Đồ Sát


Người đăng:

Sao lại thế này? Sao ta chẳng nhìn thấy cái gì cả!

Có người đang công kích ta. Cái sân này rốt cuộc làm sao vậy?

Mọi người hãy cẩn thận. Đây là địa phương quỷ dị nhất của Nhật Diệu cốc, nhất
định là trớ chú của Tà Thần phát tác!

Thối lui! Tất cả mau ra khỏi cái sân này. Một khi trớ chú của Tà Thần phát tác
thì không ai có thể chạy thoát khỏi đây!

Những tiếng kêu gào hoảng loạn liên tiếp phát ra từ miệng những thành viên của
Hồng Liêm dong binh đoàn đã tiến vào sân. Rõ ràng là những người này đều đã
nghe nói từ trước về truyền thuyết của cái cửa hàng kỳ lạ này, nên vừa thấy dị
biến đột nhiên phát sinh thì mỗi người đều kinh hồn bạt vía cố gắng mau chóng
chạy khỏi chốn nguy hiểm càng nhanh càng tốt.

Tuy nhiên, trận pháp một khi đã bị phát động thì lập tức phát huy tác dụng.
Trận thứ nhất Mê huyễn đã bắt đầu khởi phát, trong bầu âm khí bỗng chốc lan
tràn tử khí nồng đậm. Ngoại trừ mấy người Ngải Mễ Lệ đã lựa chọn vị trí đứng
an toàn từ trước, còn cả đám người của Hồng Liêm dong binh đoàn vừa liều lĩnh
xông vào bên trong thì chẳng một ai thấy rõ tình hình xung quanh.

Đang trong cơn hỗn loạn, từ miệng giếng ở giữa sân đột nhiên vọt ra vài cái
bóng trắng mờ mờ. Thuỷ quỷ đã vọt ra khỏi giếng nước, cảm ứng được khí tức của
người sống thì không chút do dự bắt đầu công kích mấy dong binh gần nhất.

Thoáng chốc, ba dong binh cảm giác thấy một luồng âm hàn trong thân thể tựa
như bị một dòng chất lỏng xâm nhập vào. Trong lúc hoảng hốt, đầu óc ba người
mơ mơ màng màng giống như bị một âm thanh mê hoặc dụ dỗ, từng người từng người
một không tự chủ được tiến đến miệng giếng sâu rồi chủ động nhảy xuống.

Từ dưới đáy giếng vang lên ba tiếng “tõm, tõm, tõm” lạnh lùng. Cả ba người vừa
tự mình nhảy xuống giếng đang mơ mơ màng màng, cảm nhận được nước giếng lạnh
như băng thì đầu óc vốn mê mê man man lập tức trở lại tỉnh táo. Chỉ là khi bọn
họ muốn bất chấp tất cả bò lên khỏi miệng giếng, thì thân thể đã hoàn toàn
không nghe theo sự điều khiển của bọn họ nữa rồi. Thân thể cả ba cứ cứng đơ ở
trong nước giếng, dần dần chìm xuống dưới.

Ba tiếng kêu gào tuyệt vọng đột nhiên vang lên từ bên trong giếng nước. Thanh
âm tràn ngập sự sợ hãi và tuyệt vọng vô cùng tận làm cho những dong binh trong
cái sân nhỏ vừa nghe thấy thì tê dại hết cả da đầu!

Bọn họ theo đó cũng nhận ra rằng cái sân nhỏ này đích thật là tràn ngập rất
nhiều những mối hung hiểm lẩn khuất. Tai nghe mắt thấy kinh biến vừa rồi, cả
đám lập tức bỏ đi ý niệm tiếp tục ở lại nơi này. Căn cứ vào ký ức vừa nãy,
từng người vội vàng chạy băng qua cái sân nhỏ, cố gắng bằng tốc độ nhanh nhất
thoát ra khỏi cái nơi tà ác nguy hiểm này.

Tuy nhiên, cái sân nhỏ vốn không tính là rộng lớn bỗng đột nhiên trở nên như
dài ra cả vạn dặm. Bọn họ dựa theo trí nhớ của mình là lui về phía sau, thân
thể đáng lẽ là phải nhanh chóng thoát khỏi nơi này, nhưng tiếc là lại tựa hồ
vĩnh viễn không cảm nhận được bờ bên kia. Những tiếng quỷ khóc sói tru sắc
lạnh vẫn không ngừng vang lên bên tai như trước.

Huyễn cảnh đột nhiên diễn ra. Một người khác giống hệt như chính bản thân bọn
họ bất ngờ xuất hiện ở trước mặt cả đám. Hắn tay cầm vũ khí sắc bén, mặt tỏ vẻ
độc ác, bắt đầu động thủ công kích bọn họ không hề nương tay. Cảnh tượng loại
này gây ra cảm giác sợ hãi kinh hoàng, trong nháy mắt phá tan ý chí bọn họ,
làm đấu chí suy sụp hoàn toàn.

Tiếng kêu gào sợ hãi, tiếng khóc than bất lực bỗng chốc tràn ngập không gian.
Toàn bộ dong binh ở bên trong sân vung loạn xạ vũ khí trong tay, trong nháy
mắt đều lâm vào tình trạng nóng nảy điên cuồng. Đối mặt với một người giống
hệt mình lại tấn công mình một cách tàn nhẫn, thì mặc dù có ý chí kiên định
nhưng các dong binh đều khó có thể tiếp nhận, đều kinh hồn bạt vía như muốn
phát điên lên.

Cứ như vậy, tất cả dong binh của Hông Liêm dong binh đoàn tiến vào trong sân
trong phút chốc đều đã hoàn toàn phát điên. Toàn trường, những tiếng hò hét
chiến đấu không ngừng vang lên. Những tiếng khóc lóc rền rĩ, những tiếng thét
đau đớn chói tai, những tiếng đao kiếm va chạm vang lên soang soảng không
ngừng từ các góc sân truyền lại.

Bốn người Ngải Mễ Lệ náu mình ở nơi an toàn nhưng thị tuyến bị ảnh hưởng nên
căn bản không thể thấy được rõ là trong sân rốt cuộc đã xảy ra cái gì. Nhưng
các chủng loại âm thanh gào thét hỗn tạp này lại khiến cho bọn họ ý thức được
rằng, hiện tại những người từ Hồng Liêm dong binh đoàn đến tập kích đang ở bên
trong sân đang gặp phải một tình cảnh mà cả đời sẽ khó quên.

Chốc chốc, một tiếng kêu thảm thiết thê lương lại im bặt đi, có nghĩa là một
sinh mạng đã biến mất. Liền đó, bọn họ có thể thấy một luồng khí mầu xám tro
mờ mịt bị Tu La thạch trụ ở bên cạnh hấp thu. Khi mỗi linh hồn tiêu tan, Tu La
thạch trụ hấp thu linh hồn này thì tựa như là cung cấp thêm ma trận bên trong
sân nhỏ những lực lượng tà ác ngày càng khổng lồ, khiến cho âm phong trong sân
nhỏ càng thêm mạnh. Tốc độ gia tăng nồng độ của tử khí đang tràn ngập càng
thêm nhanh chóng.

An Địch và vị Ma đạo sư Lôi Điện hệ kia trơ mắt nhìn dị biến xảy ra trong sân
nhỏ, đau lòng nhỏ lệ mà chẳng làm gì được. Tử khí dày đặc che phủ kín bầu trời
trên sân nhỏ, ngoại trừ một đạo quang mang đỏ như máu ở trung tâm chiếu thẳng
lên trời thì mắt bọn họ cũng chẳng nhìn thấy bất cứ cái gì khác.

Cũng giống như mấy người Ngải Mễ Lệ, âm thanh rên rỉ tuyệt vọng bất lực không
ngừng lọt vào tai bọn họ. Nhưng không giống với nhóm người Ngải Mễ Lệ tâm tình
vui vẻ, bọn hai người An Địch dường như cảm thấy da đầu tê dại, kinh hồn bạt
vía nhưng vì không phân biệt rõ mục tiêu nên cũng không dám phóng xuất bừa bãi
ma pháp Hoả hệ và Lôi Điện hệ. Hai người chỉ biết lo lắng đứng ngây ra trên
nóc nhà, vắt óc suy nghĩ cố gắng tìm được một biện pháp thích hợp.

Trong lúc thị lực mọi người đều bị ảnh hưởng, Tiểu Khô Lâu vốn đứng ở trung
tâm sân nhỏ, con ngươi mầu tím của mắt trái lóe lên những tia sáng quắc. Tựa
như là một thân sĩ tao nhã ung dung đi tản bộ ở trong vũ hội, nó tay cầm cốt
đao, bộ pháp nhịp nhàng nhanh nhẹn, không nhanh cũng không chậm bước vào khung
cảnh cuồng loạn, di chuyển giữa đám dong binh vung đao chém loạn xạ.

Bạch cốt trảo ở tay trái mỗi khi xuất ra thì trên người một gã dong binh hoặc
là xuất hiện năm lỗ máu, hoặc là bị vặn gãy cổ. Cốt đao tỏa hàn quang lóng
lánh, vẽ thành một vòng cung tuyệt đẹp, sau đó một tiếng kêu thảm thiết thê
lương liền kết thúc, nghĩa là một sinh mạng đã biến mất.

Khi các dong binh đến đột kích cứ người nọ nối tiếp theo người kia ngã xuống
chết hết đi, Đại kiếm sư Gia Bố Lí Nhĩ trở thành mục tiêu cuối cùng của Tiểu
Khô Lâu. Đối phó với Gia Bố Lí Nhĩ còn khó hơn nhiều so với trong tưởng tượng.
Trong màn kiếm quang màu bạc trải rộng chung quanh thân thể, Gia Bố Lí Nhĩ
đứng đó sừng sững. Cặp lông mày hắn hơi nhíu lại, mặc dù cũng phải chịu ảnh
hưởng của trận pháp, nhưng cũng không hề quan tâm đến chuyện công kích mọi thứ
ở chung quanh mà chỉ là phòng ngự vững chắc khoảng một tấc vuông quanh mình.

Chính cách làm vô cùng thận trọng này đã khiến cho hắn chịu công kích nhẹ
nhất. Những dong binh tới được bên cạnh hắn nhưng vì thực lực yếu hơn hắn quá
nhiều nên đều bị kiếm quang cản lại bên ngoài. Sau đó bọn chúng hoặc là huynh
đệ tương tàn hoặc là bị Tiểu Khô Lâu dễ dàng đồ sát còn Gia Bố Lí Nhĩ thì
ngoại trừ đấu khí tổn hao rất nhiều nhưng thân thể cũng không bị ảnh hưởng gì
quá lớn.

Khi Tiểu Khô Lâu tiến đến gần Gia Bố Lí Nhĩ, muốn sử dụng một phương pháp nhẹ
nhàng tương tự để đoạt lấy tính mạng của hắn thì cũng không được dễ dàng như
vậy. Với đấu pháp không cầu thắng chỉ cầu không bại, Đại kiếm sư Gia Bố Lí Nhĩ
phòng thủ vững chắc cái tấc vuông này của hắn, ngưng tụ ngân sắc đấu khí thành
màn bạc, bảo vệ bản thân nghiêm nghiêm mật mật.

Sau khi đến gần, Tiểu Khô Lâu gặp phải phương pháp phòng ngự thuần tuý ở cảnh
giới đại kiếm sư thì cũng không thể tìm ra kẽ hở. Đứng bên cạnh Gia Bố Lí Nhĩ,
Tiểu Khô Lâu phiến não sờ cái đầu lâu bóng loáng của nó, ma nhãn mầu tím đảo
tít mù, tựa hồ đang suy nghĩ tìm kiếm một đối sách thích hợp.

Kẻ nào lại dám bất chấp sự tồn tại của Già La dong binh đoàn, hành hung giết
người ở trong Nhật Diệu cốc! - Đằng xa, đội trưởng Già La dong binh đoàn là
Lao Lôi Tháp gầm lớn một tiếng, lao đến tựa như một ngọn sóng dữ trong biển
khơi sóng gió. Sau tiếng gầm rống của Lao Lôi Tháp là tiếng bước chân “thịch
thịch” nặng nề đang nhanh chóng từ xa tiến lại.

Bất hảo, Lôi quái thú đang đến đây, chúng ta lập tức rút lui!- Vị Ma đạo sư
Lôi Điện hệ đang đứng trên nóc nhà đột nhiên trầm giọng hô hoán.

Nhưng còn Gia Bố Lí Nhĩ đang ở phía dưới!- An Địch với nét mặt lo lắng, sắc
mặt ưu tư liếc nhìn về phía dưới sân, vội vàng hô khẽ.

Lo sao được nhiều như vậy, bây giờ không đi đợi đến khi Lôi quái thú tới đây
thì chúng ta dù muốn chạy cũng không kịp nữa! Đương nhiên, nếu chính bản thân
ngươi muốn chết thì ta cũng sẽ không giữ ngươi! - Vị Ma đạo sư Lôi Điện hệ
thản nhiên nói một câu như vậy rồi không hề nhìn An Địch, sử dụng Phiêu phù
thuật vọt lên trên không, hướng về phương xa bay đi.

An Địch sửng sốt trong chốc lát, cuối cùng cũng bất đắc dĩ lắc lắc đầu, dậm
chân một cái sử dụng Phiêu phù thuật bay theo phía sau Lôi Điện hệ Ma đạo sư
biến mất trong màn đêm.

Sau khi An Địch cùng Lôi Điện hệ Ma đạo sư kia tung mình bỏ đi, Ai Đức Ôn và
Bối Lâm Đạt ở trên một tàng cây lớn cách đó không xa cũng không một tiếng động
rời đi.

Lúc này, âm khí và tử khí bay lượn lờ ở trong sân đã bị sáu cây thạch trụ thu
nạp với một tốc độ rất nhanh chóng. Trong khoảng thời gian cực kỳ ngắn, bên
trong sân lại xuất hiện tinh quang. Hiệu quả của trận pháp bị triệt tiêu,
ngoài những thi thể nằm đầy trên mặt đất thì chỉ còn lại một mình Gia Bố Lí
Nhĩ vẫn huy vũ màn kiếm quang như trước.

Giết chết hắn đi!- Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc, bỗng nhiên hét to một tiếng, nắm
lấy một chiếc chiến phủ từ một thi thể của dong binh ở bên cạnh, gào thét tấn
công về phía Gia Bố Lí Nhĩ.

Hai người Phỉ Bích và Đặc Lan Khắc Tư cũng biết cơ hội này khó gặp được nên
đồng thời huơ vũ khí, dùng tốc độ nhanh nhất xông về phía Gia Bố Lí Nhĩ, phối
hợp với lực lượng của Tiểu Khô Lâu và Cát Nhĩ Bá Đặc, phát ra thế công hung
mãnh về phía Gia Bố Lí Nhĩ.

Uy hiếp của trận pháp vừa tan đi, Gia Bố Lí Nhĩ lập tức phản ứng cực nhanh.
Chỉ một thoáng dò xét bốn phía một chút, y biết rằng hành động lần này đã hoàn
toàn thất bại. Không chần chờ một khắc, Gia Bố Lí Nhĩ lập tức động thân tung
mình nhảy về phía nóc nhà.

Cũng vào lúc này, đòn tấn công của mấy người Cát Nhĩ Bá Đặc cùng tới, chỉ thấy
Gia Bố Lí Nhĩ vung trường kiếm phát ra ngân sắc đấu khí hất phiến đá ở trên
nóc nhà tung bay về hướng những đòn công kích từ phía sau.

Những tiếng “đốp đốp” vang lên ầm ầm, chiến phủ đang bay tới chặn đứng phiến
đá lại, cốt đao rít lên, chẳng những đánh nát phiến đá mà còn tạo nên mối uy
hiếp cực lớn đối với Gia Bố Lí Nhĩ. Hắn vũ lộng trường kiếm phát ra một kiếm
mang hình cầu, cuối cùng thì cũng hất văng thanh cốt đao của Tiểu Khô Lâu sang
một bên.

Tuy vậy, hai làn đầu khí của Đặc Lan Khắc Tư và Phỉ Bích rốt cuộc cũng bay tới
trước mặt Gia Bố Lí Nhĩ. Chỉ nghe một tiếng hét thê thảm từ trong miệng hắn
vang lên, thân hình vốn đang bay nhanh bỗng loạng choạng một cái rồi sau lưng
đột nhiên xuất hiện những vết kiếm chém chằng chịt, rõ ràng là đã bị trọng
thương. Trong lúc hắn cuống cuồng bỏ chạy, một dòng máu tươi không cầm lại
được không ngừng tuôn chảy.

Ngải Mễ Lệ sử dụng Phiêu phù thuật bay lên, vừa mới định ngâm xướng ma pháp
Hắc ám hệ giáng cho Gia Bố Lí Nhĩ một đòn cuối cùng thì bỗng có một mũi tên
lạnh lẽo, cực mạnh không biết từ nơi nào bắn tới. Mũi tên này chẳng những tốc
độ mau lẹ mà còn mang theo khí tức lạnh như băng, chưa đến gần mà đã khiến cho
thân thể Ngải Mễ Lệ cảm ứng được.

Ma pháp Ngải Mễ Lệ định ngâm xướng ra lại phải ngừng lại, thân hình lập tức
bay về phía mái nhà, rồi đột ngột lao thẳng từ trên không trung xuống dưới
đất. Tuy nhiên, mũi tên giá lạnh đồng thời ẩn ước sự tàn nhẫn đến kinh người
của kẻ bắn vẫn như trước không chịu buông tha, tựa như một tia chớp đoạt mệnh
bắn về phía chiếc cổ trắng nõn thon dài của Ngải Mễ Lệ.

Vào thời điểm này, ngâm xướng bất cứ loại ma pháp nào thì cũng đều không kịp
nữa rồi. Bọn người Cát Nhĩ Bá Đặc đều ở trong sân, lại vừa mới phát ra một
kích hung mãnh nên vô luận là tốc độ hay đấu khí cũng không thể trong thời
gian ngắn cứu được Ngải Mễ Lệ.

Người lén bắn ra mũi tên này, về mặt giải thích và nắm vững thời cơ thì đúng
là đã đạt tới cảnh giới đăng phong tạo cực. Mũi tên có dung hợp Băng Hệ ma
pháp, tốc độ mau lẹ vượt quá tưởng tượng, hung mãnh ác độc càng khiến cho
người kinh hồn vỡ mật.

Cười khẽ một tiếng đầy vẻ tuyệt vọng, giờ khắc này Ngải Mễ Lệ đã hoàn toàn
không còn bất cứ hy vọng hay ảo tưởng gì, trong lòng còn sót lại một cái ý
niệm: “Ta…. . sẽ chết sao?”

Song, thế sự vĩnh viễn không có gì tuyệt đối! Chính vào thời khắc tất phải
chết này, một đạo hồng quang xé rách hắc ám hư không, đột nhiên xuất hiện ở
bên cạnh Ngải Mễ Lệ, không ngờ vô cùng chính xác đánh trúng vào mũi tên đoạt
mệnh này.

Chỉ nghe “Lách cách” một tiếng, mũi tên này vỡ vụn thành mảnh nhỏ, khí tức
lạnh băng tức thì không cách nào ngưng tụ được, phút chốc tản ra tứ phía.

Ngải Mễ Lệ đã quanh quẩn một vòng bên Nại Hà kiều, bỗng chốc sự vui sướng điên
cuồng như được sống lại sau kiếp nạn ngập tràn trong lòng, sau đó nàng ngưng
thần nhìn về phía trước, thấy Lục Ma Phong bay vòng vòng ngay ở trước mặt!

Trong nháy mắt, cảm giác hạnh phúc không gì so sánh nổi, như là sóng lớn cuồn
cuộn tràn ngập tâm hồn nàng, giờ khắc này tình yêu nồng nàn của Ngải Mễ Lệ đối
với Hàn Thạc quả thật là mênh mông như biển rộng bao la.

Lần sau thì các ngươi sẽ không may mắn như thế này đâu! – Vang lên tiếng kêu
nho nhỏ, trong trẻo lạnh lùng từ rất xa truyền đến. Một bóng người mảnh khảnh
nhanh chóng bay đi khỏi nóc nhà bên cạnh, giống như một con thiên nga uyển
chuyển nhảy múa trong hồ.

Mấy người Đặc Lan Khắc Tư không thể nén nổi tức giận, ai nấy đều tung mình
nhảy lên trên nóc nhà, định bắt lấy nữ thần tiễn thủ cực kỳ nguy hiểm này.

Không cần đuổi theo! - Đúng vào lúc này, từ trong phòng truyền ra tiếng quát
khẽ của Hàn Thạc.

Cửa phòng được mở ra, Hàn Thạc với vẻ mặt âm trầm xuất hiện. Cả người hắn
huyết quang rạng rỡ, toát ra một luồng sát khí nồng đậm. Hai con mắt đã chuyển
thành màu đỏ, nét mặt tà ác lãnh khốc tới cực điểm, trông tựa như địa ngục tà
thần trải qua vạn năm, phá tan gông cùm phủ xuống nhân gian!

Giờ khắc này, mấy người Ngải Mễ Lệ, Đặc Lan Khắc Tư hoàn toàn bị tướng mạo
cùng khí thế hiện thời của Hàn Thạc làm kinh hãi, tất cả đều vô tình ngừng
ngay lập tức bước chân truy đuổi, tỏ vẻ có chút xa lạ nhìn hắn.

Hàn Thạc bây giờ trên người mang theo khí tức và vẻ mặt quá mức tà ác, hoàn
toàn bất đồng so với biểu hiện ngày thường!


Đại Ma Vương - Chương #212