Người đăng: HắcKê
Chương 138:Chúng ta có thể ở cùng chỗ rồi
o0oPhất phất tay, sắc mặt Cáp Ân nghiêm nghị nói:
- Y Bố ngài không cần phải xin lỗi, ta sẽ không truy cứu trách nhiệm, việc
này ngài cũng không cần phải điều tra, tự ta sẽ xử lý.
Cáp Ân vừa nói vậy, Y Bố trước tiên thở dài một hơi, sau đó kinh ngạc nói:
- Tại sao?
- Phụ thân đại nhân, Cáp Ân gia gia nếu đã nói vây, người không cần lo nhiều
đến vậy. - Sắc mặt Lao Luân Tư hơi âm trầm, nói với Y Bố.
- Được rồi, Lao Luân Tư ngươi cũng đừng bận tâm, việc này là ai làm trong
lòng ta đã có đáp án. - Cáp Ân liếc Lao Luân Tư rồi nói, dường như đã biết gì
đó.
Lao Luân Tư thản nhiên gật gật đầu, liếc nhìn Hàn Thạc cùng Phỉ Bích, do dự
một chút, rồi hỏi nàng:
- Tạp Mai Long có phải bức bách muội gia nhập tổ chức thương minh của bọn họ
không?
- Ừ, chỉ có điều muội đã cự tuyệt gã rồi - Phỉ Bích trả lời.
- Rât tốt, muội ngàn vạn lần không thể thoả hiệp, nếu không Bố Tư Đặc thương
hội các người sẽ lâm phải nguy cơ cực lớn. - Lao Luân Tư trầm ngâm một chút,
khuyên Phỉ Bích.
Nghe không sót lời đàm thoại nào của những người này, Hàn Thạc quan sát một
hồi, từ lời nói chuyện của Cáp Ân và Lao Luân Tư mà nói dường như đã nắm bắt
được điểm gì đó. Thế nhưng bởi vì hai người đều không nói đến bất cứ nội dung
cụ thể nào, bởi vậy hắn cũng không hỏi nhiều.
Đối với sự tình của người khác, Hàn Thạc không có lòng hiếu kỳ lớn vậy, mắt
thấy bởi vì phát sinh vụ ám sát mà yến hội đã khó có thể tiếp tục, hắn uể oải
duỗi người, nói với Phỉ Bích:
- Ta nghĩ yến hội hôm nay đã kết thúc. Như vậy chúng ta có thể rời đi được
chưa?
Lườm Hàn Thạc một cái, Phỉ Bích khom người với Y Bố cùng lão Cáp Ân, mỉm cười
nói:
- Chúng cháu còn có chút việc, nên xin cáo từ trước.
Để xảy ra tình huống thế này, Y Bố cũng không còn lòng dạ nào giữ khách lại,
thở dài một tiếng xin lỗi:
- Vậy được rồi, trên đường trở về các cháu cẩn thận một chút.
- Bố Lai Ân, nhớ kỹ chuyện chúng ta đã nói, ngày mai ta sẽ tới tìm ngươi.
Ngươi không được lại biến mất vài ngày đấy! - Thấy Phỉ Bích và Hàn Thạc muốn
rời đi, Lao Luân Tư bỗng nhiên nhắc nhở hắn không được quên ước định trước đó
giữa hai người.
Hàn Thạc gật đầu tỏ vẻ đã rõ, đang muốn rời đi thì Cáp Ân lại nói:
- Nguyên lai ngươi tên là Bố Lai Ân, hắc hắc, ta sẽ nhớ kỹ ngươi.
Cười không đáp lời, Hàn Thạc cùng Phỉ Bích rời khỏi yến hội. Một số thương
nhân cũng vội vàng lên xe ngựa của từng người rồi theo đường cũ trở về.
- Rốt cục là ai muốn giết lão Cáp Ân vậy, ngay cả ta cũng biết Cáp Ân lão
tiên sinh đã có những cống hiến kiệt xuất cho tổ quốc, trong quân đội đế quốc
hiện tại có rất nhiều quan quân trước kia đều là bộ hạ của tiên sinh. Với địa
vị của người, cả đế quốc cũng không có mấy người dám động đến. - Vừa vào xe,
Phỉ Bích khẽ nhíu mày, thanh nhã nói.
Vì để chuẩn bị cho mọi tình huống, ba con Nguyên Ma luôn được phóng ra xung
quanh, từng thời khắc đều chú ý đến dị động gần đó. Đợi Phỉ Bích nói xong, Hàn
Thạc suy nghĩ một chút rồi nói
- Hôm nay chúng ta giúp lão Cáp Ân, nói không chừng đã chuốc lấy phiền toái,
thế nhưng đối với thương hội chúng ta mà nói, có thể tạo được mối quan hệ tốt
với lão thì tuyệt đối lợi nhiều hơn hại. Ừm, nhưng việc này với ta quan hệ
không lớn, ngoài ra ta có một thân một mình tịnh không e ngại gì, nhưng nàng
lại phải cẩn thận một chút.
Cười toe toét, Phỉ Bích nói:
- Ngươi yên tâm đi, ta tự biết chừng mực.
- Vậy ta không nói nhiều nữa, thứ mà nàng đã đáp ứng ta, có thể đưa cho ta
được không thì nói rõ đi. - Hàn Thạc trước là gật đầu, sau đó hơi ưỡn người
lên, nhìn chằm chằm Phỉ Bích hỏi.
- Được rồi được rồi, trông ngươi kìa. Cái đám tài bảo không biết ngươi lấy
được từ địa phương nào, ta đã đặc biệt tìm người đánh giá, giá trị hơn bốn vạn
kim tệ, hoàn toàn có thể đáp ứng việc thu mua cái đám vật liệu lung tung của
ngươi. Ngoài ra một lượng lớn lương thực ta cũng đã giúp ngươi chuẩn bị thoả
đáng, chỉ có điều không gian giới chỉ có dung lượng lớn hơn mà ngươi cần còn
cần thêm chút thời gian, tạm thời trên thị trường chưa bán. - Dù ở yến hội gặp
phải tập kích nhưng cũng không ảnh hưởng đến tâm tình của Phỉ Bích, lúc này
thần tình khoái trá cười nhẹ nói.
Phỉ Bích nói như vậy khiến Hàn Thạc cuối cùng cũng thở phào, vẻ mặt biểu lộ
rất vui mừng, đùa cợt nói:
- Nàng làm việc ta yên tâm rồi, còn về việc không gian giới chỉ, ta vừa mới
thu được một cái thể tích còn lớn hơn.
- Tới thương hội, ngươi có thể đem những thứ ngươi cần đi. Từ lúc ta không
biết ngươi có đủ kim tệ hay không, ta đã mạo hiểm giúp ngươi thu thập toàn bộ
những tài liệu ngươi cần, ngươi cứ yên tâm sẽ không có vấn đề gì. - Phỉ Bích
đắc ý vênh mặt nói.
Phỉ Bích nói như thế làm cho Hàn Thạc rất cảm động,
Hắn hiểu rõ sở dĩ nàng làm vậy, hoàn toàn do xem trọng giao tình giữa hai
người, đã nghĩ trợ cấp tiền cho mình, từ điểm này có thể thấy, Phỉ Bích là
bằng hữu rất đáng kết giao.
Ngay lúc hắn đang lòng đầy cảm kích thì Phỉ Bích đã vươn tay nhéo đùi hắn, sau
đó trừng mắt nói:
- Còn dám gạt ta không biết khiêu vũ, nhưng sau lại thuần thục như vậy, tên
xấu xa ngươi.
Trời đất chứng giám, trước khi trải qua yến hội lần này, Hàn Thạc rõ rõ ràng
ràng là không biết khiêu vũ, hoàn toàn là ngay tại đó mô phỏng rồi cố gắng bắt
chước làm theo. Chỉ bởi vì não vực được khai phá, khiến cho tốc độ học tập của
hắn nhanh đến biến thái, nên làm cho Phỉ Bích hiểu nhầm là Hàn Thạc giả vờ.
- Oan uổng a, trước đó ta thực không biết, đều là nàng dạy giỏi! - Hàn Thạc
oan khuất phàn nàn một câu, nịnh nọt Phỉ Bích.
- Ngươi, ngươi thích khiêu vũ với ta chứ? - Bỗng nhiên, Phỉ Bích cúi đầu hỏi
nhỏ một câu, thoạt nhìn hơi ngượng ngùng.
Gật gật đầu, Hàn Thạc bèn trả lời:
- Ừ, cảm giác cũng không tệ lắm.
- Vậy được, ta muốn ngươi đáp ứng ta, lần sau làm bạn nhảy với ta, nếu không
ta không giúp ngươi nữa. - Sắc mặt Phỉ Bích vui vẻ, khoan khoái nói.
- Được được, đáp ứng nàng đáp ứng nàng. Chỉ cần nàng nghiêm túc giúp ta, nàng
muốn ta đáp ứng nàng cái gì cũng có thể. Giết người phóng hoả cũng không thành
vấn đề, huống chi chỉ là khiêu vũ.
Sự tình sau này phải làm phiền Phỉ Bích khá nhiều, do đó Hàn Thạc không hề do
dự đồng ý.
Trên đường hai người nói chuyện vui vẻ với nhau, cũng không gặp phải phiền
toái gì. Khi trở về Bố Tư Đặc thương hội, Phỉ Bích lấy những tài liệu Hàn Thạc
cần ra, bao gồm cả mấy kho lương thực cùng vật dụng hàng ngày, cơ hồ nhét đầy
không gian giới chỉ hắn đang có.
- Số kim tệ còn lại, nàng cứ giữ giùm ta. Đây là tài liệu khác ta cần nàng
thu mua, nàng tiếp tục giúp ta thu thập cho đủ. - Mộc Giáp thi cùng Âm Ma đều
cần phải luyện chế, bởi vậy Hàn Thạc sớm đã liệt kê danh sách, đưa sự tình cần
tiến hành xử lý nói cho Phỉ Bích.
Cầm danh sách Hàn Thạc đưa cho đảo qua một lượt, Phỉ Bích giật mình nhìn Hàn
Thạc, nói:
- Lương thực cho hơn trăm người, đủ thứ tài liệu cổ quái, ngươi rốt cuộc định
làm gì?
- Hắc hắc, không có gì không có gì, nàng cứ giúp ta mua, lần tới ta sẽ đưa số
kim tệ còn thiếu cho nàng. - Hàn Thạc không giải thích nhiều, nói xong liền
rời khỏi Bố Tư Đặc thương hội, một mình trở về Ba Bỉ Luân ma vũ học viện.
Đến khi Hàn Thạc quay lại Vong Linh hệ, sắc trời đã đen kịt, gió lạnh đêm đông
thổi vù vù, cái lạnh thấu xương khiến cho người ta không muốn ra ngoài.
Nhưng tại cửa túc xá không xa, một bóng người đứng đó, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ
bừng rét cóng, đang không ngừng đi vòng quanh một pho thạch tượng không xa.
- Ngươi làm gì ở đây thế? - Hàn Thạc thấy bóng người đó chính là Lỵ Toa,
không nhịn được hỏi.
- Ta đang đợi ngươi! - Lỵ Toa thấy Hàn Thạc xuất hiện, ánh mắt lộ rõ vẻ hoan
hỉ, bước nhanh về phía hắn, vội vàng nói.
Khẽ nhướng mày, Hàn Thạc cởi cái áo khoác ngoài xuống, bước tới khoác lên
người Lỵ Toa, nghi hoặc hỏi:
- Ban đêm lạnh thế này, một mình ngươi đợi ta ở đây làm gì?
Động tác của Hàn Thạc làm khuôn mặt nhỏ nhắn của Lỵ Toa hiện vẻ vui mừng, sau
lại mặt ủ mày chau nói:
- Mẫu thân ta ngã bệnh, ta phải về nhà một chuyến, khả năng phải lâu mới quay
lại được, ta muốn từ biệt ngươi.
- Chỉ là tạm biệt, ngươi có thể mai tìm ta nói cũng được, vì sao đêm hôm phải
đợi ở đây thế? - Hàn Thạc thấy Lỵ Toa lạnh run, do dự một chút rồi vận khởi
"Huyền Băng Ma Diễm quyết", tay phải từ từ vung một cái, một luồng sóng nhiệt
ấm áp tràn tới, sưởi ấm thân hình đang run rẩy của Lỵ Toa.
- Ngươi cứ luôn biến mất thần bí, bởi vì sáng mai ta phải đi rồi, e rằng
không gặp được ngươi, cho nên mới chờ ngươi ở đây, cũng không biết ngươi có về
hay không, nhưng mà cuối cùng ngươi cũng đã về. - Lỵ Toa được xoa dịu đôi
chút, thoải mái thửo một tiếng, nhẹ nhàng nói với Hàn Thạc.
- Ách, kỳ thật ngươi không cần phải đặc biệt cáo biệt ta. - Hàn Thạc cảm thấy
bầu không khí không bình thường, kìm một lúc mới nói.
Lỵ Toa trầm mặc một chốc, ánh mắt nóng bỏng nhìn Hàn Thạc, hốt nhiên nói:
- Bố Lai Ân, ngươi đã nói ngươi thích ta. Hiện tại ngươi đã không còn là tạp
dịch hay nô lệ nữa, ngươi với ta cùng về nhà đi, chúng ta có thể ở cùng chỗ
rồi.
Lời vừa nói ra, Hàn Thạc lấy làm kinh hãi, ngẩn ngơ sững sờ tại chỗ, nhìn thấy
biểu tình chân thực của Lỵ Toa, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì cho
phải.