Xuất Thủ Quyết Đoán


Người đăng:

Phật La Lí Đạt còn bá đạo hơn so với trong tưởng tượng của Hàn Thạc. Cánh cửa
căn phòng vừa đóng lại, trong lòng Hàn Thạc lập tức cảm ứng được một cỗ ma
pháp ba động nguy hiểm. Khiến cho hắn giật mình kinh hãi, lập tức lùi lại phía
sau né tránh.

Những tiếng "roác roác” liên tiếp vang lên, gian phòng bị một luồng bạch quang
phá vỡ thành những mảnh gỗ lớn bay tứ tung. Rồi khuôn mặt anh tuấn, nhàn nhã
của Phật La Lí Đạt lại một lần nữa xuất hiện trước mặt của Hàn Thạc.

Tay trái hắn vẫn như trước đang ôm một bó hoa tươi còn bên tay phải thì cầm
thêm một cây pháp trượng có khảm thủy tinh ba mầu hồng, hoàng, lam, phóng ra
ma pháp ba động mãnh liệt.

Ta đã nói là ta muốn gặp Phỉ Bích, chẳng lẻ ngươi không nghe thấy sao? - Phật
La Lí Đạt lạnh lùng nghiêm nghị nhìn Hàn Thạc, gằn giọng nói từng tiếng một.

Phật La Lí Đạt và kẻ đã chết Khắc Lạp Khắc có tuổi tác không chênh lệch lắm,
đều khoảng hai mươi sáu, hai mươi bảy tuổi. Hai người có rất nhiều điểm tương
đồng như cùng có thực lực cao cường và vẻ ngoài anh tuấn.

Tuy nhiên, Khắc Lạp Khắc mặc dù tâm tư âm trầm ngoan độc nhưng không có biểu
hiện ngông cuồng ngang ngược như thế này. Ít nhất là hắn ý thức được thân phận
cao quý của mình và hiểu được là cần phải che dấu tình cảm của bản thân rồi
sau đó mới ngấm ngầm hạ thủ sau lưng. Còn Phật La Lí Đạt này lại giống như
hạng người coi trời bằng vung, tác phong làm việc thì có vẻ tuỳ tiện liều
lĩnh, tựa hồ chẳng hề sợ hãi gì hết.

Ta cũng đã nói là đừng quấy rầy để cho chúng ta nghỉ ngơi. - Hàn Thạc hừ lạnh
một tiếng, thân hình nhanh như tia chớp đến sát Phật La Lí Đạt, đồng thời cấp
tốc ngưng tụ Ma Nguyên lực rồi đấm một quyền thẳng vào khuôn mặt tuấn tú của
Phật La Lí Đạt.

Hàn Thạc đột nhiên xuất thủ hiển nhiên nằm ngoài dự liệu của Phật La Lí Đạt.
Hắn tức thì tỏ vẻ hoảng hốt, vội quẳng ngay bó hoa trên tay trái xuống đất,
đồng thời lùi nhanh thân mình về phía sau.

Một quyền có ngưng tụ Ma Nguyên lực mang theo tiếng gió vù chấn nát cả bó hoa
tươi, làm cho toàn bộ những cánh hoa bay tung lên, hương thơm tỏa ra bốn phía.

Khi đường quyền nhanh như thiểm điện sắp trúng vào khuôn mặt tuấn tú của Phật
La Lí Đạt thì một luồng ma pháp ba động mãnh liệt đột ngột từ trên người hắn
phát ra tạo thành một ma pháp tráo (lồng ma pháp) có màu như ngọc lưu ly.
Trông nó giống như một cái bóng đèn cực lớn bất ngờ bao trùm Phật La Lí Đạt
vào bên trong.

"Bụp" một tiếng, chiêu quyền Hàn Thạc đánh trúng vào ma pháp tráo những lại
cảm thấy giống như đập vào một cái bịch bông mềm nhũn. Trong khi đó, ma pháp
tráo lõm xuống ở chỗ tiếp xúc làm cho quyền đầu của Hàn Thạc phải ngừng lại ở
ngay trên chóp mũi của Phật La Lí Đạt, chẳng thể tiến thêm được một phân nào
nữa.

"Thịch, thịch" mấy tiếng, Phật La Lí Đạt hoảng sợ đến biến sắc mặt, mang theo
ma pháp tráo lui lại vài bước tránh cách xa Hàn Thạc. Hơi thở hơi hổn hển, ánh
mắt hắn càng thêm lạnh lùng, dường như Hàn Thạc đã trở thành kẻ thù không đội
trời chung của hắn.

Không ngờ ngươi lại dám động thủ trước? - Phật La Lí Đạt lên tiếng. Lúc này,
hắn giận dữ quát Hàn Thạc.

Chiêu quyền đánh xong liền được Hàn Thạc nhanh chóng thu về. Chỉ vào cánh cửa
của căn phòng đã bị phá tan tành, Hàn Thạc lạnh lẽo nói:

Từ lúc ngươi phá vỡ cửa phòng, hành vi của ngươi đã bị coi là xâm phạm người
khác. Ta chỉ tự vệ chính đáng mà thôi.

Hàn Thạc cười cười gật đầu nói. Phật La Lí Đạt lạnh lùng nhìn Hàn Thạc:

Giỏi lắm! Lá gan quả thật không nhỏ. Chỉ có điều là khoảng cách hiện thời giữa
hai chúng ta đã khá xa rồi, ngươi không còn cơ hội tới gần ta được nữa. Bây
giờ ta xem ngươi rốt cuộc có chút bản lãnh nào không?

Vừa nói dứt lời, Phật La Lí Đạt lại một lần nữa lui thêm về phía sau mấy bước,
giơ cây ma pháp trượng bên tay phải lên, dự định chính thức đối chiến với Hàn
Thạc. Thấy Phật La Lí Đạt làm như vậy, Hàn Thạc cũng thận trọng lấy Lục Ma
Phong từ bên trong không gian giới chỉ ra cầm chắc trong tay, chuẩn bị ứng phó
đòn công kích của đối phương.

Người này là một Quang hệ ma đạo sư, thực lực của bản thân hắn chắc chắn không
tầm thường. Vừa rồi, Hàn Thạc thử qua một chút liền phát hiện phản ứng của hắn
rất nhanh nhẹn, động tác linh hoạt, xem chừng rõ ràng là một cao thủ thân kinh
bách chiến. Ban nãy, hai người đứng sát gần nhau mà một quyền của Hàn Thạc còn
không đả thương được hắn, bây giờ khoảng cách lại gia tăng thêm một đoạn thì
một ma pháp sư như hắn càng có điều kiện phát huy sở trường của mình, tuyệt
đối rất khó đối phó.

Lúc này, chợt có tiếng chân bước vội vàng nhanh chóng từ xa chạy lại. Vào thời
điểm Hàn Thạc và Phật La Lí Đạt định động thủ thì trời đã xâm xẩm tối. Từ
trong cửa hàng, hai người đã nhìn thấy Phó đoàn trưởng Già La dong binh đoàn
Cáp Lí Tư dẫn theo mấy tên hộ vệ nhanh chóng chạy đến.

Đây không phải là đội trưởng Phật La Lí Đạt sao? Ngươi không ở chỗ Hồng Liêm
dong binh đoàn mà đến cửa hàng do Già La dong binh đoàn chúng ta bảo vệ gây
rối loạn để làm gì? - Cáp Lí Tư nói giọng hơi hơi có vẻ châm chọc nhưng vẫn
lạnh lùng như hồi sáng.

Lúc này, tiếng dội nước tắm rửa ào ào ở bên trong đột nhiên ngừng lại. Xem ra,
những âm thanh ồn ào vừa rồi bị tiếng dội nước ảnh hưởng làm cho không nghe
thấy, nhưng cuối cùng có lẽ Phỉ Bích cũng phát hiện bên ngoài có biến động.

Phật La Lí Đạt đang cùng Hàn Thạc bạt kiếm dương cung, nghe thấy tiếng nói của
Cáp Lí Tư vọng đến liền quay đầu lại liếc nhìn hắn một cái, thu hồi ma pháp
trượng đang cầm trong tay lại, lãnh đạm nói:

Ta đến tìm Phỉ Bích tiểu thư, không nghĩ là bị một tên tiểu tử mắt mù đứng
chắn ngoài cửa.

Nếu ngươi đến chiếu cố cho sinh ý của lữ quán thì ta đại diện cho chủ nhân nơi
này hoan nghênh ngươi. Tuy nhiên hy vọng ngươi tốt nhất không nên tìm cách
động thủ ở nơi này, nếu không Già La dong binh đoàn chúng ta nhất định sẽ phải
nhúng tay vào. Ngươi đã sống trong Nhật Diệu cốc một khoảng thời gian dài như
vậy, nhất định hiểu được quy củ như thế nào. - Cáp Lí Tư thấy Phật La Lí Đạt
thu hồi ma pháp trượng thì hừ lạnh một tiếng.

Hừ! Hôm nay, tính là ngươi vận khí tốt.

Phật La Lí Đạt quay sang lạnh lùng nói với Hàn Thạc một câu, rồi xoay người đi
ra phía bên ngoài. Khi tới bên cạnh Cáp Lí Tư thì Phật La Lí Đạt dừng bước,
lưng quay về phía Hàn Thạc nói với Cáp Lí Tư:

Chẳng bao lâu nữa, Nhật Diệu cốc sẽ do ta nắm giữ trật tự. Đến lúc đó thì khác
bây giờ, ta sẽ không đối xử với ngươi khách khí như thế này đâu.

Sau khi nói xong câu này, Phật La Lí Đạt cười lên những tràng ha hả như phát
cuồng rồi bước nhanh đi ra bên ngoài, cũng không tiếp tục ở lại nơi này chờ
đợi Phỉ Bích nữa.

Cáp Lí Tư sắc mặt khó coi, tĩnh mạch trên trán giật giật, bộ dạng như thể sẽ
xông đến bất cứ lúc nào. Hàn Thạc biết hắn là một gã cuồng chiến sĩ. Theo
truyền thuyết thì cuồng chiến sĩ có thực lực kinh người, bọn họ còn có thể sử
dụng một loại phương thức thần bí để tiến hành cuồng hóa bản thân làm cho thực
lực sau khi cuồng hóa tiếp tục tăng mạnh lên, mang theo sức phá hoại không thể
tưởng tượng nổi.

Trông dáng vẻ hiện thời của Cáp Lí Tư, Hàn Thạc thật sự hy vọng hắn sẽ đột
nhiên cuồng hóa, sau đó không kiềm chế được sự phẫn nộ trong lòng mà lập tức
xuất thủ công kích Phật La Lí Đạt không chết không thôi.

Đáng tiếc, Cáp Lí Tư sau khi phẫn nộ một chút thì lại rất nhanh khôi phục bình
thường chứ không thực hiện cái nguyện vọng đẹp đẽ của Hàn Thạc. Cáp Lí Tư lạnh
lùng liếc mắt nhìn hắn một cái rồi nói:

Cánh cửa của căn phòng này thì các ngươi phải chiếu theo giá cả mà bồi thường.
Cái tên Phật La Lí Đạt này ở Nhật Diệu cốc có thế lực rất lớn, ngươi đắc tội
với hắn thì phải cẩn thận một chút. Nếu quả thật các ngươi cần đến Già La dong
binh đoàn thì có thể chủ động tới tìm chúng ta.

Mặc dù mặt giữ nguyên vẻ lạnh lùng nhưng có lẽ bởi vì có chung địch nhân nên
Cáp Lí Tư cũng đã có chút chuyển biến trong thái độ đối xử với Hàn Thạc, nhất
là ý tứ bên trong lời nói đã có hàm ý quan tâm.

Còn về chuyện cánh cửa của căn phòng thì Hàn Thạc vốn không định bồi thường
bởi vì cái này là do Phật La Lí Đạt phá hỏng. Tuy nhiên bây giờ, Cáp Lí Tư đã
thay đổi thái độ, mặt khác Hàn Thạc còn cần thông qua Già La dong binh đoàn để
tìm kiếm cho ra cái cửa hàng ở nơi thủy tuyệt chi địa kia nữa. Bởi vậy, hắn
rất sảng khoái cười đáp:

Không thành vấn đề.

Cáp Lí Tư gật đầu, không nói gì thêm, phất phất tay gọi mấy tên thị vệ rời đi
khỏi nơi này.

Sau khi Cáp Lí Tư rời đi, cửa gian phòng rửa mặt bỗng mở ra kêu "két" một
tiếng. Phỉ Bích trông như hoa sen mới nở mặc tắm áo dài từ phía trong đi ra,
mái tóc dài bù xù ướt lướt thướt, trước ngực lộ ra một khoảnh nhỏ da thịt
trắng hồng, đôi môi đỏ mọng căng bóng, dùng cặp mắt tinh anh nhanh chóng liếc
nhìn về phía cửa phòng một cái rồi mới thở nhẹ một hơi và hỏi Hàn Thạc:

Tất cả đều đi hết rồi à?

Đi hết cả rồi. Cái tên Phật La Lí Đạt kia có chuyện gì thế? - Hàn Thạc liếc
mắt nhìn Phỉ Bích một cái, bình thản hỏi.

Phỉ Bích cười nhẹ mấy tiếng khanh khách, túm lấy áo tắm dài kéo cho bó sát vào
để lộ ra những đường nét thân hình thon thả rồi đi tới bên cạnh Hàn Thạc,
nhướng cặp lông mày vẫn còn ẩm ướt, hứng thú nhìn Hàn Thạc hỏi với giọng trêu
tức:

Sao nào, chàng ghen à?

Đúng vậy! Ta ghen, tên tiểu tử trông thật giống như một con chó vậy, còn cầm
một bó hoa to tới đây tìm nàng. Không những thế, hắn lại còn dám to mồm đòi ta
tránh đường cho hắn đi vào. Thật là bực mình. - Hàn Thạc ngược lại vẫn thản
nhiên nhìn thẳng vào Phỉ Bích nói một cách đều đều.

Phỉ Bích nhũn người ra, ngồi thẳng xuống đùi của Hàn Thạc, khẽ cười khanh
khách, rồi lên tiếng giải thích:

Bởi vì thiếp thường đến Nhật Diệu cốc, vì công chuyện làm ăn nên cũng từng qua
lại với Hồng Liêm dong binh đoàn. Tuy nhiên trước nay đều là hắn theo đuổi chứ
thiếp thì không có quan hệ gì với hắn. Hi hi! Được rồi, được rồi! Không cần
phải tức giận. Lần sau gặp lại hắn, thiếp sẽ giải thích rõ ràng để từ nay về
sau hắn không được tiếp tục quấy rầy nữa. Tóm lại, như vậy đã được chưa?

Có giải thích cũng vô dụng. Ta thấy cái tên tiểu tử này không phải loại người
có lòng bao dung. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, ta đã thấy hắn không vừa mắt. Ta
nghĩ hắn đối với ta cũng giống như vậy. - Hàn Thạc lắc đầu, nói với Phỉ Bích.

Làm thế nào bây giờ? Thế lực của Hồng Liêm dong binh đoàn ở trong Nhật Diệu
cốc rất lớn, gần bằng Già La dong binh đoàn. Nghe nói trong khoảng thời gian
gần đây, Hồng Liêm dong binh đoàn đang tăng cường chiêu binh mãi mã và chẳng
biết thông qua phương pháp nào mà còn mời được một nhóm cao thủ của Quang Minh
giáo hội, tựa hồ định thay thế địa vị của Già La dong binh đoàn ở trong Nhật
Diệu cốc. Trong Nhật Diệu cốc mà đắc tội hắn thì sẽ là điều vô cùng phiền
toái. - Phỉ Bích kinh sợ, mặt mũi hơi nhăn nhó nói.

Binh đến tướng cản, nước đến đất ngăn. Nhật Diệu cốc bây giờ cũng không phải
do gia tộc của hắn độc chiếm, ta cũng không tin hắn có thể dùng cách nào đó
bắt được ta. - Hàn Thạc hừ lạnh một tiếng, nói không chút sợ hãi.


Đại Ma Vương - Chương #197