Thân Phận Bại Lộ


Người đăng:

Rời khỏi rừng rậm, Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ chia nhau ra hành động, Hàn Thạc một
mình đi đến chỗ ở mới của Lao Luân Tư.

Vừa gặp mặt Hàn Thạc, Lao Luân Tư liền nói cảm ơn:

Thực sự đa tạ ngươi về chuyện lần trước, nếu không Lỵ Toa rất có thể đã gặp
nguy hiểm rồi.

Không cần khách khí, với quan hệ giữa ta và Lỵ Toa thì đó là việc nên làm.
Đúng rồi, Lỵ Toa bây giờ thế nào? - Hàn Thạc ngồi xuống, sau đó mỉm cười hỏi
Lao Luân Tư.

Yên tâm đi, ta đã phái người đưa cô ấy về thủ đô đế quốc Áo Sâm thành rồi, thế
lực của Sư thứu quân đoàn có lớn đến mấy cũng không dám dương oai ở đó đâu.

Thế thì tốt quá. Được rồi, trước mắt sư muội Phỉ Bích của ngươi cũng đang ở
Ngõa Luân thành, cô ấy và Sư thứu quân đoàn còn có chút giao dịch. - Suy nghĩ
một chút, Hàn Thạc đem chuyện của Phỉ Bích nói cho Lao Luân Tư nghe.

Trên mặt Lao Luân Tư lộ ra nét kinh ngạc, hắn hỏi Hàn Thạc với vẻ nghi hoặc:

Sao cô ấy lại ở trong Ngõa Luân thành? Có chuyện gì xảy ra vậy?

Bởi vì lúc trước đã biết qua nên Hàn Thạc phát hiện Lao Luân Tư và Phỉ Bích có
quan hệ rất tốt. Lao Luân Tư thân là tam hoàng tử, những chuyện Phỉ Bích làm
đều là do hắn chỉ đạo trước. Để chắc chắn thêm một chút nên sau khi Lao Luân
Tư hỏi thì Hàn Thạc thuật lại đại khái những sự việc đã trải qua cho hắn.

Đợi đến lúc Hàn Thạc kể xong tất cả mọi chuyện, Lao Luân Tư cau mày trầm ngâm
một lát, rồi mới chăm chú nhìn hắn, nói:

Xem chừng chuyện của Phỉ Bích lần này cũng đã làm ngươi mệt mỏi nhiều, Ám Mạc
của các ngươi thật là quá thần thông quảng đại đấy!

Hàn Thạc giật bắn mình, hai mắt lập tức nhìn xoáy vào Lao Luân Tư tựa hồ như
muốn xuyên qua người hắn. Sau một lát, Hàn Thạc mới thở nhẹ một hơi, hỏi Lao
Luân Tư:

Ngươi biết thân phận của ta từ khi nào thế?

Lần trước, sau khi chúng ta rời khỏi đoàn buôn nô lệ. - Lao Luân Tư nhẹ nhàng
mỉm cười trả lời, chần chờ thêm một chút rồi cất tiếng nói tiếp:

Chính xác mà nói, ta đến bây giờ mới biết được thân phận của ngươi. Lần trước,
sau khi rời khỏi đoàn buôn nô lệ, ta bắt đầu hoài nghi về lai lịch của phu
nhân Ngải Mễ Lệ, rồi ta tìm được người xác nhận cụ thể thì mới biết được thân
phận của nàng ta, sau đó mới hoài nghi đến ngươi.

Làm việc cho Ám Mạc thực ra cũng không có gì là xấu xa cả. Trong tầng lớp cao
cấp của đế quốc, sự tồn tại của tổ chức này cũng không phải là điều gì bí mật,
chức trách mà nó thực thi về cơ bản sẽ không làm tổn hại đến lợi ích của dân
thường, trừ phi kẻ nào làm chuyện có hại đối với đế quốc. Ngược lại, sự tồn
tại Ám Mạc còn có tác dụng bảo vệ đối với dân thường nên Hàn Thạc cũng không
nghĩ được có điều gì không đúng.

Trầm ngâm một chút, Hàn Thạc thần sắc trở lại như bình thường, cười nói:

Không sai, ta vừa mới gia nhập Ám Mạc không lâu nhưng đích xác đã nhận thức
sâu sắc về sự thần thông quảng đại của Ám Mạc!

Như vậy thì ngươi hẳn là cũng hiểu rất rõ về ta chứ? - Lao Luân Tư mặt vẫn mỉm
cười thản nhiên rồi chăm chú nhìn vào Hàn Thạc hỏi một câu đột ngột.

Ngạc nhiên đến ngẩn người ra, mãi sau Hàn Thạc mới cười ha hả đáp:

Đương nhiên, ngươi là Lao Luân Tư, là con trai của quan tài chính đại thần,
chuyện này tất cả mọi người đều biết mà!

Thân phận tam hoàng tử của hắn thì Hàn Thạc cho dù trong lòng biết rõ nhưng
cũng không thể nói ra, nếu không quan hệ giữa hắn và Lao Luân Tư lúc đó có thể
sẽ phát sinh biến hóa. Tối thiểu thì Lao Luân Tư sẽ phải dò xét xem Hàn Thạc
nghĩ gì, rồi có lẽ sẽ mời Hàn Thạc đem sức lực phục vụ cho hắn. Đối với Hàn
Thạc thì đây vẫn là một nan đề mà trước mắt hắn chưa muốn đối mặt, bởi vậy giả
vờ không biết mới là cách làm sáng suốt nhất.

Thấy phản ứng của Hàn Thạc như vậy, trên mặt Lao Luân Tư liền xuất hiện một nụ
cười kỳ dị, lại chăm chú nhìn Hàn Thạc thật sâu trong chốc lát rồi hỏi tiếp:

Thôi được rồi, tạm thời chúng ta không nói chuyện này nữa. Lần này Ám Mạc các
ngươi có mặt tại Ngõa Luân thành nhất định cũng biết được là Bác Bỉ A Tư Cơ có
tâm phản nghịch nên mới đến đây thu thập chứng cớ. Còn ta sở dĩ phải đến đây,
mục đích có thể nói cũng tương đồng với các ngươi, cũng là vì lật đổ quân đoàn
trưởng của Sư thứu quân đoàn. Không biết bây giờ ngươi có thể nói cho ta các
ngươi đã làm được đến đâu rồi ?

Hàn Thạc nghe câu hỏi này có vẻ hơi do dự, nhanh chóng cân nhắc hơn thiệt
trong đầu một chút rồi mới nói ra là muốn tìm được chứng cớ về những khí cụ
công thành giao cho tầng lớp cao cấp của Ám Mạc để chính thức bắt Bác Bỉ A Tư
Cơ. Còn về chuyện liên quan đến việc phối hợp với Thiên Tai giáo hội thì Hàn
Thạc tuyệt một chữ cũng không đề cập tới, không để cho Lao Luân Tư biết tình
hình về phương diện này.

Chúng ta đã có cùng một mục đích, như vậy ta nghĩ chúng ta có thể chung sức
hợp tác, các ngươi có kế hoạch như thế nào, ta có thể trợ giúp được gì không?
- Lao Luân Tư hỏi Hàn Thạc.

Nghe được những lời này, Hàn Thạc bất giác liếc nhìn Lao Luân Tư một cái, hỏi:

Vậy thì ngươi có thể trợ giúp chúng ta được những gì?

Mỉm cười vẻ thần bí, Lao Luân Tư hơi nghiêng người về phía Hàn Thạc, nói vẻ
ngưng trọng:

Ta có người nằm vùng bên trong Sư thứu quân đoàn, chức vị của này người ở
trong Sư thứu quân đoàn cũng gần bằng quân đoàn trưởng Bác Bỉ A Tư Cơ. Nếu ta
ra mặt thì người này có thể trực tiếp điều động Sư thứu quân đoàn để làm cho
chúng ta rất nhiều chuyện.

Hàn Thạc cấp tốc suy xét một vòng, từ trong những lời nói của Lao Luân Tư suy
ra rất nhiều tin tức hữu dụng. Xem chừng Lao Luân Tư đến Ngõa Luân thành lần
này không chỉ đơn giản là để đối phó Bác Bỉ A Tư Cơ. Chắc hẳn là sau khi lật
đổ Bac Bỉ A Tư Cơ sẽ nâng đỡ người của hắn lên vị trí cao, hoàn toàn nắm trong
tay Sư thứu quân đoàn để chuẩn bị hỗ trợ hắn tranh đoạt ngai vàng sau này.

Như vậy thì quá tốt rồi, ta phải tổng hợp lại kế hoạch một chút, hai ngày nữa
sẽ hành động. Đến lúc đó ta sẽ thông báo cho ngươi, cùng ngươi thương lượng
xem nên phối hợp như thế nào! -Hàn Thạc giữ vẻ mặt thản nhiên, suy nghĩ một
chút rồi nói với Lao Luân Tư.

Không thành vấn đề, ta sẽ chờ tin tức tốt lành của ngươi. Ha ha, chúng ta cũng
coi như là bằng hữu, ta có lẽ cực kỳ tin tưởng đối với tác phong làm việc của
ngươi. Ta biết ngươi có đủ cẩn thận, mọi chuyện được ngươi cân nhắc kỹ càng
chuẩn bị thì hẳn là sẽ không xuất hiện chỗ sơ suất. Khi ngươi chuẩn bị ổn thỏa
mọi việc thì cho ta biết một chút, ta sẽ toàn lực phối hợp với ngươi. Chúng ta
đôi bên cùng có lợi. - Lao Luân Tư ha ha cười lớn, giọng sang sảng nói với Hàn
Thạc.

Tốt lắm, đã như vậy thì ta đi trước đây. - Hàn Thạc cũng không dây dưa, nói
gọn một câu rồi chia tay với Lao Luân Tư, rời khỏi ngôi nhà mới của hắn bước
đi về phía lữ quán Y Liên ở cách đó không xa.

Lúc Hàn Thạc vào bên trong lữ quán thì phát hiện gian phòng bị hư hỏng mà lúc
trước Bối Lâm Đạt ở không ngờ đã được sửa chữa lại gần xong, xem chừng trong
thời gian ngắn có thể lại sử dụng được. Trước đó Hàn Thạc cùng Ngải Mễ Lệ còn
chưa kịp đến gian phòng của mình, bởi vậy sau khi về tới lữ quán, Hàn Thạc
liền đi vào gian phòng đó.

Vào phòng được một lát thì Y Liên liền đi vào, đóng cửa lại rồi cười nói:

Ta đang muốn đa tạ sự trợ giúp của ngươi, nếu không có ngươi thì lữ quán này
của ta có thể đã bị phá hủy ở trong tay cái người đàn bà của Thiên Tai giáo
hội rồi!

Xem chừng Ngải Mễ Lệ đã nói cho ngươi biết về những chuyện đã xảy ra. - Hàn
Thạc nói.

Người phụ nữ tên Y Liên này là chủ nhân lữ quán, gật đầu đáp:

Đúng vậy, Ngải Mễ Lệ đại nhân đến đây một lần, đem mọi chuyện trải qua nói cho
ta biết và còn dặn ta lưu ý đến vị khách ở phòng này. Lần này ngươi ngươi tới
có phân phó gì không?

Trước mắt, bên trong lữ quán có khách nhân nào rời đi hay không, nhất là cái
vị nữ ma kiếm sĩ của dong binh đoàn có tiếp xúc với người nào khác hay không?
- Hàn Thạc nhớ tới ước định cùng Phỉ Bích, nhịn không được bèn hỏi.

Vì không chứng kiến kinh biến xảy ra lần trước trong lữ quán nên Y Liên thần
sắc hết sức thoải mái, tựa hồ căn bản không bị ảnh hưởng, chậm rãi đem những
chuyện xảy ra sau đó rủ rỉ kể lại cho Hàn Thạc hết sức tường tận:

Khách khứa ở nơi này không có gì khác lạ. Đại đức Lỗ Y và cái cô tiểu tinh
linh kia trước mắt có lẽ sẽ tạm trú tại lữ quán, ban ngày hai người có đi ra
ngoài một chuyến nhưng không lâu sau đã quay trở về. Những người trong dong
binh đoàn thì ngoại trừ người đàn bà tên là Khảm Đế Ti ra thì có vài người
khác cũng đi ra ngoài, tựa hồ đang tìm nhiệm vụ mới, đến giờ vẫn còn chưa trở
về.

Ta quan sát một chút thì thấy cũng không có nhân vật nào khả nghi đã từng đi
vào gian phòng của Khảm Đế Ti, cũng không thấy nàng rời đi khỏi nơi này. Trừ
lần đó ra thì bên trong lữ quán cũng không có tình huống gì khác thường, Sư
thứu quân đoàn phái người tới tra xét một lần, hỏi về chuyện gian phòng bị đổ
đã được ta tùy ý trả lời lấy lệ cho qua chuyện rồi.

Người của Sư thứu quân đoàn không hề nghi ngờ đối với nơi này sao? - Hàn Thạc
trầm ngâm một chút rồi cau mày hỏi.

Yên tâm đi, ta nghĩ hẳn là không có vấn đề gì. Tại ta đã sống ở Ngõa Luân rất
nhiều năm, từ lâu đã lo lót cho Sư thứu quân đoàn không ít tiền bạc. - Y Liên
rất tự tin cam đoan với Hàn Thạc.

Bà ta nói như vậy thì Hàn Thạc cũng coi như biết vậy, nếu không thì sẽ tỏ ra
không tín nhiệm bà ta. Hắn gật đầu nói một câu "Thật vất vả cho ngươi quá" rồi
ra hiệu cho Y Liên hãy đi làm việc của bà ta.

Sau khi Y Liên đi khỏi, Hàn Thạc suy nghĩ một chút, tính toán đưa Phỉ Bích tới
tìm Khảm Đế Ti nói chuyện trước với cô ấy một chút để cho cô ấy đừng có đường
đột rời khỏi lữ quán.

Quyết định xong, Hàn Thạc bước ra ngoài, vừa đi về phía phòng của cô ta vừa
suy xét xem nên nói như thế nào với Khảm Đế Ti. Trong lúc đi thì đột nhiên
nghe một tiếng "Người xấu", sau đó liền thấy tiểu tinh linh An Cát Lị Tạp từ
cửa sổ gian phòng của Đại Đức Lỗ Y Khải Tư Tân đang hưng phấn chỉ vào bản thân
mình réo gọi.

Cười khổ quay về phía An Cát Lị Tạp làm ra một vẻ mặt hung ác xong, Hàn Thạc
cũng không có phản ứng lại mà tiếp tục đi về phía phòng của Khảm Đế Ti. Bất
quá sau đó Hàn Thạc lại nghe thấy tiếng bước chân chạy thình thịch từ hướng An
Cát Lị Tạp truyền đến, rõ ràng là tiểu tinh linh An Cát Lị Tạp đã đuổi theo
tới nơi.

Người xấu, tại sao ngươi lại ở chỗ này? - Trong nháy mắt, tiểu tinh linh An
Cát Lị Tạp đã vọt đến, có vẻ vui mừng nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc hỏi.

Đến để lừa gạt tiểu cô nương giống như ngươi vậy đó! - Hàn Thạc trừng mắt làm
ra bộ dọa dẫm, rồi nở một nụ cười vẻ xấu xa hắc hắc một tiếng đáp lại.


Đại Ma Vương - Chương #174