Phòng Ngừa Chu Đáo


Người đăng:

Hai dạng tồn tại khác nhau, nhưng trên người đều có tinh huyết bản mệnh của
Hàn Thạc, khiến cho bọn chúng phát sinh cảm giác thân thiết với đối phương.
Hàn Thạc có thể cảm nhận được giữa bọn chúng đang từ từ phát sinh tình cảm.

Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp Thi chăm chú nhìn nhau, dường như đang giao lưu với
nhau gì đó. Một lúc sau, cả hai đưa mắt nhìn sang Hàn Thạc.

Được rồi! Ta đưa các ngươi đi!

Cả hai cùng truyền đến thông tin muốn rời đi, Hàn Thạc cười cười đáp lại, rồi
phát ra một câu chú ngữ. Tiểu Khô Lâu và Thổ Giáp Thi cùng nhau biến mất khỏi
Tử Vong Mộ Địa.

Tử Vong Mộ Địa trở nên yên tĩnh trở lại, mặt đất bằng phẳng như xưa, hang âm
ma do Âm Ma đã ra khỏi nên cũng ngưng vận chuyển.

Liếc nhìn bốn phía, phát hiện không có gì cần phải quan tâm, nghĩ qua một
lượt, Hàn Thạc đi đến sơn cốc của Ải nhân một chuyến.

Hàn, ngươi sao lại muốn đến nơi đây?

Vừa đến sơn cốc của Địa Tinh, một số Ải nhân bé nhỏ thuần hậu, biểu lộ nhiệt
tình nồng ấm chào đón hắn. Trên đường đi không ngừng có người thân thiện hỏi
thăm.

Nhóm Ải nhân nhờ lần trước Hàn Thạc đến, đã thu hoạch được rất nhiều lương
thực và vật phẩm sinh hoạt. Bây giờ từ trẻ em đến người lớn, đều được mặc áo
chống rét, có được bếp lò ấm áp, có lương thực đầy đủ chống đói, cho dù băng
tuyết rét đậm kinh người, rõ ràng cũng không còn phải sợ nữa.

Trên đường đi, Hàn Thạc nhìn qua khuôn mặt của đám Ải nhân này, đã thấy được
sự thích thú và thỏa mãn của họ. Khi những Ải nhân này thấy Hàn Thạc xuất
hiện, từng người từng người đều lộ vẻ cảm kích và hoan nghênh hắn, ai nấy đều
la to thông báo tin Hàn Thạc đến.

Hàn thúc thúc, cho người nè!

Trên đường đi vào giữa sơn cốc, một đứa trẻ khoảng sáu bảy tuổi, miệng chảy
nước miếng, tay cầm một xâu mứt đường hồ lô, đi đến trước mặt Hàn Thạc, giơ
lên một miếng thịt nướng bóng nhẫy, giọng nói non nớt thốt lên.

Cám ơn cháu! Bé con giỏi lắm.

Khom người vỗ nhẹ vào đứa bé cao chừng một tấc, Hàn Thạc mỉm cười đáp lại, đưa
tay đón lấy miếng thịt nướng.

Một số Ải nhân chung quanh đều lộ vẻ hài lòng mỉm cười. Không khí có vẻ rất
hòa hợp, xem ra bọn họ có hảo cảm rất tốt với Hàn Thạc.

Đến khi đã vào giữa thôn, thấy chiến sĩ Ải nhân Ban Nại Đặc, còn có lão thôn
trưởng Tạp Nhĩ Văn, Hàn Thạc cười hỏi han:

Trưởng lão! Gần đây thế nào rồi?

Hàn thân ái! Nhờ có ngươi, mùa đông năm nay chúng ta đã không còn lạnh lẽo nữa
rồi! Mọi người đều có y phục chống rét, có đầy đủ lương thực, không ai phải
chết đói trong mùa đông nữa!

Thôn trưởng Tạp Nhĩ Văn vẻ mặt vui sướng, thi lễ với Hàn Thạc, có vẻ vô cugnf
cảm kích hắn.

Đối với những Ải nhân chất phác, tuy ban đầu Hàn Thạc tuyệt đối không phải
giúp bọn họ vì ý tốt. Nhưng là tiếp xúc lâu dài, hắn nhận thấy những Ải nhân
cố chấp này, kỳ thật có rất nhiều điểm tốt. Đối với người bọn họ đã cho là
bằng hữu, liền khẳng khái đến mức kẻ khác khó mà tin được.

Không chút tính toán, Hàn Thạc có được sự hữu nghị với bọn họ, nhưng hành vi
xử sự trên một số phương diện của bọn họ cũng khiến Hàn Thạc có hảo cảm. Điều
này khiến cho hắn ban đầu có ý lợi dụng, lại thay đổi coi bọn họ có thể là
những bằng hữu tốt.

Thế là tốt, thế là tốt! Nếu như còn có nhu cầu cần thiết nào, các vị có thể
nhân dịp này cho ta biết. Bởi vì, ta phải lập tức quay về thế giới con người,
rồi có thể thuận lợi mang đến giúp cho các vị!

Vẻ mặt Hàn Thạc cười cười thân thiện, không nhanh không chậm nói chuyện với
Tạp Nhĩ Văn.

Đưa tay khoát khoát, Tạp Nhĩ Văn cảm động nói:

Không cần đâu! Mùa đông năm nay bọn ta đã có thể dễ dàng vượt qua rồi. Đợi đến
mùa xuân sang năm, bọn ta cần phải nỗ lực bản thân để thu được lợi ích từ đất
đai. Ngươi cũng biết chúng ta là một chủng tộc ham lao động. Bọn nhỏ cần phải
được bồi dưỡng từ bé, không thể thể khiến cho bọn chúng có tập quán lười biếng
được.

Gật đầu, Hàn Thạc lên tiếng giải thích:

Thì ra là như vậy! Ồ, đúng rồi… Lần này ta qua đây cũng muốn tính nhờ các vị
hỗ trợ chế tạo một số vũ khí và áo giáp, không biết có tiện cho trưởng lão hay
không?

Hàn! Ngươi nói thế là khách khí quá rồi, chúng ta là bằng hữu mà, làm sao lại
nói chuyện tiện hay không tiện đây! Mùa đông dã thú cũng không ra ngoài, hoạt
động trong U Ám Sâm Lâm vắng vẻ vô cùng, chế tạo vũ khí là thứ chúng ta thích
thú. Nhân lúc không có chuyện gì, chế tạo một ít vũ khí là hoạt động rất có ý
nghĩa, điều này hoàn toàn không có vấn đề gì.

Tạp Nhĩ Văn không chút do dự, lập tức sảng khoái đáp lại, xem ra còn rất cao
hứng.

Thật sự trong thời gian này, chúng ta đều suy nghĩ tìm cách nào để báo đáp cho
ngươi. Bây giờ, ngươi muốn rèn vũ khí, vừa hay giúpchúng ta bớt phiền não!

Ban Nại Đặc cười ha hả nói rõ thành tâm của bọn họ cho Hàn Thạc. Xem ra những
Ải nhân này vẫn cảm kích việc hắn viện trợ vật phẩm sinh hoạt. Đã có lòng nhận
là bằng hữu, bọn họ không muốn chiếm lấy tiện nghi, vì thế mới tìm chuyện để
đáp lại hành động của hắn.

Từ khi bắt đầu tiếp cận những người lùn này, Hàn Thạc đã có lòng bất lương
tính toán. Nhưng mà sự thuần phác và lòng tốt của Ải nhân, lại khiến hắn đôi
khi tự hổ thẹn trong lòng.

Ồ, tạm thời không cần làm trước gì cả. Bởi vì, ta còn chưa nghĩ được phải rèn
loại hình vũ khí nào cho tốt. Đợi đến khi ta nghĩ ra được loại vũ khí thế nào
rồi, lần tới gặp lại, sẽ mang theo một số nguyên liệu đến! - Hàn Thạc nhanh
chóng lên tiếng đáp lại.

Rời khỏi sơn cốc của Ải nhân, Hàn Thạc không dừng lại ở U Ám Sâm Lâm, trực
tiếp thông qua truyền tống ở Tử Vong Mộ Địa quay trở về Nhật Diệu cốc.

Thu hồi lại Ma pháp truyền tổng trận, Hàn Thạc từ trong phòng bước ra. Hắn
phát hiện toàn bộ cửa hàng không có một ai, nhất thời hơi ngạc nhiên, không
biết bọn họ đều đã đi đâu mất rồi.

Chuyện của Hồn Diệt dong binh đoàn, Hàn Thạc giao toàn quyền cho Đặc Lan Khắc
Tư. Còn về tiền tài, bảo vật thì do Phỉ Bích xử lý. Những chuyện linh tinh của
cơ cấu Ám Mạc do Ngải Mễ Lệ phụ trách. Cát Nhĩ Bá Đặc có trách nhiệm bảo vệ
cho hai người Phỉ Bích và Ngải Mễ Lệ.

Một ráng mây đỏ hồng bình thường trên bầy trời, ánh nắng đỏ rực cho thấy thời
gian đã quá chiều. Nhật Diệu cốc ban ngày, các chiến sĩ của Già La dong binh
đoàn không chỗ nào không có mặt. Hộ vệ của đám thương nhân cũng qua lại trên
đường, vì thế an nguy của mấy người họ Hàn Thạc lại không quá lo lắng.

Trước mắt thấy trong cửa hàng gần như chỉ còn một mình, Hàn Thạc rảnh rỗi lấy
ra quyển Vong Linh ma pháp thư lấy từ Tử Vong Mộ Địa, nhàn nhã bắt đầu đọc.

Hành động đối với Hồng Liêm dong binh đoàn đêm qua, ma pháp Vong Linh Thiên
Mạc vốn thất truyền được phóng ra, đã phát huy tác dụng rất lớn. Nếu như cuối
cùng Đại Ma Đạo sư Phất Cách Sâm không kịp thời đến được, thì mọi sinh vật hắc
ám trong phạm vi bao phủ của Vong Linh Thiên Mạc sẽ phát huy sức chiến đấu phi
thường.

Cho dù từ ký ức của Vong Linh ma đạo sư Khắc Lai Đốn thuộc Thiên Tai giáo hội,
Hàn Thạc cũng không hề thấy có chút ký ức liên quan đến Vong Linh Thiên Mạc ma
pháp, bao gồm cả việc nắm vững ma pháp làm tử thi sống dậy đều không có trong
đó.

Nói cách khác, sách ma pháp lấy từ Tử Vong Mộ Địa chính là kết tinh của ma
pháp Vong Linh hệ. Trong đó tập trung phần lớn tri thức ma pháp của Vong Linh
hệ, bao gồm cả những Vong Linh ma pháp đã thất truyền.

Điều này cực kỳ hữu dụng đối với Hàn Thạc. Lấy được ký ức linh hồn của Khắc
Lai Đốn rồi, lý giải ma pháp Vong Linh của hắn cũng đạt đến cảnh giới Ma Đạo
sư, đối với nhiều vấn đề chuyên môn đều có khả năng hiểu được, cũng không cần
phải thỉnh giáo thêm tri thức của Phạm Ny.

Thời gian nghiên cứu ma pháp đúng là qua rất nhanh. Chỉ trong chớp mắt, bầu
trời đã hoàn toàn tối đen. Bên ngoài có tiếng chân nhè nhẹ, khiến cho Hàn Thạc
đang chìm đắm trong tri thức ma pháp tỉnh lại.

Ý vừa động, nhờ có Âm Ma giám thị, Hàn Thạc biết rõ người đến, đó chính là Đặc
Lan Khắc Tư và Cát Nhĩ Bá Đặc cùng quay về.

Bố Lai Ân! Cho ngươi biết một tin tức, ta nghĩ ngươi nghe rồi hẳn phải cao
hứng vô cùng!

Đặc Lan Khắc Tư vừa đến, vẻ mặt hoan hỉ nói với Hàn Thạc. Lặng đi, Hàn Thạc
ngạc nhiên dò hỏi:

Tin tức tốt thế nào?

Còn nhớ lúc ở U Ám Sâm Lâm, ngươi mạo hiểm cùng với sáu người Áo Đức Tái
không?

Thế rồi sao?

Hôm nay, khi ta quay về, liền thấy sáu người bọn họ tiến vào Nhật Diệu cốc.
Sáu người Áo Đức Tái bọn họ thực lực khá mạnh, còn có cảm tình rất thâm sâu
với ngươi. Trước mắt dong binh đoàn chúng ta vừa mới lập nên, chính đang cần
loại người thực lực không yếu lại có thể tin cậy làm trợ thủ. Nếu như ngươi ra
mặt nói mấy lời với bọn họ, ta nghĩ bọn họ nói không chừng có thể gia nhập với
bọn ta!

Nghe thấy những lời của Đặc Lan Khắc Tư nói, Hàn Thạc không khỏi hân hoan đáp:

Quả nhiên là một tin tức tốt. Áo Đức Tái và Qua Đăng là hai cao cấp kiếm sĩ,
ngoài ra còn có A Phù Lạp là một cao cấp ma pháp sư của Thủy hệ, một trung cấp
ma pháp sư của Lôi Điện hệ, còn có nữ xạ thủ tinh ranh Ni Á thực lực đều không
yếu chút nào. Nếu như bọn họ có thể gia nhập, ta nghĩ đối với dong binh đoàn
của chúng ta đúng là thực lực được bổ sung thêm vài lần. Xem ra vận khí của
chúng ta đúng là không dở chút nào. Ha ha ha!

Bọn họ lần này dường như đang bảo vệ cho một thương nhân đến đây. Ta có nói
chuyện với bọn họ một lúc. Bọn họ nói ngày mai sẽ quay lại tìm ngươi ôn lại
chuyện cũ, ta nghĩ hẳn không có vấn đề gì rồi! - Đặc Lan Khắc Tư mỉm cười lên
tiếng.

Đột nhiên, Hàn Thạc đang lắng nghe Đặc Lan Khắc Tư nói chuyện, cặp lông mày
cau lại, nhìn về một cây cổ thụ không xa trầm giọng nói:

Ai Đức Ôn tiên sinh! Nếu đã đến thì xin mời vào trong nói chuyện.


Đại Ma Vương - Chương #220