137:dị Động Trong Vũ Hội


Người đăng: HắcKê

Chương 137:Dị động trong vũ hội

o0oHàn Thạc khóc cười không xong, bất đắc dĩ chỉ có thể để cho Phỉ Bích kéo
đi.

Khi tới sàn nhảy, Hàn Thạc đã thấy đám thương nhân, còn có một số nhân vật
quyền quý, tay ôm vòng eo nhỏ nhắn của các tiểu thư phu nhân đang tung tăng
khiêu vũ. Hắn bị Phỉ Bích lôi đến cạnh sàn, vẫn còn sững sờ không nhúc nhích,
chỉ nheo mắt chú ý bước chân của những người này, mong sao lát nữa sẽ không
quá mất mặt.

- Tới đây, ôm eo ta.

Phỉ Bích quay người lại đối diện với Hàn Thạc, ngọc thủ nhỏ nhắn vừa nhấc lên,
tay trái đã nằm gọn trong tay phải của hắn. Sau đó tay phải của nàng nắm lấy
tay trái của hắn đặt lên vòng eo của mình.

Bàn tay nhỏ bé của Phỉ Bích vừa chạm vào bàn tay to lớn của Hàn Thạc, trong
lòng hắn thầm rung động, bàn tay trắng muốt mềm mại như không xương, ấm áp vô
cùng, cảm giác cầm rất thoải mái. Hàn Thạc nhịn không được xiết lòng bàn tay
của Phỉ Bích vài lần, khiến cho Phỉ Bích cả người run rẩy, gò má bất giác trở
nên hồng nhuận.

Trừng mắt với Hàn Thạc, Phỉ Bích gắt nhẹ:

- Không được tác quái!

Rồi bàn tay của Hàn Thạc chạm vào eo lưng của Phỉ Bích, thân thể hai người gần
sát, có thể ngửi được mùi vị trên người nhau. Ngay cả trong khi nói chuyện,
hơi thở từ miệng mũi đều phả vào mũi đối phương.

- Đi, ta dẫn ngươi khiêu vũ, ngươi bước theo tiết tấu của ta là ổn thôi. -
Phỉ Bích không dám nhìn thẳng Hàn Thạc, cúi đầu nhẹ giọng nói một câu, rồi hít
một hơi thật sâu, bàn tay nhỏ bé đặt trên vai Hàn Thạc, chậm rãi đi về phía
sàn nhảy.

Nương theo tiếng nhạc du dương tuyệt vời, Phỉ Bích có vẻ buông lỏng tâm tư,
cũng không tiếp tục tránh né, đôi mắt đẹp nhìn Hàn Thạc thật sâu với vẻ khác
thường, thấp giọng giảng giải cho Hàn Thạc yếu lĩnh của bước nhảy.

Bằng vào nhãn lực cùng sự thông tuệ của Hàn Thạc lúc này, sau một phen quan
sát vừa rồi, đã hiểu rõ tiết tấu của bước nhảy, lại nghe Phỉ Bích cẩn thận
giảng giải một phen, sau đó lại được nàng đưa vài bước, lập tức nắm vững được
yếu lĩnh, bước chân từ chỗ vụng về chậm rãi trở nên thuần thục.

Phỉ Bích chính là kiếm sư, thực lực cao cường, sự mềm dẻo cùng linh hoạt của
thân thể tự nhiên bất phàm. Mà Hàn Thạc trải qua rèn luyện ma công, cơ năng
thân thể về mọi mặt lại càng vượt xa thường nhân, thân thể hai người gần nhau,
chốc lát đã phối hợp nhịp nhàng, bước nhảy nhìn lập tức vô cùng hòa hài, động
lòng người.

Thân thể áp sát hai tay nắm chặt, hai người phối hợp cực kỳ ăn ý, thường
thường chỉ cần Phỉ Bích truyền đến một ánh mắt, Hàn Thạc liền có thể hiểu được
ý tứ của nàng, bước chân di chuyển theo Phỉ Bích cùng chậm đến nhanh hay xoay
tròn. Loại tư vị tuyệt vời này khiến cho trái tim của Phỉ Bích và Hàn Thạc
đồng thời nhộn nhạo một loại cảm giác khác thường.

Một khúc chấm dứt, hai người đều hơi có cảm giác không muốn dừng lại. Sau đó
lại một thủ khúc vang lên, Phỉ Bích lại kéo thẳng Hàn Thạc cùng khiêu vũ, hai
người phối hợp ăn ý. Tuấn nam mỹ nữ lại diễn vũ khúc đến hoàn mỹ, hấp dẫn được
sự chú ý của phần đông ánh mắt.

Trong lòng đang khoan khoái, mắt Hàn Thạc đảo qua. Đột nhiên chú ý tới Ngải Mễ
Lệ đang cách đó không xa khiêu vũ cùng lão Cáp Ân. Ánh mắt tràn ngập đố kị,
oán hận nhìn Hàn Thạc chăm chú, điều này khiến cho trong lòng hắn thầm nhảy
lên, lộ ra một nụ cười khổ hướng về cô nàng.

Thấy Hàn Thạc lúc này mới để ý tới mình, Ngải Mễ Lệ hơi tức giận, hung hăng
trừng mắt với hắn, ngầm nói cho hắn biết mình đang thật sự ghen tức đấy.

Lúc này, Hàn Thạc thật sự cũng không có biện pháp gì để giải thích, chỉ có thể
cười khổ từ xa xa với Ngải Mễ Lệ. Trong lúc này, mấy người phục vụ từ ba
phương hướng xuất hiện, ánh mắt của bọn họ sắc bén, bước chân nhanh chậm nhịp
nhàng, như đang che dấu điều gì đó.

Vốn dĩ Hàn Thạc cũng không để ý, có điều cái lỗ tai linh mẫn dường như trong
tiếng nhạc du dương đã nghe được một tiếng đinh đang cực kỳ yếu ớt. Loại thanh
âm này giống như là đồ ngọc châu báu va chạm với sắt thép sinh ra.

Trong lòng hơi động, vẻ mặt Hàn Thạc căng thẳng, ánh mắt không tự chủ được bắt
đầu nhìn kỹ mấy người phục vụ vừa mới xuất hiện. Lúc này mọi người đang yên
lặng chìm đắm trong những bước nhảy, mấy người bưng khay rượu xuất hiện, có vẻ
hơi đột ngột. Mấy người khác mặc dù ánh mắt bình tĩnh, nhưng luôn luôn vô tình
ngó về phía lão Cáp Ân đang trong sàn nhảy, mơ hồ còn có hàn quang hiện ra.

Theo quan sát của mình, Hàn Thạc đã thấy mấy người đó từ mấy phương vị đang từ
từ hội tụ về một hướng. Mà án theo những bước nhảy của Ngải Mễ Lệ cùng lão Cáp
Ân, bọn họ trong chốc lát đã di chuyển tới chỗ mấy người phục vụ, từ ánh mắt
mấy người đó, hắn mơ hồ cảm thấy không ổn.

Tâm ý vừa động, Hàn Thạc nghiêng mặt, đưa môi tới sát tai Phỉ Bích. Đang trầm
mê trong những bước nhảy, Phỉ Bích thoáng chốc cảm ứng được động tác của hắn,
phương tâm liền rối loạn, khuôn mặt đỏ bừng lan xuống cả cổ.

Chỉ thấy Phỉ Bích đầu tiên là hơi né cổ sang trái một chút, tựa hồ muốn kéo
giãn khoảng cách giữa môi Hàn Thạc và cổ nàng, tiếp đó Phỉ Bích ngẩng nhanh
đầu lên lén liếc hắn, phát hiện Hàn Thạc đang nhíu mày lại, điều này làm cho
trong lòng nàng càng bối rối.

Do dự một chút, Phỉ Bích tựa hồ đã hạ quyết tâm, ngầm trừng mắt với Hàn Thạc,
cổ cũng không tránh né nữa mà giữ nguyên tư thế, mắc cỡ đỏ mặt như là đang đợi
cái gì đó.

- Mấy người phục vụ kia tựa hồ muốn gây bất lợi với lão Cáp Ân cùng Ngải Mễ
Lệ phu nhân, vừa rồi ta còn chọc cười ông ấy. Bây giờ nàng cùng ta đồng thời
di động đến, ta còn thiếu lão Cáp Ân một phần nhân tình. - Hàn Thạc rốt cục đã
kề sát môi bên tai Phỉ Bích, nhẹ nhàng nói.

Đầu tiên là thân thể run rẩy đang tràn ngập chờ mong, nhưng sau khi nghe được
lời nói của Hàn Thạc, thân thể Phỉ Bích đang mềm mại đột nhiên trở nên cứng
ngắc, phương tâm hiện lên một chút thất vọng, kéo ánh mắt hắn tỏ ý mình đã
hiểu.

Nhìn thấy ánh mắt của Phỉ Bích, Hàn Thạc phối hợp rất ăn ý, hiểu được toàn bộ.
Gật gật đầu hắn không nói gì thêm, cùng Phỉ Bích ngầm ăn ý thay đổi bước nhảy,
thình lình đổi vị trí, bước rất nhanh tới chỗ lão Cáp Ân cùng Ngải Mễ Lệ.

Đối với Hàn Thạc mà nói, làm như vậy đương nhiên không phải vì trả lại cho lão
Cáp Ân nhân tình gì đó, mà hoàn toàn là bởi vì Ngải Mễ Lệ. Ngải Mễ Lệ đang
khiêu vũ với lão Cáp Ân, thấy hắn nháy mắt không ngừng với mình, tưởng rằng
hắn chột dạ nên định giải thích gì đó, thở hổn hển trừng mắt với Hàn Thạc,
quay đầu đi không hề nhìn lại hắn nữa, tựa hồ lúc này lửa giận đã bốc lên đầu.

Mắt thấy nguy cơ tới gần, Hàn Thạc phút chốc càng thấy tỉnh táo. Ánh mắt ngưng
tụ trên mấy người phục vụ, suy ngẫm thời cơ cùng lộ tuyến bọn họ động thủ
trong đầu một cách rõ ràng, tính toán chuẩn thời điểm bọn họ sẽ động thủ.

Đến lúc Ngải Mễ Lệ cùng lão Cáp Ân rốt cục cũng đã tới bên,

Bàn tay Hàn Thạc ôm eo Phỉ Bích thình lình vận lực, bước chân chợt gia tăng
tốc độ hướng tới Ngải Mễ Lệ.

Cùng lúc đó, mấy tên phục vụ đã chờ rất lâu, ánh mắt vừa rồi còn bình hoà khí
chất chợt biến đổi. Một cỗ khí tức lạnh lẽo từ trên người bọn chúng tản mát
ra. Tay bưng khay rượu đột nhiên giương lên, ném mạnh cái khay về phía Ngải Mễ
Lệ cùng lão Cáp Ân, bọn chúng cũng đồng thời phát động. Chuỷ thủ lóng lánh hàn
quang, nhanh như thiểm điện đâm thẳng tới hai người.

Đang nương theo những bước nhảy với tiếng nhạc du dương, sắc mặt Ngải Mễ Lệ
cùng lão Cáp Ân đột nhiên đại biến, nhưng, nhưng đến khi bọn họ kịp phản ứng
thì công kích trí mạng đã gần trong gang tấc. Một thanh chủy thủ đâm thẳng tới
Ngải Mễ Lệ, bốn thanh còn lại nhằm vào lão Cáp Ân, tổng cộng năm sát thủ hành
động nhanh nhẹn. Ra tay sạch sẽ nhanh gọn, vừa nhìn liền biết là tay lão luyện
đã kinh qua huấn luyện khắc khổ.

Một tiếng rú bén nhọn vang lên giữa tiếng nhạc du dương rất chói tai. Lục Ma
Phong theo tâm ý Hàn Thạc nhanh như chớp từ trong tay áo bắn ra. Mục tiêu trực
chỉ chuỷ thủ đang đâm tới Ngải Mễ Lệ.

Hàn Thạc cùng Phỉ Bích phía sau xoay tròn rất nhanh vừa lúc tới bên cạnh lão
Cáp Ân. Dưới tình huống thích khách không kịp phản ứng, dũng mãnh lao nhanh
vào bốn người đang vây công lão.

Hàn Thạc và Phỉ Bích sớm đã có phòng bị. Hai người đồng thời ra tay chống đỡ.
Hàn Thạc sử dụng chủy thủ được ải nhân rèn ngăn trở một kích, Phỉ Bích sử
trường kiếm xoay tròn làm hai thanh chủy thủ bỗng nhiên bị đại lực đánh bay
lên trời. Thừa dịp, Hàn Thạc phía sau lưng va mạnh một cái, cố gắng đẩy lão
Cáp Ân ra khỏi nguy hiểm.

Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, cú va chạm mạnh cũng không đẩy được lão Cáp Ân ra.
Chỉ thấy nửa thân trên của lão thoáng lung lay một chút, đại thủ quơ một cái
đã bắt được khay rượu đang bay tới, sau đó ném về phía sau. "Đang" Một tiếng
vang lớn, ngăn trở nốt thanh chủy thủ cuối cùng đâm tới.

Hàn Thạc với Phỉ Bích đột nhiên lao ra ngăn chặn được ba thanh chuỷ thủ đâm về
phía lão Cáp Ân đã làm rối loạn hoàn toàn kế hoạch của thích khách. Năm tên
liếc mắt với nhau, cũng không tiếp tục xuất thủ nữa, trên sàn nhảy rú lên the
thé như quỷ khóc khiến chúng nhân vội vàng tránh né, rồi nhanh chóng rút lui
ra bên ngoài.

Lão Cáp Ân cùng Phỉ Bích, một người nhìn chằm chằm mọt tên thích khách, lập
tức đuổi theo, Hàn Thạc nhân lúc lão Cáp Ân cùng Phỉ Bích hành động liền chạy
chạy vội đến bên Ngải Mễ Lệ, nắm lấy tay nàng, thấp giọng nói:

- Nàng không sao chứ?

- Không sao, nhanh đuổi theo sát thủ đi! - Ngải Mễ Lệ không hổ là cấp cao Ám
Mạc, không lộ ra chút hoảng loạn nào, lập tức quát nhẹ với Hàn Thạc.

- Mặc kệ chuyện của ta, chỉ cần nàng không có việc gì là tốt rồi, những việc
khác với ta không liên can! - Hàn Thạc lắc lắc đầu, tiện tay với lấy chén Đảo
Mãn tửu, đứng tại chỗ không nhúc nhích nhìn Ngải Mễ Lệ chậm rãi uống rượu,
cũng không có ý định động thân.

- Chàng, tên tiểu quỷ xấu xa đáng ghét!

Ý tứ trong lời nói của Hàn Thạc, rõ ràng là đặt an nguy của Ngải Mễ Lệ lên
hàng đầu, những việc khác hắn không quản. Ngải Mễ Lệ nghe hắn nói như vậy,
trong lòng vừa tức giận hắn không nghe lời, lại vừa cảm động trước sự quan tâm
của hắn, yêu kiều oán trách một câu.

Lúc này, sàn nhảy đã sớm nháo nhào, đám thương nhân đột nhiên gặp phải kì
biến, toàn bộ đều kinh hoàng thất thố bỏ chạy ra quảng trường bên ngoài, cũng
không có bất luận kẻ nào chú ý tới cuộc nói chuyện giữa Hàn Thạc cùng Ngải Mễ
Lệ.

Mắt thấy người trên sàn nhảy càng lúc càng ít, Hàn Thạc cùng Ngải Mễ Lệ mới
chạy ra phía ngoài. Khi tới cửa, một tiếng rít vang lên, Lục Ma Phong lướt qua
đám người đang hoảng loạn chạy trốn, bỗng nhiên rơi vào lòng bàn tay hắn, nháy
mắt liền biến mất không thấy tung tích.

- Tên vừa mới ám sát nàng đã chết rồi! - Hàn Thạc thu hồi Lục Ma Phong lại,
tỉnh bơ nói với Ngải Mễ Lệ.

Lục Ma Phong vừa rồi bay ngược lại quay về, phi hành sát mặt đất, người bên
ngoài trong lúc hoảng loạn tự nhiên không phát hiện ra. Chỉ có điều đi cùng
Hàn Thạc, Ngải Mễ Lệ mắt mở trừng trừng nhìn Lục Ma Phong thần kỳ tự động bay
trở về, sau đó giấu kín trong tay áo hắn, lúc này kinh hãi đến trợn mắt há hốc
mồm.

- Vũ khí chàng sử dụng, rốt cuộc là thứ gì thế? - Không dám tin tưởng nhìn
Hàn Thạc, thanh âm Ngải Mễ Lệ hơi run rẩy trả lời.

Lục Ma Phong có thể tuỳ theo tâm ý của mình bay lượn, biểu hiện trên thế giới
này, tự nhiên có thể dùng mấy chữ quỷ thần khó lường để hình dung. Ngải Mễ Lệ
có biểu hiện chấn động như vậy, cũng là chuyện bình thường.

Mỉm cười thần bí, Hàn Thạc tiêu sái giải thích:

- Cái đó và vũ kĩ ta tu luyện có quan hệ, không tiện giải thích nhiều với
nàng, nàng chỉ cần biết vũ khí của ta đích xác có chút bất đồng, vậy là đủ
rồi.

- Tiểu tử xấu xa, trên người chàng rốt cuộc còn ẩn giấu bao nhiêu bí mật? -
Đôi mắt đẹp của Ngải Mễ Lệ liên tục hiện ra những tia sáng kỳ dị, ngưng tụ lên
người Hàn Thạc, vô cùng tò mò hỏi.

Nhún nhún vai, Hàn Thạc mỉm cười không nói, bộ dạng cao thâm mạc trắc, làm cho
Ngải Mễ Lệ nghiến răng kèn kẹt, hận không thể đương trường vứt bỏ nghi thái mà
cắn hắn một miếng.

Trong lúc Hàn Thạc cùng Ngải Mễ Lệ thấp giọng nói chuyện, cảnh tượng hoảng
loạn cũng dần dần được khống chế. Trong chốc lát, mấy người từ các phương
hướng phân biệt quay về, Phỉ Bích cùng lão Cáp Ân, kể cả tài chính đại thần Y
Bố đang có phần bối rối, còn có Lao Luân Tư thần sắc âm trầm.

- Chạy thoát một tên, số còn lại tự sát, từ trên người bọn chúng không tìm ra
bất luận đầu mối gì. - Khi Phỉ Bích tới, đầu tiên là kinh ngạc nhìn Hàn Thạc
cùng Ngải Mễ Lệ, sau đó mới nói khẽ với hắn.

Trước khi đám Phỉ Bích quay về, Hàn Thạc cùng Ngải Mễ Lệ đã giãn ra một đoạn
khoảng cách, thần sắc cũng đều khôi phục như bình thường, không có bất cứ biểu
hiện nào đặc biệt, bởi vậy Phỉ Bích mặc dù kỳ quái Hàn Thạc tại sao không truy
đuổi sát thủ mà ngược lại ở cùng chỗ với Ngải Mễ Lệ, nhưng cũng không hỏi gì
nhiều.

- Tiểu tử, đa tạ ngươi xuất thủ bang trợ, đã cứu ta và Ngải Mễ Lệ. - Lão Cáp
Ân tới sau, tán dương cười nói với Hàn Thạc.

- Không nên khách khí, coi như ta vừa mới trả lại ngài phần nhân tình trước.
Ha ha, cái này cho dù lão tiên sinh ngài có thật sự hẹp hòi, cũng hẳn là sẽ
không tiện tìm ta gây phiền toái rồi. - Hàn Thạc nháy mắt với lão Cáp Ân, trêu
chọc nói.

Lời này vừa nói ra, lão Cáp Ân cười to sang sảng ha ha, nói với Hàn Thạc:

- Thú vị, thật sự một tiểu tử thú vị!


Đại Ma Vương - Chương #137