Người đăng:
Từ khi biết thân phận thật sự của Lao Luân Tư đến giờ, Hàn Thạc vẫn luôn cân
nhắc sẽ phải đối xử với hắn như thế nào. Xem xét tình thế trước mắt, gã Lao
Luân Tư này rõ ràng là có ý định cùng các vương tử khác tham dự vào việc tranh
quyền đoạt vị, nhưng vì thân phận có chút không được minh bạch, điều này khiến
tình thế của hắn không được lạc quan cho lắm.
Nếu Lao Luân Tư thật sự có khả năng kế thừa vương vị, Hàn Thạc cũng sẽ không
ngại thân cận với hắn một chút, thậm chí nguyện ý cùng hắn xông pha. Nhưng nếu
Lao Luân Tư không có thực lực, tự nhiên việc ngồi cùng thuyền với hắn sẽ khiến
Hàn Thạc lâm vào hoàn cảnh vô cùng bất lợi.
Bởi vậy, dù đã minh bạch thân phận của Lao Luân Tư nhưng Hàn Thạc vẫn giả vờ
không biết, hắn giữ thần sắc bình thường, đi đến dinh thự của Lao Luân Tư.
Lần này là Lạp Kỳ dẫn Hàn Thạc vào, trải qua một lần cùng nhau đi ám sát Khắc
Lạp Khắc, lão thích khách xem ra đã hoàn toàn nhận thức được thực lực của Hàn
Thạc, thần sắc không có vẻ lạnh nhạt như trước nữa. Lão dẫn Hàn Thạc đi vào
một phòng khách, sau đó nói vẻ hơi trịnh trọng:
Công tử tạm thời vắng mặt, bất quá sẽ nhanh chóng trở lại, nếu ngươi không vội
thì có thể ngồi ở đây chờ cũng được.
Gật đầu, Hàn Thạc nhìn lão cười nói:
Không có gì, ta sẽ ngồi đợi, lần trước ta thấy ngươi đi ám sát Tạp Nhĩ Phí
Đặc, cuối cùng có giải quyết được hắn không?
Đương nhiên, chẳng những giết Tạp Nhĩ Phí Đặc, mà cả con hắn cũng đã bị ta ám
sát. - Lão thích khách Lạp Kỳ mặt toát lên vẻ kiêu ngạo, hình như hắn rất tự
phụ với thuật ám sát của mình.
Hàn huyên với Lạp Kỳ vài câu, Hàn Thạc chợt nhớ đến chuyện của Lỵ Toa, bèn
hỏi:
Đúng rồi Lỵ Toa có ở nhà không, nhân lúc Lao Luân Tư đi vắng chưa phải giải
quyết chuyện gì, ta muốn thăm cô ấy.
Tiểu thư Lỵ Toa đang ở chỗ này, ngươi đi theo ta, ta sẽ dẫn ngươi đi gặp nàng.
- Lạp Kỳ nói xong liền dẫn Hàn Thạc đi qua một đình viện, tới trước một lầu
các u tĩnh, sau đó nhỏ giọng dặn dò:
Bởi vì cha con Tạp Phí Nhĩ Đặc đều đã bị giết nên tâm tình tiểu thư đã ổn định
lại, bất quá ngươi cũng đừng nhắc đến người thân của nàng nữa.
Gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, Hàn Thạc không nói gì thêm, một mình đi tới tòa lầu,
đứng ở bên ngoài nhẹ nhàng gõ cửa.
Lao Luân Tư biểu ca phải không? - Tiếng Lỵ Toa trong phòng vọng ra, thanh âm
vẫn đầy vẻ bi thương.
Là ta!. - Hàn Thạc trả lời.
Ồ, Bố Lai Ân! Ngươi đến thăm ta à?
Từ giọng của Lỵ Toa, Hàn Thạc có thể cảm thấy rõ ràng được sự vui mừng của cô
ấy, sau đó có tiếng bước chân chạy nhanh đến. Cửa phòng mở ra, Lỵ Toa trên
người mặc một chiếc áo ngủ bằng vải bông xuất hiện trước mắt Hàn Thạc
Lỵ Toa vốn ngây thơ xinh đẹp nhưng sau khi kinh qua thảm biến, mặc dù bề ngoài
không có gì thay đổi, vẫn ngây thơ hồn nhiên như trước nhưng thời khắc này đôi
mắt đã vương vấn nét ưu thương, khí chất vì vậy mà trở nên đầy vẻ mê hồn, so
với dáng vẻ điêu ngoa trước kia thật là khác biệt
Bất quá, nàng lúc này còn có vẻ rất điềm đạm, trấn tĩnh khiến cho Hàn Thạc
trong lòng cũng thấy thoải mái. Bước vào trong, hắn giả vờ bị rét rồi tiện tay
đóng cửa lại, nhẹ thở một hơi:
Bên ngoài khí trời thật lạnh quá!
Cảm ơn ngươi đã giúp ta giết tên cẩu Tạp Nhĩ Phí Đặc. - Lỵ Toa kéo tay áo Hàn
Thạc, dẫn hắn vào phòng, chân thành cảm ơn.
Bên trong có một lò lửa đang cháy, tỏa hơi nóng ấm áp khắp phòng, Lỵ Toa đi
lại bỏ vào bên trong thêm một ít củi. Sau đó nàng ngồi xuống một cái ghế làm
bằng da mềm, ngước mắt nhìn chăm chú vào Hàn Thạc.
Giết Tạp Phí Nhĩ Đặc là người của đường ca ngươi, Lao Luân Tư, nên người mà
người cần cảm tạ phải là đường ca của ngươi mới đúng, ta chỉ làm thêm một chút
hỗn loạn lúc đó mà thôi. - Hàn Thạc tìm một cái ghế ngồi xuống, tiện tay lấy
một cái tách trà nóng đưa lên miệng.
Nếu không có ngươi hỗ trợ, đường ca của ta cũng không có đắc thủ dễ dàng như
vậy. - Lỵ Toa so với trước kia đã có sự thay đổi, sau câu này lại trầm ngâm
chốc lát, hơi sợ hãi nhìn Hàn Thạc, nói:
Ngươi vì mua ta mà tốn nhiều kim tệ như vậy tại nơi buôn nô lệ, dựa theo quy
của của nô lệ, ta đã thuộc về ngươi.
Hàn Thạc giật mình, nghiêm túc nói ngay:
Lỵ Toa, ngươi biết ta mua ngươi hoàn toàn là vì cứu ngươi mà thôi, tuyệt đối
không có tâm tư khác đâu. Mặt khác, kim tệ cũng không tốn nhiều lắm, chúng ta
đã coi nhau như bằng hữu, ngươi ngàn vạn lần không nên hiểu lầm ý ta.
Lỵ Toa buồn bã lắc đầu, sắc mặt có chút hoảng sợ nhìn Hàn Thạc nói:
Không phải vì ngươi ghét bỏ ta mà không muốn ta chứ?
Không có, không có, chúng ta là bằng hữu, đây đều là việc ta phải làm, ngươi
có tự do của ngươi, ta không hy vọng ngươi vì một ngàn kim tệ mà áy náy trong
lòng. - Hàn Thạc vội vàng giải thích.
Nghe hắn nói xong, Lỵ Toa lại trầm mặc một lúc lâu, sau đó lại nhìn Hàn Thạc
vẻ kiên định:
Bởi vì Bác Bỉ A Tư Cơ hãm hại, gia tộc của ta đã diệt vong, thân phận nô lệ
của ta cũng đã định rồi, ở bên trong hiệu buôn nô lệ, ngươi đã mua ta ở trước
mặt rất nhiều người. Chuyện này không có cách nào thay đổi.
Vậy ta có thể giải trừ thân phận nô lệ, cho ngươi thành người tự do. - Hàn
Thạc suy nghĩ một chút, rồi nói với Lỵ Toa
Lúc này, Hàn Thạc đã nghe thấy tiếng bước chân từ bên ngoài truyền đến, trong
chốc lát đã thấy Lao Luân Tư mỉm cười đi đến. Hắn thấy Hàn Thạc cùng Lỵ Toa
đang nói chuyện liền hỏi:
Hai người đang nói chuyện gì vậy?
Ta đang nói với Lỵ Toa là giải trừ thân phận nô lệ cho cô ấy. - Hàn Thạc trả
lời
Đưa tinh tạp của ngươi cho ta, ta trả lại ngươi một ngàn kim tệ, Lỵ Toa coi
như là ngươi hợp pháp bán cho ta, sự tình còn lại thì giao cho ta xử lý là
được rồi. - Lao Luân Tư tựa hồ đã sớm nghĩ tới vấn đề này, lên khi nghe Hàn
Thạc nói, lập tức đưa ra đề nghị ngay.
Bất tất phải như thế, Lỵ Toa là bằng hữu của ta, một ngàn kim tệ của ngươi ta
không thể thu lấy. - Đối với Hàn Thạc, một ngàn kim tệ bây giờ căn bản là hắn
không để mắt tới, hơn nữa hắn thực sự vốn có ý muốn giúp đỡ Lỵ Toa.
Thấy Hàn Thạc nói như vậy, Lao Luân Tư cũng không có ý phản đối, hắn mỉm cười
gật đầu, sảng khoái nói:
Cũng tốt, còn về chuyện an bài của Lỵ Toa ra sao, ta sẽ giúp nàng chuẩn bị.
Chỉ có điều nơi này là Ngõa Luân Thành, là địa phương cua Bác Bỉ A Tư Cơ. Hai
ngày nữa ta sẽ đem Lỵ Toa trở về đế quốc. Đến lúc đó, Bác Bỉ A Tư Cơ muốn giở
thủ đoạn cũng chỉ là hữu tâm vô năng mà thôi.
Thân là tam vương tử, Lao Luân Tư đương nhiên có quan hệ mật thiết với quốc
vương bệ hạ. Loại việc nhỏ này giải quyết không có gì khó khăn cả. Bây giờ
Ngõa Luân thành trở nên đại loạn, Lỵ Toa ở lại nơi này có chút nguy hiểm, đem
nàng rời đi là tốt nhất.
Lỵ Toa, ta cùng Bố Lai Ân có việc quan trọng phải đàm luận riêng, chúng ta đi
trước nói chuyện nhé. - Nháy mắt ra dấu với Hàn Thạc xong, Lao Luân Tư liền đi
ra, ngay sau đó Hàn Thạc cũng đứng dậy đi theo.
Hai người đi vào đình viện phía trước tới bên cạnh có một hòn giả sơn. Lao
Luân Tư nhìn Hàn Thạc dò hỏi:
Bố Lai Ân, sao thời điểm này ngươi lại cùng Ngải Mễ Lệ phu nhân lại đến Ngõa
Luân thành, rốt cuộc là vì việc gì?
Chuyện này liên quan đến cơ mật của Ám Mạc, Hàn Thạc đương nhiên không thể nói
quá nhiều, hắn lắc đầu tỏ vẻ có lỗi nói:
Xin lỗi, ta đã đáp ứng Ngải Mễ Lệ phu nhân là không để lộ chuyện này ra.
Thở dài một tiếng, Lao Luân Tư chân thành nói:
Xuất thân của ngươi thanh bạch, mặc dù có thời gian là nô lệ, nhưng không ảnh
hưởng nhiều lắm. Nhưng Ngải Mễ Lệ phu nhân lại không bình thường, thân phận
của nàng bây giờ là con dâu của lão Cáp Ân, ngươi quá thân cận với nàng sẽ có
ảnh hưởng không tốt đến tương lai của ngươi.
Ta biết! Ta hiểu ý tứ của ngươi, bất quá ta biết mình đang làm cái gì, về mặt
này ngươi không phải lo lắng cho ta. Còn ngươi, ngươi đến Ngõa Luân thành, nếu
chỉ như ngươi nói là vì cứu Lỵ Toa khỏi ám sát của Khắc Lạp Khắc, như vậy
chuyện của ngươi đã xong, chắc là ngươi sẽ rất nhanh rời khỏi nơi này?.
Hàn Thạc không chần chừ trả lời ngay. Hắn cũng biết là Lao Luân Tư nói như vậy
thực sự là có ý tốt, bất quá với quan hệ giữa Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ mà nói,
Hàn Thạc tuyệt đối sẽ không vì sự khuyên bảo của Lao Luân Tư mà thay đổi.
Trừ lần đó ra, ta còn đáp ứng một người là sẽ đối phó Bác Bỉ A Tư Cơ tại Ngõa
Luân Thành, có lẽ ngươi có thể giúp ta không chừng? - Lao Luân Tư chăm chú
nhìn Hàn Thạc rồi đột nhiên nói.
Ha ha! ngươi nhất định đang nói giỡn phải không. Không ngờ ngươi lại mời ta
đối phó với quân đoàn trưởng của Sư thứu quân đoàn. Việc này ngươi không thấy
có chút hài hước sao, tự ta phải biết phân lượng của mình chứ, lão Bác Bỉ A Tư
Cơ này chính là nhân vật ta không thể nào động đến. - Hàn Thạc tuy trong lòng
hiểu rõ, nhưng vẫn vờ ngờ nghệch.
Lao Luân Tư nhìn Hàn Thạc chằm chằm, đang định nói gì thì đột nhiên vang lên
tiếng Lạp Kỳ:
Không xong rồi, nơi này đã bị bại lộ, ta nghĩ chúng ta nên nhanh chóng li
khai, người của Bác Bỉ A Tư Cơ sắp qua đây rồi.
Lao Luân Tư kinh hãi, sắc mặt biến đổi, nhìn Hàn Thạc nói:
Bố Lai Ân, phiền người đem Lỵ Toa ra phía sau đình viện, theo đường nhỏ rời đi
trước, chúng ta còn phải chuẩn bị một chút.
Lúc này sự tình khẩn cấp, Hàn Thạc không hỏi nhiều, gật đầu đáp ứng rồi nhanh
như thiểm điện phá cửa xông vào phòng của Lỵ Toa
Không đợi nàng lên tiếng, hắn tiện tay lấy một cái áo khoác ngoài treo trên
tường, trùm lên người Lỵ Toa, sau đó ôm nàng nhảy qua cửa sổ, theo con đường
nhỏ ở hậu viện rời đi.
Đã nghe tiếng ngựa hí từ xa dồn dập vang lên, âm thanh nghe đã rất gần, chắc
chỉ chốc lát là binh lính sẽ tràn tới nơi này. Nghe qua tiếng vó ngựa, Hàn
Thạc biết chắc chắn người của Sư Thứu quân đoàn đến nơi này nhất định không
ít. Không biết người của Lao Luân Tư có thể thoát được ra ngoài không. Tại
Ngõa Luân thành, Sư Thứu quân đoàn của Bác Bỉ A Tư Cơ thực sự có thể lấy tay
che trời, cho dù là Lao Luân Tư thân phận là vương tử, nhưng nếu thực lực
không đủ mà liều mạng thì cũng chỉ tìm đường chết mà thôi.