trước đây. Chờ ta lấy được chứng nhận tốt nghiệp, sẽ trở lại
tìm ngươi. Rời khỏi mân côi viên một quãng, Hàn Thạc nói câu cáo từ Lao Luân
Tư rồi nhảy xuống xe ngựa, một mình rời đi.

Nhân số bảo vệ Lao Luân Tư cả ngoài sáng lẫn trong tối không hề ít nên Hàn
Thạc đối với an nguy của gã cũng không phải bận tâm. Bởi vậy hắn cũng không
cần phải kè kè bên cạnh bảo vệ gã, nhảy xuống xe đi giải quyết công việc của
bản thân.

Sau khi chia tay Lao Luân Tư, Hàn Thạc đi thẳng tới phần mộ nơi hậu sơn Ma võ
học viện Ba Bỉ Luân, tiến vào nơi giấu Truyền Tống trận.

Phạm Ny cùng Phỉ Bích ăn xong niết đan, ít nhất phải cần thời gian ba ngày
thích ứng. Trong ba ngày này, các nàng sẽ không ngừng đau bụng, cho đến khi
bài tiết toàn bộ tạp chất trong cơ thể ra ngoài. Trong quá trình này, Hàn Thạc
tin tưởng hai nàng nhất định không muốn nhìn thấy hắn. Bởi vì mỹ nữ mà suốt
ngày phải chạy ra chạy vào nhà vệ sinh, cho dù khí chất có tốt bao nhiêu, cũng
bị suy giảm rất nhiều.

Lao Luân Tư đã phác họa ra tiền đồ cho hắn, nhưng đòi hỏi hàn Thạc phải chứng
minh được mình là Vong Linh hệ cao cấp ma pháp sư. Hắn dự tính khi đi gặp Phạm
Ny lần tới thì đồng thời cũng nhận giấy chứng nhận tốt nghiệp Ma võ học viện
Ba Bỉ Luân luôn. Vì vậy, hắn ít nhất có thời gian ba ngày rảnh rỗi.

Thời gian ba ngày có thể làm được rất nhiều chuyện, Hàn Thạc ý định trước hết
tới Nhật Diệu cốc xem một chút. Thông qua Ma pháp trận, Hàn Thạc phản hồi Tử
Vong Mộ Địa, sau đó dùng Ma Động Cửu Thiên thuật nhắm thẳng hướng Nhật Diệu
cốc bay đi.

Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc, dựa theo phân phó của Hàn Thạc lúc trước khi hắn xuất
quan rời khỏi Tử Vong Mộ Địa, đã mang số vũ khí mà Hàn Thạc nhờ ải nhân chế
tạo đi tìm Đặc Lan Khắc Tư, bây giờ hẳn là đã gặp được y rồi.

Hàn Thạc thực lực đại tiến, tốc độ phi hành giống như lưu tinh. Giữa trời cao
chỉ thấy một đạo ánh sáng mờ mờ xẹt qua, cực kỳ nhanh chóng hướng Nhật Diệu
cốc bay tới.

U Ám sâm lâm và Nhật Diệu cốc khoảng cách cũng không phải quá xa, lấy tốc độ
của Hàn Thạc hiện nay, chỉ là mất một khoảng thời gian nửa ngày cũng đã tới
được khu vực Nhật Diệu cốc.

Tới nơi, bởi vì ở đây có rất nhiều thế lực, Hàn Thạc cũng không tiếp tục bay
lượn trên không trung để tránh gây chú ý cho người khác mà hạ xuống đất đi bộ,
dựa theo địa chỉ mà Đặc Lan Khắc Tư cho biết mà thẳng tiến.

"Vù vù".

Đột nhiên, mấy mũi tên nhọn phá không bay tới, cắm phập vào một thân cây lớn ở
phía trước mặt Hàn Thạc.
Nương theo thanh âm "soạt soạt", từ trong lùm cây đi ra gần trăm tên cường
đạo. Bọn chúng rõ ràng là được huấn luyện đàng hoàng, đại đa số đều có được
binh khí tốt. Một bộ phận nhỏ còn mặc đầy đủ khôi giáp, xem chất lượng của mấy
bộ khôi giáp đó xem ra còn tốt hơn quân chính quy của đế quốc Lan Tư Lạc Đặc.

Gần trăm tên cường đạo, ánh mắt lạnh lùng, trên người đều có một khí thế bá
đạo, đột nhiên vây quanh Hàn Thạc. Cung tên, nỏ, trường mâu một đám lố nhố
chĩa thẳng vào hắn.

Trong đám, có một thiếu nữ trông vẻ mắt ngọc mày ngài, nhưng xem chừng khá là
điêu ngoa đanh đá. Thiếu nữ này có mái tóc dài màu đỏ, mặc một bộ quần áo bằng
da, ánh mắt kiêu ngạo, bước từng bước dài tới, ngạo mạn nhìn nói:

Theo dõi ngươi cũng lâu rồi. Ngang nhiên dám ở trên đầu chúng ta bay loạn, có
giỏi ngươi thử bay lại cho ta xem một chút?

Vừa mới ngự không phi hành nên Hàn Thạc cũng không thả ra âm ma dò xét chung
quanh, hơn nữa không để ý lắm đến khu rừng rậm phía dưới, tự nhiên là không
ngờ bị đám cường đạo này bao vây tầng tầng lớp lớp.

Ngươi hẳn là tiểu thư Trân Ny Đặc phải không? Ha ha, ta chỉ là một ma pháp sư
bình thường, cũng không biết địa bàn này là của các ngươi, rất xin lỗi. – Hàn
Thạc nhìn lướt qua cả bọn, đặc biệt chú ý thêm thiếu nữ đanh đá này vài lần
rồi cười nói một tiếng xin lỗi.

Xem ra ngươi còn có chút kiến thức, ngươi là ai, xâm nhập địa bàn của chúng ta
ý định làm chuyện xấu gì? - Nữ cường đạo Trân Ny Đặc trừng mắt nhìn Hàn Thạc,
vặn hỏi.

Ta chỉ là ngẫu nhiên đi ngang qua, không có ý định làm chuyện xấu gì. Thế nhé,
ta còn có một số việc, ngươi để cho ta rời đi chứ? - Đối với nữ cường đạo Trân
Ny Đặc này, Hàn Thạc từ miệng Đặc Lan Khắc Tư đã nghe nói qua một ít chuyện
của nàng. Hắn biết thiếu nữ này theo nghề cướp bóc là kế thừa tổ nghiệp, mặc
dù tính cách điêu ngoa ngang ngạnh một chút, nhưng không phải là người xấu.
Trong số những toán cường đạo ở Xung quanh Nhật Diệu cốc, có thể xem như một
cường đạo nhân từ rất tuân thủ quy tắc, bởi vậy Hàn Thạc cũng không muốn cùng
nàng đối kháng.

Nhìn ngươi lấm la lấm lét, hẳn là không phải là người tốt gì. Gần đây Nhật
Diệu cốc thật sự rất rối loạn, ai biết ngươi có phải là thám tử do kẻ địch
phái tới hay không. Người đâu, trước tiên bắt kẻ này lại cho ta, sau đó tra
hỏi cẩn thận. - Trân Ny Đặc nhìn chằm chằm Hàn Thạc, thấy hắn chẳng hề e ngại
chút nào, vẫn lộ ra sắc mặt cười cợt thì cuối cùng cũng cảm thấy có chút khó
chịu, quay ngoắt lại hạ lệnh cho đám người ở đằng sau.


Đại Ma Vương - Chương #256