Người đăng:
Mấy người này ngây ra trong giây lát, đủ thời gian để nhóm người của Ngải Mễ
Lệ trong đoàn người đang đứng sau lưng Hàn Thạc gia nhập vào cuộc chiến. Mỗi
một người xông lên đều không hề lưu tình, tấn công những kỵ sĩ đứng ở hàng
đầu.
Trong nháy mắt, ma pháp cùng đấu khí sắc bén đồng thời bộc phát giống như tạc
đạn làm cho rất nhiều kỵ sĩ nặng thì thảm tử, nhẹ thì trọng thương.
Đối mặt với sự uy hiếp tính mạng, những kỵ sĩ của Sư thứu quân đoàn vừa bị Hóa
ma quyết của Hàn Thạc làm cho kinh hoàng, buộc phải liều chết tiến hành phản
kích. Trường mâu, tên nỏ và cả trường thương sắc bén tất cả đều được phóng về
phía nhóm người của Hàn Thạc.
Do con đường hoàn toàn bị những kỵ sĩ của Sư Thứu quân đoàn đứng kín, nên khi
đoàn người Hàn Thạc xông đến không thể tránh khỏi giao tranh. Khi những kỵ sĩ
của Sư Thứu quân đoàn rũ bỏ được nỗi sợ hãi, quyết tâm liều chết phản kích.
Ngay lập tức bọn họ liền gây ra trở ngại không nhỏ đối với đoàn người của Hàn
Thạc.
Tuy nhiên, mỗi cá nhân trong nhóm người của Hàn Thạc đều là những cao thủ có
vũ kỹ hoặc ma pháp rất mạnh. Trên con đường chật hẹp này, các kỵ sĩ của Sư
thứu quân đoàn không thể phân tán ra để tạo thành thế bao vây nên thủy chung
chỉ có mấy kẻ đi đầu là có thể chiến đấu chính diện với nhóm của Hàn Thạc.
Đối đầu trực diện thì bọn họ đương nhiên không phải là đối thủ nên chỉ trong
thời gian rất ngắn ngủi, rất nhiều kỵ sĩ của Sư Thứu quân đoàn liên tục bị
chém ngã ngựa. Đáng tiếc, bọn họ đều là những chiến sĩ thân kinh bách chiến
nên khi đã liều chết tiến hành phản kích thì tốc độ của nhóm Hàn Thạc cũng bị
gây trở ngại mà giảm xuống.
Đột nhiên có tiếng kêu quái dị của Sư thứu truyền tới từ hướng mà mấy người
Hàn Thạc đã đi qua. Vừa nghe được, Hàn Thạc lập tức hiểu rằng đại đội Sư Thứu
kỵ sĩ hẳn là đang chạy tơi đây. Nói không chừng trong đó có cả quân đoàn
trưởng quân đoàn Sư thứu Bác Bỉ A Tư Cơ.
Mau xông lên, nếu không sẽ không kịp. - Hàn Thạc quát tp, xoay người nhìn Cát
Nhĩ Bá Đặc phân phó:
Biến thành rồng, nghiền nát tất cả cho ta.
Sau tiếng quát lớn của Hàn Thạc, Cát Nhĩ Bá Đặc từ trên lưng chiến mã bay vụt
lên rồi ở trên không trung biến thành hắc long với thân hình khổng lồ. Cát Nhĩ
Bá Đặc trong hình dạng của hắc long gào thét bay đến, há mồm phun ra ngọn lửa
bừng bừng thiêu cháy mười mấy tên kỵ sĩ của Sư Thứu quân đoàn.
Tiếng chân bước nặng chịch từ phía sau vang lên, chỉ thấy Thiết giáp Khôi lỗi
thú trông giống như tam nhãn tà thần An Tư Địch Tư dưới sự điều khiển của Bối
Lâm Đạt cũng xông vào giữa đám người, cùng với Cát Nhĩ Bá Đặc đồng thời phát
ra sức tàn phá hết sức kinh khủng, tạo thành một cuộc tập kích thê thảm đối
với đám kỵ sĩ này.
Hàn Thạc chú ý quan sát một chút thì phát hiện thiết giáp trên thân Khôi lỗi
thú của Bối Lâm Đạt bị nhiều vết chém rõ rệt hơn so với lần gặp trước đây ở
trong quán trọ Y Liên. Thiết giáp Khôi lỗi thú vô cùng uy mãnh, chỉ là nếu so
sánh với lần trước thì tựa hồ nhếch nhác hơn vài phần và tốc độ dường như cũng
chậm đi một chút.
Chẳng cần nghĩ ngợi nhiều Hàn Thạc cũng biết được là sau khi ám sát A Tư Cơ ở
bên trong trang viên, Thiết giáp Khôi lỗi thú này đã bị đánh cho bị thương.
Nếu không thì chắc chắn hôm nay nó sẽ không hề có cái bộ dáng này. Hắn bỗng
nhiên phát hiện đôi mắt của Lao Luân Tư đột nhiên ánh lên những tia cực kỳ
hưng phấn. Đôi mắt hắn tỏa sáng rực rỡ nhìn chằm chằm vào Thiết giáp Khôi lỗi
thú, miệng còn tựa hồ không ngừng than thở.
Có lẽ Lao Luân Tư sở dĩ muốn cứu Bối Lâm Đạt phỏng chừng cũng là do thấy được
giá trị của con Thiết giáp Khôi lỗi thú này. Một con quái vật khổng lồ có sức
tàn phá kinh người như vậy, nếu có thể lợi dụng làm vũ khí chiến tranh thì cho
dù là công thành hay là chiếm đất cũng đều thuận lợi. Khó trách Lao Luân Tư
lại hưng phấn đến như vậy.
Được hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc cùng Thiết giáp Khôi lỗi thú mở đường, bọn người
Hàn Thạc ung dung thoải mái hơn rất nhiều. Trong tiếng rên la thảm thiết như
sói tru quỷ khóc, mấy người Hàn Thạc vượt qua con đường đã bị phá tan hoang,
định tiếp tục chạy về phía trước.
Nhưng đúng lúc này, mặt đất phía trước mấy người bỗng chồi lên mấy cái thổ thứ
rất lớn, mỗi cái thổ thứ đều dài mấy thước mang theo khí thế hung mãnh đâm về
phía hắc Long Cát Nhĩ Bá Đặc đang bay thấp là là trên mặt đất. Ngoài ra còn có
hai con thủy long do thủy hệ ma pháp tạo thành đột nhiên xuất hiện, tựa như
băng trùy thình lình bắn về phía Cát Nhĩ Bá Đặc.
Cát Nhĩ Bá Đặc đang hưng phấn gầm thét oang oang, gặp bất ngờ không kịp đề
phòng tức nên lập tức trúng chiêu. Thân hình khổng lồ lảo đảo quay cuồng một
chút rồi rơi ầm ầm xuống đất. Tất cả những kỵ sỹ còn sống sót sau trận oanh
tạc điên loạn vừa rồi đều dùng các loại vũ khí trong tay đánh về phía Cát Nhĩ
Bá Đặc, lại gây thêm một đợt thương tích nữa cho hắn.
Đáng chết! Không ngờ các ngươi lại làm ta bị thương, ta phải giết các ngươi.
Cát Nhĩ Bá Đặc rít lên một tiếng sắc nhọn, sau đó phun lửa nhằm thẳng vào hai
gã ma đạo sư thổ hệ và thủy hệ ở phía trước mặt, vùng vẫy cái thân hình khổng
lồ trực tiếp đánh nát mấy căn nhà ở chung quanh, tiếp đó lại bay lên một lần
nữa.
Chạy mau. - Một tên ma đạo sư tỉnh táo hét lên một tiếng. Sau đó, hai người
dùng phiêu phù thuật bay lên trời cao rồi bỏ đi theo một hướng khác.
Không được đuổi theo. Chúng ta hãy nhanh chóng rời khỏi nơi này. - Hàn Thạc
nhìn thấy Cát Nhĩ Bá Đặc nổi điên, đang muốn truy kích hai tên ma đạo sư thì
chợt quát một tiếng ngăn không cho hắn truy đuổi.
Cát Nhĩ Bá Đặc vừa mới xuất đạo, kinh nghiệm chiến đấu không đủ, hơn nữa lại
tự cao tự đại nên cũng khó trách bị thua thiệt trong tay hai tên ma đạo sư
kia. Lát nữa khi mọi người đến chỗ tường thành, nếu không có Cát Nhĩ Bá Đặc,
chỉ dựa vào Thiết giáp Khôi lỗi thú mà muốn đánh sập một đoạn tường thành thì
nhất định không thể làm được. Bởi vậy, Hàn Thạc tuyệt đối không cho phép Cát
Nhĩ Bá Đặc tự tiện hành động.
Vì có liên kết khế ước từ trước nên sau khi hắn hạ lệnh, Cát Nhĩ Bá Đặc mặc dù
đã xoay ngang mình trên không cũng chỉ làu bàu vài câu rồi cuối cùng ngoan
ngoãn tiếp tục lao về phía trước. Bất quá, bởi vì vừa bị thương nên tốc độ bay
của Cát Nhĩ Bá Đặc đã không còn mau lẹ nữa.
Tiếng kêu quái dị của lũ Sư Thứu phía sau mỗi lúc một gần, đoàn người Hàn Thạc
bỏ chạy thục mạng, cuối cùng cũng đến được chỗ thành tường gần nhất. Suốt dọc
đường, bọn họ cũng gặp phải một số nhóm binh sỹ của quân đoàn Sư Thứu, nhưng
dưới sức tấn công của một lực lượng như thế này thì chỉ trong phút chốc mấy
đám binh sỹ đó đã bị đánh tan tác.
Đánh sập một đoạn tường thành. - Tới được chỗ này, Hàn Thạc lại một lần nữa hạ
lệnh.
Hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc và Thiết giáp Khôi lỗi thú đồng thời nhằm vào một chỗ
tường thành tập trung oanh kích, không ngờ bức tường thành vững chắc này chỉ
rung rinh phát ra những tiếng “Dát chi”, nhưng không phải bị đánh sập ngay tức
khắc.
Để ngăn cản Tạp Tây đế quốc xâm lược, tường của Ngõa Luân thành đều sử dụng
nham thạch rắn chắc mà xây đắp nên. Sử dụng hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc đánh sập
tường thành cũng chẳng bằng trực tiếp bay qua luôn cho tiện. - Ngải Mễ Lệ vừa
đến, thấy lần công kích đầu tiên của Cát Nhĩ Bá Đặc không gây được tác dụng gì
thì liền lên tiếng đề nghị. Nhìn thoáng qua đánh giá tình hình rồi Hàn Thạc
quyết đoán nói:
Những người không thể bay qua tường thành thì lập tức cưỡi lên để hắc long để
bay qua. Chỉ được đi người không, bỏ hết ngựa lại.
Đã là một con rồng thì cho dù phải chết cũng không bao giờ nguyện ý để cho mấy
con chiến mã cấp bậc thấp hơn hẳn trèo lên trên mình. Nếu không sẽ tạo thành
sự sỉ nhục, một vết nhơ suốt đời của nó. Tất nhiên, hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc
cũng không phải là ngoại lệ. Hàn Thạc cũng sớm hiểu được cấm kỵ này cho nên
mới từ bỏ ý nghĩ đưa chiến mã lên lưng nó.
Có vài người thuộc Chiến hoả dong binh đoàn, bọn Khảm Đế Ti, An Cát Lị Tạp và
Khải Tư Tân là không bay được, liền theo mệnh lệnh của Hàn Thạc lập tức bỏ
ngựa nhảy phốc lên lưng của hắc long Cát Nhĩ Bá Đặc. Ngải Mễ Lệ với cảnh giới
ma đạo sư cũng túm lấy chủ lữ quán Y Liên thân hình mập mạp từ từ bay lên.
Tam vương tử Lao Luân Tư sử dụng phi tường quyển trục đắt giá cũng tương tự
cắp theo Khách Lạp Kì nhẹ nhàng bay lên, tốc độ cũng không phải là chậm. Xem
ra phi tường quyển trục này nhất định phải do một vị phong hệ đại ma đạo sư
làm ra.
Hai người Bối Lâm Đạt và Cường Ni của Thiên Tai giáo hội vốn không được Hàn
Thạc quan tâm đến. Nhưng ngoài dự liệu của Hàn Thạc, Bối Lâm Đạt sau khi thu
hồi con khôi lỗi thú trông giống như tam nhãn Tà thần thì lại phóng thích ra
một con khôi lỗi thú mỏng dẹt trông giống như một chiếc diều. Khôi lỗi thú này
dường như là được chế tạo từ một loại gỗ kỳ lạ, không ngờ là có thể mang theo
hai người Bối Lâm Đạt và Cường Ni bay vút lên trời cao, không phải vô kế khả
thi như Hàn Thạc đã dự đoán.
Đến thời điểm mấu chốt thì tất cả mọi người mới nối tiếp nhau thi triển những
thủ đoạn mà mình còn dấu giếm. Cho nên lúc này Hàn Thạc mới đột nhiên phát
hiện rằng ngoại trừ Chiến hỏa dong binh đoàn và Đại đức Lỗ Y Khải Tư Tân ra
thì những người khác đều là những người có tiền. Tất cả bọn họ đều có khí cụ
bay lượn để trốn chạy bảo vệ tính mạng.
Phát hiện mọi người đều vào vị trí của mình, Hàn Thạc tung người nhảy tới bên
cạnh Phỉ Bích. Phỉ Bích lúc này cũng đang định nhảy lên lưng Hắc Long thì bị
Hàn Thạc bất ngờ tiến đến ôm chặt lấy. Trước dáng vẻ hoảng hốt lo sợ của Phỉ
Bích, Hàn Thạc sử dụng Ma Động Cửu Thiên Thuật mang theo thân thể thoang
thoảng hương thơm của nàng phá không bay lên.
Vì hai người kề sát nhau nên mùi hương thoang thoảng bay vào mũi Hàn Thạc. Phỉ
Bích rất bối rối, thở dồn dập, mắt không ngừng lóe lên những ánh mắt kỳ dị rồi
bỗng không hiểu vì sao lại ghé đôi môi đỏ mọng kề sát vào tai Hàn Thạc thốt
lên hỏi vẻ ngạc nhiên:
Sao chàng lại có thể bay được?
Chẳng riêng Phỉ Bích mà ngay cả bọn Lao Luân Tư, Khảm Đế Ti phát hiện hành
động kỳ dị của Hàn Thạc thì cũng há mồm trợn mắt, ở trên lưng Hắc Long liên
tiếp thốt lên những tiếng kêu kinh ngạc. Bọn họ cũng không nghĩ ra tại sao Hàn
Thạc lại có khả năng ngự không bay lượn.
Điều còn làm cho mọi người càng thêm kinh ngạc chính là Hàn Thạc mang theo Phỉ
Bích mà tốc độ bay lượn không ngờ lại cực kỳ nhanh chóng, như tia chớp vượt
sang bên kia tường rồi hướng tiếp tục lăng không bay đi.
Suốt từ đầu đến giờ, sở dĩ không sử dụng phi tường thuật bởi vì phi tường
thuật là một phương pháp vô cùng hao phí thể lực. Hàn Thạc tu luyện ma công
thì hao phí chính là ma nguyên lực, mà Ngải Mễ Lệ dùng ma pháp thì lại hao phí
tinh thần lực. Đối với dạng ma đạo sư như Ngải Mễ Lệ mà nói thì việc sử dụng
phiêu phù thuật bay lượn làm cho tinh thần lực hao tổn cực kỳ lớn. Nếu bay
lượn trong một khoảng thời gian dài sẽ khiến cho ma đạo sư hao kiệt hết tinh
thần lực.
Mặt khác, như Ngải Mễ Lệ là một ma pháp sư cấp bậc ma đạo sư, cho dù lợi dụng
phiêu thù thuật để bay đi thì tốc độ cũng không nhanh hơn bao nhiêu so với
chiến mã. Cho dù là cự long vô cùng cường đại thì khi bay lượn trong thời gian
dài cũng tiêu hao rất nhiều thể lực. Lúc trước, Cát Nhĩ Bá Đặc đã mang theo
mọi người bay một quãng đường khá dài, hơn nữa hắn lại bị thương dưới tay của
hắc ám tinh linh nên nếu có thể cưỡi chiến mã được thì Hàn Thạc đã không để
cho hắn mang theo mấy người An Cát Lị Tạp bay lượn trên không.
Nhưng bây giờ chiến mã đã bị vứt bỏ mà kỵ sĩ Sư Thứu quân đoàn lại đang đuổi
sát ngay phía sau nên đối với mọi người mà nói thì việc bay lượn cũng không
phải là chuyện ung dung thoải mái gì. Bọn họ chỉ có thể mắm môi mắm lợi mà bay
đi với hy vọng có thể ly khai Ngõa Luân thành càng xa càng tốt.
Truy binh không hề buông lơi một chút nào, khi bọn người Hàn Thạc vượt qua
tường thành tiếp tục bay về phía trước thì Hàn Thạc ở trên trời cao đã thấy
hơn một ngàn kỵ binh của sư thứu quân đoàn trùng trùng điệp điệp như một đám
đen trên bầu trời đuổi sát không rời. Xem ra, Bác Bỉ A Tư Cơ đã thật sự là vô
cùng giận dữ, dự định không giết hết đám người bọn hắn thì sẽ không bỏ qua.
Phía trước chỉ còn cách một sơn cốc lớn tên là Khoa Nhĩ Lan là đến Tạp Tây đế
quốc. Xung quanh sơn cốc này là các dãy núi lớn nhỏ nối tiếp nhau, bên trong
cây cối tươi tốt, dân cư thưa thớt. Chỉ cần tiến được vào khu vực rộng lớn này
thì đám người của Bác Bỉ A Tư Cơ cho dù có cưỡi sư thứu mà muốn tìm ra nhóm
của Hàn Thạc cũng còn khó hơn lên trời.
Bởi vậy, sau khi xác định được mục tiêu, Hàn Thạc lại một lần nữa trở thành
đầu lĩnh. Giải thích sơ qua về tình thế, sau đó hắn ôm Phỉ Bích đi đầu còn hắc
long chở bọn Khảm Đế Ti, An Cát Lị Tạp theo sau tiếp tục bay về phía trước.
Trong thời điểm nguy hiểm này, tất cả mọi người đều cố sức lao vùn vụt về phía
trước. Hai người Lao Luân Tư, Bối Lâm Đạt không biết có phải có tâm tư riêng
hay không nhưng trên mặt không ngờ lại tỏ vẻ hưng phấn khó hiểu nhìn vào Hàn
Thạc ở phía trước, lần lượt tăng tốc độ tựa như muốn vượt qua hắn..
Hàn Thạc ôm Phỉ Bích trong lòng, nhìn hai người phía sau đang có vẻ hưng phấn
đuổi theo thì không khỏi khóc dở mếu dở. Bây giờ, tất cả mọi người đều chạy
trối chết, hai người kia chẳng hiểu sao lại phát cuồng, tựa hồ lấy việc đuổi
theo mình như để có thể chứng minh một cái gì đó.
Trong chuyến hành động lần này, ngươi đều dấu diếm cả hai bọn họ. Từ đầu tới
cuối đều đảm nhiệm là người chỉ huy. Đối với hai người tính tình cao ngạo này
mà nói thì nhất định là sẽ có chút tức giận. Bây giờ chàng ôm thiếp mà vẫn bay
nhanh hơn bọn họ, nên họ lại càng thêm tức giận là lẽ đương nhiên. - Phỉ Bích
nhìn ra phía sau, kề sát tai của Hàn Thạc nói với giọng êm dịu.
Thì ra là như thế. Mà điều này tựa hồ không cần thiết a. - Hàn Thạc trong lòng
kinh ngạc, lạ lùng nói.
Nếu như chàng không phải ý trung nhân của thiếp, mà về mọi phương diện đều hơn
thiếp thì thiếp cũng muốn tìm cách chiến thắng chàng.
Khách khách. Đây chỉ là chuyện nữ nhi thường tình thôi mà thôi. - Phỉ Bích
thấp giọng giải thích một câu, sau đó tinh nghịch ghé sát vào tai Hàn Thạc
hỏi:
Chàng có thể đánh thắng bọn họ không?
Đang ôm mỹ nữ ấm áp trong lòng khiến cho Hàn Thạc hào khí trùng thiên, cười
vang lên những tiếng ha hả thật lớn. Ngay cả mối hiểm nguy hiện tại cũng đều
quên hết, trầm giọng nói:
Ôm chặt đấy nhé. Ta lập tức làm cho bọn họ tuyệt vọng.