Người đăng:
Dưới sự chỉ dạy của Hàn Thạc, mất hơn nửa ngày Cát Nhĩ Bá Đặc rốt cuộc đã
thuần thục nắm vững loại tà pháp thái âm bổ dương này.
Cát Nhĩ Bá Đặc vốn hoài nghi không tin, trong quá trình thân thể không ngừng
biến hóa, từ từ có chút nửa tin nửa ngờ, nhưng nếu không được biết trước hắn
có lẽ không dám tin tưởng loại vũ kí này có thể có được công hiệu thần kỳ như
vậy.
Nhớ kỹ, mỗi một lần chỉ có thể thu một chút âm khí, nếu hút nhiều quá tức là
lấy mạng người đó.
Sau khi Cát Nhĩ Bá Đặc nắm vững, Hàn Thạc cẩn thận nhắc nhở.
Tà pháp thái âm bổ dương này nếu sử dụng thoả đáng, mỗi một lần chỉ ở trên một
người phụ nữ thu nạp một chút âm nguyên khí, đối với thân thể nữ tử cũng không
có tổn thương quá lớn. Nhưng mà nếu sử dụng quá mức thu nạp quá nhiều âm
nguyên khí sẽ gây tổn thương đến thân thể nữ nhân, nghiêm trọng có thể dẫn đến
cướp đi tính mạng.
Hàn Thạc dặn dò nhiều lần, Cát Nhĩ Bá Đặc cái hiểu cái không hét lên:
Biết rồi, có hiệu dụng hay không còn khó nói, chờ khi ta thử qua rồi sẽ nói
với chủ nhân!
Sau đó, Hàn Thạc cùng Cát Nhĩ Bá Đặc cùng đi một chuyến đến sơn cốc của các Ải
nhân, để Hắc Long ở bên ngoài, Hàn Thạc đi vào đàm luận với thôn trưởng Tạp
Nhĩ Văn một chút, đưa tài liệu cùng danh sách cần thiết cho việc chế tạo vũ
khí, giao hết cho lão xong rồi mới rời khỏi sơn cốc.
Có Hắc Long, Hàn Thạc tiết kiệm được rất nhiều sức lực, cưỡi trên người Cát
Nhĩ Bá Đặc, hai người bay thẳng đến sâu bên trong U Ám sâm lâm, tới thánh địa
của sâm lâm cự ma.
Trải qua cả ngày trời bay lượn, tới lúc chạng vạng Hàn Thạc cùng Cát Nhĩ Bá
Đặc đã tới thánh địa của sâm lâm cự ma, nơi thờ phụng thần tượng ác ma Đạt Đạt
Lạp.
Những sâm lâm cự ma trông coi nơi này toàn bộ đều biết Hàn Thạc, cũng không có
bất luận kẻ nào cản trở, mặc cho hắn tự do đi vào, còn kiêm luôn trách nhiệm
bảo vệ hắn.
Bây giờ là mùa đông giá rét, tại Mộc tuyệt chi địa thánh địa của sâm lâm cự
ma, lại hiện ra một mảng xanh tươi rậm rạp tràn đầy hơi thở mùa xuân, thực vật
um tùm, lùm cây cao cao, những cây cổ thụ chọc trời sinh trưởng khỏe mạnh,
muôn hoa đua nhau khoe sắc, tràn đầy cả sơn cốc thánh địa, không khí tươi mát
tinh khiết ở khắp nơi.
Liếc mắt nhìn qua tất cả đều là màu xanh biếc bừng bừng sinh cơ, tất cả thực
vật đều sinh trưởng một cách hoàn mỹ như vậy thật không thể tưởng tượng nổi.
Có thêm một số hoa cỏ mà Hàn Thạc cho đến bây giờ cũng chưa từng nghe thấy.
Bên trong Mộc tuyệt chi địa, bất luận thực vật gì đều phát triển cực tốt, Mộc
chi nguyên khí tràn ngập bốn phương tám hướng, những cây cổ thụ chọc trời che
khuất phía chân trời, những nhánh cây già xoắn lại với nhau rất chắc chắn, cho
nên thánh địa sâm lâm cự ma mới có thể kiến tạo được trên đó.
Đến nơi này, Hàn Thạc trước tiên để cho một số sâm lâm cự ma xung quanh tạm
thời li khai một khu vực thánh địa, sau đó phi thân lên không. Từ trên nhìn
xuống, quan sát phong thủy ngũ hành, dựa theo miêu tả trong kí ức của Sở
Thương Lan, cẩn thận phân biệt một hồi, lúc này mới phi thân hạ xuống chỗ rễ
cây của một cây cổ thụ.
Gốc cây cổ thụ này chính là nơi tốt nhất của Mộc tuyệt chi địa, là gốc cây già
nhất cao lớn nhất, cao mười mấy mét, cành lá xum xuê, tất cả đều xanh biếc,
phóng xuất sinh cơ bừng bừng, thoạt nhìn đã rất lâu năm.
Nhìn chằm chằm cây cổ thụ lớn nhất trong chốc lát, Hàn Thạc cuối cùng cảm thấy
có lỗi nói:
Thật xin lỗi, ngươi chiếm giữ vị trí tốt nhất, hấp thu Mộc chi nguyên khí
nhiều nhất cũng nên giao ra đây một chút đi, chỉ có thể hy sinh ngươi!
Trong khi nói, tâm niệm Hàn Thạc vừa động, một đạo thần quang từ cơ thể bay
ra, chui vào lòng bàn tay hắn, sau đó hắn không chút do dự động thủ, bắt đầu
tiến hành đào bới ở chỗ rễ của cây cổ thụ.
Chủ nhân tôn quý, có cần ta hỗ trợ không?
Cát Nhĩ Bá Đặc nhìn thấy Hàn Thạc tiến hành đào bới dưới đất của rễ cây cổ thụ
trông như một ngọn núi nhỏ này, bất giác xung phong đảm nhận gào lên.
Trong lòng suy nghĩ một chút, Hàn Thạc gật đầu, dừng tay lại nói:
Không cần ngươi hỗ trợ, nhưng ngươi lại nhắc nhở ta, có Thổ Giáp thi thì ta
căn bản là không cần phải ra tay!
Lời nói vừa xong, một chú ngữ Vong Linh ma pháp ngâm lên, Tiểu Khô Lâu, cùng
với Thổ Giáp thi đồng thời được Hàn Thạc gọi đến.
Bộ xương của Tiểu Khô Lâu trong suốt như ngọc, bên trong Tử Ma Nhãn lưu chuyển
linh hồn chi quang nhàn nhạt, tay cầm cốt đao đứng ở đó không thể ngờ là lại
tự nhiên sinh ra một cỗ sát khí mãnh liệt, bảy thanh cốt thứ sau lưng làm cho
người ta có cảm giác cực kỳ tà ác nguy hiểm, như là bảy thanh hung khí đoạt
mệnh.
Hai mắt Thổ Giáp thi lóng lánh cùng một dạng quang mang như thổ hoàng sắc của
thân thể, khôi giáp bao trùm toàn thân hắn giống như từng tầng hoàng thổ thật
dày. Lúc này chớp con mắt có vẻ rất nghi hoặc nhìn Hàn Thạc tựa như muốn nói:
Hay a, chủ nhân thế nào lại tự nhiên gọi ta tới?
Từ bên ngoài mà nhìn Tiểu Khô Lâu cùng với Thổ Giáp thi, Hàn Thạc phát hiện
hai tên này tựa hồ đều có tiến hóa, đặc biệt là Tiểu Khô Lâu, càng làm cho hắn
có một cảm giác khó hiểu, cảm giác nó sau khi trí lực khai phá, hành động càng
ngày càng có chủ kiến, nghiễm nhiên có một loại “Thế” quái dị.
Giao cho ngươi một nhiệm vụ, dựa theo tâm ý của ta trong phạm vi này đào ra
bảy bảy bốn mươi chín cái động to nhỏ, mặt khác tạo một hệ thống rãnh nối liền
tất cả lại với nhau!
Hàn Thạc trầm ngâm một chút, nói với Thổ Giáp thi đang chớp mắt.
Thổ Giáp thi ngây ngô gật đầu, chớp mắt nhìn Hàn Thạc, nhưng cũng không lập
tức hành động, tựa hồ như đợi Hàn Thạc chỉ thị rõ hơn một chút.
Ngẩn người, lúc này Hàn Thạc mới có phản ứng, khoanh chân ngồi xuống, bên
trong não chỉnh lí một lại ký ức, đại não của hắn như là một cỗ máy kì diệu,
đưa cả khối Mộc tuyệt chi địa nhập vào bên trong, căn cứ theo kí ức của Sở Lan
Thương, bảy bảy bốn mươi chín thổ động to nhỏ phân ra, tràng cảnh Mộc tuyệt
chi địa dần hiện lên trước mặt
Đợi khi Hàn Thạc làm xong hết thảy, trong đầu hiện lên một bức tranh tràng
cảnh hoàn chỉnh, sau đó hạ lênh cho Thổ Giáp thi chui xuống đất.
Đột nhiên mặt đất dưới Mộc tuyệt chi địa rung chuyển kịch liệt, giống như là
có một con thổ long uốn lượn, không ngừng chạy trong lòng đất. Trong nháy mắt
các động trong cả một khu vực rung chuyển, từng mô đất nhỏ đột nhiên hiện lên,
thân hình Thổ Giáp thi giống như những cơn sóng cả ngoài biển khơi. Như một
tiểu long mặc sức xoay trở, mỗi khi hắn hiện lên mặt đất thì một cái thổ động
to hoặc nhỏ xuất hiện.
Nương theo tiếng động ầm ầm, Thổ Giáp thi với một cách làm thần kỳ, thể hiện
giống như một công nhân kiến tạo cao siêu nhất, một kỳ công hoa mỹ khó có thể
hoàn thành. Hoàn toàn bằng vào sức một người, lợi dụng sự nắm chắc Thổ chi
nguyên lực trời sinh, lấy hình ảnh trong đầu Hàn Thạc cấu tạo một cách hoàn mỹ
lại.
Chỉ trong nửa giờ ngắn ngủi, cả mặt đất nơi Mộc tuyệt chi địa đã biến hóa một
cách long trời lở đất, bảy bảy bốn mươi chín sơn động to nhỏ, với hơn trăm lỗ
thông ngầm, giống như một mạch núi lượn quanh đem bốn mươi chín cái động này
hoàn toàn thông lại với nhau.
Cùng với hình ảnh tưởng tượng trong đầu Hàn Thạc không thể ngờ lại không hề có
một điểm nào không khớp, thật giống như đúc. Trong một thời gian ngắn, lấy sức
lực một người mà lại hoàn thành một cách nhanh chóng một kỳ công hoa mỹ như
vậy, có lẽ chỉ có Thổ Giáp thi đối với với Thổ chi nguyên lực nắm vững một
cách đăng phong tạo cực, mới có thể hoàn thành một cách thần kỳ như vậy
Thần kỳ, quả nhiên thần kỳ. Gia hoả này thật sự quá tuyệt vời!
Cát Nhĩ Bá Đặc trơ mắt nhìn Thổ Giáp thi, trong một thời gian ngắn như vậy,
tạo ra biến hóa long trời lở đất, nhìn Thổ Giáp thi như gặp quỷ liền tán
dương.
Biết lợi hại chưa, Thổ Giáp thi chính là sủng nhân của mặt đất, làm thích
khách mà nói có thể ẩn thân dưới đất, một kích không trúng lập tức lợi dụng
độn thổ rời đi, cho dù ngươi tránh thoát được công kích của hắn, cũng đừng mơ
tưởng có thể bắt được hắn.
Hàn Thạc đắc ý cười ha hả, quái dị nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc nói.
Thổ Giáp thi làm xong hết thảy, thân thể từ cái động cuối cùng phi lên, bùn
đất giống như không khí căn bản không thể hình thành bất luận trở ngại gì đối
với hắn, tựa như từ trong nước bay ra, làm cho người ta có một cảm giác kỳ dị.
Lấy ra từ trong không gian giới chỉ một đống tài liệu, bày đầy chỗ trước mặt,
xếp chồng lên như núi vậy. Sau đó dùng sự liên lạc với Tiểu Khô Lâu và Thổ
Giáp thi, Hàn Thạc, Tiểu Khô Lâu cùng với Thổ Giáp thi đồng thời nhanh chóng
chui vào những cái động, đem đống tại liệu chồng chất theo trình tự nhất định
bỏ vào trong các huyệt động.
Làm xong tất cả, Hàn Thạc mới thở phào nhẹ nhõm, nói:
Nguyên vật liệu toàn bộ đã bỏ vào trong, trước mắt chỉ thiếu một thứ cơ bản
nhất nữa thôi.
Tại sao cái động kia lại trống không, không bỏ gì vào trong?
Cát Nhĩ Bá Đặc cảm thấy hứng thú đối với hết thảy sự việc phát sinh, sau khi
Hàn Thạc nói xong, quan sát một vòng, phát hiện trung tâm bảy bảy bốn mươi
chín cái động, có một cái động vừa lúc Hàn Thạc đứng lên cũng chính là chỗ rễ
của cây đại thụ cao lớn.
Nói nhảm, cái động kia là trung tâm của trận pháp, tự nhiên chỉ có chủ nhân
mới có thể tiến vào.
Hàn Thạc liếc Cát Nhĩ Bá Đặc một cái, tùy ý giải thích.
Nói xong, Hàn Thạc bắt đầu ngâm xướng ma pháp chú ngữ, gọi về mấy tên cương
thi chiến sĩ, lợi dụng phương pháp như trước, để cho bọn chúng đánh nhau, phân
thắng bại tuyển chọn ra một tên thích hợp nhất.
Song, trong khi Hàn Thạc bắt đầu định làm, Thổ Giáp thi hấp tấp khua tay lắc
đầu, đi tới trước mặt hắn, chớp con mắt màu vàng, lo lắng nói cái gì đó.
Khi hắn làm vậy, còn không ngừng vẫy vẫy tay với Tiểu Khô Lâu, khoa chân múa
tay cùng trao đổi với nó, giống nhưng muốn để Tiểu Khô Lâu cùng hắn đồng thời
khuyên bảo Hàn Thạc.
Hàn Thạc kinh ngạc sau đó ngưng thần, một mặt cẩn thận đánh giá Thổ Giáp thi
và Tiểu Khô Lâu, một mặt chậm rãi lí giải tin tức hai tên đưa tới.
Thổ Giáp thi tựa như biết Hàn Thạc định làm gì, không ngừng khoa tay, ý là
không đồng ý, sau đó cùng Tiểu Khô Lâu liên thông một chút, Tiểu Khô Lâu cũng
đột nhiên phản ứng, cùng với Thổ Giáp thi đồng thời khuyên giải, những đoạn
tin tức hỗn loạn ngắn ngủn từ hai tên không ngừng truyền đến não Hàn Thạc
Một lúc lâu sau, Hàn Thạc kinh dị nhìn hai tên này hỏi:
Các ngươi nói nhân tuyển thích hợp là do các ngươi lựa chọn?
Vừa nói xong, Thổ Giáp thi cùng Tiểu Khô Lâu đồng thời gật đầu, Tiểu Khô Lâu
đi tới bên cạnh mấy tên cương thi chiến sĩ, bạch cốt trảo biến thành bộ dáng
quyền đầu “răng rắc” một hồi, mấy tên cương thi chiến sĩ Hàn Thạc gọi về toàn
bộ đã bị đánh gục nằm rạp trên đất.
Sau đó Tiểu Khô Lâu đứng trước đám cương thi chiến sĩ này vênh mặt, ưỡn ngưc
ngẩng đầu, khoa chân múa tay ý bảo là đám gia hỏa kia không xứng được hưởng
thụ đãi ngộ này.
Hàn Thạc nhìn hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu đươc, gât gật đầu sau đó mỉm cười
nói:
Tốt lắm, ta mang hai ngươi trở về, cho các ngươi một lúc sau đó các ngươi bắt
lấy cương thi chiến sĩ được lựa chọn, rồi ta sẽ thử triệu hoán cả bọn.
Tiểu Khô Lâu cùng Thổ Giáp thi sau khi Hàn Thạc nói xong đều nhất trí gật đầu,
hắn có thể cảm nhận được trong nội tâm bọn chúng vui sướng vô cùng.
Tức cười một lúc, Hàn Thạc nhắc nhở bọn chúng xong, ngâm xướng một đoạn chú
ngữ, tống hai tên gia hỏa này đi, trong lòng tràn đầy ngạc nhiên, không ngờ
Tiểu Khô Lâu cùng với Thổ Giáp thi lại có biểu hiện kỳ quái như vậy.
Sinh vật hắc ám cấp thấp tại sao lại có trí tuệ như vậy?
Vẻ mặt Cát Nhĩ Bá Đặc khó hiểu, nhìn Hàn Thạc cảm thán nói.
Về sau, không nên trước mặt bọn chúng nói là sinh vật hắc ám cấp thấp, nếu
không bọn chúng nhất định sẽ tức giận đó, nói không chừng sẽ động thủ đánh
ngươi. Giờ đây bọn chúng đã vượt ra khỏi phạm trù sinh vật hắc ám, ta nghĩ cho
dù là hắc ám sinh vật cao cấp, cũng không nhất định có lực lượng thần kỳ như
vậy.
Hàn Thạc liếc mắt, cảnh cáo Cát Nhĩ Bá Đặc đang nói năng lung tung.
Đợi một lúc, Hàn Thạc từ phía vị diện cực xa, cảm ứng được lời kêu gọi của
Tiểu Khô Lâu, một lần nữa ngâm xướng Vong Linh ma pháp, bắt đầu gọi về hai tên
mới rời đi không lâu đó.
Một đạo quang mang hiện lên, Tiểu Khô Lâu cùng Thổ Giáp thi, cùng với một
cương thi chiến sĩ thân hình gầy gò, cao cao, thoạt nhìn như cây trúc, trông
có vẻ bỉ ổi xuất hiện. Vẻ mặt cương thi chiến sĩ này xám xanh, đồng tử trắng
nhợt không có ánh chút ánh sáng, hiển nhiên là chỉ có ý thức phục tùng đơn
giản nhất.
Tiểu Khô Lâu cùng Thổ Giáp thi một cao một thấp, hai tên đứng hai bên hông tên
cương thi chiến sĩ gầy yếu này, vai cao vai thấp vẻ mặt ngây ngốc trông rất
tức cười.
Hàn Thạc đang kinh ngạc thì Tiểu Khô Lâu chỉ vào tên cương thi chiên sĩ này,
khoa tay như muốn nói:
Hắn mới là người mình.