Người đăng:
Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích đều cảm nhận được một làn hơi ấm áp cận kề ngay bên
mình. Ngải Mễ Lệ thì đột nhiên thấy nóng rực trên bắp đùi mềm mại, còn Phỉ
Bích thì lại nhận thấy cảm giác tương tự trên bộ mông căng mẩy. Bắp đùi của
Hàn Thạc vừa để lên trên đùi của Ngải Mễ Lệ thì cả người nàng lập tức run rẩy,
tưởng rằng Hàn Thạc có ý đồ hành lạc ngay lúc này, liền nhấc chân ra có chút
giận dỗi.
Tay trái của Hàn Thạc đang thuận thế vuốt ve bắp đùi của nàng cũng bị chặn lại
rồi đạp ra, mu bàn tay đột nhiên văng về sau, trúng ngay trên bộ mông đầy đặn
của Phỉ Bích.
“Ồ!” một tiếng la hoảng nhẹ nhàng từ miệng Phỉ Bích phát ra. Trong bóng tối,
Hàn Thạc vừa nhìn thấy được hai gò má tuyệt mỹ của Phỉ Bích thì đột nhiên cả
người như bị thiêu đốt.
Bởi vì Ngải Mễ Lệ là ma pháp sư nên y phục trên người nàng rất dầy. Còn Phỉ
Bích chính là kiếm sư, khả năng chịu lạnh của thân thể nàng cao hơn nhiều so
với thân thể yếu nhược của Ngải Mễ Lệ nên quần áo trên người cũng không dày
lắm. Ngoài ra, kiếm sư khi chiến đấu cần di chuyển thoải mái, mặc trên đùi của
nàng chỉ là một bộ y phục võ sĩ bình thường. Bàn tay của Hàn Thạc vừa rơi
xuống liền cảm giác được hết những gì gợi cảm của bộ mông nàng.
Trong bóng tối, sắc mặt của Phỉ Bích đỏ bừng lên, cặp mắt sáng ngời chớp chớp
rồi đảo quanh đầy bối rồi, trái tim đập thình thịch loạn xạ. Nàng cũng không
dám la lên, chỉ thầm nghĩ cái tên đại sắc lang gan to tày trời này, không ngờ
ngay ở chỗ này khinh bạc chính mình, thật sự là quá đáng ghét mà.
Lòng hươu ý vượn trong lòng trỗi dậy, Phỉ Bích vặn vẹo cần cổ hung hăng trừng
mắt nhìn về phía Hàn Thạc. Còn Hàn Thạc thì lúc này lại có một cảm nhận khác.
Hắn cũng nhịn không dược, quay đầu nhìn về phía Phỉ Bích. Ngó thấy ánh mắt
trách mắng của nàng, liền nhếch miệng làm một bộ mặt quỷ.
Bên trong hốc cây không có chút ánh sáng. Nhưng vì ba người lại tựa rất sát
vào nhau, nên Phỉ Bích vừa thấy được Hàn Thạc làm cái bộ mặt quỷ sứ kia liền
nhịn không được sự tức giận trong lòng. Nhưng cũng chẳng còn cách nào khác,
chỉ đành không ngừng thầm chửi mắng trong lòng.
Hàn Thạc vốn định truyền hơi ấm qua cho Ngải Mễ Lệ, bởi vì Ngải Mễ Lệ xấu hổ
nên mới tạo thành tình trạng tay hắn đặt lên mông của Phỉ Bích. Bất quá, vì
chuyện xảy ra trước đó trong Ngõa Luân thành, Hàn Thạc đã từng khinh bạc qua
Phỉ Bích. Hơn nữa, hai người cũng coi như đã xác định quan hệ, Hàn Thạc vốn
chẳng phải là người tốt gì nên đã sai lại càng sai, mặt dày mày dạn để hẳn tay
lên bộ mông của Phỉ Bích, tham lam xoa bóp.
Hắn cứ vậy mà ra sức tác động lên bộ mông đầy đặn mềm mại kia, cho dù cách một
lớp y phục, cũng tạo ra một xúc cảm mỹ diệu. Còn Phỉ Bích thì chưa hề trải qua
mây mưa lần nào, bị hắn mặc sức khinh bạc như vậy, khiến cho nhiệt độ thân thể
không ngừng tăng lên. Hơi thở vốn bình hòa cũng đã trở nên có chút nặng nề.
Ở nơi tối tăm như vậy, thị lực của Ngải Mễ Lệ và Phỉ Bích đều có chút bị ảnh
hưởng, nhưng Hàn Thạc thì ngược lại, có thể nhìn hết thảy chung quanh vô cùng
rõ ràng. Không những vẻ mặt đỏ rựng cùng đôi mắt mê ly của Phỉ Bích, ngay cả
đôi môi anh đào vì tâm tình bấn loạn mà hơi thở đã toát ra nhiệt khí, hết thảy
đều rõ ràng trong cặp mắt hau háu của hắn. Biểu tình mê ly đó của Phỉ Bích
giống như một liều thuốc kích thích khiến Hàn Thạc lại càng vô cùng hào hứng,
động tác dưới tay cũng càng thêm càn rỡ.
Bàn tay vốn đang cách một lớp y phục, đột nhiên cảm thấy lớp quần áo này không
dày, chẳng phải là trở ngại bao nhiêu. Liền sau đó, nó lại ngọ ngoạy hướng lên
trên, linh hoạt thọt ngay vào lưng quần của Phỉ Bích, thẳng tiến không chút
trở ngại nào, kề sát lên thắt lưng nóng bừng của nàng. Ngay lúc hơi thở hổn
hển của Phỉ Bích càng trở nên nặng nề, hắn lại càng không hề khách khí lần
xuống ngay bộ mông đầy đặn của nàng.
Tới mức này, không những khuôn mặt của Phỉ Bích đỏ bừng mà cả cổ cũng đều đỏ
rựng, càng không thể đè nén được hơi thở hổn hển của mình, nhịn không được
phải hô nhẹ lên một tiếng “ái nha”.
Ngay lúc Hàn Thạc trong lòng mê ly sướng khoái, vẫn đang khoái chí chép môi,
đột nhiên nghe được Ngải Mễ Lệ ho nhẹ một tiếng, sau đó liền cảm thấy bên hông
đau đớn, thì ra đã bị Ngải Mễ Lệ hung hăng nhéo một cái.
Nếu đổi lại một nữ nhân nào khác, Hàn Thạc phỏng chừng còn có thể có chút xấu
hổ, nhưng Ngải Mễ Lệ cùng hắn đã sớm có sự qua lại. Hai người cá nước vui vầy
cũng không biết hưởng thụ bao nhiêu lần. Bởi vậy sự tồn tại của Ngải Mễ Lệ căn
bản không thể đủ để tạo thành kiêng kỵ cho Hàn Thạc. Bị cái nhéo của nàng, Hàn
Thạc trơ tráo ngoảnh đầu nhìn lại, bắp đùi trái rung rung một chút, lấn tới đè
ngay mông Ngải Mễ Lệ, đầu gối hẩy hẩy khiêu khích trở lại.
Ngải Mễ Lệ bị Hàn Thạc đùa như vậy trong lòng cũng nổi giận. Ngầm hiểu cái tên
Hàn Thạc này thật sự là đã bị máu dê làm cho lú lẫn rồi, trước mặt mình mà
cũng dám xâm phạm Phỉ Bích cho nên không có bỏ qua cho hắn. Ngọc thủ đầy đặn
vốn đặt ở bên hông Hàn Thạc để nhéo, lúc này trong lòng ngầm trở ác từ từ
chuyển xuống dưới. Sau đó lọt xuống chỗ hạ thân của Hàn Thạc ngỏng lên, đột
nhiên dùng lực ngắt một cái.
"Ái!" Một tiếng la quái gở, đột nhiên từ miệng Hàn Thạc phát ra. Vốn hạ thân
đang ngỏng căng cứng liền bị Ngải Mễ Lệ dùng sức ngắt một cái thật lực. Cơn
đau váng óc dội lên khiến hắn nhịn không được la hoảng ra khỏi miệng, tay chân
đang quờ quạng định đem hai nàng cùng lúc xâm phạm theo phản xạ đột nhiên thu
hết cả lại.
Sao vậy, chàng bị làm sao vậy? - Phỉ Bích vừa rồi ý loạn tình mê có chút thất
thố, vừa nghe được tiếng kêu la thảm thiết của Hàn Thạc, lập tức tỉnh táo trở
lại, bối rối hỏi.
Có một con sóc ở bên trong, chắc là vừa cắn hắn một cái, cắn xong đã bỏ chạy
qua cái hốc phía sau chạy rồi! - Trong bóng tối, thanh âm cổ quái của Ngải Mễ
Lệ vang lên hờ hững. Bất quá, Hàn Thạc có thể nghe ra được sự khoái trá trong
đó.
Đồ quỷ cái! Không ngờ ngay cả nơi đó của ta cũng dám nhéo, xem ta lần sau
chỉnh lý nàng tệ hại cỡ nào! Hàn Thạc trong lòng căm hận nghiến răng, nhưng
cũng chỉ rủa thầm không dám lên tiếng chỉ nghĩ phải làm sao để trừng phạt Ngải
Mễ Lệ.
Có phải vậy không Bố Lai Ân? - Nói xong thấy Hàn Thạc không mở miệng, Ngải Mễ
Lệ cười duyên khoái trá một tiếng, ý đồ ném đá xuống giếng.
Ực. . . . . . Đúng vậy. Một con sóc đáng ghét cắn ta. Ta bắt được nó ta nhất
định sẽ làm nó sống không bằng chết! - Hàn Thạc lúc này đúng là kẻ câm uống
phải thuốc hoàng liên, có miệng mà nói không được. Chẳng những phải nuốt vào
quả đắng còn phải nói hùa theo Ngải Mễ Lệ, trong lòng rất lấy làm oan uổng.
Thôi, chúng ta đoạt lấy chỗ ở của nó. Nó đối đãi như vậy với chúng ta coi như
là phải rồi, ngươi không cần cứ nghĩ tới việc giết người phóng hỏa! - Thanh âm
Phỉ Bích mãi đến hiện tại mới khôi phục lại vẻ lạnh lùng như trước, khẽ nói
trong bóng tối.
Phỉ Bích tiểu thư, độ ấm thân thể của ngươi có chút cao, vừa rồi tiếng thở dốc
hơi lớn, có phải là bởi vì hai ngày nay trong cơn gió lạnh lại phải gấp rút
lên đường nên hân thể mới bị cóng à?- Thấy Hàn Thạc chịu thua, trong lòng Ngải
Mễ Lệ rất vui sướng. Dường như những u oán dọc theo đường đi cảm nhận được đều
phát tiết ra hết, đối với uy hiếp trong lời nói của hắn tự nhiên căn bản không
để ở trong lòng.
Chỉ là hờn giận trong lòng Ngải Mễ Lệ vẫn chưa tiêu tan hết, tâm tư xấu xa vừa
dâng lên, liền cố ý giả vờ quan tâm bắt đầu quay sang Phỉ Bích.
Ồ. . . . . . Ta nghĩ chắc là vậy! - Ngải Mễ Lệ hỏi như vậy, Phỉ Bích vừa mới
khôi phục được vẻ bình thường của hai bên má, lại nhịn không được bắt đầu đỏ
lên, có chút khó xử mà ấp úng trả lời.
Bố Lai Ân à, ngươi xem ngươi khiến Phỉ Bích tiểu thư lạnh run kìa, còn không
ôm chặt chút để nàng có thêm một chút hơi ấm. Nhưng ngươi không thể nhân cơ
hội, ở đây khinh bạc người ta nha. Ha ha ! - Ngải Mễ Lệ cười duyên một tiếng.
Tới nước này thì Hàn Thạc cùng Phỉ Bích đều có chút xấu hổ. Phỉ Bích rốt cuộc
cũng nghe ra hàm ý trong lời của Ngải Mễ Lệ, biết chuyện mờ ám vừa rồi của
nàng và Hàn Thạc nhất định đã bị phát hiện, trong bóng tối nhịn không được
trừng mắt hung hăng nhìn hắn.
Hàn Thạc tự nhiên cũng hiểu rõ, nếu còn muốn nhân cơ hội chiếm tiện nghi của
Phỉ Bích cùng Ngải Mễ Lệ là chuyện không thể. Hơn nữa đối với kẻ biến thái như
hắn, có đứng trần truồng trùng trục giữa trời đông tuyết phủ, cũng sẽ không
nảy sinh bất kỳ ảnh hưởng gì đối với thân thể. Vì để miễn cho Ngải Mễ Lệ tiếp
tục lắm miệng, Hàn Thạc tùy tiện kiếm một cái cớ:
Ta đi tiểu tiện một chút, các ngươi ở chỗ này nghỉ ngơi đi!
Nói xong cũng không đợi hai nàng mở miệng, hắn ngọ ngoạy từ bên trong hốc cây
rời khỏi. Đi ra vài bước tiểu tiện rồi lùi lại chỗ hốc cây cách Phỉ Bích cùng
Ngải Mễ Lệ không xa quá, ngồi xếp bằng trên một đống tuyết, tĩnh tâm lặng lẽ
vận ma công.
Không biết qua bao lâu, đến khi Hàn Thạc cảm giác được ma nguyên lực đã tự có
thể tuần hoàn, thân thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất, đột nhiên trong
lòng có một thứ cảm xúc rung lên mãnh liệt, dường như là một thứ kêu gọi khó
hiểu. Tựa hồ tại nơi xa xôi vô tận trong đáy lòng có một thanh âm vang vọng,
mang đến một tin tức – đây là muốn lập tức phản hồi tin tức đến bên người hắn.
Hàn Thạc kinh hãi! Ngay từ đầu không biết rốt cuộc là thế nào, nhưng đến khi
hắn vứt bỏ hết thảy tạp niệm, chú ý toàn bộ tập khi trung, lại đột nhiên phát
hiện có một mối liên hệ huyền diệu. Cho dù khoảng cách rất xa vẫn không bị cắt
đứt, có lẽ loại liên hệ này vẫn luôn tồn tại, chỉ là Hàn Thạc hiện tại mới
phát hiện ra mà thôi.
Chính là lời kêu gọi đến từ dị thời không của Tiểu Khô Lâu!
Đến khi đã rõ ràng, Hàn Thạc kinh ngạc liền đột nhiên dùng một triệu hoán
thuật khô lâu cơ bản nhất, bằng vào chút liên hệ không cách nào chặt đứt được,
đem Tiểu Khô Lâu từ vùng dị thời không vô cùng xa xôi triệu hoán tới trước
mặt.
Như là vừa trải qua một trường đại chiến, bộ xương trên người Tiểu Khô Lâu kêu
“cót két " lúc lắc. Cốt đao đang cầm trong tay vẫn đang chém ngang dọc loạn
xạ, bộ xương trên thân thể có dấu vết vỡ nát. Bảy thanh cốt thứ sau lưng có lẽ
bởi vì chém chặt vật cứng trong thời gian dài, vốn nhọn hoắc sắc bén không ngờ
xem ra có chút cùn nhụt.
Từ tình trạng thân thể của Tiểu Khô Lâu cùng động tác hiện tại, Hàn Thạc có
thể khẳng định nó ở một thế giới xa lạ đã cùng sinh vật nơi đó chiến đấu. Hơn
nữa hắn có thể cảm giác được, trước đó quả thật là Tiểu Khô Lâu phát ra tiếng
cầu cứu đối với mình.
Những điều này khiến Hàn Thạc cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi!