Người đăng:
Cửa hàng sau khi được Hàn Thạc ra tay bố trí lại, thật sự đã biến thành một
nơi cực kì hung hiểm. Nếu không được sự chỉ dẫn của hắn, bất luận người nào cố
ý muốn tiến vào đều sẽ bị ma trận công kích. Chỉ cần người đó tâm chí không đủ
kiên định, sẽ dẫn đến thần trí rối loạn mà tự tìm đến tử lộ
Cùng ngày hôm đó, cả bọn Phỉ Bích, Ngãi Mễ Lệ cùng Cát Nhĩ Bá Đặc, toàn bộ đều
đã quay trở về nghĩ ngơi. Nhìn thấy cái sân quỉ dị, ba người thấp thỏm cả đêm,
sợ trong lúc mình ngủ say sẽ gặp phải bất trắc.
Một đêm bình an vô sự trôi qua, đến giữa trưa ngày thứ hai Đặc Lan Khắc Tư sau
vài ngày rời đi đã quay trở lại.
Khi Đặc Lan Khắc Tư vừa tiến vào cốc, Cáp Lí Tư của Già La dong binh đoàn đã
thông báo cho họ đám người Hàn Thạc không thể ngờ rằng đã chuyển đến cái cửa
hàng bị nguyền rủa đó.
Đợi đến khi Đặc Lan Khắc Tư bước vào cửa hàng, phát hiện bên trong khuôn viên
đột nhiên có thêm sáu cái cột đá âm u tịch mịt. Hắn rốt cuộc không kiềm chế
được vẻ kinh ngạc, không biết nơi đây đã xảy ra chuyện gì.
Ta vừa tới thì nghe được Cáp Lí Tư kể lại, tối hôm qua nơi này xuất hiện dị
tượng, các người không gặp phải chuyện gì đó chứ? – Vừa đi vào phòng khách của
cửa hàng rồi ngồi xuống Đặc Lan Khắc Tư liền hỏi.
Hàn Thạc mỉm cười giải thích :
Quả thật là cũng gặp phải một chút chuyện nhỏ. Nhưng mà cũng không phải là Tà
Thần nguyền rủa gì gì đó, mà là do bản thân ta động tay động chân mà ra thôi,
ngươi không cần phải lo lắng chuyện gì cả. Nơi này còn có một gian phòng trống
để giành cho ngươi đó!
Quên đi, ta còn muốn ở một nơi an toàn! Mấy năm trước ta ở Nhật Diệu Cốc đã
chứng kiến qua rất nhiều chủ nhân của cửa hàng này vô duyên vô cớ đột nhiên
bạo tử thân vong. Mặc dù ngươi nói đã đem mọi nguy hiểm giải trừ đi rồi, nhưng
ta còn có chút không an tâm! - Đặc Lan Khắc Tư rõ ràng trong lòng bị ma ám,
lúc này khoát tay cười khổ nói
Tiểu tử này là ai, thật không ngờ lại dám không tin tưởng chủ nhân của ta! –
Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc bị người ta coi là một tên sắc lang biến thái, trong
lòng đúng là rất khó chịu, vừa nghe Đặc Lan Khắc Tư sợ bóng sợ gió nhịn không
được há mồm quát
Ngươi là ai? - Đặc Lan Khắc Tư sửng sốt, đột nhiên nhìn sang Cát Nhĩ Bá Đặc
hỏi.
Từ lúc tiến vào đây, Hạt Vĩ Sư mà Đặc Lan Khắc Tư vẫn cưỡi trên mình đã có
biểu hiện khác lạ. Nó vốn là một con Hạt Vĩ Sư không sợ trời không sợ đất,
nhưng đối với Cát Nhĩ Bá Đặc lại có có chút e dè, cố gắng tránh xa tiểu hắc
long.
Hạt Vĩ Sư là ma thú có linh trí. Đối diện với một siêu cấp ma thú như Hắc long
tự nhiên có thể cảm ứng được một cỗ khí tức cường đại. Cho dù Cáp Nhĩ Bá Đặc
có hoá thành hình người, Hạt Vĩ Sư vẫn như trước không dám dễ dàng lại gần Cáp
Nhĩ Bá Đặc, đây là một loại sợ hãi do sự chênh lệch về cấp độ.
Là chủ nhân của Hạt Vĩ Sư, Đặc Lan Khắc Tư dĩ nhiên đã cùng với sớm tối ở
chung với nó mấy năm rồi, đối với tính nết của nó cũng hiểu rất rõ. Bởi vậy
thấy biểu hiện khác thường của Hạt Vĩ Sư, ngay từ đầu hắn đã chú ý tới Cát Nhĩ
Bá Đặc, bây giờ rốt cuộc cũng nhịn không được phải dò hỏi.
Ta thuộc về bộ tộc Hắc long vĩ đại, là vương giả kiệt xuất nhất trong tương
lai của bộ tộc, Cát Nhĩ Bá Đặc! - Cát Nhĩ Bá Đặc ưỡn ngực, vẻ mặt cao ngạo,
giọng như chuông ngân quát lớn.
Cũng giống như Hạt Vĩ Sư của ngươi. Hắn là ma sủng của ta, một tên tiểu hắc
long dâm tiện háo sắc! - Hàn Thạc phì cười, liếc mắt nhìn Cát Nhĩ Bá Đặc một
cái rồi hướng Đặc Lan Khắc Tư giải thích
Vừa nghe thấy Cát Nhĩ Bá Đặc không ngờ rằng lại là một con hắc long, Đặc Lan
Khắc Tư lộ vẻ khiếp sợ, sau đó nhịn không được cảm khái một câu:
Thật sự là của ngươi ư, ta tưởng rằng thuần phục được một con Hạt Vĩ Sư đã là
một chuyện cực kì đáng tự hào. Không thể ngờ ngươi lại có thể có một con Hắc
Long, xem ra ngươi quả nhiên so với ta mạnh hơn một chút!
Đừng để ý đến chuyện của ta! Chỉ là nhân tiện có được nhờ một lần may mắn, tên
Hắc long này tự mình mặt dày muốn quấn lấy ta thôi! - Hàn Thạc nhún vai, rất
khiêm nhường nói, sau đó dừng lại một chút, rồi đổi giọng, hỏi Đặc Lan Khắc Tư
:
Được rồi! Ngươi lúc trước rời cốc có gặp phải nguy hiểm gì không, mọi chuyện
là thế nào vậy?
Thấy Hàn Thạc nói đến chuyện chính sự, khuôn mặt Đặc Lan Khắc Tư nghiêm lại,
trầm giọng nói:
Yên tâm đi, địa hình của Nhật Diệu Cốc ta còn nắm vững hơn so với Lao Lôi Tháp
và Phật La Lí Đạt. Người bình thường muốn trong phạm vi Nhật Diệu cốc đả
thương ta, về căn bản sẽ không phải dễ dàng đâu.
Ta đi gặp lại một số bằng hữu ngày xưa, đối với việc thành lập dong binh đoàn,
bọn họ tỏ ra cực kì hứng thú. Ta đã bố trí người đi tới dong binh hành hội để
xin bản hiệu Hồn Diệt rồi! Có lẽ sẽ không bao lâu nữa chúng ta có thể chính
thức có được bản hiệu của mình!
Gật gật đầu, Hàn Thạc nói:
Vậy thì tốt lắm, bây giờ nơi này sẽ là căn cứ của chúng ta. Với năng lực của
Phật La Lí Đạt nhất định sẽ tra ra được vị trí hiện nay. Chúng ta cũng không
nên gấp gáp, chỉ cần chờ hắn tới công kích chúng ta là ổn!
Có ma trận bảo vệ, Hàn Thạc vừa hay muốn đem người của Phật La Lí Đạt là đối
tượng để tập luyện. Xem thử cái ma trận này có thần kỳ như lời mà trí nhớ của
Sở Thương Lan ghi lại không.
Có điều ngoài ý muốn, đã hai ngày trôi qua, bất luận là người của Phật La Lí
Đạt hay là Ai Đức Ôn đều không hề tới làm phiền hắn. Nhóm người Hàn Thạc, hai
ngày nay đều chờ ở nơi này. Chỉ có lúc ban ngày là còn có chút thời gian bận
rộn dạo chơi trên đường.
Tài liệu luyện chế Mộc Giáp Thi, rốt cuộc toàn bộ đã thu gom đầy đủ. Phỉ Bích
đã lợi dụng thời gian mấy ngày nay, cùng mấy gã thương nhân bàn chút sinh ý,
đem hai phần ba số châu báu thuỷ tinh mà Hàn Thạc giao cho để đổi ra được hơn
bốn vạn kim tệ. Bốn vạn kim tệ này được Hàn Thạc tuyệt đối tín nhiệm giao phó
vào tay Đặc Lan Khắc Tư, tuỳ ý hắn khéo léo lợi dụng bốn vạn kim tệ này kiến
lập Hồn Diệt dong binh đoàn.
Ở căn phòng bên trong của cửa hàng, Hàn Thạc yên lặng tu luyện ma công ma
pháp. Trong khoảng thời gian hai ngày, một bước cũng không rời cửa hàng.
Sau khi một trận chú ngữ trầm thấp vang lên, ánh mặt trời đang chiếu rọi xuống
sân đột nhiên bị đám mây màu xanh đen che khuất. Cả khuôn viên chỉ trong nháy
mắt đã chìm vào trong hắc ám.
Đám mây màu xanh đen tà dị này đã thay thế toàn bộ ánh sáng chói chang của mặt
thời nhanh chóng lan tràn bao phủ. Chỉ trong chốc lát đã che kín cả khu nội
viên, những oan linh bị phong ấn ở bên trong các cột đá, cảm ứng được khí tức
mĩ diệu này, tựa hồ đều muốn rục rịch vọng động
Ma pháp Vong Linh Thiên Mạc này, có thể tạo thành tử khí lan tràn, hắc ám sinh
vật nằm trong phạm vi bao phủ của Vong Linh Thiên Mạc có thể được đề thăng lực
công kích lên rất lớn. Ngược lại, địch nhân một khi bị rơi vào bên trong phạm
vi của Vong Linh Thiên Mạc, lực chiến đấu sẽ bị ma pháp này ảnh hưởng làm suy
yếu đi.
Đến lúc này, Hàn Thạc đối với một số ma pháp chú ngữ cao cấp chẳng những toàn
bộ đều đã nắm vững mà còn có thể vận dụng thành thạo. Với thực lực của hắn lúc
này, nếu quay trở về Ma võ học viện Ba Bỉ Luân, Hàn Thạc tự tin có thể nhẹ
nhàng thông qua việc tiến cấp trở thành cao cấp ma pháp sư
Dựa theo ước định cùng Phạm Ny, chỉ cần Hàn Thạc tiến vào cấp bậc cao cấp ma
pháp sư, có thể đủ điều kiện để cùng nàng kết giao. Vừa nghĩ đến việc có thể
lấy được trái tim của Phạm Ny, Hàn Thạc đã cảm thấy vô cùng phấn khích. Mặc dù
hắn bây giờ đã có được trái tim của cả hai mỹ nữ là Ngãi Mễ Lệ cùng Phỉ Bích,
nhưng mà cảm tình đối với Phạm Ny, thì cả hai nàng cũng đều không thể thay thế
được. Điều này chỉ có thể nói là tình đầu khó phai mà thôi.
Việc tu luyện ma công, Hàn Thạc cũng chưa bao giờ dám ngừng nghỉ. Chỉ có điều
đến giai đoạn ma anh này, phải từng chút từng chút bổ sung lực lượng linh hồn
để dần dần cường đại lên, chỉ có thể từng bước khắc khổ tu luyện. Cũng không
thể nào trong một khoảng thời gian ngắn có thể tìm cách đột phá. Cho nên Hàn
Thạc vẫn đang chờ đợi một cơ hội, tìm được một ít linh hồn của vài tên cường
giả để bồi bổ nuôi dưỡng ma anh của bản thân.
Vào lúc hoàng hôn hôm nay, đang trong lúc nhắm mắt tu luyện ma công, Hàn Thạc
đột nhiên cảm ứng được Tiểu Khô Lâu đang kêu gọi. Thậm chí hắn còn cảm giác
được một loại cảm giác lo lắng từ vị diện xa xôi truyền đến. Chính xác là Tiểu
Khô Lâu đang kêu gọi không thôi, đang hoảng loạn, giãy dụa tìm cách chạy trốn
nguy hiểm.
Từng có một lần kinh nghiệm, Hàn Thạc lập tức biết lúc này đây Tiểu Khô Lâu,
nhất định đã gặp nguy hiểm. Không cần suy nghĩ nhiều, Hàn Thạc dựa vào sư liên
lạc giữa hai người, lập tức ngâm xướng chú ngữ, cố gắng đem Tiểu Khô Lâu từ vị
diện xa xôi, gọi về trước mặt mình.
Sau khi hoàn thành xong ma pháp chú ngữ, khoảng không trước mặt hắn đột nhiên
như thể bị một ngọn đao sắc nhọn đâm phá. Một thân bạch cốt thanh khiết, bảy
thanh cốt thứ đang kích động, giống như thiểm điện xé rách không khí lao tới.
Nó không đến một mình, bên trong không gian bị xé rách đột nhiên xuất hiện một
cột ánh sáng chói loà cao tầm năm sáu thước. Đó là thân ảnh của một kỵ sĩ cầm
trong tay hai thanh trường kiếm bản to rất lớn. Một cổ hủ thi khí khổng lồ, từ
mặt ngoài của cái bóng to lớn này truyền đến một luồng khí tức tử vong bài sơn
đảo hải, khiến cho tâm thần của người khác phải kinh hãi.
Hắc ám sinh vật ở trong dị giới này, chịu sự thúc ước của không gian pháp tắc,
vẻn vẹn chỉ có thể lộ ra một cái bóng thật lớn. Sau khi để cho Tiểu Khô Lâu
bình tĩnh đứng ở trước mặt Hàn Thạc, không gian bị xé rách chợt khôi phục lại
như lúc đầu, cỗ khí tức khổng lồ kia cũng biến mất vô ảnh vô tung.
Tiểu Khô Lâu bình tĩnh đến không ngờ. Tay trái đang cầm cốt đao, tay phải cầm
lấy cái bịt mắt kia giật ra. Con mắt trái sau khi mất đi cái bịt mắt chính là
Tử ma nhãn được Tiểu Khô Lâu lấy ra từ bên trong pho tượng Đạt Đạt Lạp Ác Ma,
hào quang màu tím lóng loáng không ngừng ba động, khiến Hàn Thạc nhìn đến đờ
đẫn.
Đột nhiên, một luồng lực lượng khổng lồ thình lình từ Tử ma nhãn trong hốc mắt
bên trái của Tiểu Khô Lâu bộc phát. Luồng lực lượng này chỉ trong nháy mắt
trào ra ngoài, lấy Tử ma nhãn làm trung tâm, cố gắng xâm nhập vào thân thể của
Tiểu Khô Lâu và Hàn Thạc, định chiếm cứ quyền khống chế thân thể của cả hai.
Tình huống này tương tự như lần ở bên trong Thánh địa của Sâm Lâm Cự Ma. Luồng
lực lượng đến từ Tử ma nhãn này, hung hăng muốn tàn phá tất cả. Sau khi mở cái
bịt mắt ra sẽ đột nhiên phát tác, dường như đây thực sự là một bộ phận thần
thức mà Đạt Đạt Lạp Ác Ma đã lưu lại thật sự lưu lại ở bên trong ma vật này.
Đeo cái bịt mắt vào, mau lên!!- Hàn Thạc cả người không ngừng run rẫy, cảm
giác đau đớn đến muốn nứt ra. Tựa như bị mấy thanh đao sắt nhọn xuyên thủng
vậy, trong đầu dao động kịch liệt, thình lình quát lớn..
Tiểu Khô Lâu cũng tương tự, té ngửa ra mặt đất không ngừng lăn lộn. Sau khi
nhận được mệnh lệnh của Hàn Thạc, cánh tay giơ xương run lẩy bẩy rốt cục cũng
đem cái bịt mắt đeo vào.
Thật thần kỳ!!! Luồng lực lượng xâm nhập vào thân thể hai người sau khi đeo
cái bịt mắt vào lập tức biến mất vô ảnh vô tung.
Nhưng là khi Hàn Thạc vừa thở dài một hơi xong, vừa lúc nhìn sang Tiểu Khô
Lâu, lại thấy con mắt trái của nó bắn ra tử quang. Cái bịt mắt vẫn được hắn
dùng để che đậy Tử ma nhãn, thật không thể ngờ rằng lại bị liệt hoả đốt cháy
thành những đốm lân tinh. Trong chốc lát đã hoá thành cho bụi tiêu thất.