Cảm Ngộ Kỳ Diệu


Người đăng:

Thoát được sự quấy nhiễu của Phật La Lí Đạt, hai người thoải mái thưởng thức
các món ăn ngon tuyệt của mấy ải nhân đến no căng. Ăn uống xong xuôi, Hàn Thạc
và Phỉ Bích lại tiếp tục hành trình đến các cửa hiệu lớn nhỏ. Sau cùng, Phỉ
Bích đi tách ra, tới tìm người của Già La dong binh đoàn để mua cửa hiệu chỗ
có Thuỷ tuyệt chi địa.

Còn lại Hàn Thạc một mình đi về phía cửa hàng chỗ Ngải Mễ Lệ, định tìm nàng dò
xét gốc gác của Phật La Lí Đạt.

Đi đến nơi, vẫn thấy là lão nhân lúc trước canh chừng ngoài cửa. Trong cửa
hàng có bày bán một số trang phục kỵ sĩ loại hộ giáp của đế quốc Lan Tư Lạc
Đặc. Lúc này trời chưa tối, nên vẫn có mấy người ăn mặc như kỵ sĩ đang lựa mua
trang phục bên trong.

Lão vừa thấy Hàn Thạc đến liền cười nhẹ chào hắn rồi chỉ chỉ ra đình viện phía
sau. Hàn Thạc hiểu ý, giả bộ đến lựa trang phục kỵ sĩ, sau đó nhân lúc không
ai để ý đi đến cánh cửa thông đến hậu viện, thân hình nhoáng cái đã tiến vào
trong.

Chàng làm sao lại chọc đến Phật La Lí Đạt thế? - Ngay lúc Hàn Thạc vẻ mặt âm
hàn hỏi Ngải Mễ Lệ tin tức của Phật La Lí Đạt, nàng lập tức lộ rõ vẻ kinh hãi,
ngạc nhiên hỏi thất thanh, giọng lạc hẳn đi.

Trừ một số tin tức mọi người đều biết, ta không có tư liệu khác về gã. Ta biết
Ám Mạc nhất định sẽ có tư liệu về gã mà không muốn người khác biết! - Hàn Thạc
không muốn nói nhiều đi ngay vào chính sự.

Ngải Mễ Lệ vẫn cau mày, đôi mắt nhìn chăm chú hỏi gặng:

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Hàn Thạc bất đắc dĩ đành giải thích qua loa việc phát sinh hôm qua với Ngải Mễ
Lệ một hồi, nghe xong nàng tức giận nói:

Sớm đã nghe nói Phật La Lí Đạt cuồng vọng tự đại, không nghĩ tới gã lại thực
ngông cuồng như vậy. Tới nay chưởng quản hết thảy Nhật Diệu cốc lại không phải
là Hồng Liêm dong binh đoàn bọn chúng, thế mà không ngờ gã lại dám hung hăng
càn quấy như thế!

Thấy Ngải Mễ Lệ phẫn nộ theo mình, tâm tình vốn hơi bực dọc của Hàn Thạc bỗng
nhiên chuyển biến tốt một chút, giọng điệu trở nên nhu hòa hỏi lại:

Gã Phật La Lí Đạt này rốt cuộc là có lai lịch gì?

Nhiệm vụ cứ điểm của Ám Mạc trong Nhật Diệu cốc chủ yếu là thu thập tài liệu
nơi đây. Gã Phật La Lí Đạt này không phải là người đế quốc Lan Tư Lạc Đặc
chúng ta, cũng không phải là người đế quốc Tạp Tây. Hắn đến từ một nước chư
hầu của đế quốc chúng ta, gia gia hắn chính là Đại ma đạo sư Phất Cách Sâm có
thân phận rất cao trong Quang Minh giáo hội, nghe nói rất có hy vọng trở thành
Thánh ma đạo sư.

Phật La Lí Đạt lớn lên trong Quang Minh giáo hội, được gia gia gã đích thân
chỉ dạy ma pháp. Ngoại trừ Quang hệ ma pháp, gã còn kiêm tu Lôi Điện hệ ma
pháp. Đây là bí mật mà người bình thường không biết được. Bởi vì được gia gia
gã chân truyền, lại thêm thiên phú gã bất phàm nên tuổi còn trẻ mà ba năm
trước đã trở thành ma đạo sư. Ám Mạc đã từng chú ý đặc biệt tới gã, cho rằng
trong tương lai gã sẽ là một trong những siêu cấp cao thủ trên đại lục.

Chỉ có điều Phật La Lí Đạt cũng không gia nhập Quang Minh giáo hội. Mấy năm
trước đột nhiên rời Quang Minh giáo hội tới Nhật Diệu cốc, sau đó gia nhập
Hồng Liêm dong binh đoàn. Bởi vì thực lực gã cao cường, trong thời gian cực
ngắn đã lấy được tín nhiệm của đoàn trưởng Kiệt Sâm. Kiệt Sâm thậm chí giao
phó nữ nhi duy nhất cho gã. Trong một chiến dịch đối phó cường đạo, lão khinh
suất chết trận, nữ nhi của lão cũng biến mất. Nghe nói việc này dường như có
chút quan hệ với Phật La Lí Đạt.

Thế nhưng không có bất cứ người nào có chứng cứ chứng minh được việc này, sau
cái chết của Kiệt Sâm, Phật La Lí Đạt hợp lẽ lên nắm Hồng Liêm dong binh đoàn.
Đáng tiếc là bởi vì một bộ phận người hoài nghi chuyện này có quan hệ với Phật
La Lí Đạt nên một số nhân vật cốt cán vì tức giận đã rút lui khỏi Hồng Liêm
dong binh đoàn, cũng rời khỏi Nhật Diệu cốc. Điều này mới khiến cho Già La
dong binh đoàn trở nên chiếm ưu thế.

Nhưng mấy năm nay Hồng Liêm dong binh đoàn trong tay Phật La Lí Đạt phát triển
đích xác không tệ. Nguyên khí vốn tổn thương cũng dần dần khôi phục, ngày hôm
nay đã thành đối thủ lớn nhất của Già La dong binh đoàn. Hoặc giả lần này Hồng
Liêm dong binh đoàn trong tay Phật La Lí Đạt thực sự có thể nắm được quyền
trọng chưởng Nhật Diệu cốc! - Cau cau mày suy nghĩ chốc lát, Ngải Mễ Lệ rủ rỉ
nói ra những tư liệu về Phật La Lí Đạt.

Nghe Ngải Mễ Lệ nói hết xong, Hàn Thạc trầm giọng nói:

Quả nhiên xứng đáng là kình địch. Người này tâm tư âm độc, không ngờ ngay cả
ân nhân cũng dám hạ thủ bất lưu tình. Kiểu làm này hoàn toàn không giống với
tông chỉ của Quang Minh giáo hội, xem chừng ta nhất định phải cẩn thận.

Chàng đấy! Nhật Diệu cốc bất đồng với những địa phương khác, căn bản không
chịu ràng buộc của bất cứ quốc gia nào. Tại nơi này thế lực ai lớn thì người
đó làm chủ. Thiếp biết thực lực của chàng không nhất định kém Phật La Lí Đạt
nhưng trong tay gã còn có cả một Hồng Liêm dong binh đoàn. Song quyền nan địch
tứ thủ, chỉ cần ở trong Nhật Diệu cốc, có Già La dong binh đoàn kiềm chế,
thiếp nghĩ gã sẽ không dám động thủ. Nhưng chàng tốt nhất đừng nên tuỳ tiện ra
ngoài, để tránh cho gã có cơ hội hạ thủ! - Ngải Mễ Lệ hiển nhiên rất cố kỵ
Phật La Lí Đạt, ra sức nhắc nhở Hàn Thạc.

Yên tâm đi. Ta rõ rồi!

Biểu tình Hàn Thạc đã hoàn toàn bình tĩnh trở lại, trầm giọng trả lời, ngừng
một chút, nói với Ngải Mễ Lệ:

Đúng rồi, đã lâu như vậy, sao Y Liên vẫn chưa áp giải Bối Lâm Đạt tới nhỉ.
Trên người Bối Lâm Đạt ta đã lưu lại một giọt bổn mệnh tinh huyết, nàng ta căn
bản khó có thể làm loạn. Trên đường sẽ không phải phát sinh thêm rắc rối gì
chứ?

Hàn Thạc nói như vậy, Ngải Mễ Lệ cười khổ lắc lắc đầu, trả lời:

Thiếp cũng đang lo lắng đây, chiếu theo lý mà nói, Y Liên hẳn là phải tới Nhật
Diệu cốc rồi, chẳng lẽ thực đã xuất hiện bất trắc nào đó?

Được rồi, có lẽ ta sẽ phải đi một chuyến, tìm kiếm trên con đường lúc trước
một chút xem thế nào. - Nghĩ một lát, Hàn Thạc nói.

Không được, chàng đã đắc tội với Phật La Lí Đạt, tạm thời tốt nhất không nên
rời khỏi Nhật Diệu cốc. Tại địa phương này, thế lực của gã rất lớn. Nếu như gã
biết chàng rời Nhật Diệu cốc, nhất định sẽ không buông tha cho chàng. - Thần
sắc Ngải Mễ Lệ hoảng hốt, ngăn cản Hàn Thạc.

Sẽ không có việc gì đâu. Năng lực cảm ứng của ta nàng không phải không biết,
chỉ cần vừa phát hiện thấy nguy hiểm, ta sẽ lập tức rời đi. Ngoài ra trên
người Bối Lâm Đạt đã bị ta hạ một giọt bổn mệnh tinh huyết, chỉ có ta mới có
thể trong một cự ly ngắn cảm ứng được phương vị của nàng ta, vì kết quả hoàn
mỹ của nhiệm vụ lần này, ta nhất thiết phải đi một chuyến! - Hàn Thạc cười,
căn bản không để sự uy hiếp của Phật La Lí Đạt trong lòng, vô cùng thoải mái
nói.

Nếu chàng kiên trì như vậy, vậy thiếp đi cùng chàng một đoạn đường nhé! - Ngải
Mễ Lệ thấy không thuyết phục được Hàn Thạc, thần sắc kiên định nói với hắn.

Lắc lắc đầu, Hàn Thạc cự tuyệt đề nghị của Ngải Mễ Lệ, xoay người hướng ra
phía ngoài, quay lưng về phía nàng trầm giọng nói:

Ngải Mễ Lệ, nàng nên tin tưởng ta! Đừng xem ta như trẻ con để rồi việc gì cũng
lo liệu. Đây không phải là cuộc sống mà ta muốn. Nếu nói Phật La Lí Đạt thực
muốn động thủ, trái lại ta sẽ rất kỳ vọng.

Ngải Mễ Lệ vốn đã định xuất phát, nhưng nghe Hàn Thạc nói như thế, cuối cùng
bùi ngùi thở dài một tiếng, nói:

Thôi được, nhưng chàng nhất định phải cẩn thận một chút, sinh tử của Y Liên và
Bối Lâm Đạt đối với thiếp mà nói căn bản không quan trọng bằng chàng, chàng
phải nhớ nhất định phải bảo vệ mình trước tiên cho tốt.

Nhất định rồi! - Hàn Thạc nói.

Từ cửa hàng đi ra, sắc trời đã dần tối. Lúc này những cửa hàng lớn nhỏ trên
con đường trong Nhật Diệu cốc đã đóng cửa, thay thế vào đó là những chỗ kinh
doanh chơi bời đủ các màu sắc chói mắt.

Từ mấy chỗ ăn chơi, vang ra đủ loại tiếng thét gào thô tục dâm ô, Hàn Thạc xem
như không nghe thấy, sải bước hướng về phía hàng rào sắt lúc vào cốc. Muốn vào
cốc phải có một số thủ tục mới được, nhưng rời khỏi cũng không cần gì. Lúc hắn
rời đi cũng không có ai hỏi gì, chỉ có điều kỵ sĩ Già La dong binh đoàn lần
trước hơi ngạc nhiên dò xét hắn một chút, tựa hồ bên người hắn có hai mỹ nữ vì
sao không rời đi cùng hắn.

Sau khi ra khỏi Nhật Diệu cốc, cảm giác linh mẫn của Hàn Thạc nhận thấy được
có người trong bóng tối ngầm theo dõi hắn, thế nhưng cũng không quá để ý.
Không phải nghĩ nhiều, người ngầm theo dõi mình, không phải là Hồng Liêm dong
binh đoàn thì là Già La dong binh đoàn. Đối với hắn mà nói, muốn đánh ngã bọn
chúng tịnh không khó, điều này thì hắn có thừa tín tâm.

Vừa rời khỏi sơn cốc, Hàn Thạc vốn đang đi chậm đột nhiên bước nhanh, tốc độ
đột nhiên gia tăng mấy lần. Dưới sắc trời u ám, thân hình hắn mau lẹ giống như
sao băng bất ngờ rạch ngang bầu trời, trong khoảnh khắc mấy lần hô hấp đã vượt
khoảng cách mấy trăm mét, bỏ lại đám người theo dõi rất xa.

Đến khi cảm giác bị theo dõi biến mất, hắn đang lướt đi rất nhanh đột nhiên
đằng không phóng lên, phi lên dán mình vào một cái cây um tùm màu bạc, thẳng
đường phóng tới Ngoã Luân thành.

Đang trên đường phi hành, hắn khởi động tâm niệm, lực lượng quỷ dị của Ma Anh
huyền bí liền vận chuyển. Một lực lượng thần bí thông qua Ma Anh khuếch tán
ra, giống như sóng gợn trong nước, hướng về nơi cực xa bao trùm tới. Ma Anh
cùng bổn mệnh tinh huyết có sự liên hệ huyền bí, trong cực ly khoảng một nghìn
mét, chỉ cần bổn mệnh tinh huyết xuất hiện, hắn lập tức có thể cảm ứng được.

Sau khi Hàn Thạc bình tức ngưng thần lợi dụng Ma Anh cảm ứng bổn mệnh tinh
huyết thì một sự thể ngộ kỳ dị hốt nhiên nhảy vào nội tâm. Từng sinh mệnh khí
tức hoặc lớn hoặc nhỏ bỗng nhiên bị hắn cảm ứng được. Khi nội tâm hắn chấn
động, loại thể ngộ này thình lình lại biến mất.

Vô cùng kinh hãi, Hàn Thạc lại bình tức ngưng thần lần nữa, cẩn thận thể ngộ
thì cảm giác vừa rồi bỗng nhiên dũng mãnh chui vào trái tim. Sau đó hắn phát
hiện từng sinh mệnh khí tức kia chính là khí tức của một số côn trùng thú nhỏ
đang lâm vào trạng thái ngủ đông, mặc dù có loại mơ hồ khi ẩn khi hiện, nhưng
Hàn Thạc vì phát hiện này mà chấn động.

Liền ngay tại lúc này, Ma Anh đột nhiên hơi đập mạnh. Sau một khắc, Hàn Thạc
liền cảm thấy được phương vị của bổn mệnh tinh huyết. Hắn vui mừng khôn xiết,
tốc độ ngự không phi hành gia tăng gấp bội, nhanh chóng nhằm hướng bổn mệnh
tinh huyết tồn tại phi tới.

Tới nơi, hắn nhìn quanh nhưng chỉ nhìn thấy Y Liên thân đầy vết máu nằm ngã
dưới một cây đại thụ, cổ nàng cong không tự nhiên, giống như bị người ta bẻ
gãy. Thân thể như bị trúng Phong nhận ma pháp. Từng đạo vết thương nhìn thấy
cả xương rạch nát cả y phục, huyết dịch hoà vào với tuyết đọng thành máu
loãng, xem chừng vừa chết không lâu.

Bỗng chốc, Hàn Thạc cảm thấy một nguy cơ đang ập tới vô cùng mãnh liệt. Hắn
thất kinh, tức thì lùi vọt lại định rời xa thi thể Y Liên.


Đại Ma Vương - Chương #199