Người đăng:
Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ mang theo Bối Lâm Đạt đi vòng qua lữ quán để về lại Ám
Mạc. Xa xa phía sau, dường như có những con côn trùng biết bay to cỡ con ruồi
đang theo dõi hai người.
Lục Ma Phong vụt sáng lên đâm trúng một con côn trùng rồi quay về lại trong
tay Hàn Thạc. Cẩn thận xem xét một hồi, Hàn Thạc mới phát hiện con côn trùng
to cỡ con ruồi này có cùng dạng với con rối mà Bối Lâm Đạt đã phát ra. Chúng
đều do sử dụng giáp sắt chế luyện tạo thành. Chỉ khác một điều là loại kia thì
rất lớn, còn loại này thì lại cực nhỏ.
Vận chuyển Ma Nguyên lực vào lòng bàn tay, Hàn Thạc bóp chặt hai ngón cái và
ngón trỏ. Chỉ nghe một âm thanh “ba” thánh thót, con côn trùng liền bị Hàn
Thạc trực tiếp bóp nát. Hai mắt hơi nhắm lại, với cảm giác của mình, Hàn Thạc
phát hiện trong bụng con côn trùng bay bị bóp nát không ngờ lại thấy một ma
pháp trận nhỏ xíu, bên trong dường như có tồn tại ma pháp nguyên tố.
Thiên Tai giáo hội này quả nhiên có chút thần kỳ. Chỉ trong một con rối nhỏ bé
như côn trùng biết bay này, không ngờ còn có khả năng bố trí một ma pháp trận
cung cấp ma pháp nguyên tố!
Tiện tay nhét luôn con rối có hình dạng một con côn trùng vào trong tay nải,
Hàn Thạc nhịn không được kêu lên một câu cảm khái.
Gật gật đầu, Ngải Mễ Lệ vô cùng tán đồng với lời nói của Hàn Thạc, trong lòng
có chút sợ hãi nói:
Thiên Tai giáo hội là một giáo hội tà ác nhất. Nội bộ bọn chúng lưu truyền các
loại ma pháp và bí thuật tà ác. Chàng nhớ lại con rối thú có hình dạng tà thần
hôm nay mà xem. Biểu hiện của nó cho thấy sức mạnh và lợi thế như thế nào rồi.
Nếu như bọn chúng có đủ điều kiện để chế tạo hàng loạt thì kỵ binh của đế quốc
chúng ta một khi phải đối diện với sức tấn công của loại rối thú mang thiết
giáp này, căn bản một chút phản kháng cũng không hề có.
Quả nhiên không hổ là người được Ám Mạc hun đúc. Ngay ý nghĩ đầu tiên, Ngải Mễ
Lệ đã nghĩ đến an nguy của quốc gia, hoàn toàn không hề có ý tiến hành khảo
sát loại rối thú này để có thể thu lợi được cho bản thân mình.
Tạm thời chàng hãy xử lý hết mấy con rối thú có dạng côn trùng bay này, tránh
cho bọn chúng liên tục đi theo chúng ta về đến cứ điểm. Nếu để cho người ta
phát hiện tung tích của chúng ta thì không hay đâu.
Hàn Thạc tập trung tâm thần điều khiển Lục Ma Phong lao vào giữa những con côn
trùng bay. Chỉ trong nháy mắt hắn đã tiêu diệt toàn bộ những con rối thú đi
theo sau.
Sau khi những con rối thú nhỏ đã bị tiêu diệt hết, hai người Hàn Thạc lợi dụng
đêm tối, âm thầm quay về cứ điểm của Ám Mạc.
Hàn Thạc đem Bối Lâm Đạt đã bị khống chế vào trong căn mật thất mà hắn đã ở
hai ngày trước đây. Đặt cô ta lên trên một cái ghế, Ngải Mễ Lệ dùng dây thừng
trói Bối Lâm Đạt lại.
Bối Lâm Đạt hôn mê, không có một chút tri giác, tùy ý để cho Ngải Mễ Lệ bố
trí. Khi Ngải Mễ Lệ đã trói cô ta thật chặt, nhìn đến tấm voan che mặt của Bối
Lâm Đạt liền nghi hoặc nói:
Nàng ta vì sao cứ mãi che mặt thế nhỉ? Có phải mặt có gì đó không tốt nên
không muốn cho người ta xem?
Hàn Thạc nhún vai cười nói:
Người phụ nữ mà che mặt bằng tấm sa thì chỉ có ba khả năng: một là có sắc đẹp
nghiêng nước nghiêng thành, sợ dung mạo của mình tạo nên nguy hiểm cho bản
thân. Hai là do phong tục đặc thù của dân tộc. Và khả năng thứ ba là bị hủy
hoại ở chỗ nào đó, không muốn bị người ta thấy được.
Cho dù người phụ nữ này thuộc vào loại tình huống nào đi nữa thì ta cũng vô
cùng hiếu kỳ. Bây giờ, cô ta đã bị chúng ta giam giữ, nàng có thể tháo tấm
voan che mặt để nhìn xem sao.
Hàn Thạc vừa nói dứt, Ngải Mễ Lệ không khỏi trừng mắt, nhìn hắn một cái rồi
tru tréo lên:
Hứ… Không ngờ chàng cũng biết khá nhiều chuyện về nữ nhân có mạng che mặt đấy.
Hàn Thạc thôi cười, vội vàng giải thích:
Điều này không liên quan gì đến ta đâu. Đó là bởi vì ta lấy được ký ức của
Khắc Lai Đốn nên mới biết thêm chuyện này.
Hừ nhẹ một tiếng, Ngải Mễ Lệ cũng không nói nữa, đưa tay nắm lấy tấm khăn che
mặt của Bối Lâm Đạt từ từ kéo xuống.
Bối Lâm Đạt đã bị hôn mê, hoàn toàn không hề biết rằng dung mạo của mình đang
từ từ lộ ra, vầng trán thanh thoát, rồi đôi mắt với hàng mi dài cong vút như
tăng rằm đang nhắm chặt hiện ra. Theo động tác của Ngải Mễ Lệ, cái mũi dọc dừa
cũng từ từ lộ ra. Cộng thêm làn da trắng nõn nà, thật không bút nào tả hết
được nét tuyệt mĩ của Bối Lâm Đạt….
Đáng tiếc, sau khi tấm mạng che mặt đã được kéo xuống hết, hai người Hàn Thạc
và Ngải Mễ Lệ đột nhiên nhìn thấy trên má trái của Bối Lâm Đạt có một bớt tròn
màu xanh đen. Vì nó mà khiến cho khuôn mặt vốn mĩ lệ trở nên có phần dữ tợn
đáng sợ.
Chàng đoán không sai. Cô ta quả nhiên có một phần bị khiếm khuyết. Nếu như
không có cái bớt tròn xanh đen này thì cô ta chắc chắn sẽ là một đại mỹ nữ
rồi. Đáng tiếc thật!
Ngải Mễ Lệ kéo hẳn tấm mạng che mặt của Bối Lâm Đạt xuống, nhìn chằm chằm cô
ta một lúc, rồi có chút nuối tiếc nói với Hàn Thạc.
Gò má cao tròn, cái mũi dọc dừa, cặp môi căng tròn đỏ thắm, hàng lông mày lá
liễu, cặp mắt như lam bảo thạch, làn da trắng nõn nà, cộng thêm tấm thân thướt
tha mềm mại, tất cả đều là những nét đặc trưng của mĩ nhân. Chỉ đáng tiếc bởi
cái bớt xanh đen trên má trái đối lập hẳn với những phần còn lại trên khuôn
mặt đã xóa hết đi những nét đẹp vốn có.
Để ta đánh thức cô ta.
Không để ý đến nét đẹp xấu của Bối Lâm Đạt, Hàn Thạc bình thản đưa tay ra sau
gáy cô ta, dùng sức miết vào vùng kinh mạch sau gáy, rồi vỗ nhẹ vào má trái
của nàng ta mà gọi:
Tỉnh lại đi.
Hàn Thạc sau khi khiến nàng tỉnh lại, tay cứ miết làn da trắng nõn nà trên
khuôn mặt cô ta, cảm giác vô cùng thoải mái giống như là đang đặt tay trên một
tấm lụa hạng nhất.
Dưới tác động của Hàn Thạc, cặp lông mi của Bối Lâm Đạt động đậy mấy lần, sau
đó cặp mắt trong sáng mới mở ra, hơi mơ hồ ngắm nhìn xung quanh một chút. Sau
đó mới kinh dị trừng mắt nhìn Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ.
Bối Lâm Đạt nhanh chóng nhận ra hoàn cảnh của mình lúc này. Cặp mắt trong sáng
lấp lánh hàn quang, âm thanh vẫn nhẹ nhàng ôn nhu như cũ cất giọng uy hiếp:
Các ngươi là ai mà lại dám cầm giữ ta? Thiên Tai giáo hội chúng ta sẽ không bỏ
qua cho các ngươi đâi. Nhất định các ngươi sẽ có ngày phải hối hận về những
chuyện đã làm hôm nay!
Chuyện này không cần ngươi phải tổn hao sức lực lo lắng. Lần này Thiên Tai
giáo hội các ngươi xuất hiện ở Ngõa Luân thành thật ra muốn làm chuyện gì?
Ngoại trừ việc muốn sát hại Khắc Lạp Khắc ra, còn có âm mưu nào nữa?
Ngải Mễ Lệ lạnh lùng nhìn Bối Lâm Đạt cất tiếng truy hỏi.
Ngươi cho là ta sẽ nói à? Các ngươi chỉ uổng phí tâm cơ mà thôi.
Bối Lâm Đạt khinh thường liếc nhìn Ngải Mễ Lệ, trào phúng nói. Đột nhiên, Bối
Lâm Đạt nhìn thấy tấm mạng che mặt trong tay của Ngải Mễ Lệ, lập tức nghĩ đến
điều gì… âm thanh đang êm ái ôn hòa bắt đầu trở nên sắc nhọn, thần sắc có chút
hoảng loạn trừng mắt nhìn Ngải Mễ Lệ lớn giọng nói:
Dám lấy đi tấm mạng che mặt của ta, ngươi sẽ phải trả một cái giá rất lớn đấy.
Hàn Thạc ngắm nhìn một chốc, không nhịn được liền nhẹ nhàng bước đến trước mặt
của Bối Lâm Đạt, giọng trở nên âm trầm lạnh lẽo nói:
Hãy đem mục đích lần này của các ngươi nói ra đi. Nếu không ta sẽ khiến cho gò
má mịn màng bên phải của ngươi cũng sẽ xuất hiện một vết lớn đó.
Nghe thế, Bối Lâm Đạt lập tức biến sắc, sau đó ngẩng cao đầu, cười yêu kiều,
nói:
Các ngươi sẽ phải trả giá đắt!
Khuôn mặt vừa mới đỏ hồng, đột nhiên trắng bệch, chỉ trong thời gian cực ngắn,
cơ thể Bối Lâm Đạt đã cứng hẳn lại, ngay cả tiếng hô hấp cũng biến thành chậm
và nhẹ. Đến khi cặp mắt nhắm lại, cô ta liền hôn mê, cơ năng toàn thân ngừng
lại.
Hàn Thạc đang chuẩn bị nghiêm hình bức cung chỉ còn cách trợn mắt, cười khổ
nhìn Ngải Mễ Lệ nói:
Cô ta đã dùng một loại dược liệu nào đó, làm cho bản thân bị hôn mê. Phương
thức hôn mê này có chút phiền phức, nàng xem thử phải làm thế nào đây?
Ngải Mễ Lệ bước tới, phóng ra một ma pháp thuộc hệ ám hắc xâm nhập vào trong
cơ thể Bối Lâm Đạt. Sau đó, nàng nhắm mắt suy tư một lát, rồi lắc đầu thở dài
nhè nhẹ nói:
Thiên Tai giáo hội quả nhiên có chút khó đối phó. Nếu không khiến cô ta tỉnh
lại thì nghiêm hình bức cung cũng chẳng có tác dụng gì cả.
Nàng xem chúng ta phải làm thế nào đây?
Hàn Thạc rút tay lại, quay về chỗ cũ, bất đắc dĩ nói với Ngải Mễ Lệ.
Suy tư một lát, Ngải Mễ Lệ đáp lại:
Thiếp thấy chuyện trong này trước tiên nên hồi báo cho cấp trên. Xem thử cấp
trên có quyết định như thế nào. Hơn nữa, chàng thông báo cho Sâm Lâm Cự Ma để
những người thương nhân có thể bí mật vận chuyển khí tài công thành đến Ngõa
Luân thành. Thiếp cần phải đi ra ngoài thám thính một chút tin tức, xem có thể
nắm được những chứng cứ chính xác không.
Vậy ta phải làm cái gì?
Hàn Thạc hỏi lại.
À há, tạm thời chàng không cần làm chuyện gì. . Nếu như có động tĩnh, thiếp sẽ
thông báo cho chàng biết trước.
Ngải Mễ Lệ nhìn Hàn Thạc cười nói.
Gật gật đầu, Hàn Thạc nói:
Như vậy cũng tốt, ta sẽ ở trong căn mật thất này, bắt tiếp tục bồi dưỡng ma
pháp cao cấp Vong Linh hệ. Đồng thời xem thử coi có thể tìm ra phương pháp nào
khiến Bối Lâm Đạt tỉnh lại, rồi hỏi han cô ta coi có được tin tức gì không.
Cái này thì tùy chàng thôi. Bất quá, chàng không được lợi dụng lúc thiếp không
có ở đây mà ăn vụng với Bối Lâm Đạt đâu đấy nhé!
Ngải Mễ Lệ đang muốn rời đi, chợt nhớ đến điều gì đó, lập tức quay lại trừng
mắt với Hàn Thạc một cái.
Nàng yên tâm! Ta không phải loại người thừa lúc người khác bị nguy hiểm mà lợi
dụng đâu.
Hàn Thạc cười khổ nói.
Hừ, còn nói không phải. Nếu không phải chàng là loại người đó thì làm sao
thiếp bị rơi vào tay chàng được đây?
Ngải Mễ Lệ hung hăng trừng mắt nhìn Hàn thạc, sau đó chợt nhớ ra điều gì đó
lại cười ha hả nói:
Bất quá, cái bớt màu xanh đen trên khuôn mặt Bối Lâm Đạt không chừng có thể
ảnh hưởng đến tâm tình của chàng. Thiếp thấy mình không cần phải lo lắng lắm.
Nói xong, Ngải Mễ Lệ tỏ vẻ đắc ý, cười nhẹ yên tâm rời khỏi.