Người đăng: HắcKê
Hàn Thạc trong lòng biết được, Ai Lý Khắc hiện tại khẳng định là sẽ nhanh
chóng cầm kiếm tiếp cận mình, muốn giết mình như vừa mới giết Địch Luân xong,
bởi vì Hàn Thạc có thể cảm nhận được sát khí âm thầm từ phía sau áp tới.
Vào thời khắc này, lần đầu tiên trong đời Hàn Thạc tập trung sức chú ý đến
vậy, không biết có phải là do tu luyện ma công hay không, hiện tại thân thể
Hàn Thạc không những trở nên cực kỳ linh hoạt, mà cả lá gan cũng trở nên lớn
hơn nhiều. Nếu như theo tính cách của hắn ngày trước, thì hiện tại trong lòng
chỉ có thể tồn tại sự sợ hãi và khiếp đảm, chứ không có bất kỳ suy nghĩ nào
nữa.
Lúc này, tốc độ lưu chuyển ma nguyên lực trong cơ thể Hàn Thạc so với bình
thường nhanh hơn rất nhiều. Hắn trong quá trình không ngừng chạy trốn, cảm
giác cả người có khí lực bất tận, hơn nữa Hàn Thạc đối với địa hình khu này
cực kỳ quen thuộc, trong lúc chạy, tránh phải quẹo trái, không ngờ có thể tách
Ai Lý Khắc ra thêm một quãng.
“Ô!” Ai Lý Khắc giật mình kinh ngạc, tựa hồ không nghĩ đến việc Hàn Thạc có
thể chạy nhanh đến vậy. Nhìn thấy Hàn Thạc chẳng những chạy nhanh, mà phương
hướng chạy trốn cũng rất khôn khéo, dần dần sắp biến khỏi tầm mắt mình. Sắc
mặt lạnh lùng, thanh trường kiếm trong tay tỏa ra một vầng sáng xanh lè, mạnh
mẽ đánh vào những khối đá lớn cản đường.
Hàn Thạc càng chạy càng nhanh, cảm giác chạy trốn lần này quả thật rất sung
sướng, phát giác khí tức của Ai Lý Khắc cũng càng lúc càng xa, trong lòng chợt
dâng nên nỗi vui sướng vì thoát một phen kiếp nạn.
Chính ngay tại lúc này, một tiếng xé gió đột nhiên xuất hiện, Hàn Thạc chỉ kịp
cảm thấy hai chân bị đánh mạnh mấy cái, đầu gối nhũn ra, dưới tốc độ chạy trốn
này liền bị một phen chụp ếch, mặt chà xát trên đất, tay chân sõng xoài té sấp
xuống.
- Tiểu tử, xin lỗi!
Ai Lý Khắc khẽ nói một câu xin lỗi, trường kiếm trong tay vung lên, một luồng
sáng xanh lè đột nhiên từ trong hư không xuất hiện, mạnh mẽ hướng thẳng tới
Hàn Thạc.
Đầu óc Hàn Thạc lúc này rõ ràng hơn bất kỳ lúc nào, ma nguyên lực trong cơ thể
hắn điên cuồng vận chuyển, đôi chân vốn đau đớn vô lực nhưng lúc này đã không
còn chút đau đớn nào nữa, đối mặt với một kích đoạt mạng kia, Hàn Thạc hai tay
hai chân đồng thời áp xuống đất, mạnh mẽ bật mình lăn sang phía bên trái mấy
vòng.
“Choang”
Thanh trường kiếm của Ai Lý Khắc mang theo vầng sáng xanh lè, chém xuống mặt
đất chỗ Hàn Thạc vừa ngã xuống, làm bề mặt đất cứng rắn đó bị xẻ ra mười mấy
khe hở đan xen như một cái bàn cờ, mỗi một khe đều sâu mười mấy phân, nếu Hàn
Thạc còn ở lại chỗ này, sợ rằng đã bị phanh thây rồi.
- Ta thật sự cái gì cũng không có thấy, đừng có giết ta mà! - Hàn Thạc tránh
thoát đòn vừa rồi, nhìn lại dị trạng chỗ hắn vừa ngã sấp, liền kinh hoàng đến
hồn phi phách lạc, vừa khổ sở kêu, vừa vội vàng đứng dậy, xem ra lại đang tính
co chân chạy trốn tiếp.
- Tiểu tử mặc dù thân thể gầy gò, không ngờ lại linh hoạt như vậy. Bất quá
hôm nay ngươi đã nhìn thấy thứ không nên thấy, thật xin lỗi, ta phải giết
ngươi thôi! - A Lí Khắc nhún vai, cười cười khó xử.
Sau đó trường kiếm khẽ vung, mấy khối đất đá to nhỏ bên cạnh đột nhiên bay
lên, bay vọt tới người Hàn Thạc. Hàn Thạc run rẩy kinh hãi, khốn khổ tránh
trái né phải. Trong lúc Hàn Thạc còn đang lo tránh tránh né né, Ai Lý Khắc
không một tiếng động đột nhiên xuất hiện đằng sau lưng Hàn Thạc, trường kiếm
khe khẽ điểm nhẹ, một luồng sáng xanh lè mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể Hàn Thạc.
Trong chớp mắt, Hàn Thạc bay ra, lại một phen tư thế chụp ếch úp sấp xuống
đất, phía sau sống lưng cảm thấy đau đớn đến tận xương tủy. Ma nguyên lực
trong cơ thể điên cuồng nhằm phía lưng tụ lại, đem luồng sáng xanh vừa xâm
nhập vào cơ thể Hàn Thạc từ từ bao bọc.
- Hô... đấu khí của ta dường như bị mất đi một ít thì phải, thật là có chút
cổ quái, chẳng lẽ gần đây quá mệt nhọc sao, ừm, khẳng định là như vậy rồi. Tên
tiểu tử này kể ra chạy cũng nhanh, cũng may coi như là giải quyết xong!
Hàn Thạc vốn đang tính tiếp tục bỏ chạy, đột nhiên nghe Ai Lý Khắc lầm bầm tự
nói. Vừa rồi tình trạng thân thể của Hàn Thạc giống hệt như lần trước bị Khắc
Lao Đức dùng đấu khí đánh vào cơ thể, chỉ có một điểm khác biệt duy nhất: là
luồng đấu khí xanh lè của Ai Lí Khắc lợi hại hơn một chút, ma nguyên lực trong
cơ thể của Hàn Thạc không đủ để hoàn toàn bao bọc nó, cho nên bây giờ sau lưng
Hàn Thạc máu thịt bầy nhầy, bề ngoài thoạt nhìn rất là kinh khủng.
Trong lòng chợt động, Hàn Thạc vội nín thở, ngã sấp xuống nằm im bất động.
Nhưng ngay vào lúc này, Tiểu Khô Lâu tựa hồ cảm ứng được tình cảnh nguy hiểm
của Hàn Thạc, đang tính chạy đến đây cứu chủ. Sau lưng Hàn Thạc không biết có
phải là do đau đớn quá độ, tinh thần lực cảm giác có sức tập trung tốt nhất
trước giờ, liền trong chớp mắt hạ đạt một mệnh lệnh, khiến cho Tiểu Khô Lâu ở
yên một chỗ không động đậy.
Mộ huyệt nơi Tiểu Khô Lâu ở cách Đỗ Khắc không gần lắm, nhưng Tiểu Khô Lâu nếu
từ mộ phần bò dậy chạy đến đây, tất sẽ bị Đỗ Khắc phát giác. Tuy không biết
cấp bậc pháp sư của Đỗ Khắc, nhưng chỉ việc y từng làm trước kia, Hàn Thạc
cũng hiểu ra y cực kỳ lợi hại, đương nhiên không muốn để cho Tiểu Khô Lâu chết
oan uổng.
Ai Lí Khắc thở hổn hển mấy hơi, lẩm bẩm tự nói vài câu, từ đằng sau nhấc Hàn
Thạc lên, đem hắn đến một ngôi mộ rách nát, căn bản không hề kiểm tra tình
trạng thân thể của Hàn Thạc, hết sức tự tin quẳng Hàn Thạc xuống, tựa hồ cho
rằng Hàn Thạc đương nhiên đã chết.
Nghĩ cũng phải, Hàn Thạc cũng chỉ là một tên tạp dịch bình thường, trúng một
đòn của cao cấp chiến sĩ đương nhiên là phải chết, làm gì có việc gì ngoài ý
muốn kia chứ.
Quẳng Hàn Thạc vào mộ phần xong, Ai Lí Khắc cũng không tiếp tục lưu lại đây,
trực tiếp theo đường cũ trở về, chỉ trong chốc lát mảnh đất này đã không còn
một động tĩnh nào nữa.
Sau lưng Hàn Thạc đau đớn vô cùng, lúc này trong lòng đã đem cả nhà Ai Lí Khắc
cùng Đỗ Khắc chửi hết một phen, nằm im trong mộ phần không dám lập tức đi ra,
cho đến gần một giờ sau, Hàn Thạc mới nén đau, chậm chạp từ trong mộ phần bò
ra.
Đưa tay sờ soạng một phen, Hàn Thạc cảm thấy sau lưng có chút dinh dính, nhìn
lại vết máu trên tay, Hàn thạc thầm ghi tạc mối hận này, đợi lần sau có cơ hội
sẽ trả lại sòng phẳng, nghiến răng trợn mắt cẩn thận nhằm phía trước đi đến,
cả đoạn đường Hàn Thạc rón ra rón rén, chỉ sợ hai kẻ kia còn ở lại.
Cho đến khi quay trở về chỗ cũ, Hàn Thạc mới phát hiện ngay cả thi thể của
Địch Luân cũng đã biến mất, xem ra hẳn là bị bọn họ tiện tay quẳng vào mộ phần
nào gần đó rồi. đem Tiểu Khô Lâu từ trong mộ phần gọi ra, Hàn Thạc hậm hực
chửi rủa cùng Tiểu Khô Lâu rời đi, trong lòng thầm than thật quá xui xẻo, xem
ra mấy ngày sắp tới đây ít luyện tập vẫn là hơn.
Đi đến một chỗ, Hàn Thạc đột nhiên ngừng lại, nhìn mặt đất dưới chân, chợt nhớ
đến lúc trước Địch Luân trong lúc tháo chạy, từng ngồi xuống đây, đem một cái
túi màu xám chôn dưới chân, mà Đỗ Khắc cùng Ai Lí Khắc tựa như khăng khăng tìm
kiếm trên thân Địch Luân một vật, chẳng lẽ đúng là cái túi mà Địch Luân vừa
chôn?
Mím môi ngồi xuống, Hàn Thạc cẩn thận moi lớp đất mềm ấy lên, đem cái túi màu
xám ra, cầm vào tay cảm thấy nằng nặng, lắc lắc thì phát ra mấy tiếng leng
keng, nhìn kiểu dáng cùng chất lượng của túi, so với túi hắn thường sử dụng
tốt hơn rất nhiều. Đưa tay tháo dây cột trên túi ra, Hàn Thạc thò tay móc một
cái, moi ra được mấy khối ngân tệ, đồng tệ.
- Giàu to rồi, giàu to rồi! - Hàn Thạc biết ngân tệ, đồng tệ là tiền bạc của
thế giới này, Bố Lai Ân làm tạp dịch nhiều năm như vậy, mà vẫn còn chưa từng
kiếm nổi dù chỉ một đồng đồng tệ. Nhìn mấy đồng ngân tệ, đồng tệ trên tay, Hàn
Thạc không nhịn được cười ha hả, đến cả sự đau đớn sau lưng phảng phất như đã
biến mất.
“Bộp!”
Tất cả các thứ trong túi đều bị đổ ra, trên mặt đất xuất hiện một hộp ngọc màu
xanh sẫm to bằng bàn tay, hộp này nhấc lên thì thấy nặng nề, có cảm giác lành
lạnh, còn có một cái lỗ nhỏ tựa chừng như một cái lỗ chìa khóa, ở bên cạnh hộp
ngọc màu xanh sẫm này quả thật có một chiếc chìa khóa màu xanh.
Bất quá, mấy thứ này rõ ràng không phải là đối tượng mà Hàn Thạc chú ý, chỉ
thấy Hàn Thạc hai mắt lập lòe ánh sáng nhìn chằm chằm số tiền trước mặt, cười
ngơ ngẩn lầm rầm: “Giàu rồi, giàu rồi!”
Ba kim tệ, mười hai ngân tệ với năm mươi sáu đồng tệ, đây là số tiền trong
túi, một kim tệ đổi được một trăm ngân tệ, một ngân tệ đổi được một trăm đồng
tệ. Hàn Thạc cho dù thay đổi thức ăn, một ngày ăn bánh sữa bò gom lại cũng
không đến mười cái đồng tệ, nếu mớ tiền này đem đổi thành thức ăn, cũng đủ cho
hắn ăn một hai năm.
Lúc trước Bố Lai Ân bị bọn buôn nô lệ bán cho học viện ma pháp Ba Bỉ Luân cũng
chỉ bất quá với giá năm kim tệ mà thôi, từng này tiền gom lại đã là một nửa
cái mạng của Bố Lai Ân rồi.
Sau phen mừng rỡ, Hàn Thạc cười hì hì đem đám tiền này một lần nữa cất vào
túi, liếc mắt nhìn xuống mới thấy được cái hộp ngọc xanh sẫm cùng chiếc chìa
khóa màu xanh kia, khẽ nhướng mày. Từ quần áo của Đỗ Khắc cùng Ai Lí Khắc, Hàn
Thạc có thể nhìn ra được hai người này rất có thân phận, nhất là ma pháp
trường bào cùng ma pháp trượng của Đỗ Khắc, xem ra đều là bảo vật có giá trị
liên thành.
Đám tiền này đối với mình mà nói, đương nhiên là một món to, nhưng nếu là đối
với Đỗ Khắc thì chẳng là gì cả, bọn họ quyết sẽ không bởi vì chút tiền này mà
đuổi giết Địch Luân, càng không tiếc giết mình để diệt khẩu. truyện được lấy
từ website tung hoanh
Chẳng lẽ, là vì vật ở trong chiếc hộp ngọc kia?
Nghĩ như vậy, Hàn Thạc không khỏi dời sức chú ý sang tập trung tại chiếc hộp
ngọc xanh đang nằm im lìm trên mặt đất kia. Chiếc hộp ngọc dưới ánh trăng
sáng, lấp lánh tỏa ra một ánh sáng xanh nhàn nhạt khó có thể thấy, vầng sáng
màu xanh mông lung ấy rất nhạt, thoạt nhìn có vẻ cực kỳ đẹp đẽ mê ảo.
Vào lúc Hàn Thạc yên lặng tập trung nhìn chiếc hộp, tinh thần lực cực kỳ tập
trung ngưng tụ lại trên bề mặt hộp, đột nhiên cảm giác được trong hộp ngọc có
một cỗ khí tức lạnh lẽo, cỗ khí tức này theo tinh thần lực của Hàn Thạc, tựa
hồ như muốn thâm nhập vào tận trong xương cốt hắn. Hàn Thạc không kìm được,
rùng mình một cái, đột nhiên nhắm mắt lại.
Thứ này có chút quái dị!
Hít sâu một hơi, ổn định tâm thần, Hàn Thạc liếc nhìn xung quanh một cái,
nhanh chóng đem hộp ngọc cùng chìa khóa cất lại vào trong túi, tập tễnh nhằm
hướng phòng tạp phẩm đi đến.
Trở lại căn phòng tạp thẩm, Hàn Thạc cũng không có nghiên cứu hộp ngọc thêm,
mà số tiền bên trong tạm thời cũng không đụng đến, hơi run rẩy, giấu chiếc túi
vào dưới khe giường, để cho Tiểu Khô Lâu giúp mình rửa ráy băng bó sau lưng
một phen, mê mê man man gục xuống ngủ thiếp.