Người đăng:
Phải làm như thế nào? - Đặc Lan Khắc Tư dò hỏi.
Cái vũng nước này của Nhật Diệu cốc quá đục mà thế lực của chúng ta lại quá
yếu. Chúng ta đối đầu với thế lực nào cũng không có biện pháp. Vô luận kết quả
cuối cùng là như thế nào, Nhật Diệu cốc cũng sẽ không đến lượt chúng ta tới
cầm quyền, xét cho cùng cũng là vì thực lực của dong binh đoàn vẫn còn quá
yếu. Tại thời điểm này, nếu chúng ta tiến vào tranh giành dường như không quá
sáng suốt. Thù hận với Phật La Lí Đạt chúng ta hoàn toàn có thể tạm thời buông
tha. Chờ cho bọn chúng tranh giành lõm đầu chảy máu, chúng ta nhân cơ hội
chiêu binh mãi mã, phát triển thế lực. Việc trọng yếu nhất trước mắt chính là
phải làm cho thực lực của chính chúng ta lớn mạnh, chứ không phải tham dự vào
tranh đoạt với bọn chúng. Ta cần phải có cái cửa hàng kia, nó vốn là nơi không
tốt lành. Vô luận tên nào nắm giữ quyền lợi của Nhật Diệu cốc cũng không biết
dùng cách nào để lợi dụng nó, đều đành phải bỏ không không cần. Ta sớm muộn gì
cũng sẽ có biện pháp thông qua các thủ đoạn khác lấy lại nó, không cần thiết
chỉ vì một cái cửa hàng mà phải cho chúng ta bị kẹt cứng ở cái chỗ này. Thêm
nữa, cái tên Lao Lôi Tháp cũng chả phải là thiện nam tín nữ gì cả. Trong
khoảng thời gian này, an toàn của chúng ta ở trong Nhật Diệu cốc cũng không
được chút xíu nào bảo đảm. Nếu không khéo làm cho cái tên Lao Lôi Tháp kia khó
chịu, không chừng sẽ trở mặt thành cừu nhân. Đến lúc đó nếu chúng ta muốn rời
đi sẽ không có dễ dàng như thế này nữa.
Trải qua một phen suy nghĩ kỹ càng, Hàn Thạc trả lời một cách tĩnh táo.
Ý tứ của ngươi chính là, chúng ta tạm thời rời khỏi Nhật Diệu cốc? - Lời nói
của Hàn Thạc tuy rối rắm, nhưng đơn giản tổng kết lại cũng chính là “tọa sơn
quan hổ đấu. Đặc Lan Khắc Tư nghe Hàn Thạc giải thích một lần, đại khái nắm
chắc được ý tứ, nhíu mày mà hỏi lại.
Rời khỏi Nhật Diệu cốc, nhưng không cần thiết phải rời đi khỏi phạm vi thế lực
của cốc! Chúng ta có thể học ba cỗ thế lực khác, trước tiên ở bên ngoài Nhật
Diệu cốc phát triển thế lực. Chúng ta có kim tệ cùng các mối quen biết của
ngươi trợ giúp, nên ngươi có thể nhân dịp thu nạp càng nhiều dong binh. Trong
lúc bốn thế lực chơi trò chó cắn chó, chúng ta sẽ chậm rãi phát triển dong
binh đoàn của chính ta. Mặt khác, ta tạm thời phải rời đi một chút, nếu ở lại
có thể sẽ bị Quang Minh giáo hội phát hiện, sẽ mang tới không ít phiền toái a.
Thừa dịp này, ta sẽ tới U Ám sâm lâm để cho các Ải Nhân rèn cho mọi người một
nhóm vũ khí, đồng thời thông qua Sâm Lâm cự ma xem coi có thể mang tới vài món
đồ tốt hay không. - Hàn Thạc nếu đã suy nghĩ thì đầu óc cực kì linh hoạt. Hắn
tỉnh táo tính toán các hành động tiếp theo, rồi chậm rãi giải thích cho Đặc
Lan Khắc Tư.
Chờ cho Hàn Thạc nói xong, Đặc Lan Khắc Tư gật đầu mỉnh cười nói:
Trước mắt thì nhiệm kỳ mới của Nhật Diệu cốc còn mấy tháng nữa mới tới. Bây
giờ dong binh đoàn của chúng ta có số lượng lớn kim tệ làm gốc, ta có thể nhân
dịp thu nạp càng nhiều cao thủ gia nhập. Tới lúc mấu chốt, việc này có lẽ sẽ
mang lại một chút tác dụng.
Đi thôi! Trở về cùng Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích tính toán thêm. Chúng ta cũng nên
rời khỏi Nhật Diệu cốc sớm một chút. - Hàn Thạc nhìn sắc trời, trong lòng tính
toán nên sớm rời đi Nhật Diệu cốc, để dễ chuẩn bị cho các hành động sau này.
Ở trên đường trở về cửa hàng, người đi lại rất nhiều. Các dạng vật phẩm kì dị
được thương nhân của các nước bày ra ở bên ngoài, hấp dẫn ánh mắt của các
thương nhân khác.
Thú nhân với hình thể dũng mãnh, bên ngoài có bộ lông rậm rạp bao trùm. Tinh
linh xinh đẹp với đôi tai dài nhọn. Còn có một vài chủng tộc kỳ dị khác. Tất
cả đều đi lại ở trên đường, con mắt láo liên, mắt nhìn trước, nhìn sau xem
chung có có món hàng nào đặc biệt không, có gắng tìm kiếm cho mình một cơ hội
buôn bán mang tới lợi nhuận kếch xù.
Đi giữa đám người, Hàn Thạc trong lòng đột nhiên dấy lên một cảm giác nguy
hiểm, giống như là sau lưng có một người nào đó vẫn đang âm thầm nhìn chằm
chằm vào hắn. Một luồng sát khí mơ hồ tập trung vào hắn, giống như tùy thời
cấp cho hắn một kích trí mạng.
Hàn Thạc đã đạt tới Thị huyết cảnh giới nên nếu người khác sinh ra dã tâm muốn
giết hắn, hắn đều cảm ứng được. Cho dù đang ở trên đường cái đầy người, hắn
cũng có thể cảm nhận được cỗ sát khí này, việc này quả thật bất khả tư nghị.
Tâm niệm vừa động, ba con Âm ma vô ảnh vô tung bay ra ngoài, giống như là
không khí nhẹ nhàng thổi qua, chậm rãi phân tán ra và lượn lờ xung quanh Hàn
Thạc. Bọn chúng chiếm cứ vài góc chết để từ đó có thể quan sát một chút địa
phương có thể xuất hiện nguy hiểm.
Nhờ vào thị giác của Âm ma, ở chung quanh bất luận cái ngõ ngách nào cũng đều
khó thoát khỏi sự dò xét của Hàn Thạc. Giờ khắc này, chung quanh phạm vi hơn
mười mét đều bị Hàn Thạc khắc ở trong lòng. Từng người từng người đều được Hàn
Thạc đánh giá, cố gắng tìm kiếm xem nguy cơ phát ra từ nơi nào.
Ở bức tường kế của một cửa hàng, tại một góc chết khó có thể dùng mắt thường
thấy được, một khuôn mặt xinh đẹp đến mê người lọt vào trong tầm mắt của Hàn
Thạc. Đó chính là nữ tinh linh thần tiễn thủ Mã Khả Hân. Con mắt nàng giống
như là mũi kiếm với hàn quang lóng lánh, đang sắc bén nhìn chằm chằm vào hắn.
Tay trái nắm chặt một cây cung hình dạng cổ quái, tựa hồ nàng đang chờ đợi
thời cơ thích hợp nhất, cho Hàn Thạc một kích trí mạng.
Lôi điện hệ ma đạo sư Á Tát cùng nàng sóng vai đứng cùng một chỗ, thần sắc âm
trầm lạnh lùng. Tay phải hắn nắm một cây ma pháp trượng, cũng đã chuẩn bị
xong, dường như tùy thời cũng có thể như một tia chớp mà ra tay.
Tuy thế, ở trên con đường này có vô số người, chung quanh ba người Hàn Thạc
còn có rất nhiều thương nhân của các quốc gia. Nếu muốn tại nơi này hành
thích, đối với việc nắm chuẩn thời cơ phải chuẩn xác vô cùng, nếu không sẽ rất
khó có thể thành công.
Trên mặt xuất hiện một nụ cười lạnh, Hàn Thạc không chút sợ hãi tiếp tục đi
tới. Ba con Âm ma liên tục chú ý động tĩnh của hai người bọn Mã Khả Hân. Trong
lòng hắn ngấm ngầm lên kế hoạch đối phó bọn chúng.
Tại một góc đường, Hàn Thạc vốn vẫn đang tiếp tục bước tới, thì đột nhiên
nhoáng lên một cái nhảy vào trong góc. Đặc Lan Khắc Tư cùng với Cát Nhĩ Bá Đặc
cũng đồng thời biến mất không thấy tung tích.
Hai người Mã Khả Hân cùng Á Tát mắt thấy ba người bọn Hàn Thạc vốn đang đi
thẳng đột nhiên biến mất vào một góc thì đều kinh hãi. Thân hình vốn đang ẩn
nặc không nhịn được nhập vào dòng người, cố gắng đi tới cái góc khuất kia để
nhìn xem việc gì đã xảy ra.
Người đâu rồi? - Tới chỗ đó, Á Tát chăm chú nhìn xung quanh, nhưng không có
phát hiện bất kỳ tung tích nào của ba người bọn Hàn Thạc, nhịn không được nhíu
mày hô lên một tiếng.
Đúng lúc này, một tiếng kêu thình lình vang lên. Một tia sáng đen đột nhiên
hiện lên, ở trên con đường đầy người cứ đi tới một cách tự do né qua mọi
chướng ngại, tựa như một con rắn độc đang lộ ra răng nanh của nó mà hướng tới
hai người định cắn xé.
Biến cố đột nhiên xảy ra làm phá tan dự tính của hai người. Con mắt thon dài
của Mã Khả Hân biến thành một đường thẳng tắp. Ngay lúc Lục Ma phong bắn thẳng
vào hướng nàng, nàng bỗng nhiên nhảy vọt lên nóc nhà, không để ý hết thảy mà
chạy về phía nơi xa.
Một tiếng thét lên thê lương, từ trong miệng của Á Tát truyền ra. Đường phố
vốn đang huyên náo đột nhiên bị tiếng hét thê lương này làm cho hỗn loạn. Các
thương nhân vốn nhát gan đều ôm đầu chạy trốn. Tại lúc phát sinh nguy hiểm
không biết rõ, tất cả đều lựa chọn lập tức hành động né tránh nguy hiểm.
Còn các dong binh đi theo bảo vệ các thương nhân, ngay lập tức đem cố chủ vây
quanh, sau đó mới đi chú ý động tĩnh ở chung quanh.
Lôi điện hệ ma đạo sư Á Tát, cánh tay phải cầm ma pháp trượng đã bị chặt đứt
từ khuỷu tay trở xuống, máu từ đó tuôn ra như suối.
Lục Ma phong sau khi chặt đứt cánh tay phải của Á Tát, vốn đang bắn lên bầu
trời lại một lần nữa quay về, cố gắng chuyển hướng để thu hoạch tánh mạng của
Á Tát. Nhưng Á Tát không hổ danh là một gã dong binh hợp cách. Cho dù là đang
ở thời điểm mấu chốt cũng có thể bảo trì ý nghĩ tĩnh táo.
Á Tát không có do dự một chút nào, tay trái giống như tia chớp cầm lấy tay
phải bị chặt đứt rơi trên mặt đất. Không có do dự dù chỉ một khắc, hắn lập tức
dùng phiêu phù thuật bay về phía trời cao, đồng thời một vòng bảo hộ tia chớp
hình thành, lượn lờ xong quanh thân hắn. Trong nháy mắt, Á Tát hóa thành một
điện nhân.
Điện bao trùm cả thân của Á Tát, dùng sức mạnh của điện hệ xâm lấn vào trong
Lục Ma phong, khiến cho Ma Nguyên lực do Hàn Thạc quán chú vào trong Lục Ma
phong hỗn loạn một trận. Cuối cùng cũng làm cho tốc độ của Lục Ma phong bị trở
ngại, thình lình hướng phía sau lưng Á Tát đâm tới một cái, nhưng không có thu
hoạch được tánh mạnh của hắn.
Bất quá mặc dù Á Tát không có bị đâm chết, nhưng với Ma Nguyên lục cuồng bạo
bên trong Lục Ma phong, cũng làm cho sau lưng Á Tát như bị đá núi đánh trúng.
Thân thể lơ lơ lững lững giống như là diều bị đứt dây, lay động một trận kịch
liệt, thiếu chút nữa trực tiếp rơi xuống. Cuối cùng qua một phen loạng choạng,
hắn lung lay lắc lư bay tới một căn phòng rồi hạ xuống, đi vào liền lập tức hô
to cứu mạng.
Đi thôi. Á Tát lần này bị thương còn nặng hơn nhiều so với Phật La Lí Đạt. Xem
ra Hồng Liêm dong binh đoàn nếu muốn tại lần tranh đoạt này giành được chiến
thắng, tựa hồ càng ngày càng không thực tế rồi. - Hàn Thạc lạnh lùng cười hờ
hờ, cùng hai người Đặc Lan Khắc Tư cùng Cát Nhĩ Bá Đặc đi ra từ một cái ngõ
nhỏ.
Chủ nhân âm hiểm! Như thế nào không nhân cơ hội mà giết hắn? Chỉ cần bổ thêm
một nhát, Á Tát hẳn phải chết không thể nghi ngờ rồi? - Cát Nhĩ Bá Đặc khó
hiểu nhìn Hàn Thạc, nghi hoặc mà hỏi.
Nơi mà Á Tát hạ xuống, chính là cứ điểm của Già La dong binh đoàn. Cho dù Già
La dong binh đoàn tranh giành kịch liệt với Hồng Liêm dong binh đoàn, nhưng ở
trong Nhật Diệu cốc này bất luận kẻ nào cũng đều được Già La bảo vệ. Vô luận
cái đám dong binh đó có nguyện ý hay không nguyện ý, bọn họ đều phải ra tay
bảo vệ Á Tát. Chúng ta không thể ở bên trong mà ra tay giết chết Á Tát được,
nếu không sẽ đắc tội Lao Lôi Tháp. - Đặc Lan Khắc Tư nói với Cát Nhĩ Bá Đặc.
Ừ! Lúc Á Tát bị ta đánh lén, một số người của Già La dong binh đoàn ở chung
quanh đều lờ đi, không ai ra tay trợ giúp bọn hắn. Như thế đã xem như là tiện
lợi cho chúng ta làm việc rồi. Ngươi cái con rồng ngu ngốc này, nên thỉnh
thoảng động não một chút, không nên mỗi ngày từ sáng tới tối đều có mấy cái
tâm tư xấu xa. - Hàn Thạc hận sắt không rèn được thành thép, giáo huấn Cát Nhĩ
Bá Đặc.
Đáng tiếc, để cho cái con đàn bà Mã Khả Hân kia đào tẩu rồi. Con quỷ cái này
tính cảnh giác quả là cao. - Đặc Lan Khắc Tư nói có chút tiếc nuối.
Gật gật đầu, Hàn Thạc đồng ý nói:
Ừ! Để cho cô ta đào tẩu thật sự có chút đáng tiếc. Có lẽ là vì cô ta cũng có
am hiểu thuật ám sát, cho nên tính cảnh giác mới cao như thế. Tránh ở nơi bí
mật, loại người này mức độ uy hiếp so với Á Tát cao hơn nhiều. Từ nay về sau
các người nhất định phải cẩn thận, ngàn vạn lần chớ cho cô ta tìm được thời cơ
để lợi dụng.
Ba người vừa nói vừa đi trên đường về lại cửa hàng. Dọc theo đường đi đều có
ba con Âm Ma được phóng ra xung quanh. Chỗ nào đi qua, từng người từng người
đều không thể thoát được sự quan sát của Hàn Thạc, cũng không có gặp thêm được
cái gì nguy hiểm.
Ở trước của hàng của một thú nhân, có bày ra một chút hoa cỏ kì dị, còn có vài
cái cây nhỏ xoắn xuýt một cách khéo léo. Trong đó có một gốc cây mọc ra ba cái
lá cây màu vàng rực rỡ, rễ nó có màu trắng sữa, giống như là thạch nhũ, lóe ra
ánh sáng trắng trắng nõn nà, làm hấp dẫn sự chú ý của Hàn Thạc.
Cái cửa hàng này do Hàn Thạc thông qua Âm ma dò xét mà tìm được. Quan sát một
chút Hàn Thạc hướng hai người Đặc Lan Khắc Tư nói:
Đi! Ghé vào xem một cửa hàng này đã.
Đối với một ít biểu hiện kì quái của Hàn Thạc, hai người Đặc Lan Khắc Tư và
Cát Nhĩ Bá Đặc đã thấy quen rồi. Sự thần bí của Hàn Thạc đã thành thói quen
của hai người, cả hai đều không có hỏi nhiều, liền đi theo phía sau Hàn Thạc,
hướng cửa hàng thú nhân mà đi tới.
Đi tới trước cửa hàng này, có một chút hoa cỏ kì dị càng làm tăng thêm sự chú
ý của Hàn Thạc. Ngoài ra còn có vài loại mang mùi thơm ngát động lòng người.
Lại có thêm vài loại có tạo hình quái dị đủ mọi màu sắc. Nhất là gốc cây nhỏ
có rễ trong suốt long lanh, giống như là một khối mỹ ngọc, cũng không biết làm
cách nào mà mọc ra được.
Đi tới bên cạnh cái cây có ba cái lá cây có màu vàng lấp lánh, Hàn Thạc cúi
xuống, ghé mũi ngửi. Từ ba phiến lá cây vàng lấp lánh đó tỏa ra một mùi hương
thơm ngát mê người, tràn vào trong miệng mũi của Hàn Thạc. Hương thơm làm cho
con người ta vui vẻ thoải mái. Nhìn chằm chằm vào hoa văn của ba cái miếng lá
cây vàng lấp loáng đó, Hàn Thạc lại nhắm mắt lấy tay sờ sờ vào cái rễ tựa như
thạch nhũ, mày chau lại tựa như đang suy nghĩ một cái gì.
Cát Nhĩ Bá Đặc cùng Đặc Lan Khắc Tư, vẻ mặt quái dị nhìn hắn, không hiểu tại
làm sao hắn lại có hứng thú đối với đống hoa cỏ kia tới như vậy.
Cả nửa ngày, lông mày Hàn Thạc đột ngột nhảy lên. Đôi con mắt vốn thâm thúy
được thay thế bằng vẻ mặt mừng như điên. Sau đó hắn đem tất cả các loại hoa cỏ
được bày ra quan sát kỹ càng một lần. Cả người dường như có một sư hưng phấn
không nói nên lời, giống như là đột nhiên nhặt được bảo vật.
Cát Nhĩ Bá Đặc cùng Đặc Lan Khắc Tư nhìn nhau, không biết Hàn Thạc phát hiện
ra được cái gì.
Sau khi đã quét qua toàn bộ các loại hoa cỏ kì dị ở trước cửa hàng, Hàn Thạc
hít sâu một hơn, nói với Đặc Lan Khắc Tư cùng Cát Nhĩ Bá Đặc:
Ta cần mấy loại hoa cỏ đặc thù này. Đi vào bên trong xem liệu có thu hoạch lớn
hơn không?
Nói xong, vẻ mặt vừa mới hưng phấn của Hàn Thạc chậm rãi khôi phục lại bình
thường, rảo bước đi vào bên trong quán.