Thân Phận Kiêng Kị


Người đăng:

Khi Lao Luân Tư nói như thế, trên mặt hắn hiện lên vẻ điên cuồng dường như chỉ
sợ thiên hạ không loạn, thật khiến cho người ta vô cùng kinh ngạc.

Bố Lai Ân, tạm thời ta sẽ ở lại Ngõa Luân thành, nếu có sự tình gì ngươi có
thể đến căn nhà trước kia tìm ta. À, đúng rồi, làm sao có thể liên lạc được
với ngươi? - Lao Luân Tư tâm tình vui vẻ, nghiêng đầu nhìn Hàn Thạc hỏi.

Trầm ngâm một chút, Hàn Thạc đem địa chỉ khách sạn Ngải Mễ Lệ đang ở nói cho
Lao Luân Tư, sau đó không hề nói thêm chút gì về chuyện giữa hai người, nhanh
chóng rời đi.

Khách sạn mà Ngải Mễ Lệ đang ở cũng không phải là một cứ điểm của Ám Mạc, bởi
vậy Hàn Thạc cũng không ngại nếu Lao Luân Tư tìm đến. Trên đường đi tới cứ
điểm của Ám Mạc, hắn chợt nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập truyền tới từ hướng
của nhà Tạp Phĩ Nhĩ Đặc, xem ra Khắc Lạp Khắc chết đi đã tạo thành ảnh hưởng
rất lớn tới Ngõa Luân thành.

Nghe vậy nhưng Hàn Thạc vẫn tiếp tục cất bước, cũng không đi xem xem Tạp Nhĩ
Phí Đặc có bị Lạp Kì giết chết hay không. Hắn ẩn dấu tung tích, nhắm hướng Ám
Mạc cứ điểm mà tới.

Sau khi tới được cứ điểm của Ám Mạc tại Ngõa Luân Thành, Hàn Thạc rất dễ dàng
tìm được Ngải Mễ Lệ. Nhìn thấy hắn, nàng liền phất tay bảo Thiết Tư Đặc lui ra
ngoài, sau đó sắc mặt ngưng trọng nhìn Hàn Thạc nói:

Ta đã biết thân phận của Lao Luân Tư rồi!

Quả nhiên không hổ là thành viên cao cấp của Ám Mạc, Hàn Thạc vui sướng nhìn
Ngải Mễ Lệ, vô cùng hưng phấn nói:

Thật tốt quá, vậy tiểu tử kia rốt cuộc là có địa vị gì, thân phận của hắn tựa
hồ không thấp a!

Chàng đó, từ nay về sau nếu vẫn còn cùng hắn ở chung, nhất định phải chú ý lời
nói và xưng hô của mình. Người này có thể có ảnh hưởng rất lớn đối với chàng
đấy. - Ngải Mễ Lệ tức giận liếc Hàn Thạc một cái, sau đó thấp giọng ngâm nga
một ma pháp hắc ám, trong giây lát một đạo kết giới thành hình trong phòng,
bao lấy Hàn Thạc cùng Ngải Mễ Lệ.

Có kết giới này, ta mới chắc chắn rằng chuyện sắp nói sẽ không bị thành viên
bên ngoài nghe được. - Ngải Mễ Lệ ngưng trọng nói.

Thấy Ngải Mễ Lệ cẩn thận như thế, Hàn Thạc cảm thấy rất kinh ngạc, hắn nôn
nóng hỏi:

Được rồi, đừng có bắt ta đoán mò, Lao Luân Tư rốt cuộc có thân phận gì?

Hít sâu một hơi, Ngải Mễ Lệ khẻ thở dài một tiếng rồi trầm giọng nói:

Y chính là hoàng tử thứ ba của đế quốc.

Hàn Thạc giật bắn mình, sau đó nghi ngờ nhìn Ngải Mễ Lệ, lắc đầu cười nói:

Nàng đùa ta đấy à, quốc vương bệ hạ chỉ có hai người con. Điều này chẳng phải
mỗi người dân của Lan Tư Lạc Đặc đế quốc đều biết hay sao, làm gì ở đâu ra
được hoàng tử thứ ba. Mặc khác, Lao Luân Tư rõ ràng đúng là con trai của đế
quốc tài chánh đại thần, đây là chuyện mọi người đều biết, như thế nào lại có
thể là hoàng tử thứ ba chứ?

Lới thiếp nói hoàn toàn là sự thật. - Ngải Mễ Lệ thấy Hàn Thạc không tin, nhịn
không được đưa tay nhéo hắn một cái, sau đó mới giải thích:

Chuyện này nguyên là một thâm cung bí sử của hoàng thất. Vốn lão tài chánh đại
thần Y Bố kia về phương diện “đó” có chút vấn đế, lại lấy về một người vợ xinh
đẹp tên là Ái Lệ Ti cho nên chỉ có thể nhìn mà không làm gì được. Y Bố cùng
quốc vương quan hệ rất tốt, tại một bữa tiệc riêng do Y Bố tổ chức, quốc vương
gặp được Ái Lệ Ti thê tử của hắn. Quốc vương bệ hạ đã bị vẻ xinh đẹp của nàng
chinh phục. Ái Lệ Ti lúc đó đang buồn chán vì Y Bố là kẻ bất lực, gặp được
quốc vương bệ hạ cũng có ý, hai người cuối cùng cũng phát sinh một đoạn tình
sử.

Kết quả của việc này là Ái Lệ Ti có thai bị Y Bố phát hiện. Sau đó thì bệ hạ
tự mình ra mặt, nói rõ việc này với Y Bố. Ván đã đóng thuyền, hơn nữa quốc
vương bệ hạ là người đứng đầu một quốc gia, Y Bố tự biết không thể làm gì, mà
cũng không thể nói gì đối với Ái Lệ Ti, đành cam chịu chuyện này. Nhưng bởi vì
ảnh hưởng của chuyện này nếu lộ ra sẽ quá mức tai hại nên hai bên vẫn tiếp tục
che dấu, các bậc quyền quý cao tầng của đế quốc đều biết, nhưng không có kẻ
nào can đảm đàm luận công khai.

Lao Luân Tư đúng là con trai quốc vương bệ hạ và Ái Lệ Ti sinh ra. Y từ lúc
bắt đầu sinh ra đã được người mẹ có dã tâm rất lớn chăm chú bồi dưỡng, cho học
tập thông suốt các kiến thức trị quốc mà y nên biết. Lao Luân Tư từ nhỏ đã
biết thân phận thật sự của mình, bất quá thiên phú của y bất phàm, đối nhân xử
thế cũng rất cao minh, ngay cả quan hệ đối với dưỡng phụ Y Bố cũng rất tốt.
Đáng tiếc bởi vì thân phận của y chỉ là con riêng nên Lao Luân Tư không thể
tiến vào hoàng thất gia tộc, điều này làm cho quốc vương bệ hạ rất là áy náy,
đối với Lao Luân Tư lại càng yêu thương. Ngài thường xuyên một mình gặp Lao
Luân Tư để biểu thị sự quan tâm, nghe nói Lao Luân Tư cũng làm cho quốc vương
bệ hạ rất hài lòng.

Còn hai hoàng tử khác, một người thì dũng mãnh, có tài đại tướng, người còn
lại thì trí tuệ phi phàm nhưng hành sự lại do dự không quyết đoán, xem ra cũng
không phải là người có thể chủ trì quốc gia đại sự. Bây giờ thân thể của quốc
vương bệ hạ càng ngày càng yếu, chính ngài cũng đã cảm giác được thời gian của
mình không còn dài, trong khoảng thời gian này quốc vương bệ hạ đối với Lao
Luân Tư thân cận nhất. Theo bên ngoài đồn đãi quốc vương bệ hạ cố tình công
khai thân phận của Lao Luân Tư, nâng đỡ y thành quốc vương kế tiếp. Chỉ là,
hai bà mẹ của hai vương tử kia có quyền thế rất lớn tại đế quốc. Nếu quốc
vương bệ hạ làm việc tùy tiện thì e rằng cũng không nắm chắc được cục diện,
cho nên chưa có hành động gì. Nhưng chắc chắn bây giờ bên trong đế quốc bắt
đầu nổi lên một hồi mưa to gió lớn rồi. Lão cáo già Khảm Địch Đạt từng khuyên
chàng không nên cùng Lao Luân Tư quá mức thân cận, cũng là lo lắng thân phận
của y sẽ ảnh hưởng đến tiền đồ của chàng.

Một đoạn kể lể cùng phân tích Ngải Mễ Lệ thực sự đã làm Hàn Thạc rất chấn
động. Hắn nằm mơ cũng không ngờ đến tên Lao Luân Tư kia lại có thân phận cao
quý như thế. Nếu tình thế phát triển thuận lợi, Lao Luân Tư hoàn toàn có thể
trở thành quốc vương tiếp theo của đế quốc, sở hữu Lan Tư Đặc Lặc đế quốc
trong tay, trở thành chúa tể sinh tử của bất cứ người nào.

Chỉ thấy Hàn Thạc hít sâu một hơi, đôi mắt không ngừng lóe sáng, Ngải Mễ Lệ
hiểu được những lời của mình đã tác động sâu sắc đến hắn. Nàng cũng không quấy
rầy, chỉ đứng yên nhìn chờ hắn suy nghĩ.

Một lúc lâu sau, Hàn Thạc gật đấu, nói:

Tốt lắm, việc này coi như ta đã hiểu thấu rồi. Nàng yên tâm di, ta đã biết
phải xử lý quan hệ với Lao Luân Tư như thế nào.

Tổ chức Ám Mạc của chúng ta từ trước chỉ thuần túy nghe lệnh từ quốc vương bệ
hạ, tuyệt đối không nhúng tay vào các loại minh tranh ám đấu của nội bộ hoàng
thất như thế này. Khi tình thế chưa rõ ràng, quốc vương bệ hạ chưa có ý kiến
xác thực, thông thường chúng ta sẽ không tham dự tới. Tên cáo già Khảm Địch
Đạt có thể mở miệng nói vài câu mơ hồ nhắc nhở chàng ngay sau khi chàng hoàn
thành nhiệm vụ đầu tiên có thể cho thấy lão hẳn là cực kỳ coi trọng chàng. Lão
không nói nhiều với chàng cũng là có ý tốt, loại chuyện này chàng biết nhiều
lại càng bất lợi. Thiếp bởi vì quá hiểu rõ thực lực cùng dã tâm của chàng, mới
đem chuyện cơ mật như thế nói cho chàng, nhưng mà định đoạt ra sao là do chính
chàng phải tự quyết lấy. - Ngải Mễ Lệ chăm chú nhìn Hàn Thạc, giải thích.

Ta biết nàng đều là vì suy nghĩ cho ta mà. Ha ha, nên làm như thế nào trong
lòng ta tự có biện pháp. À, quên nói cho nàng nghe, Khắc Lạp Khắc đã bị ta
giết, Ngõa Luân thành bây giờ chắc là đại loạn rồi. - Hàn Thạc nhìn Ngải Mễ Lệ
mỉm cười, nói.

Lần này thì đến phiên Ngải Mễ Lệ bị kinh hãi, nàng lộ vẻ khó tin nhìn hắn lắp
bắp:

Chàng, chàng nói cái gì, chàng nói chàng đã giết Khắc Lạp Khắc?

Hàn Thạc gật đầu quả quyết:

Không sai, chính là ta đã giết Khắc Lạp Khắc, chỉ có điều là trong quá trình
có người đã trợ giúp ta. Mặt khác ta cũng là vì đánh lén nên mới làm được thế,
nàng không nên quá mức kinh ngạc.

Thở phào ra một hơi, Ngải Mễ Lệ vẫn phi thường kinh ngạc:

Thực lực Khắc Lạp Khắc chúng ta cũng đã từng điều tra qua, tuyệt đối là đại kỵ
sĩ, không thể nào giả được. Hắn tuổi còn trẻ mà đã đạt được thực lực của đại
kỵ sĩ, thiên phú quả thật là siêu phàm, thật không thể ngờ lại bị chàng ám
sát, xem ra chuyện mà chàng gạt ta cũng không ít.

Không có mà, ta thật sự không có gì dấu diếm nàng đâu. Kỳ thật, tự nhiên trên
đường xuất hiện một tên vong linh ma pháp sư có cấp bậc ma đạo sư, tên đồng
hành này giúp chúng ta cùng nhau đối phó với Khắc Lạp Khắc, nhờ vào sức mạnh
của y mà chúng ta đạt được rất nhiều trợ giúp, nếu không chúng ta căn bản là
không có khả năng đắc thủ.

Hàn Thạc cười khổ, đem sự tình trải qua kể sơ lại cho Ngải Mễ Lệ nghe.

Đợi Hàn Thạc kể xong, vẻ mặt Ngải Mễ Lệ có vẻ ngưng trọng, chầm chậm nói:

Vong linh pháp sư vốn đã rất ít gặp, cấp bậc ma đạo sư lại càng hiếm, thật
không biết tên vong linh pháp sư này thuộc về thế lực của phương nào?

Chuyện này đành phải nhờ nàng tìm kiếm hộ rồi. - Hàn Thạc cười nói.

Đi thôi, cùng thiếp đi ra ngoài một chuyến, chúng ta đi tìm vài thứ. - Ngải Mễ
Lệ suy nghĩ một chút lấy ra một chiếc áo khoác lông thú mặc vào rồi nói Hàn
Thạc đi cùng nàng.

Là chuyện gì vậy?- Hàn Thạc đi tới trước mặt Ngải Mễ Lệ, dịu dàng giúp nàng
chỉnh áo lại một chút rồi hỏi.

Mỉm cười quyến rũ nhìn Hàn Thạc, Ngải Mễ Lệ giống như là một cô gái nhỏ đang
làm chuyện xấu, cười nói:

Khắc Lạp Khắc vừa mới chết đi, bây giờ Ngõa Luân thành nhất định đại loạn rồi.
Trong lúc này Sư Thứu quân đoàn sẽ rối tung lên, bổ ra toàn thành truy tìm
tung tích của chàng. Việc chúng ta cần phải làm là chơi trò đục nước béo cò,
chính là để cho loạn càng thêm loạn!

Hắc hắc, vậy thật tốt quá, ta phát hiện ra là ta thích đi làm chuyện xấu! Có
lẽ kiếp trước ta đúng là một tên côn đồ chuyên môn giết người phóng hỏa cũng
không chừng. . - Hàn Thạc cười vẻ khoái trá phụ họa.

Ở kiếp này chàng cũng là một tên cực kỳ xấu xa. - Ngải Mễ Lệ lườm hắn một cái
sắc lẻm rồi thu hồi kết giới, cùng Hàn Thạc đi ra ngoài.


Đại Ma Vương - Chương #153