Người đăng:
Hơi đẩy nhẹ hai cánh cửa sổ ra một chút để lộ ra một khe hở nho nhỏ, dựa vào
khe hở này, Hàn Thạc có thể nhìn được khung cảnh bên ngoài.
Thân chủ mặt che khăn trắng của Khảm Đế Ti, Bối Lâm Đạt gần như chỉ để lộ một
đôi mắt xanh như một đôi ngọc bích, biểu lộ một vẻ mặt kỳ dị, dường như đang
cố tìm kiếm điều gì đó. Khi cô ta đi qua hành lang đến bên căn phòng Hàn Thạc
và Ngải Mễ Lệ đang ở thì đột nhiên mở to đôi mắt nhìn dáo dác.
Phía sau Bối Lâm Đạt, Khảm Đế Ti và mấy người chiến binh đang hoảng loạn chạy
đến. Khuôn mặt Khảm Đế Ti càng thêm phần cảnh giác, một tay đặt trên Ma Pháp
kiếm cài sau lưng, cẩn thận dò xét xung quanh, lo lắng Bối Lâm Đạt gặp phải
chuyện ngoài ý muốn.
Đợi đến khi mấy chiến binh còn lại đã vây xung quanh Bối Lâm Đạt, Khảm Đế Ti
mới phào một hơi nhìn Bối Lâm Đạt đang dáo dác tìm gì đó mà trách cứ:
Bối Lâm Đạt tiểu thư, hy vọng cô từ nay muốn đi đâu thì trước đó hãy báo cho
chúng ta một tiếng. Chúng ta chỉ vì cố gắng bảo vệ an toàn cho cô, tuyệt đối
không hạn chế tự do của ai cả nên cô cũng không cần phải đột nhiên bỏ đi như
vậy đâu.
Khuôn mặt Bối Lâm Đạt ẩn kín sau tấm sa, chỉ còn đôi mắt với hàng mi dài cong
vút như trăng rằm đang cau chặt, cặp mắt xinh đẹp nhìn khắp bốn phía cho thấy
vẻ nghi hoặc vô cùng. Sau khi nghe thấy Khảm Đế Ti không vui nói mấy lời, Bối
Lâm Đạt dường như mới đột nhiên tỉnh táo trở lại, giọng điệu nhu mì dễ nghe
nói với Khảm Đế Ti:
Xin lỗi, ta dường như vừa nhìn thấy một người rất quen thuộc, vì thế nhất thời
nóng nảy chạy đến xem thử, hóa ra là ta hoa mắt mà thôi.
Thấy nàng nói vậy, Khảm Đế Ti tỏ ra rất kinh ngạc nói với Bối Lâm Đạt:
Vừa rồi rõ ràng không có thấy bóng người nào, cô làm sao phát hiện nhân ảnh
nào, điều này thật là kỳ quái.
Ồ, có lẽ tối qua ta ngủ không đủ giấc, mắt bị hoa mới phát sinh ra ảo giác,
thật là vô cùng có lỗi.
Bối Lâm Đạt quét ánh mắt trong sáng về phía căn phòng Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ
ở, mở miệng tùy tiện đáp lời Khảm Đế Ti.
Tiếp đó lại có tiếng bước chân hối hả từ phía sau truyền đến. Một người phụ nữ
trung niên dáng vẻ đẫy đà, cười ha ha đi đến, trong tay bà ta cầm một quyển
sách. Khi đến trước mặt mọi người thì liến lễ phép cúi mình chào, rồi mới ra
vẻ rất có lỗi nói:
Quý khách, các vị nhất định là đến đây cư ngụ, vừa rồi ta có chút chuyện phải
rời đi một lúc, thật là có lỗi với quý vị. Bây giờ xin mời quý vị cùng đi với
ta đến quầy đăng ký.
Lữ quán này ở ngay bên đường không ngờ không thấy người nào, thật sự làm người
ta không yên tâm. Hơn nữa, hoàn cảnh ở nơi đây tính ra cũng không quá tốt, Bối
Lâm Đạt tiểu thư chúng ta có nên đổi quán khác không?
Khảm Đế Ti dường như có chút không thích nơi đây, đưa khuôn mặt khó nhìn ra đề
nghị với thân chủ Bối Lâm Đạt.
Bối Lâm Đạt khuôn mặt vẫn được khăn che kín, cặp mắt sáng quét quanh một vòng,
mở miệng đáp lời:
Không cần đâu, cứ ở nơi đây đi, ta thấy nơi đây xem ra cũng không tệ.
Vậy được rồi.
Khảm Đế Ti có chút không hài lòng khi nghe lời này của thân chủ, thoáng chút
thất vọng đáp lại.
Xin hỏi, mấy căn phòng nằm dọc theo hành lang này là ai ở vậy?
Bối Lâm Đạt xoay người làm như vô tình hỏi người chủ quán béo tốt.
Thật là có lỗi, phương diện này chúng tôi cũng tiện nói ra, đó là những người
khách muốn có chút riêng tư, thật xin lỗi.
Người chủ quán này lại rất có nguyên tắc, xem ra bà ta vẻ ngoài rất hy vọng
mấy người Khảm Đế Ti ở lại, bất quá về vấn đề nguyên tắc lại không chút nhượng
bộ.
Gật gật đầu, Bối Lâm Đạt cũng không tiếp tục hỏi nữa, nhẹ nhàng nói:
Vậy cũng tốt. Xung quanh hành lang này còn có căn phòng trống nào không, ta
cũng muốn ở nơi đây.
Người phụ nữ ánh mắt chợt sáng lên, nhanh chóng đọc thầm quyển sách trong tay,
sau đó chỉ một căn phòng không xa căn phòng Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ, vội vàng
nói:
Đây là một căn phòng trống, nhưng điều kiện không phải là tốt nhất trong lữ
quán. Nếu như quý tiểu thư không để ý lắm thì có thể lập tức vào ở trong gian
phòng đó ngay bây giờ.
Không thành vấn đề, ta muốn ở gian phòng đó, còn những chuyện khác Khảm Đế Ti
tự bố trí nha.
Bối Lâm Đạt nhỏ nhẹ nói một câu, trong ánh mắt trong veo mơ hồ liếc mắt về căn
phòng của Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ, rồi đi trước đến căn phòng đã định.
Chủ nhân lữ quán này đã sớm biết Bối Lâm Đạt mới là chủ nhân của đoàn người
này, vừa thấy Bối Lâm Đạt đi trước, rất nhanh chóng lấy ra một chùm chìa khóa,
khi Bối Lâm Đạt đến chỗ đó liền giúp cô ta mở cửa phòng tiến vào.
Mấy người các ngươi đi trước bảo vệ tiểu thư, ta đi làm một số thủ tục, kiếm
những phòng quanh chỗ Bối Lâm Đạt tiểu thư cho các ngươi.
Khảm Đế Ti thấy Bối Lâm Đạt đã đi trước, liền dặn dò mấy chiến binh một câu,
rồi theo sau nữ nhân chủ quán trọ đang hân hoan để quay về quầy làm những thủ
tục vào ở.
Đợi cho mấy chiến binh theo sau Bối Lâm Đạt đi vào trong phòng rồi, Hàn Thạc
mới khép khe cửa sổ lại, trầm giọng nói với Ngải Mễ Lệ bên cạnh:
Rung động kỳ dị của Bạch Cốt pháp trượng vừa rồi nhất định là có quan hệ với
Bối Lâm Đạt. Theo ta thân phận của người này rất đáng nghi.
Tình hình vừa mới rồi, Ngải Mễ Lệ cũng nhìn thấy, bây giờ nghe Hàn Thạc nói
như vậy, lập tức gật đầu tỏ ý đồng tình, vẻ nghiêm trọng hỏi lại:
Xem ra Bối Lâm Đạt với người chàng đã giết chết là Vong Linh pháp sư kia hẳn
phải có quan hệ, chàng nếu đã lấy được mọi ký ức trong linh hồn của lão, lẽ
nào không có chút ấn tượng với Bối Lâm Đạt?
Cau mày cố nhớ một lượt, sau đó Hàn Thạc lắc đầu khẳng định:
Không có, trong ký ức của Khắc Lai Đốn không thấy xuất hiện Bối Lâm Đạt, ta
thật sự không biết vì sao nàng ta lại có thể cảm ứng được Bạch Cốt pháp
trượng.
Cây Bạch Cốt pháp trượng này làm cách nào mà Khắc Lai Đốn lấy được vậy?
Ngải Mễ Lệ ngẩn ra, suy nghĩ một chút rồi hỏi Hàn Thạc vấn đề này.
Đó là Khắc Lai Đốn hoàn thành một số nhiệm vụ nhất định, vì thế thượng cấp của
Thiên Tai giáo hội ban thưởng cho lão, cho nên lão chỉ biết sử dụng Bạch Cốt
pháp trượng như thế nào, nhưng không biết được lai lịch của cây Bạch Cốt pháp
trượng.
Hàn Thạc nhắm mắt nhớ lại, sau đó cất tiếng trả lời Ngải Mễ Lệ.
Xem ra Bối Lâm Đạt hẳn đến từ Thiên Tai giáo hội, hay là chính bởi vì Khắc Lai
Đốn mất tích, nàng ta mới xuất hiện ở nơi này, chúng ta cần cẩn thận một chút.
Ngải Mễ Lệ suy tư một chút, rồi cẩn trọng nói.
”Bối Lâm Đạt này là thân chủ của Khảm Đế Ti, nếu như cô ta là người của Thiên
Tai giáo hội, vì sao cô ta đến Ngõa Luân thành lại phải mời Khảm Đế Ti bảo vệ
an toàn cho mình. Điểm này khiến cho Hàn Thạc cảm thấy không thông suốt. Bất
quá nếu như Bối Lâm Đạt có thể cảm ứng được Bạch Cốt pháp trượng, vậy thì lai
lịch cô ta nhất định không hề đơn giản. ”
Nhớ lại chuyện Ngải Mễ Lệ nói về Thiên Tai giáo hội tà ác, Hàn Thạc không khỏi
suy nghĩ.
Bối Lâm Đạt này nhất định là đã có lòng nghi ngờ mấy phòng dọc theo hành lang,
ta nghĩ chúng ta nên tạm thời rời khỏi nơi đây, thay đổi sang phòng khác để
quan sát Bối Lâm Đạt.
Nghĩ qua một lượt, Hàn Thạc nhìn Ngải Mễ Lệ đưa ra đề nghị.
Gật gật đầu, Ngải Mễ Lệ tự tin đáp:
Không có vấn đề, chủ nhân lữ quán này là người của ta, chỉ cần chúng ta muốn
là có thể đổi sang bất kỳ gian phòng nào.
Khó trách Ngải Mễ Lệ khi đến Ngõa Luân thành lại chọn cư ngụ ở lữ quán này.
Bởi vì chủ nhân lữ quán cũng là một thành viên Ám Mạc, xem ra mạng lưới tình
báo của Ám Mạc quả nhiên vô cùng to lớn.
Lợi dụng Khảm Đế Ti còn chưa quay lại, Bối Lâm Đạt và mấy thành viên của đoàn
chiến binh bảo tiêu đã vào trong phòng, hai người Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ liền
rời khỏi phòng, đi theo hướng khác ra ngoài đến một đại sảnh trên lầu. Hàn
Thạc và Ngải Mễ Lệ hai người dựa vào cửa sổ, liền có thể nhìn thấy sân trước.
Không biết Ngải Mễ Lệ đã khởi động thiết bị gì, chỉ sau một lúc công phu,
người đàn bà trung niên chủ quán liền hớn hở xuất hiện ở đại sảnh. Đến nơi này
rồi, bà ta vẫn giữ nguyên nụ cười mỉm nghề nghiệp, hướng về Ngải Mễ Lệ hơi hơi
cúi đầu, cười hỏi:
Ngải Mễ Lệ đại nhân, cô có gì dặn dò?
Y Liên tỉ, thu xếp cho chúng ta đến một căn phòng khác, tốt nhất là cách xa
Bối Lâm Đạt đó một chút, nhưng vẫn có thể nhìn thấy phòng của bọn họ.
Ngải Mễ Lệ cũng cười hòa hoãn cất tiếng.
Người đàn bà trung niên tên là Y Liên, nghe thấy Ngải Mễ Lệ nói, tỏ ra có chút
kinh ngạc, nghĩ một lát rồi nói:
Vừa rồi cũng có ba người vừa mới tiến vào, bọn họ giống như đại nhân yêu cầu
tìm một căn phòng có thể nhìn thấy phòng của Bối Lâm Đạt tiểu thư.
Trong lòng thoáng động, Hàn Thạc nghĩ đến ba người liên tục đi theo Khảm Đế
Ti, không khỏi mở miệng hỏi:
Bọn chúng hiện giờ ở đâu, có an bài phòng vừa ý chúng không?
Yên tâm đi, có thể quan sát được phòng của Bối Lâm Đạt, ta đặc biệt lưu ý giữ
lại rồi. Vừa rồi ta đã nhìn ra Bối Lâm Đạt, ánh mắt nàng nhìn phòng hai vị có
gì không đúng, liền biết nữ nhân này có vấn đề.
Y Liên liếc nhìn Hàn Thạc, ra vẻ chuyện ta đã làm ngươi cứ an tâm, cười cười
giải thích.
Y Liên tỷ làm việc đã nhiều năm rồi, có rất nhiều công lao cho tổ chức chúng
ta. Bà ấy tuy không biết võ thuật ma pháp, nhưng bản lĩnh quan sát thì rất
tốt, chính vì thế ta khi tới Ngõa Luân thành mới cư ngụ ở đây.
Ngải Mễ Lệ cũng trừng Hàn Thạc một cái, cười giải thích.
Được rồi, Ngải Mễ Lệ đại nhân không cần phải phóng đại ta như vậy. Ta sẽ giúp
các vị an bài một căn phòng mới. Hơn nữa, mấy người mới đến hôm nay, ta cũng
sẽ giúp các vị lưu ý đến, có tình huống gì ta sẽ lập tức hồi báo cho các vị.
Cười tươi hớn hở nói mấy câu, Y Liên liền quay người đi khỏi chỗ đó.
Được! Chúng ta cũng phải chuẩn bị một chút, nhất định phải giám thị được nữ
nhân này, nói không chừng việc làm rõ được thân phận nàng ta, có thể mang lại
lợi ích to lớn cho chúng ta. - Ngải Mễ Lệ nói.