Tự Thu Xếp Ổn Thoả


Người đăng:

Cánh cửa chính đã bị Phật La Lí Đạt phá vỡ, căn phòng coi như không ở được
nữa. Hàn Thạc và Phỉ Bích đành đổi sang nơi ở mới, đồng thời bồi thường hai
mươi kim tệ cho cửa phòng bị hỏng. Lần này Phỉ Bích nhất định đòi ở riêng, Hàn
Thạc cũng hết cơ hội thâu hương trộm ngọc. Sau khi nàng về phòng mình nghỉ
ngơi, Hàn Thạc cũng không nhàn rỗi tìm ngay đến chiếc tủ của phòng hắn.

Vẫn như mọi lần, hắn lại bố trí Truyền Tống trận ở trong tủ. Xong xuôi đâu vào
đấy rồi, Hàn Thạc điều chỉnh tinh thần lực, phóng ra ma pháp Hắc Ám Mê Vụ bên
trong tủ, sau đó mới tiến vào trong Truyền Tống trận.

Tử Vong Mộ Địa vắng lặng, trước sau an tĩnh không một tiếng động. Khi Hàn Thạc
đi vào, thấy Cát Nhĩ Bá Đặc hiển lộ bản thể khổng lồ đang ngủ say trên đống
bạch cốt trắng phau, không hề hay biết hắn tới.

Cũng khó trách hắn như thế, trải qua hai ngày bôn ba, Cát Nhĩ Bá Đặc đảm đương
trọng trách chuyên chở, thân thể lại bị thương mấy lần, hẳn là rất mệt mỏi.
Hàn Thạc biết vậy nên cũng không đánh thức hắn, tự mình đi tới chỗ luyện chế
Thổ Giáp thi và Âm Ma.

Đến nơi, đầu tiên Hàn Thạc truyền Ma Nguyên lực vào trong Âm Ma quật, phát
hiện cho đến giờ trong đó chỉ còn chín Oán Linh, đang tranh đấu lẫn nhau tối
trời tối đất. Thấy quanh cảnh này, hắn biết chắc ngày thu hoạch Âm Ma đã tới
gần.

Còn Thổ Giáp thi trong Thổ tuyệt chi địa để lộ ra một luồng sinh mệnh khí tức
khổng lồ. Thổ chi nguyên khí cuộn vòng quanh Tử Vong Mộ Địa càng ngày càng
loãng, từng luồng khí tức màu xám bao phủ trung tâm Thổ tuyệt chi địa, giống
như bị một bàn tay to lớn nắm chặt lấy, rồi chậm rãi cưỡng bức tiến vào bên
trong.

Hàn Thạc đứng một lúc, cảm giác được một sự liên hệ huyền diệu từ trung tâm
Thổ tuyệt chi địa truyền lại. Hắn ngạc nhiên nhảy vọt lên, trong lòng bỗng
dâng lên sự vui sướng. Sau khi tự mình cẩn thận tìm hiểu, hắn phát hiện sự vui
sướng đó xuất phát từ Thổ Giáp thi được chôn sâu dưới đất.

Xem ra việc Hàn Thạc tới làm Thổ Giáp thi ở dưới đất cảm thấy vui vẻ. Trải qua
hấp thu thổ chi nguyên khí một thời gian dài như thế trong Thổ tuyệt chi địa,
thêm nữa được Hàn Thạc hao phí rất nhiều tài liệu trân quý nuôi dưỡng, hiện
tại Thổ Giáp thi đã không còn là cương thi chiến sĩ tầm thường, nó đã sở hữu
cảm giác bản năng nguyên sơ nhất.

Cho tới giờ, Thổ tuyệt, Mộc tuyệt, Thủy tuyệt tam địa, Hàn Thạc đều đã tìm
được. Hơn nữa, nhờ vào năng lực của thương hội Bố Tư Đặc, hắn đã thu mua đủ
tài liệu có thể luyện chế toàn bộ Thổ Giáp thi, Mộc Giáp thi, Thuỷ Giáp thi.
Chỉ cần ba loại cương thi thành hình, thực lực bản thân hắn sẽ được đề cao rất
lớn.

Nếu như có thể tìm được cả Kim tuyệt, Hỏa tuyệt chi địa thì coi như đã tụ họp
được cả ngũ hành thi, Hàn Thạc giống như sẽ có được ma trận khủng bố. Đến lúc
đó trên thế giới này, hắn sẽ càng có cơ hội nói chuyện quyền lợi của bản thân
với thiên hạ.

Thấy tất cả mọi việc ở đây bình thường, Hàn Thạc cũng không đánh thức Cát Nhĩ
Bá Đặc, lại vô thanh vô tức quay lại lữ quán trong Nhật Diệu cốc. Ra khỏi
Truyền Tống trận, hắn bước lên giường, ngồi khoanh chân nhắm mắt lại, từ từ
chìm vào minh tưởng chi cảnh, toàn thân không buông lỏng chút nào, tự đề cao
tinh thần lực bản thân.

Ngày thứ hai, từ sáng sớm Phỉ Bích đã sang tìm hắn. Nàng hôm nay trang điểm
rất cẩn thận, mái tóc dài vốn thẳng được vấn lên cao, mặc một chiếc váy dài
màu xanh da trời càng làm tôn lên khí chất u nhã.

Đi vào phòng, Phỉ Bích rất tự nhiên đi tới khoác khuỷu tay Hàn Thạc kéo hắn đi
ra ngoài vừa nói:

Đi thôi, hôm nay chúng ta tiếp tục đi thăm thú Nhật Diệu cốc, tranh thủ thu
thập số tài liệu chàng cần!

Hàn Thạc vui mừng hưởng ứng ngay. Tài liệu thu thập được vốn chỉ đủ luyện chế
Mộc Giáp thi, nhưng bởi vì hiện tại phát hiện ra Thủy tuyệt chi địa nên hắn
lại bắt đầu chuẩn bị tài liệu cần thiết để sớm luyện chế Thuỷ Giáp thi. Nhật
Diệu cốc là vùng biên giới của ba nước, thương nhân lui tới nườm nượp, các
loại hàng hoá kỳ quái đều có thể tìm thấy tại nơi đây. Khi Hàn Thạc cùng Phỉ
Bích kiên nhẫn tìm kiếm, quả nhiên phát hiện không ít tài liệu cần thiết.

Lục lọi, trả giá từ hết cửa hàng này sang cửa hàng khác, cả hai cũng không chú
ý mặt trời đã lên đến chính ngọ. Ánh dương quang lúc này chiếu thẳng xuống,
rọi sáng cả Nhật Diệu cốc, khiến cho nó chìm đắm trong không khí ấm áp, làm
cho mọi người người rất thoải mái dễ chịu. Từ một cửa hàng bước ra, Phỉ Bích
đưa ngọc thủ xoa lên bụng, duyên dáng cười với Hàn Thạc:

Đói bụng rồi, tìm một chỗ ăn chút gì đó đi.

Nàng quen thuộc nơi này, chỗ nào có món ăn ngon, nàng dẫn ta tới là được! -
Hàn Thạc mỉm cười trả lời.

Theo truyền thuyết, ma công tu luyện đến giai đoạn nhất định, tu ma giả có thể
không ăn không uống, chỉ bằng vào năng lượng trong cơ thể là có thể duy trì
tuổi thọ trăm năm, căn bản không cần dùng ngũ cốc hoa màu nuôi dưỡng thân thể.
Chỉ có điều trước mắt Hàn Thạc còn chưa đạt đến bước này, thức ăn đối với hắn
mà nói, ngoại trừ bổ sung năng lượng cho cơ thể thì thức ăn ngon vẫn là một
kiểu hưởng thụ.

Phỉ Bích đi trước dẫn đường, hai người vừa bước vào một cửa hiệu không lớn thì
có mấy ải nhân thân chỉ cao một mét bước ra, ân cần đón tiếp họ vào chỗ ngồi.

Cửa hiệu này diện tích quả thật cũng không rộng rãi, bố trí bên trong cũng
không xa hoa, chỉ có một số ghế dựa thô sơ, nhưng người đã ngồi kín hết chỗ.
Một số thương nhân mặc áo khoác vẻ ngoài hoa mỹ, tay đeo toản thạch giới chỉ
loé sáng, dáng vẻ uể oải chen chúc nhau trên cái bàn không lấy gì làm rộng
rãi, không để ý hình tượng, phồng mồm trợn má lên ăn.

Hai người ngồi xuống một chỗ yên tĩnh bên cạnh cửa sổ. Phỉ Bích cũng không hỏi
ý kiến Hàn Thạc, căn dặn luôn một tiểu ải nhân bên cạnh:

Đưa thức ăn ngon nhất của hiệu lên!

Tiểu ải nhân khẽ mỉm cười, khom người nhã nhặn lễ phép, sau đó nhanh chóng rời
đi, hẳn là đang rất bận rộn.

Ải nhân là một chủng tộc thực sự kỳ quái. Một số sở trường về rèn đồ sắt. Một
số giỏi về nấu rượu, cũng có một số yêu thích xào nấu đồ ăn. Khi bọn họ nhiệt
tâm kết thành một nhóm, bọn họ có thể tạo ra một số kiệt tác khiến người ta
không thể tưởng tượng nổi.

Ải nhân của cửa hiệu này đến từ một dãy núi hẻo lánh của Tạp Tây đế quốc. Niềm
vui trong sinh hoạt của bọn họ là nấu nướng các loại thức ăn ngon. Thông qua
thủ pháp chế biến thực vật của bọn họ, thức ăn ngon mà đơn giản khiến người
khác khó quên. - Phỉ Bích cười chúm chím giải thích cho Hàn Thạc.

Hàn Thạc đến từ một thế giới khác, đã được hưởng thụ nền văn hoá mỹ thực Trung
Quốc. Khi đến thế giới này nếm qua một số món ăn, hắn cảm thấy chúng so với
văn hoá mỹ thực Trung Quốc bác đại tinh thâm kém hơn không phải là ít.

Thành thật mà nói, Hàn Thạc vẫn thực không tin thức ăn nơi đây lại ngon, tinh
xảo so với trong khách sạn lớn trước kia. Cho nên hắn cũng không có hy vọng gì
quá lớn, chỉ mỉm cười đáp ứng lời Phỉ Bích.

Sinh ý ở đây xem ra rất tốt, từ số lượng cùng thân phận khách nhân trong đây
là có thể nhìn ra bọn họ cũng không hiềm quán nhỏ mà cứ thoải mái hoang phí.
Đặc biệt là có một số quý phụ ăn uống với nhau, càng làm Hàn Thạc thêm minh
bạch bọn họ đích xác là đang hưởng thụ đồ ăn trên mâm với vẻ rất hứng thú.

Đang lúc hai người mỉm cười nói chuyện, tiểu ải nhân vừa mới rời đi bưng hai
mâm đồ ăn cổ quái đến, đặt nhẹ trước mặt hai người.

Thoạt nhìn giống một loại thịt kỳ lạ, nấu nướng thành màu sắc bóng nhẫy, một
mùi thơm kỳ dị bay vào mũi Hàn Thạc khiến hắn vừa ngửi thử đã cảm thấy kinh
ngạc.

Phỉ Bích đối diện cầm một cái nĩa trước mặt Hàn Thạc, đã bắt đầu nhấm nháp.
Nhìn bộ dạng của nàng là biết đang say mê hưởng thụ loại đồ ăn này. Đang lúc
Hàn Thạc thử một miếng thịt cho vào miệng thì lông mày đột nhiên dãn ra, tiếp
đó trong khoang miệng tràn ngập một cảm giác mỹ diệu, giống như một loại ma
pháp thần kỳ cứ quanh quẩn trong lòng cùng miệng mũi hắn mà không tan.

Khẩu vị mở rộng ra vì Hàn Thạc vừa rồi chẳng qua là cẩn thận nếm một miếng
nhỏ, giờ lập tức nhai nhanh hẳn lên, tốc độ ngốn ngấu như lang thôn hổ yết,
đánh sạch hết thức ăn trên mâm. Khi dạ dày hơi trương lên, hắn ợ một cái, lúc
này mới nói được một câu tán dương:

Thực sự rất ngon! Khó trách có nhiều người lại chen chúc chỗ tiểu điếm này đến
thế.

Bằng hữu. Chúng ta lại gặp nhau! - Ngay lúc này, Phật La Lí Đạt từ cửa bước
đến. Gã mặc ma pháp bào màu trắng, đứng trước mặt lạnh lùng nhìn Hàn Thạc.

Phỉ Bích vẫn đang hưởng thụ thức ăn trên mâm, nghe vậy ngẩng đầu liếc gã, sau
đó vẫy tay gọi tiểu ải nhân lại, vất một túi kim tệ lên trên bàn, đứng dậy nói
với Hàn Thạc:

Chúng ta đi!

Vẻ mặt Hàn Thạc bình thản, phất phất tay nói với Phỉ Bích:

Ta với hắn không nói chuyện tử tế với nhau được. Nàng nói rõ ràng với hắn luôn
đi. Nếu như hắn nói cứ quấn riết không buông, ta rất vui lòng phụng bồi.

Qua lần giao thủ ngày hôm qua, Hàn Thạc đã rõ thực lực của gã Phật La Lí Đạt
này xác thực là thâm bất khả trắc. Nhưng là bản thân hắn kiêm tu ma công cùng
Vong Linh ma pháp, ngoài ra còn có Tiểu Khô Lâu thần bí, Thổ Giáp thi cùng ba
con Âm Ma cũng sắp thành hình. Có thêm những lực lượng này hắn tịnh không sợ
Phật La Lí Đạt. Dựa theo tiến bộ ma công cực nhanh mỗi ngày, hắn căn bản không
cần phải cúi đầu trước kẻ nào.

Nghe Hàn Thạc nói như thế, Phỉ Bích ngẩn người ra một chốc rồi mới duyên dáng
cười nói:

Ta hiểu rồi!

Phỉ Bích chầm chậm đi tới chỗ Phật La Lí Đạt, khuôn mặt thoáng chốc biến đổi,
nét tươi cười vừa rồi khi nói với Hàn Thạc thì giờ đối diện với gã đã bị vẻ
lãnh ngạo thay thế. Đến trước cửa, Phỉ Bích vừa chỉ Hàn Thạc, vừa nói với Phật
La Lí Đạt:

Chàng là bạn trai của ta, ta nghĩ chúng ta không có gì để nói, làm ăn là làm
ăn, nhưng ngươi không có quyền can thiệp vào sinh hoạt của ta. Hy vọng ngươi
từ nay về sau đừng có làm phiền ta!

Mặc dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng chính tai Phật La Lí Đạt nghe Phỉ Bích
nói một cách không chút khách khí như thế không khỏi thất thần giây lát. Cách
đối xử của hắn khác hẳn khi với Hàn Thạc, Phật La Lí Đạt đối diện với Phỉ Bích
thì đường nét cương ngạnh trên khuôn mặt biến thành vô cùng nhu hoà, ngay cả
giọng nói cũng rất nhẹ nhàng, nhìn Phỉ Bích đăm đăm nói:

Tiểu tử này có lai lịch gì, hắn có thể tặng cho nàng những gì. Vì sao nàng lại
chọn hắn?

Xin lỗi, việc này không liên quan đến ngươi. Hy vọng ngươi tự thu xếp cho ổn
thỏa! - Biểu tình Phỉ Bích lạnh lùng vẫn lạnh lùng như cũ, lạnh lung buông một
câu.

Gật gật đầu, Phật La Lí Đạt cười thảm, nhìn Phỉ Bích rồi Hàn Thạc ở phía xa,
nói liền ba tiếng “Được”, sau đó bỗng nhiên xoay người, rời luôn khỏi cửa
hiệu.

Hàn Thạc hừ lạnh một tiếng, rồi mỉm cười nói với ải nhân bên cạnh.

Tiếp một mâm thức ăn như cũ!


Đại Ma Vương - Chương #198