Người đăng:
Cẩn thận! - Vừa thấy Hàn Thạc xông lên, Ngải Mệ Lệ lo lắng dặn dò hắn.
Cái sân của lữ quán to cỡ khoảng một sân bóng rổ, Hàn Thạc dùng một tốc độ cực
nhanh…Cơ hồ Ngải Mễ Lệ còn chưa kịp dứt lời, thân hình hắn đã xuất hiện đứng
gần với bốn người Bối Lâm Đạt.
Nhưng khi Hàn Thạc vừa mới chuyển động, ba huynh đệ Phú Lợi Tạp đã hiểu được
mục đích của hắn nên vội vàng bao quanh, phòng thủ chặt chẽ cho Bối Lâm Đạt
đang điều khiển con rối thú. Ba huynh đệ Phú Lợi Tạp phân thành ba hướng bao
quanh Bối Lâm Đạt, sáu mắt đầy cảnh giác nhìn vào người Hàn Thạc. Ma pháp kiếm
nắm chặt trong tay chờ đợi Hàn Thạc tiến đến.
Vừa nhanh chóng tiến lên, Hàn Thạc vừa thầm niệm ma pháp Hắc Ám Mê Vụ. Ngay
khi Hàn Thạc xuất hiện ở bên cạnh bốn người, ma pháp Hắc Ám Mê Vụ lập tức phát
ra, bao trùm lên cả hắn và bốn người Bối Lâm Đạt.
Đáng chết! Không ngờ hắn lại là một Vong Linh pháp sư!
Phú Lợi Tạp rủa một câu, ma pháp kiếm trong tay đột nhiên bộc phát thiểm điện
chói mắt, chiếu sáng rõ ràng cảnh vật xung quanh.
Hai chiến sĩ cương thi, lại thêm Tiểu Khô Lâu tay cầm đao xương, xuất hiện
trong màn sương mù hắc ám theo lời triệu hồi của Hàn Thạc. Dưới sự điều động
thông qua ma pháp chú ngữ của Hàn Thạc, hai chiến sĩ cương thi và Tiểu Khô Lâu
đồng thời tấn công ba huynh đệ Phú Lợi Tạp.
Cho dù có được thiểm điện chiếu rọi, mảng sương mù đen tối vẫn còn bao phủ
phần lớn khu vực, khiến cho cũng không đủ để thấy rõ ràng mọi chuyện. Hơn nữa,
lúc này trời cũng đang trong đêm. Hàn Thạc ẩn nấp trong bóng đêm như một u
linh, di động tới lui xung quanh ba người Phú Lợi Tạp, không hề vội vã tấn
công.
Hai chiến sĩ cương thi sau khi tiếp cận với ba người Phú Lợi Tạp, lập tức vấp
phải sự tấn công mãnh liệt. Người đang nắm giữ ma pháp kiếm thuộc hỏa hệ, chỉ
riêng sức nóng của ma pháp kiếm chỉ trong chớp mắt đã nuốt chửng một chiến sĩ
cương thi. Còn kiếm sĩ nắm giữ ma pháp kiếm thuộc phong hệ thì có thân thể
linh hoạt phi thường, tốc độ múa thanh ma pháp kiếm cực nhanh đến mức hoa cả
mắt.
Chỉ trong chớp mắt, chiến sĩ cương thi đã nhận đủ cả chục nhát kiếm trên thân,
nhanh chóng mất đi sức chiến đấu.
Đúng vào lúc này, hai thanh cốt mâu cũng đã phá không tập kích vào người anh
cả Phú Lợi Tạp. Đồng thời, Tiểu Khô Lâu cũng đang múa thanh đao xương đâm
thẳng vào hắn.
Về phía tên Phú Lợi Tạp, hắn nhận thấy uy hiếp của mấy thanh cốt mâu rõ ràng
lớn hơn cây đao do Tiểu Khô Lâu múa lên rất nhiều. Vừa nghe thấy thanh âm cây
cốt mâu bắn đến, hắn lập tức tập trung toàn bộ tinh thần, căn cứ vào phương
hướng âm thanh của ngọn mâu mà vung kiếm chém ra. Trong màn tối âm u, một
luồng hào quang lóe lên, hai cây mâu xương đều bị đánh rơi.
Đột nhiên, hành động của Tiểu Khô Lâu đang chậm rãi như những chiến sĩ khô
lâu, bất ngờ bộc phát tốc độ nhanh đến kinh người. Chỉ chớp mắt, thanh cốt đao
đã bay đến trước ngực Phú Lợi Tạp với tốc độ cực nhanh.
Cẩn thận!
Bối Lâm Đạt đang ở bên canh điều khiển con rối thú, bất ngờ phát hiện biến hóa
khác thường, liền thét lên một câu nhắc nhở.
Phú Lợi Tạp thất kinh, bất quá lúc này có muốn ngăn cản đã không còn kịp nữa
rồi, Hắn chỉ còn cách cố gắng né tránh. Một mảng xương thịt trước ngực đã bị
thanh đao xương chém bay. Phú Lợi Tạp nghiến răng, cố gắng chịu đựng đau đớn.
Lục Ma Phong đột nhiên rít lên. Trong màn tối âm u, Lục Ma Phong phát ra sắc
đỏ kinh hồn động phách, nhanh chóng xuyên qua cả ba huynh đệ Phú Lợi Tạp.
“Phác, phác”. Hai tiếng vang lên giống như thanh âm của một thanh kiếm xuyên
qua bức tường.
Hai người vừa mới đánh ngã hai chiến sĩ cương thi, còn chưa biết chuyện gì
phát sinh, đột nhiên cảm thấy trước ngực lạnh toát. Cả hai cùng cúi đầu nhìn
mới phát hiện trước ngực đã có một lỗ hổng, máu tươi tuôn ra giống như bị tên
bắn trúng vậy.
Phác… tõm…. Cả hai người cùng lúc gục xuống đất.
Phía bên kia, Bối Lâm Đạt cũng bị phân tâm. Vì thế, Khải Tư Tân vốn đang có
chút nguy hiểm, đột nhiên phát hiện cử động của con rối thú có chút chậm lại,
liền múa cây pháp trượng, tiếp tục dùng cành cây quấn lên người con rối thú.
Ngải Mễ Lệ ở dưới gốc cây, pháp trượng nắm chặt trong tay, ánh mắt không ngừng
đảo qua lại giữa con rối thú và Hàn Thạc.
Đừng giết cô ta. Cố gắng bắt sống là tốt nhất!
Lục Ma Phong đã uống máu tươi của hai ma kiếm sĩ, những tiếng rít sắc bén càng
lúc càng chói tai. Ngải Mễ Lệ ở xa thấy ánh đỏ di động trong vùng đen tối
hướng đến, dường như muốn giết chết Bối Lâm Đạt, lập tức không kìm được nhẹ hô
một câu.
Nếu như không nhờ có Ngải Mễ Lệ lớn tiếng nhắc nhở, thì Lục Ma Phong đã thu
lấy mạng sống của Bối Lâm Đạt rồi. Nghe thấy tiếng hô của Ngải Mễ Lệ, Hàn Thạc
liền hiểu được, Lục Ma Phong chớp mắt đã quay về lại trong tay của hắn.
Thoát khỏi một đao công kích của Tiểu Khô Lâu, Phú Lợi Tạp trước ngực đau đớn
vô cùng. Bất quá loại thống khổ này đối với hắn chỉ diễn ra trong chốc lát.
Bởi vì ngay sau đó, bảy thanh cốt thứ như máu sau lưng của Tiểu Khô Lâu đột
nhiên bắn ra, ghim hắn xuống mặt đất.
Bảy thanh cốt thứ lấp lánh hào quang màu đỏ tà dị, máu tươi trong mình Phú Lợi
Tạp nhanh chóng bị hút vào trong đó. Chỉ trong chốc lát toàn bộ máu tươi của
Phú Lợi Tạp đã bị bảy thanh cốt thứ hấp thu hết, thân thể hắn khô quắt lại
giống như một khối thịt khô phơi nắng.
Sau khi bảy cây gai xương tà ác hấp thu máu tươi, Tiểu Khô Lâu tay nắm thanh
cốt đao tỏ ra vô cùng thỏa thích, hoa chân múa tay khiến cho Bối Lâm Đạt ở xa
nhìn thấy không khỏi trong lòng phát sinh một loại cảm giác sợ hãi không thể
áp chế được.
Không được động đậy.
Đang trong màn đêm đen, Bối Lâm Đạt đột nhiên nghe từ sau lưng truyền lại một
âm thanh sắc lạnh, cây binh khí quái dị vừa mới cướp đi tính mệnh của hai
thuộc hạ của mình đã kề ngay lên cổ rồi.
Ngươi là ai? Không ngờ dám xen vào chuyện của Thiên Tai giáo hội chúng ta?
Bối Lâm Đạt hoàn toàn không lộ chút hoảng loạn. Ánh mắt như lam ngọc nhìn
thẳng phía trước, thanh âm vẫn nhẹ nhàng như cũ, lạnh nhạt mở miệng nói.
Bớt nói lung tung đi. Lập tức dừng con rối thú lại ngay, nếu không ngươi sẽ
chết ngay lập tức!
Giết chết Khắc Lai Đốn, Hàn Thạc chắc chắn đã kết cừu chuốc oán với Thiên Tai
giáo hội. Vì thế mà bây giờ Hàn Thạc làm chuyện ngang ngược không chút kiêng
kỵ cũng không hề lo lắng đến sự uy hiếp của Thiên Tai giáo hội nữa.
Giọng nói sắc lạnh, cùng với Lục Ma Phong đang phát ra sát khí, khiến cho Bối
Lâm Đạt cảm thấy lời Hàn Thạc nói không hề có chút bỡn cợt. Trầm ngâm một lúc,
Bối Lâm Đạt nói:
Ngươi sau này nhất định sẽ hối hận vì đã động đến chúng ta.
Nói xong, không biết Bối Lâm Đạt điều khiển con rối thú thế nào. Chỉ thấy nó
bất ngờ biến mất trong một cuốn ma pháp do Bối Lâm Đạt cầm.
Chát…. Hàn Thạc dùng lực đánh vào gáy Bối Lâm Đạt, khiến cho thân thể nàng mềm
nhũn rồi lập tức ngất đi.
Còn về phía Tiểu Khô Lâu, bảy thanh cốt thứ khi đã hút hết máu tươi của Phú
Lợi Tạp liền quay trở về trên lưng của nó. Màn sương mù mịt lúc này cũng đã
dần dần nhạt đi, Hàn Thạc liếc nhìn toàn cục rồi thu hồi Tiểu Khô Lâu trở về.
Hít sâu một hơi, Hàn Thạc ôm lấy Bối Lâm Đạt, kẹp chặt cô ta trong tay, quay
về bên cạnh Ngải Mễ Lệ.
Chúng ta đi thôi. Mọi chuyện còn lại xin giao cho Khải Tư Tân trưởng lão xử
trí. Hàn Thạc ngẩng đầu liếc nhìn Khải Tư Tân, cười nhẹ, rồi cất tiếng nói.
Con rối thú đã biến mất, Khải Tư Tân đương nhiên cũng không còn gì phải lo
lắng nữa. Nghe thấy lời này của Hàn Thạc, Khải Tư Tân vô cùng kinh ngạc nhìn
hắn nói:
Ngươi thật ra là ai? Vì sao biết được tên của ta? Chúng ta trước đây đã từng
gặp qua rồi chăng?
À… Chúng ta đúng là đã từng gặp qua, nhưng lại hoàn toàn không có chút quen
biết. Ồ, những người nơi đây đều vô tội, bọn họ chỉ nhiễm phải mê hương, cho
dù không có ông giải cứu cũng sẽ từ từ tỉnh lại. Còn người này, chúng ta cần
mang đi thẩm vấn, không thể tiếp tục lưu lại ở nơi đây.
Đưa mắt nhìn Khải Tư Tân bên trên, Hàn Thạc cười mở miệng đáp lại.
Không được! Nữ nhân này đến từ Thiên Tai giáo hội. Chuyện ngày hôm nay nếu xử
lý không tốt, có khả năng khiến cho mấy người gặp rất nhiều phiền phức. Ta
nghĩ các vị hãy giao cô ta lại cho ta, ta sẽ xử lý chuyện này tốt thôi.
Nghe thấy hai người Hàn Thạc muốn đem Bối Lâm Đạt đi, Khải Tư Tân dường như có
chút không đồng tình, từ trên cây hạ xuống, nói với Hàn Thạc.
Chuyện của Thiên Tai giáo hội, Ám Mạc chúng ta đã nhúng tay vào thì không đến
phiên ông phải quan tâm đâu.
Ngải Mễ Lệ nãy giờ không nói, lúc này đột nhiên tỏ vẻ không vui liếc nhìn Khải
Tư Tân, nghiêm mặt lại nói.
Khải Tư Tân rất ngạc nhiên, lặng đi, sau đó mới bừng tỉnh gật đầu nói:
Té ra các vị là người của Ám Mạc. Nếu đã là như vậy, hẳn không có vấn đề gì.
Người này hai vị cứ mang đi, ta bảo đảm những người nơi này sẽ an toàn không
có vấn đề gì hết.
Nếu vậy, xin đa tạ.
Hàn Thạc nói xong, liền tiện tay cầm ba thanh ma pháp kiếm của Phú Lợi Tạp,
cũng thu luôn mấy thứ gì đó trên người bọn họ.
Đi thôi. Không cần tìm gì nữa, bọn chúng không có đồ gì đâu.
Ngải Mễ Lệ ở bên cạnh, trừng mắt tức giận nhìn Hàn Thạc, dường như cười trêu
hắn tham của.
Người này nếu như tỉnh lại, ông hãy đem những chuyện đã trải qua kể cho cô ta,
tránh việc cô ta đa nghi rồi sinh ra lắm chuyện.
Đưa tay chỉ Khảm Đế Ti trên mặt đất, Hàn Thạc nói thêm một câu rồi cùng Ngải
Mễ Lệ rời đi, quay về cứ điểm của Ám Mạc.