Người đăng:
Bạch cốt pháp trượng đang chụp trên đỉnh đầu Hàn Thạc không biết từ khi nào đã
bay đến chụp thẳng lên đầu gã Vong Linh pháp sư. Gã Vong Linh pháp sư hoảng
sợ, không ngừng ngâm xướng Vong Linh ma pháp, cố gắng thu hồi lại cây bạch cốt
pháp trượng nhưng đáng tiếc là không được.
Cùng lúc, Lục Ma Phong vụt lao ra, trong phút chốc đã đâm vào ngực gã. Trên
đầu gã bỗng nhiên bốc lên một luồng hồng hỏa ma diễm, còn Hàn Thạc đột nhiên
lại khoanh chân ngồi xuống, đổi lại nhẹ giọng ngâm xướng Vong Linh ma pháp.
Trong chớp mắt, luồng hồng hỏa ma diễm đã phủ kín cái đầu của Vong Linh pháp
sư, bị đốt đến không thành nhân hình, đầu gã cháy đen như một cục than đen
thui, không thể nhìn ra ngũ quan được nữa.
Một đoạn ma pháp chú ngữ huyền ảo được Hàn Thạc phát ra. Chỉ thấy hắn phất
phất tay, cây bạch cốt pháp trượng liền bắn ra một tấm lưới ánh sáng xanh
biếc. Tấm lưới này bao phủ lên đỉnh đầu Vong Linh pháp sư, dường như đang hút
lấy thứ gì đó.
Một luồng khí xám từ thân thể Vong Linh pháp sư phiêu hốt bay ra, giống như là
linh hồn của kẻ vừa chết. Chiếc lưới màu xanh chậm rãi trùm lên nó, sau đó
cùng bạch cốt pháp trượng nhẹ nhàng bay đến trước mặt Hàn Thạc
Đến đỉnh đầu Hàn Thạc, bạch cốt pháp trượng đột nhiên bay vào tay hắn. Còn
chiếc lưới mang linh hồn của Vong Linh pháp sư thì theo ba đường miệng, mắt,
tai chảy vào trong não hắn.
Biến hóa liên tiếp xảy ra, Ngải Mễ Lệ đứng bên cạnh trợn mắt há mồm, căn bản
không biết đã xảy ra chuyện gì. Nàng không thể tưởng tượng nổi Vong Linh pháp
sư này mới rồi còn đang đắc ý, trong khoảnh khắc sau linh hồn đã bị Hàn Thạc
thu vào.
Chiếc lưới xanh biếc cùng linh hồn gã Vong Linh pháp sư theo thất khiếu chảy
vào đại não Hàn Thạc. Hắn vẫn ngồi xếp bằng không nhúc nhích. Bất quá trên mặt
hắn biểu lộ nhiều cảm xúc khác nhau, khi thì cười vui, khi thì thống khổ, lúc
lại trở nên phẫn nộ.
Trong khi Hàn Thạc vẫn ngồi yên bất động, Tiểu Khô Lâu ban nãy còn đứng yên
tại chỗ bỗng lộ ra một chút nghi hoặc. Sau một lúc quanh quẩn xung quanh sân,
cầm theo cốt đao từ từ đi tới chỗ trung tâm tế đài, mục tiêu không ngờ chính
là Huyết Trì nơi triệu hồi tam nhãn tà thần An Tư Địch Tư.
Mau rời khỏi đó! - Ngải Mễ Lệ biết Tiểu Khô Lâu cùng Hàn Thạc có mối liên hệ
thần kì, vừa thấy Tiểu Khô Lâu một mình chạy tới nơi nguy hiểm kia liền hét
lớn.
Cái Huyết Trì ở trung tâm tế đàn tà ác kia chính là do vô số máu huyết, thi
thể của thương nhân, thị vệ hóa thành. Mặt khác còn được Vong Linh pháp sư kia
bỏ thêm thứ gì đó ác độc. Ngải Mễ Lệ e sợ Tiểu Khô Lâu tiến vào, Huyết Trì sẽ
xâm hại đến thân thể nó.
Đáng tiếc, Ngải Mễ Lệ không phải là Hàn Thạc, lời nàng nói căn bản không thể
tạo thành bất cứ trói buộc nào với Tiểu Khô Lâu. Một tiếng “Mau rời khỏi đó”
của nàng không ngờ lại có hiệu quả ngược lại, Tiểu Khô Lâu quay cái đầu lâu
bóng loáng lại xoa xoa rồi nhìn nàng hơi nghi hoặc, sau đó thả người nhảy vào
bên trong Huyết Trì.
Trời ạ, chủ nhân đã là một tên điên, đến cả vật triệu hoán cũng là tiểu phong
tử!. - Ngải Mễ Lệ giận điên người, không kìm được buột miệng mắng.
Mắng vậy, nhưng nàng vẫn chạy đến tế đàn xem có cách nào trợ giúp Tiểu Khô
Lâu. Khi nàng đến được nhìn vào Huyết Trì, liền thấy Tiểu Khô Lâu đang bơi lội
bì bõm bì bõm giữa huyết thuỷ giống như một đứa trẻ ngây thơ đang nghịch nước,
thuần tuý chỉ từ gương mặt bạch cốt kia, Ngải Mễ Lệ cảm giác được sự vui vẻ.
Ôi, Tiểu Khô Lâu này rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì? - Mắt thấy Tiểu Khô Lâu
không việc gì, lại còn như đùa nghịch hăng hái như vậy Ngải Mễ Lệ thực sự cũng
không biết nên nói thế nào.
Vừa nãy, tất cả thi thể vừa rơi vào trong Huyết Trì, da thịt cùng máu huyết
liền bị hòa tan. Thi cốt cũng chìm xuống vô ảnh vô tung. Nhưng mà Tiểu Khô Lâu
từ khi tiến vào đến giờ lại dường như không bị ảnh hưởng gì, điều này làm cho
Ngải Mễ Lệ cực kì kinh ngạc. Liên tưởng đến lần đầu tiên gặp Hàn Thạc, Tiểu
Khô Lâu này có thể miễn dịch rất nhiều Hắc Ám ma pháp, đuổi theo nàng đến mức
gà bay chó chạy, tình cảnh lúc ấy thật hỗn loạn, Ngải Mễ Lệ đành lắc đầu cười
khổ, xem bộ dạng nó quả nhiên có một số sự tình không thể giải thích được.
Đột nhiên, cặp mi dài Ngải Mễ Lệ chớp động, hai mắt nghi hoặc chăm chăm về
phía Huyết Trì. Sau khi nhìn kỹ, rất nhanh nàng phát hiện ra máu tươi trong
Huyết Trì tựa hồ đang từ từ giảm bớt.
Khi mục quang nàng dừng lại trên người Tiểu Khô Lâu, đột nhiên phát hiện bảy
thanh cốt thứ sau lưng Tiểu Khô Lâu, không ngờ lại là… tự hấp thu máu tươi
trong Huyết Trì. Phát hiện ra hiện tượng kì quái này, Ngải Mễ Lệ chấn động rên
rỉ, mở miệng than:
Trời ạ, rốt cuộc nó là loại ác ma gì vậy!
Trong lúc Tiểu Khô Lâu đang giỡn nước thì máu tươi trong Huyết Trì dần dần bị
hút vào bảy thanh cốt thứ trên lưng nó. Khi lộ ra đến đáy thì có rất nhiều
bạch cốt ở dưới dường như bị một lực lượng nào đó ảnh hưởng, toàn bộ biến
thành cốt phấn dung hợp với lượng máu tươi còn lại, sau đó tất cả cũng đều bị
bảy thanh cốt thứ hấp thu.
Quá trình liên tục diễn ra trong nửa giờ, mọi thứ trong Huyết Trì đều bị bảy
thanh cốt thứ trên sống lưng Tiểu Khô Lâu hấp thu hoàn toàn. Nhìn xuống dưới
Huyết Trì đã cạn trơ, Ngải Mễ Lệ phát hiện bảy thanh cốt thứ sau lưng nó đã
chuyển thành màu đỏ như máu, trong màu đỏ yêu dị đó, thỉnh thoảng có tỏa ra
huyết quang, thoạt nhìn lộ vẻ sắc bén đáng sợ.
Huyết Trì có hình tứ giác, sau khi cạn khô sâu đến ba thước, trong khi đó Tiểu
Khô Lâu chỉ cao có hơn một thước, nó nhìn lên phía trên bờ nơi Ngải Mễ Lệ đang
đứng, tựa hồ đang suy nghĩ xem nên làm sao để bò lên.
Thật sự không có biện pháp đâu. - Ngải Mễ Lệ thở hổn hển nói một câu, đang
định thả một sợi dây xuống kéo Tiểu Khô Lâu lên.
Nào biết nàng vừa nói xong, Tiểu Khô Lâu bỗng huy động bảy thanh cốt thứ màu
đỏ, lúc lắc từ Huyết Trì bay lên rồi hạ xuống bên cạnh Ngải Mễ Lệ đang ngây ra
như phỗng. Tiểu Khô Lâu trước sau đều không liếc Ngải Mễ Lệ đến một cái, lại
huy động bảy thanh cốt thứ, bay đến bên cạnh Hàn Thạc vẫn đang ngồi xếp bằng
bất động.
Đáng ghét, ngươi và tên chủ nhân đó đều là thứ hỗn đản!. - Mặc dù Tiểu Khô Lâu
không biểu hiện gì ngoài mặt, nhưng Ngải Mễ Lệ có cảm giác được nó đang dương
dương tự đắc hướng về phía mình khoe khoang, nhịn không được liền mắng
Sau đó Ngải Mễ Lệ thấy Tiểu Khô Lâu tiếp tục huy động bảy thanh cốt thứ bay
vòng quanh căn phòng lớn này.
Lúc đầu còn loạng choạng, chậm chạp sau đó dần trở nên vững vàng, tốc độ càng
lúc càng nhanh. Sau đó mắt nàng đuổi theo tung tích của nó, khẽ đảo qua đảo
lại.
Ngay lúc này, Hàn Thạc bỗng thở nhẹ một hơi, đột nhiên mở miệng nói:
Rốt cục cũng xong!
Ngải Mễ Lệ chấn động, thôi không dõi theo Tiểu Khô Lâu, đôi mắt xinh đẹp nhìn
sững vào người Hàn Thạc. Đột nhiên nàng giật mình, cực kỳ kinh dị nhìn vào cặp
mắt hắn, trong lúc nhất thời không ngờ lại quên hỏi hắn rốt cuộc đã xảy ra
chuyện gì.
Chỉ thấy hai mắt Hàn Thạc đột nhiên sáng ngời, giống như hai ngôi sao sáng
chói giữa một biển tinh không mênh mông vậy, vừa hiển lộ ra một vẻ thâm thúy
mê người lại vừa làm cho người ta có một cảm giác thần bí không thể giải
thích.
Có chuyện gì sao? - Hàn Thạc thấy Ngải Mễ Lệ với vẻ mặt ngây ngốc đang nhìn
mình, nhịn không được liền đứng lên, đi tới trước mặt đưa tay nhéo nhéo khuôn
mặt mềm mại của nàng, lên tiếng hỏi.
Không có, không có gì, chỉ là phát hiện con mắt chàng càng thêm sáng ngời,
ngay cả khí chất cũng phát sinh biến hóa nào đó. - Ngải Mễ Lệ lúng túng trả
lời, đỏ mặt đẩy tay Hàn Thạc ra.
Hắc hắc. Nguyên lai chiếm giữ linh hồn tên Vong Linh pháp sư này lại có lợi
ích lớn như vậy. - Hàn Thạc mừng rỡ cười to.
Trong lòng Ngải Mễ Lệ cảm thấy hiếu kỳ, bóp mạnh cổ Hàn Thạc như là sắp giết
chết hắn, hung hãn hỏi:
Nói mau, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Khụ khụ, được rồi được rồi!
Giải khai hai bàn tay đang nắm cổ mình, Hàn Thạc lúc này mới cười cười giải
thích:
Ta đã nói qua, ta tu luyện vũ kĩ phi thường thần kì, nó chẳng những cường hóa
thân thể ta, ngay cả não vực cũng được mở rộng. Vừa rồi, gã kia muốn thông qua
ma pháp Linh Hồn Xâm Thực cầm giữ linh hồn ta, chiếm lấy tất cả trí nhớ. Nhưng
trong quá trình đó, bởi vì não vực của ta đã mở rộng, đồng dạng chịu ảnh hưởng
của Linh Hồn Xâm Thực nên có khả năng cảm ứng được linh hồn cùng toàn bộ trí
nhớ của gã.
Dựa theo đạo lý này, loại Vong Linh pháp sư có cấp bậc giống ta, tinh thần lực
cùng tốc độ đầu óc xử lý, tuyệt đối không bì kịp với sự tu luyện Linh Hồn Xâm
Thực của gã. Người bình thường khi còn chưa rõ ràng tên gã thì đã bị gã chiếm
lấy linh hồn cùng trí nhớ.
Đáng tiếc não vực ta đã trải qua sự cường hóa tàn khốc, thần kinh cứng cỏi đến
mức gã không thể tưởng tượng được. Tốc độ ta so với hắn càng nhanh hơn, chiếm
được linh hồn bên trong cùng trí nhớ, sau đó liền chiếm giữ hết thảy linh hồn
hắn. Tất cả mọi chuyện đơn giản là như vậy.
Nghe lời giải thích từ Hàn Thạc, Ngải Mễ Lệ nghẹn họng nhìn hắn trân trân
không nói nên lời vì kinh ngạc, vẻ mặt khó có thể tin tưởng, lắc đầu kêu nhỏ:
Không thể tưởng tượng, thật sự không tin nổi, chàng rốt cuộc là thứ quái vật
gì thế?
Ôm Ngải Mễ Lệ vào lòng, Hàn Thạc tươi cười nói:
Được rồi, được rồi, không nên kinh ngạc như thế, chúng ta cũng nên rời khỏi
chỗ này rồi.
Hắn vừa dứt lời, Lục Ma Phong đang cắm ở trước ngực tên Vong Linh pháp sư kia
bỗng bay lên rồi trong nháy mắt hạ xuống tay Hàn Thạc. Trên mũi nhọn của nó
còn mang theo một đoạn ngón tay đeo không gian giới chỉ, hắn không khách khí
cầm lấy luôn.
Xú tiểu tử, không được bay loạn nữa, xuống đây cho ta. - Hàn Thạc ngẩng đầu
nhìn Tiểu Khô Lâu đang bay vòng vòng trong không trung cười quát một tiếng,
Tiểu Khô Lâu khoa tay múa chân vui sướng bay lượn đến trước mặt Hàn Thạc, sau
đó hạ xuống đất cầm cốt đao múa máy.
Nó, nó tiến vào Huyết Trì, nghiền toàn bộ máu tươi cùng xương cốt bên trong
biến thành cốt phấn, rồi hấp thu hết vào bảy thanh cốt thứ. - Ngải Mễ Lệ sợ
Hàn Thạc nhắm mắt không biết sự tình gì liền gấp rút giải thích.
Gật gật đầu, Hàn Thạc cười nói:
Ta biết, nó không phải là lần đầu tiên lớn mật làm loạn như vậy, chẳng có gì
đáng lo lắng cả. Nàng xem, nó bây giờ đã biết bay rồi, không phải tốt lắm sao?
Chẳng biết chàng đã tạo ra loại ác ma gì, ta phát hiện nó tựa hồ có trí tuệ
riêng. Không biết ta có nhầm lẫn hay không, khi ta cười nhạo nó không thể từ
Huyết Trì bò lên, nó ngay lập tức bay lên. Thật sự ta có thể cảm nhận được nó
đích thực đang dương dương tự đắc khoe khoang về phía ta. Ta cam đoan đấy! -
Ngải Mễ Lệ nhìn Tiểu Khô Lâu, liền nhớ đến chuyện vừa rồi, giải thích dồn dập.
Ha ha, nàng không nên kinh ngạc như vậy. Thế giới này vốn có nhiều chuyện
không thể giải thích. Nàng nói ta hoàn toàn tin tưởng không phải là ảo giác,
bởi vì ta cũng từng có cảm giác giống như vậy, bây giờ ta cũng không thể nói
chính xác rốt cuộc sự tình là thế nào, bất quá ta suy nghĩ, từ nay về sau nó
sẽ không ngừng tiến hóa, nó sẽ cho ta một lời giải thích. - Hàn Thạc không hề
kinh ngạc, mỉm cười trả lời.
Ngải Mễ Lệ nghe xong giật mình, một lúc lâu sau mới cười khổ nhìn Tiểu Khô
Lâu, rồi lại nhìn sang Hàn Thạc nói vẻ hờn dỗi:
Thật đúng là hai quái vật.
Không có gì quái lạ cả, nàng sẽ phải học cách thích ứng với ta thôi. Bởi vì ta
nghĩ, những chuyện từ nay về sau khiến kẻ khác kinh ngạc sẽ phát sinh trên
người ta càng ngày càng nhiều. - Hàn Thạc ha ha cười to, tâm tình vô cùng vui
sướng nói.
Bố Lai Ân, tốc độ chàng phát triển nhanh như vậy, thành tựu tương lai khó có
thể tưởng tượng, nói không chừng rất nhanh ta sẽ không trợ giúp chàng được
nữa. Mà ta chỉ là một góa phụ mà thôi, sau này chàng còn muốn ta nữa không? -
Ngải Mễ Lệ nhìn Hàn Thạc, đột nhiên nghĩ đến sự việc sau này, đôi mắt đẹp của
nàng nhìn thẳng vào Hàn Thạc một cách không sao nói rõ được, hỏi.
Đừng có ngốc như vậy, ta và nàng ở cùng một chỗ không phải vì nàng có thể trợ
giúp gì cho ta. Cho dù sau này có chuyện gì phát sinh, quan hệ giữa chúng ta
cũng sẽ không vì đó mà thay đổi.
Hàn Thạc nhìn Ngải Mễ Lệ say đắm nói, mắt thấy nàng lộ vẻ vui mừng, hắn mới
nói tiếp:
Đi thôi đi thôi, chúng ta trước hết phải rời khỏi chỗ này, những chỗ khác
không cần tới nữa, ta nghĩ ta đã lấy được thứ nàng cần rồi.
Hai người không hề dừng lại, nắm tay nhau rời đi. Lợi dụng lúc trời tảng sáng
khi tất cả mọi người không để ý, thần không biết quỷ không hay rời khỏi chỗ
đó.