Người đăng:
Tiểu Phỉ Bích gần đây thế nào, ta nghe nói nó cùng ngươi ở Nhật Diệu cốc một
thời gian, còn làm một vài chuyện thú vị? - Lão nhân híp mắt, chậm rãi nhỏ nhẹ
hỏi.
Ách, nàng đã từ Nhật Diệu cốc an toàn về tới đế quốc, thế nhưng tình hình
trước mắt tựa hồ cũng không được tốt. - Nghe ý tứ của lão, hẳn là đối với tình
hình Phỉ Bích gần đây cũng không rõ ràng, Hàn Thạc không kìm được giải thích.
Chuyện gì xảy ra? - Lão nhân nhướng mày, khá lo lắng hỏi.
Sư phụ, chuyện là thế này.
Lao Luân Tư vội vã nói, thuật lại sự việc đã trải qua, nói xong cười khổ:
Người cũng biết tiểu sư muội không thích phiền toái người khác, chuyện như vậy
cũng không nói với con.
Cái lão gia hoả Á Hi Bá Ân này càng ngày càng càn rỡ, biết rõ Phỉ Bích là đồ
nhi của ta, lại còn dám làm càn như thế, xem ra ta phải tìm hắn nói chuyện mới
được. - Khuôn mặt lão nhân giận dữ, khẽ hừ một tiếng nói.
Lao Luân Tư thấy lão nhân tức giận, chẳng những không lo lắng, ngược lại lộ ra
sự vui mừng, vội vàng nói:
Sư phụ người cũng biết, thân thể phụ thân con càng ngày càng kém, hiện mấy vị
huynh đệ của con đều đã chuẩn bị, công tước đại nhân vì Tra Lý Tư thì lại càng
dốc hết tâm trí, hắn dám làm như thế quả thật là không nể mặt mũi sư phụ.
Hàn Thạc im lặng không nói, ánh mắt như đuốc trên mặt hai người dò xét một
vòng, trong lòng đột nhiên hiểu được gì đó, sau đó càng thêm trầm mặc.
Lão nhân khẽ cười một tiếng, trầm ngâm liếc nhìn Lao Luân Tư, gật đầu nói:
Trong lòng ta đã có tính toán, tốt lắm, hôm nay tạm thời không nói chuyện này
nữa, ngươi nếu đã đến đây thăm ta, có mang theo mỹ tửu không?
Đương nhiên, như thế nào cũng không dám làm cho người thất vọng!
Lao Luân Tư ha hả cười, lấy một cái bình trong suốt như ngọc, bên trong chứa
mỹ tửu đỏ tươi như màu máu, cung kính đi tới nói:
Đây là hảo tửu đặc sản của một trấn nhỏ tại Tạp Tây đế quốc, tên là Hồng Nhị
Huyết, sư phụ người nếm thử xem.
Từ lúc chờ ở ngoài đại sảnh thấy có để nhiều loại rượu, Hàn Thạc hiểu được sư
phụ Lao Luân Tư nhất định là một người yêu rượu, hiện tại vừa thấy quả nhiên
như thế.
Tâm niệm vừa động, Hàn Thạc nhớ đến trong U Ám sâm lâm các ải nhân sản xuất
rượu ngon, suy nghĩ một chút liền từ trong không gian giới chỉ lấy ra một bình
rượu, cung kính đưa cho lão, mỉm cười nói:
Bình rượu này là do các ải nhân từ trong U Ám sâm lâm sản xuất, có lẽ không
phải là loại trân quý gì, nhưng so với một số rượu ngon ở đế quốc còn mạnh hơn
nhiều.
Hàn Thạc vừa nói như vậy, lão nhân hứng thú nhìn hắn, cầm lấy bình rượu rồi
lắc lắc nghe, lập tức cười ha hả gật đầu với hắn:
Thật là đứa nhỏ có tâm, các ải nhân sản xuất rượu ngon tự nhiên không kém, mùi
vị này ta đã cảm nhận qua rồi.
Phất phất tay, lão nhân cầm hai bình rượu ngon của Hàn Thạc cùng Lao Luân Tư
đưa cho, nói:
Tốt lắm, chuyện của Lao Luân Tư ta đã nhớ kỹ, các ngươi rời đi đi, ta uống
rượu trước cái đã.
Hàn Thạc kinh ngạc, cũng không biết chuyện gì xảy ra, bất quá Lao Luân Tư lại
nháy mắt ra dấu với hắn, ý bảo Hàn Thạc không nên hỏi nhiều như vậy, cùng hắn
rời đi là được.
Sau đó, Lao Luân Tư mang theo Hàn Thạc đi tới đại sảnh chỗ Bác Lan Tư đang
ngây ra, Bác Lan Tư vừa thấy Hàn Thạc xuất hiện, ánh mắt chằm chặp nhìn hắn,
nói:
Có thể nói cho ta biết, tại sao ngươi lại hiểu được cách lợi dụng sát khí hay
không?
Đây là võ kĩ mà ta tu luyện, ta không có cách nào giải thích cho ngươi, rất
xin lỗi!
Loại ma công bí kĩ này đương nhiên không thể nói cho lão, Hàn Thạc rất thẳng
thắn trả lời.
Bác Lan Tư gia gia, chúng ta rời đi trước, vườn hoa hồng làm phiền lão nhân
gia ngài chiếu cố.
Lao Luân Tư lúc đi qua Bác Lan Tư, cước bộ đột nhiên trở nên nhanh nhẹn, xem
chừng quả thực là không thích ứng được với mùi huyết tinh trên người lão.
Được rồi, ngươi là Bố Lai Ân sao? - Đang lúc Hàn Thạc cùng Lao Luân Tư cùng
nhau dựa theo đường cũ quay lại, Bác Lan Tư đột nhiên hỏi.
Thân thể hơi khựng lại, Hàn Thạc quay đầu lại liếc nhìn Bác Lan Tư, lễ phép
trả lời:
Không sai!
Gật đầu, Bác Lan Tư nhếch miệng nói:
Chúng ta còn sẽ gặp lại, ta thích cái mùi trên người ngươi, hắc hắc, cái loại
sát khí tà ác đó!
Hàn Thạc ngạc nhiên, đang định nói gì đó thì bị Lao Luân Tư kéo tuột đi, vài
bước liền biến mất khỏi địa phương đó.
Dưới sự dẫn đường của Lao Luân Tư, hai người dựa theo đường cũ trở lại trong
cái đại sảnh yên tĩnh kia. Thở phào một hơi, Lao Luân Tư giải thích:
Sư phụ của ta tên là Tạp La Lạp-A Tư Khoa Đặc, có thực lực kiếm thánh, vì đế
quốc cống hiến rất lớn, tại đế quốc có được danh dự cực cao, có thể ra vào
thẳng hoàng cung, cha của ta rất tín nhiệm người. Mặc dù ta là đồ đệ của
người, thế nhưng người không tỏ vẻ ủng hộ ta rõ ràng, điểm ấy làm cho ta vô
cùng nghi hoặc.
Ách, nhưng ta biết người rất thương yêu tiểu sư muội Phỉ Bích, ngay cả vườn
hoa hồng này trước kia cũng là của Bố Tư Đặc thương hội, do người cùng với phụ
thân của Phỉ Bích có quan hệ, bởi vì một vài nguyên nhân đặc thù, phụ thân của
Phỉ Bích sau khi chết, vườn hoa hồng này biến thành sư phụ của ta quản lý, sau
đó sư phụ lại chuyển cho ta quản lí.
Bác Lan Tư gia gia trước kia là một sát thủ nổi danh lẫy lừng. Lão Lạp Kì
chính là thân truyền đệ tử của hắn, không biết vì nguyên nhân gì đi theo sư
phụ của ta, hắn mùi huyết tinh trên người hắn nồng nặc như vậy, ta nghĩ ngươi
nhất định có thể tưởng tượng được hắn rốt cuộc đã giết bao nhiêu người. Mỗi
khi ta tới gần hắn, ta cuối cùng không khống chế được muốn nôn mửa, cho nên ta
đều tránh xa hắn, bằng không nếu như ta thật sự nôn ra, ta nghĩ hắn nhất định
sẽ rất không hài lòng.
Lao Luân Tư mặc dù là đồ đệ của Tạp La Lạp, bất quá có lẽ là vì thân phận
vương tử, hắn học tập trọng điểm cũng không phải là võ kĩ, ngược lại là các
loại mưu lược cùng quân sự, bởi vậy thực lực hắn cũng không có vẻ cao siêu gì
cả, đối mặt với người như Bác Lan Tư thì có cảm giác như vậy cũng là bình
thường.
Mặc dù sớm biết sư phụ Phỉ Bích nhất định là bất phàm, nhưng sau khi thông qua
Lao Luân Tư chứng minh thân phận của lão, Hàn Thạc vẫn khiếp sợ không thôi,
thân là thành viên của Ám Mạc, hơn nữa hắn tận lực tìm hiểu, hôm nay đối với
một số tình huống ám minh của đế quốc đều hiểu rõ, Tạp La Lạp-A Tư Khoa Đặc,
loại nhân này như sấm bên tai tự nhiên đã nghe qua.
Tạp La Lạp-A Tư Khoa Đặc sinh ra là người bình dân, nhưng là một kỳ tài ngút
trời, bằng thành tích ưu tú nhất với tốc độ nhanh nhất đã tốt nghiệp Ba Bỉ
Luân kiếm sĩ học viện, với thực lực cao cấp kiếm sĩ du lịch đại lục, tại các
quốc gia đã kinh qua trăm trận chiến đấu danh tiếng tăng nhanh, lúc lão quay
lại Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, đã có được thực lực của đại kiếm sư.
Sau đó nhận lời thỉnh cầu của đế quốc bệ hạ, tại Ba Bỉ Luân kiếm sĩ học viện
làm viện trưởng dạy học, sau này khi Lan Tư Lạc Đặc đế quốc bộc phát chiến
tranh, Tạp La Lạp chẳng những vì đế quốc bồi dưỡng đông đảo nhân tài, mà còn
tự xuất mã đánh tan vài cường giả khiêu khích của địch quốc.
Lúc uy danh như mặt trời giữa ngọ, lão từ chức viện trưởng kiếm sĩ học viện
xin từ chức, đến chỗ sâu nhất trong U Ám sâm lâm rèn luyện mười năm, lúc đế
quốc gặp phải nguy cơ xâm lấn từ Tạp Tây đế quốc, Tạp La Lạp với thực lực kiếm
thánh xuất hiện, giết chết ba gã đại kiếm sư của Tạp Tây đế quốc, làm phấn
chấn sĩ khí Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, khiến cho trận chiến ấy Lan Tư Lạc Đặc đế
quốc chiến thắng.
Rất nhiều năm sau này, tất cả người dân trong đế quốc, bao gồm cả quốc vương
bệ hạ, đều muốn Tạp La Lạp- A Tư Khoa Đặc trở thành thủ hộ thần của Lan Tư Lạc
Đặc đế quốc, lão mặc dù không có chức vị chính thức, nhưng lại có thể ảnh
hưởng đến quyết sách của quốc vương bệ hạ, vài thân truyền đệ tử của lão trong
chính phủ hay trong quân đội, nắm giữ quyền lực rất lớn.
Không ngờ lại là lão, khó trách!
Tin tức này trong đầu Hàn Thạc lướt qua một lần, bất giác hô một tiếng.
Lần này ta dẫn ngươi đến thăm người, chính là làm cho người biết ngươi, chỉ
cần ngươi lưu lại ấn tượng tốt cho người, người sẽ nói tốt vài câu trước mặt
phụ thân của ta, ngày mà quan cao lộc hậu sẽ không xa. - Vẻ mặt Lao Luân Tư
thận trọng, thành khẩn nói.
Ta đã hiểu ý của ngươi. - Hàn Thạc mỉm cười gật đầu.
Đi thôi, chánh sự xong rồi, giờ ta mang ngươi đi chơi đùa thoải mái.
Lao Luân Tư mắt thấy Hàn Thạc đã minh bạch, không hề nói thêm cái gì nữa, kéo
hắn rời khỏi chỗ yên tĩnh không người trông chừng này tới một nơi xa hoa, náo
nhiệt nhất trong vườn hoa hồng.
Lao Luân Tư thiếu gia, muốn một mình một phòng không? - Một gã mặc trang phục
quản gia, hẳn là một gã quản sự trung niên của vườn hoa hồng, sau khi nhìn
thấy Lao Luân Tư mỉm cười hỏi.
Đương nhiên, như thường lệ ta sử dụng phòng kia, giúp ta an bài phục vụ tốt
nhất cho vị bằng hữu này của ta tận hứng. - Lao Luân Tư hào sảng phân phó nói.
Đột nhiên, Lao Luân Tư biến sắc, nhìn lại phía sau Hàn Thạc, vẻ mặt vốn cười
đùa vui vẻ thoáng ẩn hiện sát khí.
Này, Lao Luân Tư a, thật cao hứng gặp được ngươi.
Từ sau lưng Hàn Thạc đột nhiên vọng đến thanh âm chào hỏi, nghe có vẻ tràn
ngập sự mừng rỡ.
Xoay người, Hàn Thạc chứng kiến một gã thanh niên quần áo xa hoa, tuổi đại
khái khoảng hai lăm hai sáu tuổi, cùng với mấy gã “tìm hoa” vừa nhìn là biết
xuất thân cao quý đã đi tới. Tên thanh niên này so với Lao Luân Tư cao hơn một
chút, tướng mạo anh tuấn cường tráng, trong lúc đi đứng có một cỗ khí thế
nghiêm nghị của một kẻ bề trên.
Chung quanh đám khách “tìm hoa” này, rõ ràng lấy gã cầm đầu, nhìn vẻ nịnh nọt
tươi cười trên mặt gã, lại hơi khom người lễ độ càng làm nổi bật địa vị cao
quý của gã.
Hừ, ta cũng không nghĩ là sẽ gặp ngươi. - Sắc mặt Lao Luân Tư xem ra không
được tốt lắm, lạnh lùng nhìn người này nói.
Hắc hắc, Lao Luân Tư ngươi hiện tại càng ngày càng không lễ phép, dựa theo quy
củ của đế quốc, nhìn thấy ta ngươi ít nhất phải ân cần chào hỏi chứ? - Tên
thanh niên cao lớn khoẻ mạnh này, nhìn Lao Luân Tư chế nhạo, nói với vẻ ngoài
cười nhưng trong không cười.
Gương mặt run lên, Lao Luân Tư đầu tiên là oán hận trừng mắt người này, sau đó
bất đắc dĩ nói:
Xin ra mắt đại vương tử điện hạ.