Lót Đường


Người đăng:

Đây quả thực là một đề nghị rất hấp dẫn, Hàn Thạc lập tức có hứng thú. Bất
quá, hắn cũng không đáp ứng ngay, thậm chí lại còn ỡm ờ:

Chắc ngươi biết, ta là thành viên Ám Mạc. Còn nữa, bản thân ta cũng có rất
nhiều chuyện muốn làm, không có nhiều thời gian ở lại quân đội.

Ta nghĩ chuyện này không thành vấn đề, ngươi là một ma pháp sư, đương nhiên
hẳn là có thời gian của chính mình. Nếu trong tay ngươi có lãnh địa hoặc đạt
được tước vị, chỉ cần quản lý được bên trong lãnh địa không có vấn đề gì thì
hoàn toàn tự do sắp xếp được hết thảy thời gian. - Lao Luân Tư tựa hồ sớm có
chuẩn bị, lập tức thuyết phục.

Như vậy ngươi định để cho ta làm cái gì? - Hàn Thạc ngẩn ra, nghi hoặc nhìn
Lao Luân Tư, mở miệng dò hỏi.

Ta trước hết trong quân đội an bài cho ngươi một chức vị. Sau đó chỉ cần ngươi
lập được công lao, ta có thể lợi dụng quan hệ giúp ngươi có được thân phận
quý tộc. Tiếp đó, khi ngươi có tước vị, lại giúp ngươi có được một lãnh địa.
Chỉ cần, ngươi có thể phát triển lãnh địa lên, như vậy hết thảy đều dễ xử lý.
- Lao Luân Tư đối với việc này xem ra tương đối hiểu rõ, mỉm cười giải thích
đường đi nước bước cho Hàn Thạc.

Từ lúc cùng rời đi khỏi thành Ngõa Luân, Hàn Thạc đã biết rằng Lao Luân Tư sớm
muộn gì cũng bị cột cùng một chỗ với hắn. Theo thực lực trước mắt của hắn,
thêm vào sự tồn tại của Tử Vong Mộ Địa, cho dù việc tranh giành quyền lực của
Lao Luân Tư thất bại, Hàn Thạc cũng tin tưởng có thể an toàn thối lui.

Nếu muốn leo cao, cần phải có người giúp đỡ, đây là đạo lý muôn thuở. Trước
mắt, Lao Luân Tư đúng là một chọn lựa thích hợp nhất. Gã được Quốc vương bệ hạ
sủng ái, bản thân gã trong tay cũng nắm vững một bộ phận lực lượng, còn có
Khảm Địch Đạt của Ám Mạc chiếu cố. Hàn Thạc tin tưởng việc có được quyền thế
của gã sẽ không còn quá xa.

Như vậy xem ra chúng ta đích xác buộc phải kết hợp cùng một chỗ rồi. - Hàn
Thạc mỉm cười, nhìn Lao Luân Tư thản nhiên nói.

Lao Luân Tư đắc ý, lập tức sảng khoái ha ha cười to một trận, nói:

Chúng ta đã sớm cùng trên một chiến tuyến rồi. Từ sau khi ta phản hồi Đế quốc
đã bắt đầu giúp ngươi mở rộng đường đi. Không nghĩ đến ngươi bây giờ đã nhanh
chóng tốt nghiệp Vong Linh hệ nữa, việc này càng thêm thuận tiện cho ta làm
việc.

Vừa nghe gã nói như vậy, Hàn Thạc bất giác tức cười. Hắn thực sự không nghĩ
tới, chẳng những Khảm Địch Đạt đã biết được tin tức hắn tốt nghiệp Vong Linh
hệ, mà ngay cả Lao Luân Tư cũng biết. Xem bộ dạng hai người này rất để ý mình.

Tốt lắm! Ta sẽ giảng giải một chút chi tiết cho ngươi. Chúng ta một lần nữa
cùng nhau tính toán. Với thực lực cùng trí tuệ của ngươi, ta nghĩ chỉ cần
chúng ta hợp tác, ngươi ở Đế quốc thể hiện tài năng nhất định sẽ không phải là
chuyện khó khăn. - Lao Luân Tư xem ra rất vui vẻ, hưng phấn hướng Hàn Thạc
nói.

Sau đó ở trong xe ngựa, Hàn Thạc cùng Lao Luân Tư thảo luận một hồi lâu. Một
đường hướng sáng sủa đã hình thành từ mật mưu giữa hai người.

Hồi lâu, xe ngựa từ từ dừng lại, tên mã phu nói lớn:

Lao Luân Tư thiếu gia, đã tới Bắc phường mân côi viên (vườn hồng phía bắc)!

Tốt! Khó khăn lắm ngươi mới trở lại được, nhân tiện ta sẽ tẩy trần cho ngươi.
Đi, vào bên trong tiêu sái nào! - Lao Luân Tư vén rèm lên rồi nhảy xuống xe,
hướng Hàn Thạc nói.

Bước từ trên xe xuống, Hàn Thạc ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện trước mặt là một
tòa kiến trúc hoa lệ. Đại môn được làm bằng đá trắng, ở mặt trên điêu khắc đồ
án mân côi (hoa hồng), chung quanh có rất nhiều xe ngựa lộng lẫy dừng lại.

Lúc này, cao thủ đi theo Lao Luân Tư từ góc đường bên cạnh mới đi tới, đứng
nghiêm phía sau gã, ra dáng thị vệ.

Các ngươi ở lại bên ngoài, trong mân côi viên không có vấn đề gì đâu, yên tâm
đi. - Lao Luân Tư xoay đầu liếc mấy người một lượt, hờ hững ra lệnh.

Xin lỗi Lao Luân Tư thiếu gia, chúng ta đều là phụng mệnh làm việc. Vô luận
người đến địa phương nào đều phải bảo vệ an toàn - Một gã kị sĩ thoạt nhìn có
vẻ rất chính trực, mặc giáp trụ nặng dày, ồm ồm trả lời.

Từ trên người gã kị sĩ này, Hàn Thạc có thể cảm giác được sát khí mãnh liệt.
Tiêu chí ở mặt trên khôi giáp trước ngực gã biểu thị đây là một Đại Địa kỵ sĩ,
hai tay sần sùi những vết chai, rõ ràng là một nhân vật khó dây vào.

Cơ Nặc, chúng ta vào đây là đi tiêu khiển. Hơn nữa, bên trong mân côi viên
thông thường sẽ không phát sinh sự tình gì, các ngươi mặc kỵ sĩ khôi giáp sao
lại có thể vào cùng chứ, có lẽ nên ở lại bên ngoài đi? - Mặt Lao Luân Tư vẫn
treo nụ cười, cũng không vì sự kiên trì của gã Đại Địa kỵ sĩ mà tức giận.

Không được, mệnh lệnh là mệnh lệnh, chúng ta không thể trái lệnh được! - Tên
Đại Địa kỵ sĩ Cơ Nặc này vẫn một mực cố chấp, một lần nữa nghiêm mặt cự tuyệt.

A a ! Tốt lắm, nếu các ngươi có thể đi vào, ta không có ý kiến! - Lao Luân Tư
a a cười nhẹ, kéo Hàn Thạc tới trước cửa hướng thị vệ nháy mắt ra hiệu một cái
rồi cả hai cùng tiến vào trong.

Bọn mấy người bên Cơ Nặc cũng đuổi theo kịp. Bất quá khi tới trước cửa lại bị
thị vệ canh cổng ngăn cản trở lại, mặc cho bọn họ giải thích như thế nào cũng
không cho phép tiến vào.

Thông qua âm ma bí mật dò xét, Hàn Thạc thấy được mấy tên cận vệ ngoài sáng đã
bị Lao Luân Tư bỏ rơi bên ngoài. Nhưng nhóm cận vệ bí mật do Lạp Kì đứng đầu
đang suy nghĩ biện pháp ẩn nấp bên trong mân côi viên, cố gắng thông qua các
loại phương pháp ẩn núp tiến đến.

Song ngoài dự liệu Hàn Thạc, cách bố trí phòng ngự của mân côi viên quả thật
là rất tốt. Chung quanh, bất kể chỗ sáng chỗ tối đều có cao thủ bảo vệ, trong
đó có kiếm sĩ vũ lực cường đại, cũng có ma pháp sư am hiểu các hệ. Những người
này thực lực đều không tệ, rất có trách nhiệm bảo vệ tốt bốn phía. Ngoại trừ
lão thích khách Lạp Kì lăn lộn tiến vào được, mấy tên ẩn nấp còn lại đều bị
ngăn ở bên ngoài.

Cũng thông qua âm ma dò xét, Hàn Thạc phát hiện mân côi viên này chiếm diện
tích cực lớn. Bên trong đó giả sơn, lưu thuỷ, ôn tuyền, đình tạ, trải rộng
khắp nơi. Mỗi một phòng tại đây đều trang hoàng hết sức xa hoa, ở giữa một đại
sảnh rộng lớn có một nữ tử dung mạo xinh đẹp đang dùng sức uốn mông cởi áo,
dáng nhảy hết sức diễm lệ.

Bên trong một số phòng nhỏ, vang lên âm thanh kìm nén rên rỉ liên tục, rất
nhiều quý tộc lão gia, công tử, vung tiền như rác ở chỗ này để hưởng thụ đủ
các loại các dạng phục vụ.

Lao Luân Tư đối với địa phương này tựa hồ rất tinh tường. Gã cứ một mạch “ xe
nhẹ đường quen”, nhanh chóng xông thẳng vào. Những thị vệ ẩn nấp đều nhận ra
được Lao Luân Tư, chẳng những không có một ai cản trở hắn, ngược lại thỉnh
thoảng còn chào hỏi hắn.

Ách, ta biết đây là địa phương gì rồi! – Qua ba âm ma dạo rất nhanh một vòng
xung quanh mân côi viên rộng lớn này, Hàn Thạc hiểu được đây địa phương nào,
nhịn không được buột miệng nói.

Ha ha, đã làm nam nhân hẳn đều là hiểu được đây là địa phương gì. Hôm nay hết
thảy chi phí đều tính cho ta, coi như ta mời ngươi. - Lao Luân Tư hào sảng
cười ha hả, nhằm thẳng bên trong đi đến. Tới đại sảnh rộng lớn nọ, ở giữa có
một nữ tử diễm lệ tuổi còn trẻ đang múa, bên cạnh một vài người bộ dạng không
giàu sang cũng phú quý, thấy Lao Luân Tư tiến đến, cũng đều mỉm cười tiếp đón.

Chung quanh đại sảnh này đặt những cái ghế bằng da thú mềm mại, các loại trái
cây tươi điểm tâm bày la liệt. Khắp nơi là những chén mĩ tửu trị giá đến vài
kim tệ, trên đỉnh đầu là một cái lồng đèn lớn hình tròn đường kính năm thước.
Ngọn đèn sáng tối mập mờ, giữa tiếng nhạc nhẹ nhàng, làm tôn thêm vẻ xinh đẹp
hấp dẫn của nữ tử đang nhảy múa phía dưới.

Này, Lao Luân Tư, ngươi khỏe không, lâu không có tới nha. - Người vừa lên
tiếng nhìn qua cũng biết đúng là một kẻ ăn chơi trác táng, tay ôm một nữ tử
khêu gợi chỉ có một dải lụa mỏng che thân đi tới, thân mật hướng Lao Luân Tư
chào hỏi.

Bố Lỗ Nặc, tại sao ta mỗi một lần tới, đều có thể thấy ngươi nhỉ. - Lao Luân
Tư từ bên trên bàn bày các loại rượu ngon, tiện tay cầm lấy một chén mỹ tửu
Thịnh Mãn Hổ Phách, sau đó nhấp một hơi, mỉm cười với Bố Lỗ Nặc cả người không
có mấy lạng thịt này nói.

Cuộc sống thật là nhàm chán, chỉ có bắc phường này là địa phương còn cho ta
cảm giác được một chút niềm vui thú, cho nên ta mới có thể lưu lại đây, ngươi
cũng không phải vậy sao? - Bố Lỗ Nặc hướng Lao Luân Tư, nháy mắt vẻ hàm ý.

Tốt lắm, ta lần này chỉ muốn chiêu đãi một hảo bằng hữu, không muốn cùng ngươi
nhiều lời nữa, lần sau có thời gian sẽ nói chuyện sảng khoái. - Lao Luân Tư
cáo lỗi một câu, kéo Hàn Thạc lướt qua đại sảnh, hướng phía bên ngoài yên tĩnh
đi đến.

Trong thoáng chốc, Lao Luân Tư đưa Hàn Thạc xuyên qua một cái hành lang, rẽ
vài lần tới một đại sảnh yên tĩnh. Đại sảnh này không có một người, chung
quanh còn có ma pháp kết giới phòng ngự.

Lao Luân Tư lấy ra một ma pháp quyển trục, sau đó gã ngâm xướng một cái chú
ngữ, bên trong ma pháp quyển trục phát ra quang mang sáng xanh lờ mờ. Dưới ánh
quang mang chiếu sáng chung quanh, từ vách tường mở ra một khe hở, Lao Luân Tư
nghiêng người, ra hiệu Hàn Thạc cùng gã đi vào.

Hàn Thạc kinh hãi nhìn thông đạo mở bằng ánh sáng, có vẻ có chút khó hiểu,
hỏi:

Địa phương có mật thất kiểu này thì cũng rất bình thường, nhưng mà tại sao
ngươi có thể biết được?

Ta đương nhiên biết, bởi vì chủ nhân chính thức của mân côi viên này chính là
ta! Bố Lai Ân, chúng ta đã thành thật với nhau như vậy, cho nên bí mật này ta
sẽ không giấu diếm ngươi nữa! - Lao Luân Tư cười ha ha không dứt, kéo Hàn
Thạc đi vào bên trong. Dọc theo đường đi có rất nhiều ma pháp cấm chế, còn
thông đạo kéo dài thẳng xuống phía dưới.

Địa phương bí mật này, có rất nhiều thứ khiến Hàn Thạc kinh ngạc. Bất quá điều
làm cho hắn kinh ngạc nhất chính là chủ nhân chính thức của cái động vung tiền
này không thể ngờ lại là. . . Lao Luân Tư. Khó trách lần đầu tiên Khảm Địch
Đạt đã từng nói qua Lao Luân Tư không đơn giản, xem bộ dáng lão nhất định là
biết được một chút chuyện của gã.

Đi, ta mang ngươi đi gặp sư phụ của ta và Phỉ Bích. Ta nghĩ người đối với
ngươi nhất định rất có hứng thú! - Lao Luân Tư đối với biểu hiện kinh ngạc của
Hàn Thạc tựa hồ phi thường hài lòng, cười to kéo hắn tiếp tục đi vào bên
trong.


Đại Ma Vương - Chương #253