Ta Tình Nguyện Để Hắn Cưỡng Ép, Ngươi Quản Tới Làm Gì?


Người đăng:

Người xấu! Gia gia của ta sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? - Đại Đức Lỗ Y Khải
Tư Tân vừa rời khỏi, tiểu tinh linh An Cát Lỵ Tạp đã lo lắng nhìn Hàn Thạc
hỏi.

Ở Ngõa Luân thành này, Khải Tư Tân rõ ràng là không có viện thủ. Nếu không,
lão cũng sẽ chẳng phó thác An Cát Lỵ Tạp cho một người vẫn còn xa lạ thế này.
Nếu địch nhân của lão ở tại Ngõa Luân thành này mà không chịu theo quy củ thì
tình trạng của lão sẽ trở nên nguy hiểm vô cùng. Nhưng vì để An Cát Lỵ Tạp yên
tâm, Hàn Thạc đành cười nói:

Yên tâm đi! Thực lực của gia gia ngươi cường đại lắm, sẽ không gặp phải nguy
hiểm gì đâu.

Bình thường, An Cát Lỵ Tạp vốn vô sầu vô lo, nhưng vì chuyện của gia gia đột
nhiên trở nên tràn đầy ưu sầu. Khuôn mặt xinh đẹp chợt nhíu mày, cả con người
trở nên trầm mặc hơn nhiều.

Tối mai, Hàn Thạc sẽ cùng với các thế lực khác đối phó với Sư Thứu quân đoàn,
cho nên hôm nay là một ngày trọng yếu lạ thường đối với Bối Lâm Đạt của Thiên
Tai giáo hội và của cả Lao Luân Tư. Bọn họ đều muốn lợi dụng tài lực trong tay
của mình để chuẩn bị sẵn sàng cho thật tốt.

Ở nơi này một lúc, Hàn Thạc cảm thấy đợi mãi trong phòng của An Cát Lỵ Tạp
cũng chẳng phải là biện pháp. Hắn suy nghĩ một hồi rồi quay sang nói với tiểu
tinh linh đang mặt mày trầm ngâm như đưa đám:

Đi thôi, chúng ta đi tìm tỷ tỷ Khảm Đế Ti của ngươi đùa giỡn một chút.

Ta không muốn đi đâu hết. Ta muốn ở đây chờ gia gia của ta thôi!

Ngoài dự liệu của Hàn Thạc. Cô nàng An Cát Lỵ Tạp luôn thích nô đùa này lại
không thuận theo, mà ngược lại còn cự tuyệt lời đề nghị của hắn.

Hàn Thạc ngạc nhiên sửng sốt, ngây người một lúc rồi mới mở miếng nói:

Ngươi đợi ở đây cũng không phải là biện pháp. Ta nghĩ gia gia của ngươi sẽ
không có chuyện gì đâu. Ngươi cùng với Khảm Đế Ti tỷ tỷ bàn luận một hồi, nói
không chừng sẽ không phải lo lắng như vậy.

Ta biết ngươi muốn tự mình đi gặp Khảm Đế Ti tỷ tỷ. Cái tên xấu xa nhà ngươi
muốn đi thì tự mình đi đi. Ta sẽ không đi đâu hết. - An Cát Lỵ Tạp tức giận,
trừng mắt nhìn Hàn Thạc, hừ một tiếng rồi không thèm lý tới hắn nữa.

Nghe cô nàng nói như vậy, Hàn Thạc dở khóc dở cười. Nhưng là hắn đã đáp ứng
với Khải Tư Tân, mà thời điểm này Ngõa Luân thành cũng đích xác là không được
thái bình, thật không yên tâm để cô ta một mình đơn độc ở lại nơi đây, để địch
nhân của Khải Tư Tân thừa cơ hội bắt giữ An Cát Lỵ Tạp uy hiếp ông ta.

Nhìn thấy vẻ mặt ngang bướng của An Cát Lỵ Tạp, Hàn Thạc trầm ngâm một hồi rồi
hung tợn nói:

Mặc kệ ngươi chịu hay không chịu. Ta đã đáp ứng với gia gia của ngươi, thì sẽ
không cho phép ngươi rời khỏi bên người ta.

Nói xong, không đợi cho An Cát Lỵ Tạp kịp phản ứng, thân người của Hàn Thạc đã
chợt như thiểm điện phóng tới. Chớp mắt, hắn đã tới bên người An Cát Lỵ Tạp.
Cánh tay trái đưa ra ôm lấy thân người, dùng lực nhấc mạnh, An Cát Lỵ Tạp bị
cánh tay như thiết trảo của Hàn Thạc nắm giữ, nhấc lên không.

Buông ta ra! Cái tên đại hỗn đản, đại dê chúa nhà ngươi, mau buông ta ra.

Khi An Cát Lỵ Tạp vừa kịp phản ứng thì phát hiện thân người của mình đã không
còn cách nào động đậy được. Hai bàn chân bé nhỏ không ngừng đá đạp lung tung,
trong miệng giận dữ oán hận bẳt đầu lớn tiếng chửi mắng.

Hàn Thạc căn bản không thèm để ý tới tiếng kêu la của An Cát Lỵ Tạp. Sau khi
bắt giữ được thân người của cô nàng, liền mở cửa phòng, trực tiếp đi thẳng tới
phòng của Khảm Đế Ti.

Ra khỏi cửa, Hàn Thạc phát hiện cô nàng vẫn còn kêu la om xòm. Vì để phòng sự
chú ý của mọi người, Hàn Thạc liền đưa cánh tay phải còn lại bịt lấy cái miệng
bé nhỏ của An Cát Lỵ Tạp. Tiếng kêu la của An Cát Lỵ Tạp đã biến thành tiếng
gầm gừ “ồ ồ” nho nhỏ, cứ như là bị Hàn Thạc cưỡng ép vậy.

Buông cô ta xuống.

Ngay lúc Hàn Thạc vừa đi đến gần phòng của Khảm Đế Ti thì đột nhiên từ hai bên
phòng phóng ra mấy người trong Chiến Hỏa dong binh đoàn. Vẻ mặt mấy người này
không tử tế gì nhìn vào Hàn Thạc. Trong đó có một tên kiếm sĩ thân thể lực
lưỡng, dũng mãnh cầm một cây bội kiếm ngắn như thể cương châm, hướng về phía
Hàn Thạc quát lớn.

Ồ… Hắn không phải là người đã từng ở ngoài thành bàn chuyện với phó đoàn
trưởng sao? - Một tên ma pháp sư trung cấp trong bọn vừa đưa mắt nhìn đã nhận
ra Hàn Thạc, liền kinh ngạc nói.

Mặc kệ hắn có giao tình gì với phó đoàn trưởng đại nhân Khảm Đế Ti. Trước mắt
mọi người mà hắn đi cưỡng ép một cô gái. Ta không thể cứ trơ mắt nhìn hắn mang
tiểu tinh linh tội nghiệp kia đi như vậy. - Cái tên kiếm sĩ cao cấp lực lưỡng
dũng mãnh mở miệng nói một câu vô cùng chính nghĩa. Cặp mắt to như quả chuông
của hắn nhìn chằm chằm trên người Hàn Thạc, rồi từ từ rút thanh trường kiếm
sau lưng chỉa về phía hắn.

Hàn Thạc đang cảm thấy tức cười thì ngay lúc này cửa phòng Khảm Đế Ti mở ra.
Từ trong phòng, Khảm Đế Ti cùng với Phỉ Bích đi ra, vẻ mặt đầy nghi hoặc. Hai
người vẫn còn chưa biết đã phát sinh chuyện gì, hai cặp mắt sáng ngời nhìn lên
người Hàn Thạc, Khảm Đế Ti ngạc nhiên hỏi:

Sao thế Bố Lai Ân? Ngươi bắt giữ An Cát Lỵ Tạp làm gì?

Không có gì! Gia gia của cô ta có chuyện phải bỏ đi, nhờ ta giúp bảo hộ an
nguy của cô ấy. Ta đã đáp ứng là lúc nào cũng sẽ mang cô ta theo bên người
thôi. - Hàn Thạc nhún vai, trả lời một cách nhẹ nhàng.

Đái Duy Tư! Đây chỉ là hiểu lầm thôi. Ngươi không cần phải khẩn trương như vậy
đâu. - Khảm Đế Ti mỉm cười, rồi quay sang nói với tên kiếm sĩ cao cấp dũng
mãnh kia.

Hắn có nói cũng vô dụng thôi. Chỉ có tinh linh cô nương xinh đẹp kia nói thì
mới có thể chứng minh sự thanh bạch của hắn.

Không biết vì sao cái tên Đái Duy Tư này đã nghe Khảm Đế Ti giải thích mà vẫn
vô cùng cố chấp, cặp mắt to lớn nhìn chằm chằm tới cô bé tiểu tinh linh An Cát
Lỵ Tạp đang bị Hàn Thạc bịt miệng rồi nói.

Thấy hắn nói như vậy, Hàn Thạc liền buông bàn tay lớn đang bịt lấy miệng An
Cát Lỵ Tạp ra, rồi nói:

Được rồi, không cần làm nhộn nữa. Cho hắn biết rằng ta chỉ là muốn bảo vệ
ngươi mà thôi.

Hàn Thạc vừa buông tay, miệng của An Cát Lỵ Tạp lại hé ra chửi tiếp, liên miên
bất tuyệt. Sau đó giận dữ trợn mắt nhìn Hàn Thạc, oán hận nói:

Tên xấu xa kia! Ngươi chính là cưỡng ép ta mà, chính là cưỡng ép ta mà.

An Cát Lỵ Tạp vừa nói ra câu này thì tên Đái Duy Tư bên cạnh đột nhiên nổi
giận, trường kiếm trong tay chỉa tới Hàn Thạc, hiên ngang lẫm liệt nói:

Lập tức thả cô ta ra, nếu không ngươi nhất định sẽ hối hận!

Được rồi! Đái Duy Tư ngươi chẳng lẽ nhìn không ra, An Cát Lỵ Tạp chỉ là náo
loạn mà thôi sao? Nếu như không có chuyện gì, ngươi còn không để ta về phòng
khôi phục lại thể lực. Ngươi không cần phải lo tới mấy cái việc không đâu
chẳng liên quan gì tới mình. - Sắc mặt Khảm Đế Ti lạnh lẽo, nhìn rất là có khí
thế, nổi giận nói với Đái Duy Tư.

Có lẽ đã quen với sự trách mắng của Khảm Đế Ti, tên Đái Duy Tư bắt đầu có chút
sợ sệt. Nhưng khi đưa mắt nhìn tới An Cát Lỵ Tạp, không biết ở đâu lại lấy ra
dũng khí, ưỡn ngực nói:

Khảm Đế Ti đại nhân! Nếu như đề nghị của ngài là sai thì ta sẽ không nghe
theo.

Đến lúc này Hàn Thạc lại cảm thấy buồn cười. Từ ánh mắt của Đái Duy Tư tới An
Cát Lỵ Tạp, Hàn Thạc phát hiện trong đó có chứa một thứ thuốc nổ khác lạ, vừa
nghĩ tới thì trong lòng hắn đã hiểu rõ. Hàn Thạc cười khà khà một cách quái dị
rồi nói:

Thì ra là chuyện như vậy. Xem bộ dáng của vị chiến sĩ anh dũng này thì chắc
đang muốn làm một người anh hùng trước mặt tiểu mỹ nhân đây.

Hắn vừa nói xong, Khảm Đế Ti cùng với Phỉ Bích, bao gồm cả mấy người bên cạnh
cũng đều có chút kỳ lạ nhìn lấy Đái Duy Tư. Ngay cả tiểu tinh linh An Cát Lỵ
Tạp cũng bị giật mình, kinh ngạc đánh giá lại Đái Duy Tư một chút. Lúc này,
sắc mặt Đái Duy Tư đỏ lên, có vẻ xấu hổ, cố gắng bào chữa:

Không, không có chuyện này.

Hàn Thạc buông cánh tay đang nắm giữ An Cát Lỵ Tạp thả cô ta ra, rồi nói:

Được rồi! Ta sẽ không tiếp tục cưỡng ép ngươi nữa. Vị anh hùng này muốn cứu mỹ
nhân, vậy ta sẽ thành toàn cho hắn. Tiểu An Cát Lỵ Tạp! Ngươi hiện giờ đã được
cứu rồi, hãy để cho vị anh hùng cứu ngươi mang ngươi đi đi, ta sẽ không quản
tới ngươi nữa.

Nói xong, Hàn Thạc ung dung đi về hướng Khảm Đế Ti và Phỉ Bích, không thèm mảy
may nhìn tới An Cát Lỵ Tạp, cứ như là đã hoàn toàn quên mất những lời đáp ứng
với gia gia cô ta trước đây.

Cô… cô khá chứ. Hiện giờ cô đã an toàn rồi. - Lúc này Đái Duy Tư ở bên cạnh đã
đi tới An Cát Lỵ Tạp, lời nói có chút ấp úng khác hẳn với vẻ hiên ngang lẫm
liệt khi đối diện với Hàn Thạc.

Ngươi cứ lo cái chuyện rắm thối của ngươi đi con gấu to kềnh, đần độn kia. Ta
tình nguyện để hắn cưỡng ép, ngươi quản tới làm gì? - An Cát Lỵ Tạp thấy Hàn
Thạc không thèm lý tới mình, trong lòng đột nhiên hoảng sợ. Lúc này liếc mắt
nhìn tới mặt Đái Duy Tư, trực giác không biết làm sao càng nhìn càng giận, lập
tức mở miệng phẫn nộ nói với hắn.

Vẻ mặt Đái Duy Tư đột nhiên trở nên kỳ lạ vô cùng, cứ như là bị người ta dùng
chiếc giầy thúi đá một cước, đau khổ khó chịu, nói không ra lời.

Tên xấu xa kia! Ngươi đã đáp lời với gia gia chiếu cố cho ta. Ngươi không được
quyền bỏ đi. - Sau khi to tiếng với Đái Duy Tư, tiểu linh linh An Cát Lỵ Tạp
liền vén chiếc váy hoa nhỏ nhắn, chạy nhanh về phía Hàn Thạc. Vừa chạy vừa lớn
tiếng trách mắng, cứ như là sợ Hàn Thạc sẽ không để ý đến nữa. Còn về phần Đái
Duy Tư thì căn bản là không hề để mắt tới.

Nhìn thấy Đái Duy Tư vẻ mặt cười khổ đứng đó, Khảm Đế Ti liền trừng mắt, tức
giận nói:

Cút về phòng của ngươi đi. Đừng làm ta mất mặt nữa, muốn làm anh hùng cứu mỹ
nhân thì trước tiên nhìn cho rõ ràng xem mỹ nhân có phải cam tâm bị ác ma bắt
giữ hay không. Không biết gì mà cứ cứu loạn lên, thật là làm mất mặt quá đi
mất.

Khảm Đế Ti nói xong, Đái Duy Tư đã ngượng ngùng tuyệt vọng, vẻ mặt sầu khổ,
thở dài một tiếng, chán chường đi trở về phòng mình. Chuyện này đối với đầu óc
của hắn mà nói, tựa hộ thật sự là có chút phức tạp. Cho đến bây giờ, trong
lòng của hắn vẫn còn nghĩ chưa thông, vì sao vừa rồi cô ta vẫn còn vẻ mặt ủy
khuất, giận dữ, vậy mà khi Hàn Thạc buông tay bỏ đi thì lại quay ra van xin
như vậy?


Đại Ma Vương - Chương #178