Người đăng: HắcKê
Chương 150:Ta có thể giúp được lão
o0o- Ngươi không phải xin lỗi ta cái gì, Lỵ Toa ở học viện cũng xem như là
bằng hữu của ta, điều này ta cũng nên làm.
Nói xong, Hàn Thạc nhìn Ngải Mễ Lệ với Thiết Tư Đặc ở đằng xa, dùng hắc bào
bao trùm toàn thân Lỵ Toa rồi đi ra ngoài.
- Trước tiên rời khỏi chỗ này đã.
Lao Luân Tư thuận theo ánh mắt của Hàn Thạc, chú ý tới động tĩnh của Ngải Mễ
Lệ cùng Thiết Tư Đặc, con ngươi chợt sáng lên, sau đó nói khẽ một câu, xoay
người bước ra ngoài.
Đi vào đoàn nô lệ cần phải có một số thủ tục, còn đi ra lại không nghiêm mật
như vậy, nhóm người rời khỏi mà không gặp phải bất cứ ngăn trở nào. Ngải Mễ Lệ
do hai thị vệ trong đoàn nô lệ hộ tống, khi đến cửa nàng phất phất tay hai
người mới cung kính thối lui.
Đi đến bên xe ngựa, Ngải Mễ Lệ nhìn Lao Luân Tư xuất hiện với vẻ hơi kinh
ngạc, còn thần sắc Hàn Thạc hoàn toàn trấn tĩnh, nói với gã:
- Lần trước tại nhà các ngươi, ta đã làm quen với Ngải Mễ Lệ phu nhân, lần
này ta tới Ngoã Luân thành là do nàng thuê giúp nàng làm một số việc.
Lao Luân Tư rõ ràng biết một số thứ nhưng lại không nói thêm gì, chỉ mỉm cười
hoà nhã nói với Hàn Thạc:
- Những việc đó ngươi không cần phải nói với ta làm gì, ta nghĩ trước hết
chúng ta nên xem xem đường muội ta thế nào đã.
Vén tấm rèm xe lên, Hàn Thạc cùng Lao Luân Tư vừa mới chui vào thì Lỵ Toa với
đôi mắt ngấn lệ mông lung bỗng nhào vào lòng Hàn Thạc, khóc lóc thê thảm:
- Bố Lai Ân, bọn chúng đã giết cả nhà ta, cha mẹ còn cả gia gia ta nữa, tất
cả mọi người đều bị giết chết rồi.
Lỵ Toa vào lúc này yếu đuối đến mức làm cho người ta tan nát cõi lòng. Hàn
Thạc vỗ nhè nhẹ lên vai nàng, thì thầm:
- Hiện tại ngươi đã an toàn rồi, những tên đó nhất định sẽ bị trừng phạt.
Ôm chặt lấy Hàn Thạc, Lỵ Toa giống như đã dùng hết sức lực, lại giống như
chứng minh tính chân thật giờ phút này, đưa ngón tay lên miệng cắn một cái,
đau đớn khóc thảm:
- Ta không phải nằm mơ ta đang còn sống chứ, ta muốn báo cừu, ta muốn giết
hết lũ sát nhân tàn bạo đó.
Lỵ Toa luôn điêu ngoa đanh đá ở học viện, đã trải qua biến cố bi thảm nhất của
đời người, cả người đột nhiên phát sinh một loại biến hoá. Khuôn mặt hồn nhiên
bị cừu hận thay thế, tựa hồ lúc này đã coi báo cừu như dũng khí để sống tiếp.
- Lỵ Toa, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, muội thuật lại tỉ mỉ xem nào, ta sẽ
vì muội mà báo cừu. - Mắt Lao Luân Tư như rách toạc, bắn ra hàn quang rét
buốt, nhìn đôi mắt ngấn lệ mông lung của Lỵ Toa trầm giọng hỏi.
Dường như vào lúc này, Lỵ Toa mới chú ý đến trong thùng xe ngoài Hàn Thạc ra
còn có một người nữa. Nàng lau lau lệ thuỷ nơi khoé mắt, sau khi mở mắt nhìn
thấy Lao Luân Tư, lại nghẹn ngào khóc nức nở:
- Lao Luân Tư ca ca, ta cũng không rõ chuyện xảy ra thế nào, chỉ biết cha nói
mẹ ta ngã bệnh, nhắn ta về nhà thăm bà.
- Đến lúc ta vừa về đến Ngoã Luân thành thì cha mới cho biết nhà có thể gặp
nguy hiểm. Mẹ cũng không phải ngã bệnh, bà cũng không nhắn ta về nhà. Sau đó
một ngày, tên say sai Tạp Nhĩ Phí Đặc của Sư Thứu quân đoàn trưởng đến, lại
dẫn theo người xông vào nhà chúng ta, lùng giết bắt người khắp nơi, ngoại trừ
ta ra bọn họ đều chết hết, đều bị giết chết hết rồi, hu hu.
- Yên tâm đi, ta sẽ giúp muội báo cừu. - Sắc mặt Lao Luân Tư lạnh lẽo cam
đoan với Lỵ Toa.
- Giúp ta giết Tạp Nhĩ Phí Đặc, nhất định phải giúp ta giết chết gã. - Lỵ Toa
bất lực hét lên, trước tiên nhìn Lao Luân Tư, sau đó ánh mắt đau thương như
đóng đinh lên Hàn Thạc.
Một gia đình nguyên vẹn, tất cả thân nhân trong phút chốc bị giết hết, sự thực
này đã tạo thành đả kích quá mãnh liệt đối với Lỵ Toa, cũng khiến cho con
người điêu ngoa bốc đồng ngày thường ấy bỗng trở nên yếu đuối bất lực đến điềm
đạm đáng yêu.
- Ta sẽ giúp ngươi. - Sự chú thị của Lỵ Toa làm Hàn Thạc trầm mặc trong chốc
lát, sau đó mới gật đầu trầm giọng đáp ứng.
- Nếu các ngươi muốn giết Tạp Nhĩ Phí Đặc, chúng ta nhất thiết phải thương
nghị một hồi cho thật ổn.
Ngải Mễ Lệ ngoài thùng xe bỗng nhiên kêu nhỏ một câu, sau đó thò đầu vào nhìn
Hàn Thạc với Lao Luân Tư, nói:
- Tối thiểu, chúng ta phải rời khỏi đây trước đã.
- Lỵ Toa, muội theo ta.
Lao Luân Tư chui ra khỏi thùng xe, tiếp đó thờ ơ đứng bên cạnh hai người gật
gật đầu. Một kiếm sĩ trong đó rời đi, một lát sau dắt một cỗ xe ngựa đến. Lao
Luân Tư kéo Lỵ Toa chui vào, mã phu giật dây cương, cỗ xe từ từ tiến về phía
trước.
- Đi theo hắn.
Hàn Thạc phân phó Thiết Tư Đặc ở phía ngoài, rồi ngoảnh đầu lại nhìn Ngải Mễ
Lệ xin lỗi:
- Có lẽ kế hoạch cùng nàng có chút thay đổi, nhưng mà ta nhất định phải làm
thế.
- Ta hiểu mà, giết Tạp Nhĩ Phí Đặc vốn cũng là một mục tiêu khác của chúng
ta, điều này với kế hoạch cũ cũng không thay đổi gì, chúng ta được thêm một số
viện thủ không phải sao?
Ngải Mễ Lệ mỉm cười, rồi mới có phần ngưng trọng nói:
- Lao Luân Tư này như là con trai của tài chính đại thần đế quốc, chỉ có điều
thực lực hai người theo sau gã không tệ. Biểu hiện của gã dường như hơi kỳ
quái, người này sao chàng lại quen được, có biết chi tiết về gã không?
Lắc lắc đầu, Hàn Thạc do dự một chút rồi mới nói:
- Khảm Địch Đạt đại nhân đã nói qua với ta rằng, việc quá thân cận với gã sẽ
có thể gây cho ta phiền toái. Thế nhưng ta đã tiếp xúc với Lao Luân Tư được
một khoảng thời gian, cảm thấy người này hoàn toàn đáng tin.
- Lão hồ ly Khảm Địch Đạt nếu biết thân phận của Lao Luân Tư, lại không chịu
nói cho chàng, việc này chứng minh thân phận của hắn tuyệt đối không đơn giản
như thế, xem ra ta phải nghe ngóng chỗ ca ca ta một chút. - Ngải Mễ Lệ cau
mày, nghi hoặc nói.
Thình lình, sau một góc ngoặt, cỗ xe ngựa Lao Luân Tư ngồi chợt dừng lại. Gã
thò đầu ra, đến khi xe Hàn Thạc với Ngải Mễ Lệ song song, mới nói:
- Bố Lai Ân, ta nghĩ việc này cũng không liên quan trực tiếp đến Ngải Mễ Lệ
phu nhân, nếu ngươi muốn tốt cho nàng ta, tốt nhất không nên để nàng ta bị
liên luỵ tới.
Hàn Thạc sững ra, trao đổi ánh mắt với Ngải Mễ Lệ ở trong xe, Ngải Mễ Lệ nhíu
mày suy nghĩ một chút, nói với hắn:
- Chàng với bọn họ cùng đi đi, xem xét chuẩn bị làm những gì, sau đó về cứ
điểm Ám Mạc tìm ta là được, ta vừa vặn quay về thăm dò căn nguyên của Lao Luân
Tư.
Gật gật đầu với Ngải Mễ Lệ, Hàn Thạc bước ra khỏi xe, đi tới chỗ xe Lao Luân
Tư, mỉm cười nói:
- Vẫn là ngươi nghĩ chu đáo, Ngải Mễ Lệ phu nhân đích xác không cần phải liên
quan tới.
- Rất xin lỗi Ngải Mễ Lệ phu nhân. Nhưng mà ta chỉ muốn tốt cho phu nhân, tại
Ngoã Luân thành này, A Tư Cơ sẽ không e ngại bất cứ kẻ nào, cho dù với thân
phận của phu nhân, có một số việc cũng không thể nhúng tay vào.
Lao Luân Tư nói nhỏ với Ngải Mễ Lệ đang ngồi yên trong xe, rồi mới phân phó
cho người ở phía trước:
- Đi thôi.
Sau khi Hàn Thạc chui vào, Lỵ Toa được Lao Luân Tư khuyên một hồi, trông cũng
ổn định hơn một chút. Lao Luân Tư cũng không nói thêm gì, trầm mặc không biết
đang nghĩ gì. Lúc này, Hàn Thạc cũng không biết nên khuyên Lỵ Toa thế nào,
cũng một mạch không nói gì.
Cỗ xe dừng lại trước một toà nhà. Lao Luân Tư ôn nhu nói với Lỵ Toa:
- Muội trước tiên hãy xuống xe vào phòng ngồi yên đó, ta với Bố Lai Ân ra
ngoài bàn bạc chút việc, sẽ trở lại rất nhanh. Muội yên tâm đi, ở đây muội sẽ
cực kỳ an toàn.
Trải qua một trường tai nạn thảm khốc, Lỵ Toa so với bình thường nghe lời hơn
nhiều, rất nhu thuận gật gật đầu, để Lao Luân Tư đỡ xuống xe. Lao Luân Tư gõ
cửa, một người từ bên trong đi ra, thân thể người này giấu trong bóng tối, Hàn
Thạc lập tức phát hiện ra gã chính là cao thủ đã từng bí mật dò xét Khắc Lạp
Khắc.
- Đưa nàng vào, bảo hộ nàng cho tốt, thúc và ta cùng đi một chuyến.
Lao Luân Tư phân phó xong, tự quay xe lại để Lỵ Toa tiến vào. Qua một hồi
người kia đi ra chui vào xe, im lặng ngồi xuống trước mặt Hàn Thạc cùng Lao
Luân Tư không nói lời nào.
Chính diện đối mặt, Hàn Thạc quan sát kỹ lưỡng, phát hiện người này có chiều
cao bình thường không có gì đặc biệt, hắn liếc nhìn khuôn mặt lão cũng không
phát hiện bất cứ đặc điểm địa phương nào. Thế nhưng người này có thể theo sau
đại địa kỵ sĩ Khắc Lạp Khắc mà không bị phát hiện thì đủ để nói rằng gã có
thực lực bất phàm.
- Lão tên Lạp Kỳ, là một thích khách. Hai người bên ngoài cùng với xa phu
phân biệt là cao cấp kiếm sĩ Địch Ngoã Tì và Thổ hệ cao cấp ma pháp sư A Đức
Lạp, hiện giờ chúng ta đi giết Tạp Nhĩ Phí Đặc. - Lao Luân Tư giới thiệu với
Hàn Thạc một chút, sau đó nói ra việc muốn giết Tạp Nhĩ Phí Đặc.
- Ngươi có kế hoạch gì chưa? - Hàn Thạc trầm mặc một lát rồi hỏi.
- Tạp Nhĩ Phí Đặc là tay sai trung thành của Sư Thứu quân đoàn trưởng A Tư
Cơ, điều phối quản lý lương thực tại Ngoã Luân thành. Bản thân hắn cũng là sĩ
quan trong quân đoàn Sư Thứu, vốn là một cao cấp kỵ sĩ bốn mươi ba tuổi. Chỉ
có một con trai duy nhất tên là Tạp Nhĩ Nam Đức, đã từng vọng đồ cường bạo Lỵ
Toa, kết quả bị nàng cắt phăng tiểu huynh đệ, bởi thế hai nhà đã kết thâm cừu
khó có thể hóa giải. Tạp Nhĩ Phí Đặc thân là một cao cấp kỵ sĩ, trong nhà có
mười mấy người hầu, trong đó đa số đều là quan quân trong quân đoàn Sư Thứu,
cũng không quá khó đối phó.
Lao Luân Tư chậm rãi kể một loạt, chứng minh gã trước đó khẳng định đã điều
tra kỹ càng.
- Vừa rồi ta nhận được tin tức, Khắc Lạp Khắc đã trở về Ngoã Luân thành,
trước mắt dường như đã đến nhà Tạp Nhĩ Phí Đặc, hình như giúp cha hắn truyền
đạt chỉ thị gì đó cho Tạp Nhĩ Phí Đặc.
Ngay lúc này, thích khách Lạp Kỳ từ nãy đến giờ vẫn im lặng bỗng mở miệng nói.
Lao Luân Tư chau mày vẻ khẩn trương, lộ vẻ có phần do dự không quyết. Trong
lòng Hàn Thạc cũng đột nhiên rung động, trên mặt hiện ra sát cơ nồng nặc.
Lao Luân Tư lúc này do dự không quyết, điều đó nói lên rằng hiện giờ là do sự
xuất hiện của Khắc Lạp Khắc, gã cũng không nắm chắc được nữa. Sau khi tiến
nhập Chân Ma chi cảnh, lại thêm Tiểu Khô Lâu cùng Vong Linh ma pháp, Hàn Thạc
dám ngạnh kháng với Khắc Lạp Khắc một trận, thế nhưng hắn cũng không nắm chắc
có thể thắng được gã, bởi thế cũng trầm mặc không nói.
- Lạp Kỳ thúc thúc, nếu do người xuất thủ ám sát Khắc Lạp Khắc, thúc nắm mấy
thành giết được hắn? - Trầm mặc hồi lâu, Lao Luân Tư hỏi thích khách Lạp Kỳ.
- Ta nghĩ chỉ có năm thành. - Lạp Kỳ hờ hững trả lời.
Gật gật đầu, Lao Luân Tư nói:
- Vậy tốt, trước tiên do thúc động thủ ám sát gã, ta tin bằng vào thực lực
của thúc, cho dù không thể đắc thủ cũng có thể tránh thoát an toàn, đến lúc đó
chúng ta sẽ căn cứ vào thể trạng của Khắc Lạp Khắc, mới quyết định có cần
thiết phải cùng động thủ hay không.
- Hừ, ta muốn rời đi, Khắc Lạp Khắc tuyệt đối sẽ không tìm thấy ta. - Lạp Kỳ
trả lời.
- Ta nghĩ, nếu do ta cùng Lạp Kỳ tiên sinh hợp tác, ít nhất cũng có thể đề
cao phần thắng thêm ba thành. - Hàn Thạc nhìn Lạp Kỳ, bỗng nhiên nói.
- Bố Lai Ân, ngươi khẳng định là sẽ không bị phát hiện, sẽ không ảnh hưởng
đến Lạp Kỳ thúc thúc chứ? - Thần sắc Lao Luân Tư nghiêm túc, ngưng trọng nói
với Hàn Thạc.
- Ta cho rằng với sự gia nhập của ta, có thể mang đến sự trợ giúp cho lão,
nếu ngươi tin lời ta nói, ta muốn cùng hành động với lão. - Nhìn Lao Luân Tư,
Hàn Thạc cũng nói một cách nghiêm túc.
- Tốt rồi, Lạp Kỳ thúc thúc dẫn hắn thử một lần, nếu giữa đường không được
thì buông bỏ, chúng ta chọn thời cơ động thủ khác. - Lao Luân Tư ngẫm nghĩ một
chút, rồi nói với Lạp Kỳ.
- Tốt lắm!
Lạp Kỳ đáp, liếc nhìn Hàn Thạc rồi nói:
- Chúng ta tách ra từ đây, nếu nhà Tạp Nhĩ Phí Đặc có lửa cháy bốc lên, vậy
là đã có thể hành động, các ngươi có thể giết thẳng vào, nếu không không nên
tiếp cận.
- Yên tâm đi, ta biết nên làm thế nào, các người cẩn thận chút. - Lao Luân Tư
gật đầu đồng ý.
- Chúng ta đi thôi.
Lạp Kỳ liếc nhìn Hàn Thạc, thân hình nhẹ nhàng rời khỏi cỗ xe, nhún người nhảy
lên rồi đáp xuống một nóc nhà cao hơn ba thước, không phát ra tiếng động gì.
Hàn Thạc hít sâu một hơi, lực chú ý tập trung vào vận chuyển Ma Nguyên lực, sử
dụng Ma Động Cửu Thiên thuật cũng phi thân nhảy lên, thân hình bỗng đằng không
bay lên, so với cách nhảy của Lạp Kỳ còn cao hơn một bậc, cũng vô thanh vô tức
đáp xuống bên cạnh lão.
- Ồ!
Lạp Kỳ ngoảnh đầu nhìn Hàn Thạc một cách kinh ngạc, khoé miệng trên gương mặt
hờ hững khẽ nhếch lên, điềm đạm nói:
- Rất tốt, có lẽ ngươi thực sự có thể giúp ta được một chút.
Nói xong, lão thích khách Lạp Kỳ tịnh không nhìn hắn tiếp nữa, thân thể linh
mẫn xuyên qua những nóc nhà trong đêm đen như thoi đưa, giống như một cô hồn
dã quỷ phiêu hốt, khiến cho Hàn Thạc vô cùng kính phục.
Bất quá sau khi đạt tới cảnh giới Chân Ma, tính linh hoạt cùng sự dẻo dai của
thân thể Hàn Thạc cũng rất xuất chúng, bằng vào ngũ quan siêu phàm, hắn theo
sát sạt Lạp Kỳ, không chịu kém chút nào.