Người đăng:
Chạm phải cái nhìn của nàng, Hàn Thạc trợn tròn mắt ngay tại trận, trái tim
bỗng đập loạn thình thịch. Trong lúc nhất thời há hốc mồm không biết nên làm
thế nào cho phải.
Dù có nói như thế nào chăng nữa, đêm hôm khuya khoắt mà xông vào khuê phòng
người ta, lại còn bò lên trên giường, lại còn làm ra sự việc quá giới hạn thế
này, hết thảy đều là những chuyện không thể tha thứ, không thể giải thích.
Biết vậy nên mặc dù Phỉ Bích còn đang chưa tỉnh hẳn, cặp mắt nhìn hắn còn mơ
mơ màng màng nhưng Hàn Thạc đã chuẩn bị sẵn sàng để đón một trận cuồng phong
bạo vũ tập kích.
Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, trong lúc còn đang ngây ngốc không biết làm thế
nào thì Phỉ Bích đã xoay hẳn cả người lại đối diện với hắn. Sau đó cánh tay
như mềm mại rắn quấn lên cổ hắn, đôi môi thơm đỏ chót hướng về cái miệng đang
há to của hắn đưa cái lưỡi nhỏ thơm tho chủ động xâm nhập vào trong miệng hắn.
Đôi chân thon dài thẳng tắp của nàng cũng thuận thế, một cái len vào giữa đùi
Hàn Thạc, cái còn lại ấm áp chắc nịch quặp chặt vào eo hắn. Thân thể ngày càng
uốn éo giống như loài rắn đu lên, áp sát vào người hắn.
Phỉ Bích lúc này đang mặc một cái áo lót ngủ bằng tơ lụa mỏng manh, khi hai
người kề sát như thế, loại nội y bằng lụa này ép dính vào người quả thật là có
cũng như không. Trong hoàn cảnh một thân thể hoàn mĩ cứ bám chặt trên mình như
vậy, cái lưỡi thơm nức chủ động xông vào thăm dò mặc cho hắn thưởng thức, quả
thực cho dù là gỗ đá cũng phải động lòng. Hàn Thạc thoáng chốc đã quên mất sự
kinh hoảng thất thố vừa rồi, nhiệt tình đáp lại.
Hai bàn tay phân biệt án lên trên ngực cùng kiều đồn, xoa bóp thưởng thức
không một chút e dè, cảm nhận sự mượt mà trơn nhẵn của da thịt mát rượi, theo
sự vuốt ve của đôi tay hắn mà không ngừng biến hóa. Hơi thở hổn hển của Hàn
Thạc cũng ngày càng gấp gáp, cuồng nhiệt, cuối cùng hắn không nhịn được đặt
luôn Phỉ Bích dưới thân, thô bạo xé rách lớp nội y mỏng manh của nàng, bàn tay
to lớn mạnh mẽ hạ xuống đặt ngay lên bộ ngực đầy đặn lồ lộ của Phỉ Bích.
Đừng. . . đau quá! - Đột nhiên Phỉ Bích kêu lên một tiếng đau đớn, cái lưỡi
thơm tho đang nhiệt tình quấn lấy Hàn Thạc chợt thu lại, đôi mắt đang tràn
ngập ý vị mê ly dần dần trở nên có chút tỉnh táo.
Hàn Thạc sững người ra, thở hổn hển không tự chủ được nói:
Xin lỗi, ta sẽ nhẹ nhàng hơn chút nữa!
Hắn vừa thốt ra, Phỉ Bích hồi nãy còn hơi mê man thì gương mặt đỏ bừng lập tức
đại biến. Trong trạng thái cực kỳ hoảng sợ nàng liền đẩy mạnh Hàn Thạc ra, kéo
chăn mỏng lên vội vàng che lại thân thể, thét toáng lên:
Ngươi nói xem, đây không phải là giấc mộng đúng không?
Nghe nàng vừa nói như vậy, Hàn Thạc rốt cục cũng tỉnh ra, xem chừng vừa rồi
Phỉ Bích chủ động hôn môi mình, nguyên lai là bởi thần trí còn chưa hoàn toàn
minh mẫn. Nàng tưởng rằng mình vẫn còn đang trong cảnh mộng. Trong tình huống
mơ mơ màng màng ấy, lúc cơ thể hai người quấn lấy nhau, Hàn Thạc lại có động
tác hơi mạnh bạo, hơn nữa còn mở miệng trả lời, cuối cùng mới khiến cho Phỉ
Bích trong nháy mắt đã bừng tỉnh, biết được là thực chứ không phải mơ. Cho nên
mới có bộ dáng kinh hãi như thế.
Phỉ Bích tiểu thư, có chuyện gì thế? – Tiếng thét của Phỉ Bích vang lên trong
đêm khuya vắng đã khiến ba tên thị vệ của Sư Thứu quân đoàn đang tuần tra bên
ngoài chạy đến, một người đứng ngay trước cửa, mở miệng hỏi vẻ lo lắng.
Không, không có gì, chỉ là một cơn ác mộng mà thôi, không cần phải lo cho ta,
các ngươi tiếp tục canh chừng bên ngoài cho tốt là được. - Thần sắc của Phỉ
Bích mặc dù vẫn cực kỳ bối rối, bất quá sau khi nghe được thị vệ bên ngoài hô
hoán, thì vẫn kịp giấu diếm tình huống Hàn Thạc tại đây.
À, một hồi nữa trời mới sáng, Phỉ Bích tiểu thư, người vẫn có thể nghỉ ngơi
thêm một chốc nữa! - Tên thị vệ ngoài cửa nói xong lại tiếp tục đứng nguyên vị
trí.
Khuôn mặt đẹp đỏ bừng kinh tâm động phách, đôi mắt Phỉ Bích nhìn Hàn Thạc chằm
chằm, không nói một tiếng oán hận nhìn hắn, biểu tình vô cùng kỳ quái.
Giờ phút này, Hàn Thạc rất xấu hổ chỉ muốn tìm cái lỗ nào đó rồi chui luôn
vào. Bị ánh mắt kì quái này của Phỉ Bích nhìn vào chằm chằm không chớp, cái
mặt mo của hắn cũng bất giác hồng rực lên, há mồm lắp bắp giải thích không đầu
không đuôi:
Cái này… cái kia… ta tìm nàng có chút chuyện, sau đó trong giấc mộng kỳ quái
nàng lại ôm chầm lấy ta. Hà hà, ta là một nam nhân bình thường, cho nên chúng
ta mới. . . vậy. . . mới như vậy. ..
Giải thích của Hàn Thạc lộ rõ vẻ yếu ớt vô lực, thanh âm ngày càng nhỏ, nói
xong, ngay cả chính hắn cũng có chút cảm giác nhục nhã hổ thẹn. Bởi vậy mà ấp
úng một phen xong, khí thế trên mặt càng trở nên yếu đuối hơn, thoạt nghe
giống như lời nói dối của tên tử tù trước khi chết.
Phỉ Bích vẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc, mặt hoa càng lúc càng đỏ lên. Nàng
thấy cảnh Hàn Thạc càng lúc sau càng hoảng loạn tìm cớ lấp liếm lại càng uất
nghẹn, cuối cùng không nhịn được cực kỳ tức giận thấp giọng hét một tiếng:
Câm mồm!
Lời này vừa nói ra, Hàn Thạc lập tức im bặt, ngồi ở một góc giường cười vẻ khổ
sở, đầu gục xuống không nói một lời. Thoạt nhìn giống như tiểu hài tử vừa mới
làm sai chuyện gì, đang thành thật hối lỗi chờ sư phụ trừng phạt.
Thừa dịp ta ngủ say, ngươi không ngờ lại hèn hạ xâm phạm ta như thế, Bố Lai Ân
à Bố Lai Ân, ngươi so với tưởng tượng của ta còn hạ lưu vô sỉ hơn. - Ánh mắt
của Phỉ Bích như muốn giết hắn, oán hận gằn từng tiếng.
Ta không có. . . là nàng ôm ta trước, ta vốn bị động mà.
Hàn Thạc đang cúi đầu xuống, hơi khẽ ngẩng lên trộm liếc Phỉ Bích một cái rồi
ủy khuất giải thích.
Oa!
Phỉ Bích thấp giọng khóc ra tiếng rồi một tay kéo cái chăn mỏng che lấy thân
thể, tay kia cứ ra sức đấm lên ngực Hàn Thạc, thút thít tức tưởi mắng:
Ngươi còn dám nói, đồ lưu manh kinh tởm không biết xấu hổ nhà ngươi, ngươi vẫn
đối xử với ta như thế, từ đó tới giờ không dám chịu trách nhiệm. Ta hận ngươi,
ta hận chết ngươi!
Phỉ Bích cứ thế ra sức đấm Hàn Thạc thùm thụp, bất quá nàng lại không dùng một
chút đấu khí nào cả, với độ cường hãn của thân thể Hàn Thạc, căn bản không có
chút đau đớn. Trong lòng nhanh chóng suy ngẫm, Hàn Thạc chợt nhớ lúc đang ngủ
say Phỉ Bích có kêu tên của mình. Liên tưởng tới một số tình huống dị thường
trước đây khi Phỉ Bích đối đãi bản thân, cộng thêm một phen nói chuyện vừa
rồi, đột nhiên linh quan chợt lóe hiểu rõ một sự thật - Phỉ Bích thích mình!
Một khi chuyện này đã rõ ràng, tốc độ suy nghĩ trong đầu Hàn Thạc càng trở nên
nhanh chóng, bất quá cho dù đầu óc hắn linh hoạt đến mấy nhưng loại sự tình
này muốn tìm một biện pháp hoàn toàn hợp lý, cũng không phải dễ dàng gì. Trầm
ngâm một chút, hắn chợt nổi ác tâm, đơn giản hoặc là không làm, còn đã làm thì
phải làm tới cùng.
Nghĩ là làm, Hàn Thạc đang chịu đựng những nắm đấm của Phỉ Bích đột nhiên bá
đạo nắm lấy tay bàn tay nhỏ nhắn của nàng, tay kia thình lình duỗi ra, vén
tung tấm chăn mỏng đang bọc Phỉ Bích lên, rồi ép thẳng nàng xuống. Liền sau đó
là những cái hôn cuồng loạn mãnh liệt đột nhiên “thăm hỏi” mặt, cổ, vai, rồi
bộ ngực sữa của nàng.
Thân thể to nặng của hắn phối hợp đè lên Phỉ Bích, cánh tay mạnh mẽ chế trụ
nàng, khiến cho Phỉ Bích căn bản không thể nhúc nhích, chỉ còn lộ ra cái miệng
có thể hô hoán.
Buông tay, thả ta ra, tên hỗn đản ngươi. . . Đừng . . . . . Không được liếm
chỗ đó, ngươi ngậm mồm lại cho ta, hỗn đản đại ác ôn. . . A. . . Ta không
muốn. ..
Tiếng mắng rồi tiếng giãy dụa, từ môi thơm của Phỉ Bích không ngừng phát ra,
thế nhưng bởi vì bên ngoài có thị vệ gác, nàng hiển nhiên không dám hô lớn để
rồi kinh động bên ngoài. Một chút thanh âm nho nhỏ kêu gào bị đè ép xuống
đương nhiên không có tác động gì đối với Hàn Thạc.
Dưới nụ hôn mạnh mẽ kéo dài như bất tận của hắn, tiếng thở nhẹ của Phỉ Bích
ngày càng trở nên cấp bách, gò má càng lúc càng hồng, giãy dụa càng trở nên vô
lực. Cuối cùng thanh âm hô hoán dần dần đã chuyển thành tiếng rên rỉ. Trong
người Hàn Thạc chợt bùng lên cảm giác vui sướng tột độ, càng thêm cuồng loạn
hôn Phỉ Bích một trận.
Á. . . sao lại cắn ta! - Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy đau nhức bên vành tai,
nguyên lai là Phỉ Bích chỉ có thể cử động miệng, mắt thấy thân thể không thể
giãy dụa liền nâng cổ lên hàm răng cắn chặt lấy lỗ tai hắn.
Ngươi cắn ta, ta cũng cắn ngươi! - Phỉ Bích cắn Hàn Thạc một cái, vẻ mặt tràn
ngập sắc thái kỳ dị rồi đôi mắt tỏa sáng càng rạng rỡ, tựa hồ còn mang theo
cảm giác ngọt ngào bị kiềm nén.
Vậy chúng ta cùng cắn nha! - Hàn Thạc hắc hắc cười dâm, cái miệng rộng vốn vẫn
đang hôn lên cổ, vai Phỉ Bích liền mạnh mẽ áp về cặp môi anh đào của nàng.
Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, lần này Phỉ Bích tuyệt không giãy dụa, ngược lại
còn thở hổn hển nhiệt tình tiếp nhận.
Đầu lưỡi trắng nõn chủ động xâm nhập vào bên trong miệng Hàn Thạc, cùng quấn
lấy lưỡi hắn một cách dữ dội.
Cảm nhận được sự đáp lại của Phỉ Bích, Hàn Thạc thấy vô cùng rung động, tay
chân lại bắt đầu không chịu an phận. Bàn tay lại áp lên song phong đầy đặn cao
vút, không một chút khách khí xoa nắn, tiểu huynh đệ đi tiên phong giở trò
loạn động dưới tiểu phúc của Phỉ Bích.
Thốt nhẹ “đừng” một tiếng, Phỉ Bích thở hổn hển rồi đẩy mạnh Hàn Thạc trên
người ra, không dám nhìn hắn, thẹn thùng nói:
Không tiếp tục được nữa đâu, trời sắp sáng rồi.
Nhìn ra cửa sổ, quả nhiên đã sáng, bên ngoài văng vẳng có tiếng nói chuyện
vọng tới. Nhớ tới an nguy của Phỉ Bích, Hàn Thạc mạnh mẽ đè nén dục vọng của
mình xuống. Hắn rời ra khỏi người Phỉ Bích rồi ôn nhu lấy chăn mỏng che lấy cơ
thể hoàn mĩ, sau đó ôm nàng vào trong lòng.
Trong lúc Hàn Thạc làm như thế, đôi mắt nữ nhân vốn mạnh mẽ của Phỉ Bích liên
tục lóe lên ánh sáng kỳ dị, lộ rõ vẻ cực kỳ thỏa mã. Sau khi Hàn Thạc làm xong
hết thảy, mới cúi đầu nhẹ giọng nói:
Hôm nay ngươi lại xâm phạm ta, ngươi nói ta phải làm sao đây?
Hắc hắc cười xấu một tiếng, Hàn Thạc ôm chặt lấy thân thể Phỉ Bích, bá đạo
nói:
Từ nay về sau, nàng là nữ nhân của ta rồi!
Những lời này vừa ra khỏi miệng, gò má Phỉ Bích đột nhiên đỏ bừng, lóng lánh
như đang phát ra những tia sáng rạng rỡ, phảng phất như đã chờ ngày này, đã
chờ câu nói này của Hàn Thạc quá lâu rồi. Tới khi sự thật tới trước mắt, nàng
vừa có vẻ e thẹn không nghe theo, thế nhưng sự vui sướng trên khuôn mặt lại
nói rằng, trong lòng nàng đang rất hạnh phúc.
Mặt cúi gằm xuống tận cổ, Phỉ Bích cực kỳ thẹn thùng, giọng lí nhí như muỗi
kêu:
Ừm….