Người đăng:
Một Phỉ Bích lãnh ngạo cao quý, giờ phút này gương mặt đã trở nên đỏ ửng trông
hết sức đáng yêu. Có lẽ đó là do trải qua môt phen thân mật triền miên vừa
rồi, thái độ đối xử với Hàn Thạc cũng theo đó phát sinh biến hoá cực lớn.
Nữ nhân chính là như thế, trước khi chưa thổ lộ tình cảm thì thế nào cũng dè
dặt băn khoăn, coi thể diện còn lớn hơn sinh mạng. Nhưng mà một khi bọn họ đã
bằng lòng, sẽ trao hết lòng dạ rồi bất giác sẽ lấy người đàn ông làm chủ. Cho
dù nữ nhân mạnh mẽ với cấp bậc kiếm sư như Phỉ Bích cũng không ngoại lệ.
Nói đi, tại sao chàng lại biết ta ở đây, vì sao lại lẻn vào thâu hương?
Dịu dàng nép trong lồng ngực rộng lớn của Hàn Thạc, Phỉ Bích ngẩng đầu mỉm
cười nhìn hắn hỏi.
Hàn Thạc hít sâu một hơi, tay chân đang nghịch ngợm trên người Phỉ Bích dừng
lại, cau mày thuật lại sự tình đã trải qua cho nàng. Chỉ có điều một số chuyện
nhạy cảm trong đó hắn lại không hề đề cập đến. Bao gồm thân phận của hắn sau
khi gia nhập Ám Mạc, việc nhúng tay vào Thiên Tai giáo hội, cũng không mô tả
kỹ càng.
Nhóm khí tài này, lúc nàng vận chuyển rốt cuộc có biết thứ gì được chuyên chở
trong đó không?
Hàn Thạc nhìn Phỉ Bích, hỏi nghiêm túc.
Lắc lắc đầu, Phỉ Bích hơi cau mày lại, trả lời:
Không biết, chuyện làm ăn buôn bán của những thương hội như chúng ta có đôi
khi đích xác phải đảm nhiệm một số mạo hiểm mà phải coi như hoàn toàn không
biết gì cả. Chỉ có điều ta không nghĩ sự tình lần này lại có thể liên quan lớn
đến vậy.
Xem ra Phỉ Bích quả thực không biết, Hàn Thạc thở phào một hơi trong lòng,
trầm ngâm một chút nói với nàng:
Sư Thứu quân đoàn trưởng có tâm phản loạn, vì sự an nguy của Bố Tư Đặc thương
hội, nàng nhất thiết phải hợp tác với chúng ta. Bằng không một khi tầng lớp
cao cấp đế quốc biết được hành động lần này lại có sự giúp đỡ của thương hội
bọn nàng, e rằng Bố Tư Đặc thương hội có thần thông quảng đại mấy cũng sẽ gặp
phải nguy hiểm không thể lường được.
Gật đầu biểu thị đã hiểu, Phỉ Bích ôm hắn, mỉm cười vẻ tin cậy:
Chàng nói thế nào thì làm thế ấy đi, ta tin chàng sẽ thật tâm giúp đỡ ta.
Phỉ Bích nói như thế chính là đã hoàn toàn tin tưởng Hàn Thạc, điều này khiến
cho hắn hơi cảm thấy được tin tưởng mà lo sợ. Nhanh chóng suy xét một hồi, hắn
một lần nữa ngưng tụ một giọt bổn mạng tinh huyết, lưu trong một cái bình
thuốc nhỏ rồi đưa cho Phỉ Bích nói:
Trong quá trình vận chuyển, nàng hãy nghĩ biện pháp nhỏ giọt tiên huyết này
lên đám khí tài công thành đó.
Nếu nàng không có biện pháp mở các khí tài đó ra thì cứ nhỏ lên trên bao gói
cũng được. Sau đó, ngày mai nàng nghĩ biện pháp cố gắng đi theo, có thể đưa
đến chỗ càng xa càng tốt. Làm xong hết thảy cũng không cần vội vàng lập tức
rời khỏi Ngoã Luân thành. Ta sẽ tới tìm nàng. Ồ, đúng rồi, trước mắt Khảm Đế
Ti cũng đang ở trong thành, ở tại một căn lữ quán có chủ tên là Y Liên. Nàng
có thể tới tìm cô ta.
Không thành vấn đề, ta sẽ chiếu theo phương pháp của chàng đi làm thử.
Phỉ Bích vui vẻ đáp ứng, cười khẽ, rồi lấy từ trong không gian giới chỉ ra một
đống vật tư tài liệu lớn, đôi mắt sáng giống như hiến vật quý, nhìn Hàn Thạc
nói:
Số tài liệu trong danh sách mà chàng cần này, trên đường ta vận chuyển những
thứ giúp Bác Bỉ A Tư Cơ đã giúp chàng mua được hết.
Hàn Thạc cầm danh sách liếc một cái, phát hiện những tài liệu này Phỉ Bích đều
căn cứ theo yêu cầu của hắn để luyện chế ra Âm Ma cao hơn Nguyên Ma một cấp mà
chuẩn bị. Xem chừng nàng rất để tâm đến những việc của mình, chỉ trong một
thời gian ngắn như thế, không ngờ đã giúp mình thu thập đủ tài liệu để luyện
chế được Âm Ma.
Kéo Phỉ Bích lại, hôn lên gò má tuyệt mĩ phơn phớt đỏ “chụt” một cái, Hàn Thạc
vui mừng nói:
Hắc hắc! Thật cám ơn nàng!
Ngay lúc này, giọng nói của thị vệ bên ngoài lại vang lên một lần nữa:
Phỉ Bích tiểu thư! Trời đã sáng rõ, tiểu thư cũng nên thức dậy rời khỏi đây
thôi.
Được, ta đã dậy rồi, sẽ xuất phát ngay đây.
Phỉ Bích cao giọng đáp lời, lúc này mới đẩy Hàn Thạc ra, vừa thẹn đỏ mặt mặc
quần áo trong chăn, vừa quở trách:
Đều tại chàng cả đấy, nội y của ta rách hết rồi. Hứ, chàng đúng là tên ác ôn
dã man.
Lại cười đắc ý xấu xa, Hàn Thạc rời mép giường, nói:
Được rồi! Được rồi! Ta sẽ bồi thường cho nàng. Nàng nhớ kỹ lời ta nói, ta tạm
thời rời khỏi đây, thế nhưng rất nhanh sẽ tới tìm nàng.
Nói xong, hắn từ từ thối lui ra ngoài, ngay lúc Hàn Thạc đến chỗ cửa sổ đằng
sau, Phỉ Bích bỗng thở nhẹ một tiếng, thấy hắn quay đầu kinh ngạc nhìn mình,
mới nhẹ giọng dặn dò:
Cẩn thận một chút!
Yên tâm đi!
Hàn Thạc tiêu sái đáp lời, thò đầu ra lợi dụng thời cơ lúc thị vệ kia nháy
mắt, thân hình như quỷ mị bắn ra khỏi cửa sổ.
Trước khi trời sáng, Hàn Thạc đã ẩn giấu thân ảnh, lao vùn vụt về cứ điểm Ám
Mạc. Về đến nơi, hắn phát hiện ra Thiết Tư Đặc, xem chừng cũng đang quay về lữ
quán.
Tình huống thế nào?
Vừa nhìn thấy Thiết Tư Đặc liền hỏi.
Ta hôn mê trong lữ quán, đến khi tỉnh lại thì Đại Đức Lỗ Y nói chúng ta trúng
phải mê dược, việc khác cũng không nói gì thêm.
Thiết Tư Đặc lộ rõ vẻ mê hoặc, giải thích với Hàn Thạc.
Sự tình phát sinh sau khi Thiết Tư Đặc hôn mê, Hàn Thạc nói thoáng qua một
chút rồi hỏi lại gã:
Đại Đức Lỗ Y đó có trò chuyện với nữ đoàn trưởng dong binh đoàn kia không? Còn
nữa, có đúng là đã đưa Lỵ Toa an toàn về rồi không, tình huống trước mắt trong
lữ quán thế nào?
Hình như Đại Đức Lỗ Y đó có trò chuyện một chút với nữ ma kiếm sĩ tên Khảm Đế
Ti, nhưng hai người trong khi trò chuyện lại cách xa chúng ta, cho nên ta cũng
không biết bọn họ đàm luận những gì. Ta đã đích thân giao Lỵ Toa cho Lao Luân
Tư, gã nói trong thời gian ngắn sẽ liên hệ với ngài, trước mắt chủ nhân lữ
quán Y Liên đã bố trí lại gian phòng Bối Lâm Đạt đang ở, hẳn là sẽ phục hồi
như bình thường rất nhanh thôi. Đại Đức Lỗ Y, bao gồm cả người của dong binh
đoàn đó, vẫn đang cư ngụ tại đó, chưa rời đi!
Thiết Tư Đặc trả lời.
Thì ra là vậy. Đúng rồi, khi ngươi quay về có thấy Ngải Mễ Lệ hay không?
Không, lúc ta vừa tới chỉ thấy hai cấp dưới của Ngải Mễ Lệ đại nhân phụ trách
bảo vệ cứ điểm Ám Mạc, còn không thấy đại nhân ở đó.
Thiết Tư Đặc hồi đáp.
Thế này vậy, ngươi ở đây tạm thời cũng không có việc gì, nếu rảnh thì hãy ra
ngoài dò la tình hình hiện nay trong thành một chút.
Hàn Thạc cười nói rồi lướt qua Thiết Tư Đặc đi vào mật thất.
Vào đến nơi, bố trí xong xuôi Truyền Tống trận, Hàn Thạc một lần nữa tiến vào
Tử Vong Mộ Địa. Tiểu dâm long Cát Nhĩ Bá Đặc vừa thấy hắn xuất hiện, lập tức
hưng phấn tiến tới, cho rằng hắn muốn dẫn gã ra.
Hiện tại vẫn chưa đến lúc, bất quá mấy ngày nữa, ta sẽ dẫn ngươi rời khỏi đây,
ngươi không cần gấp.
Thấy Cát Nhĩ Bá Đặc đang hưng phấn xông tới thì câu nói của Hàn Thạc lập như
hắt một gáo nước lạnh vào người gã. Tiếp đó mặc kệ tiểu dâm long ồn ào kháng
nghị, hắn tới Nguyên Ma quật lần trước đã luyện chế Nguyên Ma.
Luyện chế Âm Ma với Nguyên Ma cơ bản là giống nhau, ngoại trừ phải thay đổi
một chút trong trận pháp, đổi tài liệu luyện chế trân quý hơn, thêm vào ba
giọt bổn mệnh tinh huyết thì các phương diện khác cũng không có biến hoá gì
đặc biệt.
Hít sâu một hơi, Hàn Thạc nhanh chóng lướt qua một số chi tiết cần phải chú ý
trong đầu một lượt. Sau đó lấy Lục Ma Phong ra, dùng ý niệm điều khiển Lục Ma
Phong bắt đầu cải biến bố trí của Nguyên Ma quật thành hình dạng trận pháp của
Âm Ma quật.
Cuối cùng khi Âm Ma quật thành hình, hắn lấy những tài liệu đã nhờ Phỉ Bích
thu thập ra, chiếu theo trật tự trận pháp nhất nhất bố trí trong Âm Ma quật.
Khi luyện chế Nguyên Ma, chỉ cần mười tám Oán Linh làm vật dẫn, còn Âm Ma lại
nhiều hơn gấp đôi, tăng thành ba mươi sáu Oán Linh, song thời gian luyện chế
ngược lại được rút ngắn còn mười tám ngày.
Bởi vì ma công Hàn Thạc đã đạt tới Chân Ma chi cảnh có bổn mệnh tinh huyết,
hơn nữa Ma Nguyên lực tăng vọt từ lượng đến chất nên muốn trong thời gian ngắn
ngủi mười tám ngày, để cho ba mươi sáu Oán Linh chém giết lẫn nhau. Cuối cùng
ba Oán Linh mạnh nhất cướp đoạt được ba giọt bổn mệnh tinh huyết của hắn mới
có tư cách hấp nạp năng lượng trong Âm Ma quật, được luyện chế thành Âm Ma, có
uy lực mạnh hơn rất nhiều so với Nguyên Ma.
Sau khi ba Âm Ma thành hình, chẳng những có được toàn bộ hiệu quả như Nguyên
Ma mà sinh mệnh lực bản thân càng thêm mạnh mẽ, xâm nhập vào thân thể một ai
đó có thể tiềm phục luôn trong đó, đến thời điểm mấu chốt sẽ cho một kích trí
mạng.
Chẳng hạn như một người bị Âm Ma bám vào, thì những gì người này thấy được,
cảm giác được có thể bị Hàn Thạc thông qua Âm Ma cảm ứng được đại khái. Bình
thường thì ẩn náu ngủ say trong cơ thể người đó, đến lúc hắn gặp nguy hiểm
hoặc đang giao chiến thì xuất kỳ bất ý công kích khiến cho hắn không kịp đề
phòng.
Có thể giết chết địch nhân là tốt nhất, nếu không chỉ cần đối phương không
phải đặc biệt mạnh mẽ, Âm Ma thậm chí có thể tiếp tục ẩn núp trong cơ thể hắn,
hoặc là rời khỏi, quay lại cơ thể kí chủ (sinh vật mà vật kí sinh sống trên
đó) Hàn Thạc.
Sau khi ba Âm Ma thành hình, còn có thể theo tâm ý của bản thể, trong thời
gian ngắn biến hoá thành hình dạng Hàn Thạc, hình thành một ảo ảnh giống hắn
như đúc. Nếu ngay lúc Hàn Thạc chiến đấu với người khác, hắn đột nhiên lại có
kĩ xảo biến ra ba ảo ảnh, thường là có thể tạo được hiệu quả mê hoặc nhân tâm
khiến đối phương không kịp đề phòng, thậm chí có thể xoay chuyển chiến cuộc.
Lúc Hàn Thạc vừa trích bổn mệnh tinh huyết vào, phát hiện ba mươi sát Oán Linh
liền điên cưồng chém giết trong Âm Ma quật hòng tranh đoạt ba giọt bổn mệnh
tinh huyết đó. Như vậy xem như Âm Ma quật đã vận hành thành công, hắn cũng
không tiếp tục lưu lại nữa, chẳng thèm đếm xỉa đến Cát Nhĩ Bá Đặc đang la lối
ầm ĩ, một mình rời khỏi Tử Vong Mộ Địa.