Người đăng: HắcKê
Đại Ma Vương
Tác giả: Nghịch Thương Thiên
Quyển 2-Chương 14: Đề tiền cảo định
Dịch : anhtu_88
Biên dịch : xXxQuyLexXx
Biên tập : ghitoson
Nguồn: truyenyy.com
( Đề tiền cảo định : Đối phó trước hoặc đề phòng trước )
Quyển 2 của Đại Ma Vương đã bắt đầu.
Mong mọi người góp ý nhiệt tình để có một bộ truyện hoàn thiện hơn.
Ngày thứ hai, đang ngủ thì Hàn Thạc bị một túi rác to tướng rơi vào người
khiến hắn phải thức giấc.
Đang chìm đắm trong giấc mộng đẹp, bỗng nhiên Hàn Thạc cảm thấy như có một tòa
núi đè nặng lên người, hắn giật mình nhanh chóng tỉnh dậy thì phát hiện trên
giường có thêm một túi rác to đùng, hắn đoán rằng chắc chắn có ai đó đã ném
rác qua cửa sổ.
Bực mình Hàn Thạc đá văng túi rác xuống giường, chỉ nghe “bịch” một tiếng túi
rác đã bay ra ngoài cửa. Đang định đi ngủ tiếp thì hắn đột nhiên nghĩ ra một
chuyện, có người ném rác chứng tỏ bây giờ chắc cũng chẳng còn sớm sủa gì nữa
rồi.
Mở cửa sổ nhìn ra phía bên ngoài, hắn phát hiện mặt trời đã lên cao quá đầu,
hôm qua tu luyện ma công quả nhiên khiến hắn vô cùng mệt mỏi, hôm nay chắc
chắn là đã ngủ quên rồi, nhanh chóng nhảy xuống giường chạy ra ngoài, chợt Hàn
Thạc nhớ đến giấc mơ ngày hôm qua, trong mơ hình như Tiểu Khô Lâu đã giúp mình
giáo huấn Phí Kỳ. Lần trước chuyện phát sinh trong mơ đã trở thành sự thật,
trong lòng Hàn Thạc cả kinh, nhanh chóng chạy đến chỗ thùng gỗ.
Chỉ thấy bên trong thùng gỗ, Tiểu Khô Lâu hai cánh tay đặt ở hai bên thành,
chân trái gác lên chân phải, nhìn bộ dạng giống như là đang tắm, tỏ ra rất
thích thú.
Nhìn thấy bộ xương khô vẫn nằm trong thùng gỗ, Hàn Thạc thở dài một hơi, trầm
ngâm suy nghĩ một chút, bèn mang thùng gỗ để bên góc giường, để túi rác chắn
ngang, sau đó mở cửa chuẩn bị công việc cho ngày mới.
- Oh! Bố Lai Ân, sao giờ ngươi mới chịu đến? - Kiệt Khắc đang lau chùi tượng
đá, nhìn thấy Hàn Thạc ở phía xa liền cười tiếp đón.
Hàn Thạc nhìn bốn phía xung quanh, phát hiện trên đường không có một bóng dáng
đệ tử nào, bây giờ chắc hẳn là đang ở trong lớp học, quả nhiên hôm nay đã muộn
rồi.
- Ách, hôm qua bị tên Phí Kỳ gõ hai cái làm đầu óc mê man hỗn loạn hết cả, vì
thế mà hôm nay mới ngủ quên.
- Hắc hắc! - Đột nhiên Kiệt Khắc có chút khoái chí cười một tiếng, sau đó lấm
lét nhìn Hàn Thạc, nhỏ giọng nói:
- Bố Lai Ân, ngươi không cần tức giận nữa, sáng nay ta nghe mấy đệ tử nói
chuyện mới biết, Phí Kỳ khuya hôm qua đã bị đánh cho sưng cả mặt tại chính chỗ
lần trước từng xuất hiện một bộ xương khô có bảy thanh cốt thứ màu đen.
Hàn Thạc:
- ……
Nguyên lai cảnh xảy ra trong giấc mộng hôm qua có lẽ là thật chăng? Chỉ có
điều không như mình nghĩ, hành động của Tiểu Khô Lâu rõ ràng nhanh chóng hơn,
đã sớm giải quyết xong chuyện rồi. Khó trách hôm nay trông thấy hình dáng
hưởng thụ của Tiểu Khô Lâu nằm trong thùng không giống với tối qua.
- Di, Bố Lai Ân, sao ngươi không nói câu gì vậy, có phải là vui quá không. Ha
ha, ta cũng nghĩ như thế… Tiểu Khô Lâu màu đen kia thật là lợi hại, sau khi
Phí Kỳ tỉnh lại, nghe nói chỉ thấy bảy cái cốt thứ lúc lắc một cái là nó nhảy
từ cửa sổ xuống, trong khi nó lại ở tầng bốn, vậy mà không bị gãy xương, thật
không thể tin nổi!
Hàn Thạc cười khan hai tiếng, trong lòng tràn ngập sung sướng, vừa cười vừa
nói:
- Làm tốt lắm, thật không biết ai gọi ra Tiểu Khô Lâu trả hận trong lòng cho
ta, gần đây số ta thật là may mắn.
Vài ngày kế tiếp, cũng không có chuyện gì xui xẻo đổ lên đầu Hàn Thạc nữa,
cũng không có ai đến tìm hắn để thí luyện ma pháp. Khó khăn lắm mới có vài
ngày được yên ổn như thế này, Hàn Thạc mỗi sáng đều chạy đến bên ngoài phòng
học của Vong Linh hệ để nghe lén Cát Ân giảng bài.
Phí Kỳ không biết có phải do bị Tiểu Khô Lâu đánh cho một trận sợ quá hay
không mà vài ngày nay không thấy đi học. Mỗi ngày đều nghe lén Cát Ân giảng
giải về ma pháp, rất nhiều vấn đề mà trước đấy Hàn Thạc không thông suốt, giờ
đây hắn đã hiểu được rõ ràng.
Đến buổi tối, Hàn Thạc đều tu luyện Huyền Băng Ma Diễm Quyết một chút, thông
qua ma nguyên lực vận chuyển đến lòng bàn tay phải, mỗi lần đều nóng rát đau
đớn, nhưng sau mấy ngày này Hàn Thạc đã đem được ma nguyên lực vận chuyển đến
gần cổ tay.
Về phía “Vong linh ma pháp cơ sở” Hàn Thạc vẫn nghiên cứu như trước, ghi nhớ
trong lòng những vẫn đề còn không rõ, đợi đến buổi sáng nghe Cát Ân giảng bải
xem có nhắc tới hay không.
Bây giờ thức ăn của Hàn Thạc được tăng lên rất nhiều, trong cơ thể được bổ
sung nhiều chất dinh dưỡng, hơn nữa do tu luyện ma công nên bất tri bất giác,
cơ thế yếu đuối của Hàn Thạc bắt đầu khỏe lên, dáng người thấp bé còi cọc giờ
cũng cao hơn một ít, cả khí chất cũng dần dần biến hóa.
Hàn Thạc thay đổi, trong mắt của đệ tử Vong Linh hệ, toàn bộ đều nghĩ là do
biểu hiện ngu ngốc của hắn, nên cũng chả có mấy người chú ý đến. Hàn Thạc cũng
vui vẻ ung dung, mỗi ngày đều theo thói quen, học trộm ma pháp cùng với tu
luyện ma công, bản thân cảm thấy rất hứng thú cảm thụ sự biến hóa của cơ thể.
- Hắc ám vô tận hóa thành hủy diệt cốt tiễn, lấy ý chí của ta tiêu diệt mọi
thứ trước mặt!
Sau khi chú ngữ hoàn thành, một cỗ cốt tiễn lợi hại bỗng nhiên hình thành trên
không, dưới sự điều khiển của ngón tay hắn, bắn về phía chỗ người cỏ, đột
nhiên giữa đường cốt tiễn lại thay đổi phương hướng.
“Ba”
Cốt tiễn tại giữa đường bị vỡ tan, nhìn phương hướng cũng lệch một khoảng lớn,
căn bản không có bắn chính xác về phía chỗ người cỏ.
Lắc lắc đầu, thở dài một tiếng, Hàn Thạc thầm nghĩ, hiểu được là một chuyện,
nhưng sử dụng được vẫn là chuyện khác, cốt tiễn là ma pháp cấp thấp nhất.
Trong khoảng thời gian này, Hàn Thạc đều ra khu nghĩa địa sau núi luyện tập,
lần nào thi triển cũng thất bại, lúc thì gọi về không được, lúc thì hướng
lệch, còn có khi cốt tiễn bị vỡ vụn giữa đường.
Hàn Thạc hiểu rõ, muốn thi triển thành công vong linh ma pháp, phải thông qua
luyện tập liên tục, thất bại là mẹ thành công, chỉ có thất bại mới có thể thi
triển ma pháp hoàn mỹ không có sai lầm.
Nhiều ngày qua, cứ mỗi khi đêm xuống, Hàn Thạc trước tiên tu luyện ma công,
sau đó nhân lúc đêm khuya thanh vắng, đi vào khu nghĩa địa luyện tập vong linh
ma pháp, Tiểu Khô Lâu mang theo hai túi rác, sau khi ném đi xong thì trở nên
hiền lành đứng ở bên trong phần mộ, không nhúc nhích.
Hàn Thạc đứng yên tại chỗ, ngầm tự hỏi chú ngữ cùng thủ thế của bản thân, còn
có tinh thần lực vận dụng như thế nào. Đột nhiên nghe thấy từ xa có tiếng bước
chân vọng lại, Hàn Thạc cả kinh, nhanh chóng chạy đến đống đá vụn bên trong
nghĩa địa để ấn núp.
Nghĩa địa rất rộng, đến đêm lại càng yên tĩnh, ngoại trừ có Hàn Thạc thỉnh
thoảng đến vứt bỏ ít ma pháp tài liệu, bình thường rất ít người khác đến đây.
Hàn Thạc phải lén lút trốn ở đây chính vì không muốn ai phát hiện ra việc hắn
tu luyện ma pháp. Cho nên khi nghe thấy tiếng bước chân vang lên, Hàn Thạc
liền lập tức tìm chỗ trốn.
Trong chốc lát, xuất hiện một người quần áo nhiễm đỏ máu tươi, khóe miệng còn
đang chảy máu, trong tay đang cầm một thanh kiếm to. Đó là một trung niên nam
tử to cao, thình lình xuất hiện trong tầm mắt của Hàn Thạc. Chỉ thấy hắn cước
bộ loạng choạng, thần sắc lo lắng, không biết chạy về hướng nào, đang không
ngừng ngoái về phía sau mà nhìn lại.
Đi vào địa phương Hàn Thạc tu luyện vong linh ma pháp, đột nhiên cơ thể hắn
run lên, cước bộ càng rối loạn hơn, ngã gục xuống. Sau đó hắn rút ra từ trong
ngực một cái túi màu xám, tạo trên đất một cái lỗ nhỏ rồi bỏ xuống. Sau khi
lấy tay lấp đất lại như bình thường hắn liền tiếp tục chạy trốn.
- Địch Luân, ngươi còn định chạy trốn đi đâu nữa.
Một thanh âm hòa ái từ phương xa truyền đến, một vầng quang mang màu đen hiện
lên, phía sau trung niên nam tử xuất hiện một lão nhân với vẻ mặt gầy gò, trên
mặt nở nụ cười hiền lành, mặc pháp bào màu vàng, tay đang cầm một cây gậy có
ba mảnh ngọc đỏ, vàng, lam khảm lên, thoạt nhìn đã thấy vô cùng trân quý.
Phía sau lão nhân ma pháp sư gầy gò có một vệt quang mang màu xanh bay rất
nhanh từ xa đến. Khi người này dừng lại, quang mang màu xanh biến mất, sau đó
một thân thể cường tráng hiện ra, nhìn có vẻ mạnh mẽ phi thường, lưng đeo
thanh trường kiếm - đó là một kiếm sĩ.
- Đỗ Khắc tiên sinh, tên Địch Luân này nên xử lý như thế nào bây giờ? - Vị
kiếm sĩ đến sau, cung kính đứng bên cạnh lão ma pháp sư hỏi.
Lão pháp sư tên Đỗ Khắc cau mày nhìn thoáng qua Địch Luân đang nằm sõng xoài
trên mặt đất, thở dài nói:
- Địch Luân đáng thương có lẽ không xong rồi. Hắn không đáng phải chịu thêm
loại đau khổ này nữa, Ai Lý Khắc, ngươi hãy giúp hắn đi!
- Tiên sinh đúng là một người nhân hậu!
Kiếm sĩ Ai Lý Khắc cổ quái than một câu, rồi nhắm hướng Địch Luân đang chạy
trốn, Hàn Thạc chỉ nhìn thấy quang mang màu xanh lóe lên, sau lưng Địch Luân
máu tươi phun ra, rốt cuộc cũng gục xuống đất, không nhúc nhích nữa.
Ai Lý Khắc thu hồi trường kiếm trong tay, ngồi xuống lục soát người Địch Luân,
sắc mặt dần dần trở nên có chút khó coi, bất đắc dĩ quay lại nói với Đỗ Khắc:
- Đỗ Khắc tiên sinh, đồ vật kia không ở trên người hắn.
- Sao lại có thể như thế?
Đỗ Khắc cả kinh, sắc mặt đại biến, pháp trượng trên tay lay động, thi thể Địch
Luân bay lên trước mặt ông ta. Đỗ Khắc niệm chú ngữ Phong hệ ma pháp, đột
nhiên trong hư không mấy cái phong nhận lợi hại hình thành, xé nát quần áo
trên thi thể của Địch Luân.
Hàn Thạc ẩn thân phía sau đống đá vụn nên thấy rõ hết tất cả. Vừa lúc nãy Ai
Lý Khắc đột nhiên bay tới, trường kiếm hiện ra màu xanh quang mang, rõ ràng là
cao cấp kiếm sĩ.
Một tên cao cấp kiếm sĩ mà lại đối với Đỗ Khắc tôn kính như vậy, chắc chắn
thân phận hoặc thực lực của Đỗ Khắc rất lợi hại. Lần đầu tiên Hàn Thạc thấy
người khác giết người, trong lòng kinh hoàng, tim đập thình thịch rất nhanh.
- Đúng là không có ở trên người hắn.
Đỗ Khắc nhíu mày lầm bầm, sau đó ma pháp trượng lay động, thân thể Địch Luân
giống như rác rưởi, bị quẳng xuống đất.
Ma pháp trượng của Đỗ Khắc lắc lắc, một cỗ tinh thần lực mãnh liệt ba động,
hướng Hàn Thạc vọt tới, thân thể hắn không tự chủ được bay về phía Đỗ Khắc.
- A, ngươi làm sao lại biết ta ở đằng kia? - Hàn Thạc trong lòng bối rối,
trên không trung tay vung chân đạp loạn xa, miệng hét toáng lên.
- Ha ha ha, tên tiểu tử này thật là giản dị đáng yêu! Nhìn quần áo của ngươi
chắc hẳn là người của Ba Bỉ Luân ma pháp học viện đúng không?
Đỗ Khắc “hiền lành” nhìn Hàn Thạc. Nói xong những lời này, Hàn Thạc đột nhiên
rơi từ trên không xuống đất.
- Đúng vậy, ta là tạp dịch của Ba Bỉ Luân ma pháp học viện, đến đây để vứt
phế phẩm ma pháp, ta …. ta cái gì cũng không thấy đâu. Chết, thời gian cũng
không còn sớm nữa, các ngươi ở lại nha, ta về trước đây.
Hàn Thạc từ trên mặt đất đứng dậy. Vẻ mặt chất phác, nói một hồi, rồi hướng
phía Ba Bỉ Luân ma pháp học viện chạy, ban đầu tốc độ không nhanh không chậm,
sau đó dần dần tăng lên, Hàn Thạc sử dụng toàn bộ khí lực mình để bỏ chạy.
Trong lòng thầm nghĩ, hai tên điên này không chừng sẽ gây bất lợi cho ta, sớm
rời đi là tốt nhất.
- Ha ha ha, tiểu tử này có chút ranh mãnh a. Ai Lý Khắc, ngươi tiễn hắn đi
đi. - Ở phía sau Hàn Thạc, Đỗ Khắc khẽ cười một tiếng rồi “hiền lành” nói.
Thanh âm của Đỗ Khắc vừa phát ra, Hàn Thạc ngay lập tức cảm giác thấy một cỗ
khí lưu mãnh liệt đang hướng đến chỗ mình.