148:nữ Nô Quen Thuộc!


Người đăng: HắcKê

Chương 148:Nữ nô quen thuộc!

o0o- Mặc kệ ngươi có kết oán gì với hắn, dù sao Khắc Lạp Khắc dù sao cũng là
một kỵ sĩ có tiếng. Ngươi không thể hành động thiếu suy nghĩ như thế được. -
Ngải Mễ Lệ thấy Hàn Thạc động sát tâm, không khỏi lo lắng nhắc nhở hắn.

Hàn Thạc chỉ mỉm cười gật đầu, mở miệng trấn an Ngải Mễ Lệ:

- Yên tâm đi, ta không phải là người lỗ mãng như vậy. Nếu như không nắm chắc
trong tay, ta sẽ tuyệt đối không xuống tay với hắn đâu.

Nghe xong câu nói này của Hàn Thạc Ngải Mễ Lệ mới thấy yên tâm, liền trả lời
hắn:

- Khắc Lạp Khắc hiện giờ có ở Ngõa Luân thành hay không, ta cũng không rõ
lắm. Nghe nói hắn muốn quay trở về nhưng chúng ta vẫn còn chưa thu được tin
tức gì. Nếu Khắc Lạp Khắc thật sự quay trở về Ngõa Luân thành, ta sẽ cho ngươi
biết. Ngõa Luân thành là địa phương của Sư Thứu quân đoàn cho nên ngươi ngàn
vạn lần phải cẩn thận trong hành động.

- Biết rồi. Vậy tiếp theo chúng ta nên làm thế nào? - Hàn Thạc hỏi Ngải Mễ
Lệ.

Ngải Mễ Lệ lấy cái áo khoác lông ở ghế bên cạnh mặc lên người, đứng lên chỉnh
sửa y phục, rồi quay sang Hàn Thạc nói:

- Ta dẫn ngươi tới nơi này, xem xem có thể thu thập được gì không.

Khi Ngải Mễ Lệ đứng lên soi gương chỉnh sửa y phục, ngay lúc này trong lòng
Hàn Thạc chợt động, sực nghĩ tới mớ châu báu có được từ thánh địa của Sâm Lâm
cự ma, không khỏi thò tay lấy ra một vòng đeo cổ bằng chuỗi hồng mã não lớn
chế thành, ôn nhu đi tới sau người Ngải Mễ Lệ, giúp Ngải Mễ Lệ đeo cái vòng
lên cần cổ trắng ngần của nàng.

Trên cần cổ xinh đẹp, trắng nõn trơn tru như tuyết trắng kia, lại đeo thêm một
chiếc vòng đeo cổ lấp loáng ánh sáng nhàn nhạt của chuỗi hồng mã não, càng làm
tăng thêm vẻ diễm lệ xuất chúng của Ngải Mễ Lệ, toát lên khí chất khoan thai
lộng lẫy của nàng.

Mặc dù thân phận Ngải Mễ Lệ cao quý, châu báu thế nào cũng đã từng thấy qua.
Nhưng chuỗi hồng mã não này được Hàn Thạc dịu dàng giúp nàng đeo lên cổ, ý
nghĩa tự nhiên là khác rất nhiều. Bởi thế khi Hàn Thạc ôn nhu đeo chuỗi hồng
mã não cho nàng, đôi mắt nàng bỗng trở nên sáng ngời.

- Tên tiểu quỷ hư đốn kia, biết lấy lòng người ta rồi sao!

Ngải Mễ Lệ nở nụ cười trong trẻo, xoay người dùng sức ôm lấy Hàn Thạc, chủ
động trao môi thơm cho hắn, sau đó đưa tay quẹt đi vết môi son trên khoé miệng
Hàn Thạc, rồi mới đi ra khỏi phòng.

Đến khi nàng ta ra khỏi phòng thì thần sắc mới khôi phục lại vẻ bình thường,
quay sang Thiết Tư Đặc phân phó:

- Đi chuẩn bị một cỗ xe ngựa, chúng ta cần đi tới một nơi.

- Hân hạnh được phục vụ người. - Thiết Tư Đặc cung kính nói một câu rồi tiêu
sái đi khỏi.

Khi hai người Ngải Mễ Lệ và Hàn Thạc đi ra khỏi khách sạn thì xe ngựa của
Thiết Tư Đặc cũng vừa tới. Hàn Thạc và Ngải Mễ Lệ ngồi bên trong, Thiết Tư Đặc
cùng mã phu ngồi ngoài, dưới sự phân phó của Ngải Mễ Lệ, đi về hướng nam của
Ngõa Luân thành.

Nửa giờ sau, cỗ xe ngựa dừng lại trước một tòa trang viện to lớn. Chỉ thấy
trước cửa toà trang viện này có rất nhiều cỗ xe ngựa dừng lại. Một số kiếm sĩ
thân thể cường tráng tay cầm kiếm bản to đang đứng ở trước cửa. Bên trong
trang viện có đủ loại võ sĩ thân khoác thiết giáp tuần thị khắp nơi, xem ra
phòng vệ rất là nghiêm ngặt.

Thấy Ngải Mễ Lệ không nói gì nên Hàn Thạc cũng không hỏi nhiều. Khi tới trước
cửa, Ngải Mễ Lệ đưa ra một tấm thiệp, hai tên thủ vệ trước cửa liền để cho họ
đi qua. Ngải Mễ Lệ dẫn theo hai người Hàn Thạc và Thiết Tư Đặc đi vào bên
trong trang viện.

Đi qua một hành lang rải đầy sỏi thì ba người tiến vào một đại sảnh rộng lớn.
Trang trí bên trong đại sảnh vô cùng rực rỡ, mưòi cái lò sưởi hừng hực thiêu
đốt, khiến cho cả gian đại sảnh nóng hầm hập. Chung quanh có để rất nhiều lồng
sắt, bên trong giam đủ loại nam nữ nô lệ. Một số nam nô lệ thân thể cao lớn
tráng kiện, xem ra chỉ chuyên làm việc khổ sai. Khuôn mặt đám nữ nô thì xinh
đẹp, mặc rất ít y phục, để lõa lồ da thịt đầy vẻ dụ hoặc.

Rất nhiều nam nữ ăn mặc hoa mỹ bên trong đại sảnh đang chỉ chỉ trỏ trỏ về phía
đám nô lệ bị giam trong lồng, kéo nhau qua một bên, mỉm cười đứng đó bàn bạc
giá cả buôn bán nô lệ. Bên trong có rất nhiều người mặc quân phục, trên vai có
phù hiệu Sư Thứu, biết ngay là người thuộc Sư Thsứu quân đoàn của Đế Quốc.

- Đây là mối buôn nộ lệ lớn nhất ở Ngõa Luân thành. Chủ nhân phía sau của mối
buôn nô lệ này là quân đoàn trưởng Bác Bỉ A Tư Cơ của Sư Thứu quân đoàn. Ngươi
chú ý nhìn thị vê chung quanh xem, đám người này đều có tính kỷ luật nghiêm
ngặt, rõ ràng là quân nhân chính quy trong quân đội. Bọn họ mặc dù đã buông
quân phục, nhưng khí chất trên người rất khó thay đổi được.

Ngải Mễ Lệ giả vờ nhìn khắp nơi, nhưng trong miệng lại hạ giọng giải thích với
Hàn Thạc.

Ngải Mễ Lệ nói như vậy, trong lòng Hàn Thạc đột nhiên chấn động, không khỏi há
miệng kinh ngạc nói:

- Đế Quốc có văn bản rành rành, tất cả những người có quan tước trên mình,
tuyệt đối không cho phép tham gia buôn bán nô lệ. Không ngờ tên Bác Bỉ A Tư Cơ
này lại có gan làm như vậy?

- Trong Ngõa Luân thành này thì Bác Bỉ A Tư Cơ chính là vua một cõi. Mối buôn
bán nô lệ lớn nhất này, rất nhiều người đều biết hắn là chủ nhân phía sau.
Ngay cả Quôc vương bệ hạ cũng nắm rõ trong lòng. Chỉ bất quá Bác Bỉ A Tư Cơ vì
Đế Quốc đã lập nhiều công lao to lớn. Khi hắn còn chưa có âm mưu tạo phản thì
quốc vương bệ hạ cũng chẳng hỏi tới, chỉ có thể mắt nhắm mắt mở mà thôi.

- Bất quá cách làm hiện giờ của Bác Bỉ A Tư Cơ đã làm nguy hại tới lợi ích
của Đế Quốc vì thế mà chúng ta cũng không thể cứ ngồi đó mà nhìn không lý tới.
Mối buôn bán nô lệ lớn nhất ở Ngõa Luân thành này, chỉ cần chúng ta có thể thu
thập đầy đủ chứng cứ, là coi như chúng ta đã điều tra ra đầu mối tiếp xúc với
Bác Bỉ A Tư Cơ.

Ngải Mễ Lệ dùng mắt nhìn lướt xung quanh, rồi từ từ ghé vào bên tai Hàn Thạc
giải thích.

Thiết Tư Đặc cùng với hai người đi vào, nhìn thấy Ngải Mễ Lệ thân mật với Hàn
Thạc như vậy thì không khỏi có chút kinh ngạc.

Thiết Tư Đặc thân là thành viên của Ám Mạc, tự nhiên biết có một số chuyện cho
dù trông thấy cũng coi như chưa hề thấy qua. Bởi vậy khi Ngải Mễ Lệ phát hiện
ra sự chú ý của hắn, Thiết Tư Đặc liền nhanh nhẹn cúi đầu, đợi khi hắn ngẩng
đầu lên lại thì thần sắc đã trở nên vô cùng bình thường, ánh mắt trở nên cực
kỳ khâm phục, lại còn có vài phần hâm mộ.

- Nô lệ nơi này không đủ phân lượng, ta mang ngươi tới đây để xem mặt hàng
cho rõ, nói không chừng ngươi có thể tìm được một tên vừa mắt, mang về làm tỳ
nữ gì đó.

Khi có hai tên thị vệ đi về hướng Ngải Mễ Lệ, thanh âm Ngải Mễ Lệ chợt trở nên
lớn hơn một chút, sau đó đưa tay kéo Hàn Thạc đi ngang đại sảnh tới một gian
phòng.

Khi tới trước cửa, Ngải Mễ Lệ lại lần nữa đưa ra một tấm thiệp. Thị vệ trước
cửa kiểm tra một hồi rồi cung kính cho vào nói:

- Phu nhân xinh đẹp, hy vọng người có thể đấu giá được tên nô lệ vừa ý.

Ngải Mễ Lệ cười duyên khanh khách rồi xoay người sang gật đầu với Hàn Thạc,
sau đó lại mỉm cười nói: "Đi vào thôi."

Hành lang bên trong có chút tối mờ, mặt đất trải thảm đỏ mềm mại, trên cao có
treo những cây đèn lưu ly, các vách tường quanh hành lang đều có treo vài bức
họa, cứ cách mười bước là có một thị vệ đứng gác.

Đi được một phút thì ba người tiến vào một phòng đấu giá hình tròn. Trang trí
của phòng đấu giá này vô cùng xa hoa diễm lệ, có những ghế ngồi như một rạp
chiếu phim, lại có một số gian phòng nhỏ dành cho khách quý dùng. Khi Ngải Mễ
Lệ vào tới, liền đi đến một gian phòng nhỏ bên trái, trò chuyện với người bên
trong vài câu, đưa ra một tấm tinh tạp, liền được một tên thị vệ cung kính dẫn
đến một gian phòng phía trước.

Hàn Thạc vừa mới vào liền nghe được tiếng ra giá ồn ào huyên náo. Một tên dã
man nhân thân thể cực kỳ to lớn hùng mạnh bị giam trong lồng, phát ra tiếng
gầm gừ như dã thú. Người ở dưới đất thì cầm một tấm bảng ra giá, bắt đầu tiến
hành đấu giá tên dã man nhân hùng mạnh này.

- Có một số quý tộc thích trò giác đấu. Bọn họ tự mình chọn ra giác đấu sĩ
rồi tổ chức các trận đấu lén lút, lấy cái chết của giác đấu sĩ làm kết cuộc,
cho nên sẽ chọn ra một số nô lệ thực lực kinh người. Dùng nô lệ là tiện lợi
nhất vì sẽ không có nỗi lo về sau.

Khi Ngải Mễ Lệ dẫn Hàn Thạc và Thiết Tư Đặc tới căn phòng phía trước mới thản
nhiên giải thích cho Hàn Thạc hay.

Hàn Thạc gật đầu tỏ ý hiểu rõ. Khi đi đến căn phòng liền phát hiện nơi này đã
có sẵn tấm biển đấu giá. Hàn Thạc đưa mắt nhìn liền phát hiện là một ma pháp
công cụ đơn giản. Chỉ cần kích động ma pháp công cụ là trước cửa phòng sẽ hiện
ra số tiền đấu giá, rõ ràng là vô cùng tiện lợi.

- Có một số người thân phận cao quý, hoặc vì kiêng kỵ một số chuyện, không hy
vọng bị người phát hiện có mặt ở nơi này. Vì thứ này nên mới có thể ẩn tàng
thân thế, có thể thấy hết bên ngoài, nhưng người bên ngoài sẽ nhìn không được
nguời bên trong phòng này cho nên thứ này không thể không có.

Qua một hồi, ánh mắt của Ngải Mễ Lệ rạng rỡ từ trong phòng lô quan sát các
nhân vật ở trên đài và ở dưới đất, rồi thản nhiên giải thích cho Hàn Thạc.

- Nhân vật đang đấu giá phía dưới chắc hẳn các vị khách quý của Ngõa Luân
thành đều biết. Nàng ta là tiểu thư của gia tộc A Địch Sâm tại Ngõa Luân
thành. Chuyện gia tộc A Địch Sâm cấu kết với Ca Tây đế quốc bị quân đoàn
trưởng anh minh của Sư Thứu quân phát hiện. Gia tộc A Địch Sâm mấy hôm trước
bị triệt để tiêu diệt, tất cả đám phản quốc đều bị xử quyết, còn vị tiểu thư
gia tộc A Địch Sâm kia thì lại bị giáng xuống làm nô lệ.

- Ha ha, tính cách điêu ngoa của cô nàng tiểu thư này tại Ngõa Luân thành vốn
đã rất nổi tiếng, hiện giờ bộ ngực đã phát triển vô cùng đầy đặn, hơn nữa vẫn
còn là xử nữ. Ta nghĩ các vị bên dưới nhất định sẽ vô cùng hứng thú với cô
tiểu thư đã từng rất điêu ngoa này.

Một người trên đài mặc lễ phục trong ban tổ chức, mỉm Chương 149:Nàng thuộc về
ngươi


Đại Ma Vương - Chương #148