135:ăn Miếng Trả Miếng


Người đăng: HắcKê

Chương 135:Ăn miếng trả miếng

o0oHàn Thạc hoảng sợ đến giật nảy mình, dù thế nào cũng không nghĩ đến sẽ gặp
phải Ngải Mễ Lệ ở nơi này. Bàn tay trắng nõn nà của Phỉ Bích đang nắm khuỷu
tay hắn, chuyện này căn bản là không có cách nào giải thích được.

- Vị tiểu thư mỹ lệ này hiện giờ là chủ nhân Bố Tư Đặc thương hội. - Tạp Mai
Long thấy Ngải Mễ Lệ xuất hiện, thần sắc có vẻ hơi thận trọng, lễ phép hồi
đáp.

Ánh mắt của Ngải Mễ Lệ vẫn dán chặt vào trên người Hàn Thạc, mãi đến khi Tạp
Mai Long lên tiếng thì nàng mới có phản ứng, liếc mắt nhìn Phỉ Bích ở bên cạnh
một cái, hững hờ nói:

- Thì ra là Phỉ Bích tiểu thư.

- Vị này chính là Ngải Mễ Lệ phu nhân, là người của Bối Đặc Lí Kì gia tộc
trong đế quốc. Trượng phu của nàng là con thứ hai của tộc trưởng Bối Đặc Lí Kì
gia tộc, Cáp Ân tiên sinh. - Tạp Mai Long liếc mắt nhìn Phỉ Bích, nói rõ thân
phận của Ngải Mễ Lệ.

Bối Đặc Lí Kì gia tộc là một đại gia tộc trong quân đội của đế quốc, gia tộc
này sản sinh ra nhiều danh tướng đã có nhiều cống hiến xuất sắc cho đế quốc
trong nhiều năm. Bây giờ lão gia chủ Cáp Ân tuổi tác đã cao, nên lui về nghỉ
hưu tại gia nhưng sức ảnh hưởng của hắn trong quân đội vẫn không ai dám xem
nhẹ.

Vừa nghe nói rằng Ngải Mễ Lệ không ngờ lại là người của Bối Đặc Lí Kì gia tộc,
đôi mắt Phỉ Bích sáng ngời, hữu nghị khom người thi lễ, miệng nói:

- Xin chào Ngải Mễ Lệ phu nhân.

- Ha ha, cô khách khí quá rồi. Ủa, vị tiểu tử này thật là anh tuấn a, là bạn
trai của cô à? - Lúc trước Ngải Mễ Lệ có chút thất thố, đến bây giờ đã hoàn
toàn khôi phục, vừa cười khanh khách vừa nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc hỏi.

Từ ban đầu, Phỉ Bích đã phát giác là Ngải Mễ Lệ hình như luôn ngắm trộm Hàn
Thạc, nhưng bởi vì nghe nói Ngải Mễ Lệ đã lập gia đình rồi nên cũng không suy
nghĩ linh tinh. Bây giờ nghe hỏi thì lập tức nắm chặt tay, dựa vào Hàn Thạc
cười nói:

- Không sai, huynh ấy tên là Bố Lai Ân.

- Xin chào, Ngải Mễ Lệ phu nhân xinh đẹp, lần đầu gặp mặt xin được chỉ giáo
nhiều hơn.

Hàn Thạc lễ phép chìa tay ra, muốn bắt tay Ngải Mễ Lệ.

- Rất hân hạnh được biết anh, anh rất giống một vị bằng hữu của ta! - Khóe
môi Ngải Mễ Lệ nhếch lên một nụ cười kỳ lạ, đưa tay ra bắt tay Hàn Thạc. Trong
khi hai người bắt tay, Ngải Mễ Lệ đột nhiên dùng sức, lấy đầu ngón tay cái bấm
mạnh vào mu bàn tay của Hàn Thạc.

Trên mặt Hàn Thạc đột nhiên lộ ra vẻ cười khổ. Hắn biết chắc Ngải Mễ Lệ cố ý
nên nhếch miệng biểu lộ vẻ đau đớn. Ngải Mễ Lệ không thay đổi nét mặt nhưng
sau khi trả thù được Hàn Thạc một chút đỉnh thì tâm tình có vẻ tốt hơn, buông
tay liếc hắn và Phỉ Bích một cái rồi từ tốn nói với Phỉ Bích:

- Bây giờ không tiếp chuyện được, lát nữa ta có thể cùng cô nói chuyện lâu
hơn được không?

- Đương nhiên là có thể!

Phỉ Bích sảng khoái đáp ứng.

Gật đầu, Ngải Mễ Lệ cất bước chậm rãi rời đi, được một đoạn thì đột nhiên
ngoái lại, thừa dịp bọn Phỉ Bích không để ý hung hăng trừng mắt lườm Hàn Thạc,
sau đó quành một tay ra sau lưng ngầm làm một dấu hiệu ngoắc gọi.

- Úi. Ta phải đi vệ sinh. - Hàn Thạc hiểu được ý tứ của Ngải Mễ Lệ liền xích
lại gần Phỉ Bích, ghé vào tai của nàng nói thầm một câu, sau đó gỡ cánh tay ra
rời đi.

Đầu tiên hắn loanh quanh một vòng, sau đó xuyên qua một dãy hành lang lẻn đi
về phía góc của một cái lương đình (quán nghỉ chân cho người đi đường). Cho dù
không dùng Nguyên Ma, Hàn Thạc vẫn thấy được tung tích của Ngải Mễ Lệ, hắn
tránh né vài người trên đường rồi đi đến một chỗ xa vắng vẻ ở đằng sau hòn non
bộ.

Vừa mới rẽ vào hòn non bộ, đột nhiên có một bóng người rón rén đi ra, thò tay
hung hăng véo vào chỗ thịt mềm ở bên hông của Hàn Thạc, nổi giận đùng đùng ghé
sát vào tai hắn gằn giọng nói:

- Tại sao cho đến tận bây giờ chàng vẫn không nói cho ta biết, không ngờ
chàng lại có bạn gái?

Không cần đoán cũng biết chắc đó là tay của Ngải Mễ Lệ, Hàn Thạc vòng tay ra
sau ôm chặt lấy nàng, sau đó đè chặt xuống mặt hòn non bộ. Một bàn tay xoa nhẹ
kiều đồn vểnh cao tròn trịa của nàng, tay kia giữ chắc lấy cơ thể rồi hôn lên
đôi môi đỏ tươi.

- Đừng...... đừng...... - Ngải Mễ Lệ từ chối hai lần, ra sức đấm đấm vào ngực
Hàn Thạc, nhưng căn bản không thể ngăn cản, rồi chính bản thân nàng cũng dần
dần nóng lên, mềm nhũn đi.

Hôm nay Ngải Mễ Lệ mặc một bộ lễ phục dạ hội màu cà phê dài thướt tha bó sát
lấy thân hình đầy quyến rũ. Nửa dưới bồng lên rồi lượn sát tinh tế ôm lấy cặp
đùi thẳng tắp của nàng, thoạt nhìn như là đuôi của một người cá, thể hiện rõ
vóc người cao, thon thả.

Đôi gò bồng đảo cao vút như muốn xuyên thủng lớp áo vươn ra ngoài, kiều đồn
cao tròn trịa, cặp đùi thẳng tắp, săn chắc, được bộ váy áo tôn lên, chỉ cần
thoáng nhìn qua là thấy được, tạo nên một sức hấp dẫn mãnh liệt. Khi bước đi,
đồn bộ đong đưa, sắc đẹp của Ngải Mễ Lệ tỏa ra bốn phía, tựa như tiên nữ giáng
trần. Hàn Thạc lúc nãy để ý thấy rất nhiều đàn ông có mặt nơi đây khi nhìn về
phía nàng đều xuất hiện dáng vẻ như bị hớp mất hồn vía, mỗi đôi mắt đều nhanh
chóng mở tròn xoe.

Ngải Mễ Lệ quyến rũ như vậy đương nhiên cũng làm cho Hàn Thạc có chút dậm
giật, bây giờ lại đang ôm chặt thân hình nàng nên càng khó có thể tự kềm chế.

Bàn tay của Hàn Thạc luồn vào bên trong, không hề e dè sờ soạng khắp nơi. Ngải
Mễ Lệ rên rỉ hổn hển nhưng lại cực lực giãy dụa, giống như khóc như than nho
nhỏ van xin:

- Không được, không được ở chỗ này, rất...... rất là nguy hiểm!

Ba Nguyên Ma từ cổ bay nhanh ra ngoài, quan sát mọi động tĩnh nhìn thấy ở
chung quanh truyền về. Hàn Thạc lúc này đã sẵn sàng hành sự, ôm chặt lấy Ngải
Mễ Lệ, cảm giác được biểu hiện tương ứng lập tức nói:

- Không sao đâu, ta có cách phòng bị, sẽ không để ai phát hiện được.

Nói xong, hắn cúi người ngồi thụp xuống, tay cầm lấy mép váy của Ngải Mễ Lệ từ
chỗ chân trần kéo tốc lên đến tận eo, khiến cho cặp đùi trắng nõn nà và đôi
chân thẳng tắp, săn chắc lộ ra toàn bộ. Đến khi váy của Ngải Mễ Lệ bị vén lên
đến tận hông, Hàn Thạc thở hổn hển, kéo tụt luôn nội y, cuồng mãnh tiến nhập.

Hai người đều phải kiềm nén âm thanh, chỉ cùng nhau phát ra những tiếng rên
nho nhỏ, sau đó thở hổn hển, cảm giác cực kỳ hưng phấn kích thích.

Lần này quan hệ vụng trộm ở chỗ ngay gần các thương nhân đang nâng cốc nói
cười vui vẻ, hai người thậm chí còn có thể nghe được tiếng mọi người thay nhau
đối thoại thật đúng là cực kỳ nguy hiểm, có thể bị bắt quả tang bất cứ lúc
nào. Điều đó khiến cho hai người vừa lo lắng vừa có cảm giác kích thích mãnh
liệt hơn. Làm cho Hàn Thạc mặc dù có sức khỏe kinh người nhưng trong loại tình
huống kích thích này cũng phát tiết rất nhanh, Ngải Mễ Lệ mắt hạnh mê ly, lên
đỉnh Vu Sơn đến cả ba lượt.

- Nói. Với Phỉ Bích đã xảy ra chuyện gì? - Hành sự xong, Ngải Mễ Lệ vừa giúp
Hàn Thạc lau rửa vũ khí vừa không quên cất tiếng oán giận hỏi.

Hàn Thạc sướng khoái tràn trề, thoải mái nhắm mắt lại, tựa vào hòn giả sơn,
đem chuyện với Phỉ Bích kể một lượt. Sau khi hắn kể xong, Ngải Mễ Lệ mới dịu
sắc mặt xuống một chút, nhưng cũng không phải hết giận hẳn

Ngải Mễ Lệ đột nhiên quỷ quái bóp mạnh phía dưới hạ thân của Hàn Thạc một cái,
hừ lạnh:

- Khi ả Phỉ Bích kia khoác tay chàng thì trên mặt tỏ vẻ rất tự nhiên, căn bản
không có bất cứ một biểu hiện nào là giả bộ, ta thấy rằng quan hệ giữa các
người không phải là đơn giản như vậy.

Tiểu huynh đệ bị tóm lấy làm Hàn Thạc kêu lên một tiếng, với lấy quần lót mặc
nhanh lại, rồi thở phào một hơi, cười cợt nhả giải thích:

- Được rồi, được rồi. Không phải ghen tuông, giữa chúng ta thật không có quan
hệ kiểu đó.

- Bố Lai Ân, ngươi ở chỗ này phải không? Ta tới tìm ngươi đây này!

Đúng lúc này, Nguyên Ma phát hiện được Lao Luân Tư đang vừa réo gọi vừa đi về
phía này.

- Mẹ nó, sao hắn lại đến đây. - Hàn Thạc có vẻ kinh sợ, bắt đầu cùng với Ngải
Mễ Lệ bối rối sửa sang lại quần áo, mặt mày lo lắng.

Lao Luân Tư tựa hồ biết Hàn Thạc ở đây nên vừa réo gọi vừa xông thẳng tới.
Thấy hắn đã sắp tới nơi, Hàn Thạc lấy tay chỉ về một hướng khác và nói với
Ngải Mễ Lệ:

- Mau rời khỏi chỗ này nhanh lên!

Ngải Mễ Lệ lúc này tâm trí rối bời, tay nâng làn váy bước thấp bước cao vội
vàng chuồn đi. Lúc sau, Lao Luân Tư rốt cục cũng đến, cười ha hả nói:

- Ta vừa mới hỏi về người, quản gia nói đã thấy ngươi đi về hướng này, quả
nhiên ngươi ở chỗ này thật. À, người đàn bà kia là ai đấy?

Lao Luân Tư sau khi tìm được Hàn Thạc liền cất tiếng cười nói, sau đó mắt đột
nhiên nhìn thấy bóng lưng của Ngải Mễ Lệ đang khuất dần ở phía bên kia liền
hỏi nhỏ một câu, vẻ mặt nghi hoặc nhìn hắn.

- Không có, không có gì. A, không biết, ta không biết.

Lúc này, Hàn Thạc thật vất vả tìm cách xử lý thỏa đáng mọi việc, trong lòng
thầm mắng Lao Luân Tư đểu giả, vừa mở mồm đã hỏi han lung tung.

Nét mặt Lao Luân Tư kỳ quái quay sang nhìn Hàn Thạc vài lần, đột nhiên nói:

- Ta vừa mới nghe Phỉ Bích nói ngươi là bạn trai của nàng, đang chuẩn bị tới
tán gẫu với ngươi, không ngờ lại thấy một người con gái từ chỗ này rời đi,
ngươi không phải là lén trốn sư muội ta đến đây hẹn hò với một người khác chứ?

- Ha ha, sao có thể thế được, ngươi nhất định là bị hoa mắt rồi, hoặc là có
người khác vừa lúc đi ngang qua chỗ ấy.

Hàn Thạc nói lấp liếm đi, sau đó đột nhiên nghiêm sắc mặt thay đổi chủ đề, nói
với Lao Luân Tư:

- Về chuyện Khắc Lạp Khắc, ngươi định hành động thế nào?

Tựa hồ nhìn ra rằng Hàn Thạc cố ý thay đổi chủ đề, Lao Luân Tư lạ lẫm nhìn Hàn
Thạc một lúc, cũng không tiếp tục hỏi gì nữa, cười nói:

- Hôm nay cha ta tổ chức yến tiệc, ngươi là khách quý tới dự cũng nên hưởng
thụ mới phải, chúng ta không nên nói đến chuyện không hay ho như thế này.

Lao Luân Tư nói như vậy chính là hợp tâm ý Hàn Thạc nên hắn mỉm cười đi ra
khỏi chỗ đó, nói:

- Tốt lắm, chúng ta đi hưởng thụ yến tiệc thôi.

Lao Luân Tư gật đầu, không tiếp tục nói thêm điều gì, cùng Hàn Thạc đồng thời
rời khỏi chỗ đó đi đến nơi tổ chức yến tiệc.

Tiếng nhạc du dương không biết đã nổi lên từ khi nào, rất nhiều khách mời đã
từ bên ngoài đi vào bên trong gian đại sảnh. Trong tiếng hát du dương, phần
lớn những người này đang khiêu vũ, chỉ có một vài người không có bạn nhảy hoặc
là không có hứng thú là còn tiếp tục đứng một mình ở bên ngoài.

Ở đằng xa, Phỉ Bích có vẻ hơi buồn chán, nhẫn nại tiếp chuyên Tạp Mai Long.
Bên cạnh Tạp Mai Long còn có một người đàn bà mang trên mặt một nét cười khinh
khỉnh lạnh lùng, tựa hồ đang nói với Phỉ Bích điều gì đó khiến cho sắc mặt
nàng càng ngày càng khó coi.

- Sao lại thế này? - Hàn Thạc tới nơi liền cau mày, lên tiếng hỏi Phỉ Bích.

- A, người thanh niên đẹp trai này chắc là bạn trai của ngươi. Ha ha, có điều
chỉ là một đệ tử bình thường của ma vũ học viện Ba Bỉ Luân mà thôi, làm sao so
được với Tạp Mai Long tiên sinh lắm tiền nhiều của. Ồ, không phải là ngươi bao
gã thanh niên đẹp trai này và cho hắn đi học chứ? Nếu như vậy thì thật là thú
vị vô cùng! - Người đàn bà này mặc một bộ quần áo xa hoa, đeo châu báu chói
mắt, tựa hồ sợ người khác không biết bà ta có tiền, mặt mũi không ngờ cũng tạm
coi là nhìn được, chỉ tội vóc người đầy đặn quá mức, có vẻ hơi phì nộn.

- Ồ, bà già này là ai đấy? - Hàn Thạc liếc mắt kinh ngạc nhìn người đàn bà
quyền quý này một cái, rồi vờ vịt kêu lên một tiếng hỏi Phỉ Bích.

"Hi hi", Phỉ Bích bịt miệng nhưng nhịn không nổi phải cười thành tiếng, sau đó
khôi phục vẻ mặt bình thản, đáp:

- Bà đây là Ngoã Lai Lệ phu nhân của hiệu may Lai Lan.

- Không có tý giáo dục gì cả, con mắt nào của ngươi thấy ta giống như một bà
già hả?- Ngoã Lai Lệ tức giận lạ thường, chống nạnh trừng mắt hỏi Hàn Thạc.

Hàn Thạc chỉ vào mắt trái, nói:

- Là con mắt trái này. - Sau đó lại chỉ vào mắt phải, nói tiếp:

- Còn có thêm cả mắt phải này nữa.

Khóe miệng Phỉ Bích hé ra một nụ cười khoái trá, lại gần dịu dàng khoác tay
Hàn Thạc, nói với Ngoã Lai Lệ:

- Huynh ấy là người rất thật thà, thật sự có lỗi quá!

Phỉ Bích là một vị kiếm sư, về thực lực của bản thân thì không có gì phải nghi
ngờ, tuy nàng không am hiểu cách đấu võ mồm, nhưng cũng không chịu nổi bị mất
mặt như vậy. Đã có Hàn Thạc ở bên cạnh khai mào mà bản thân lại tinh minh lão
luyện nên Phỉ Bích cũng không thèm nể nang, phối hợp đổ thêm dầu vào lửa.

- Bà già, từng này tuổi đầu rồi, không có việc gì thì ở nhà mà an hưởng tuổi
già cho khỏe, còn phơi mặt ra nơi đầu sóng ngọn gió này để làm gì. Mặt khác,
tuổi tác của chúng ta kém bà thật sự quá nhiều, đến mức không có cách nào mà
tán tỉnh bà được nữa. Nếu bà thật sự không chịu nổi sự cô đơn thì có thể tìm
một người có tuổi tác phù hợp mà ve vãn!

Hàn Thạc làm như không thấy sự phẫn nộ của Ngoã Lai Lệ, cứ điềm nhiên đổ thêm
dầu vào lửa, sau đó dùng ngón tay chỉ một người ở phía trước, mở mồm nói:

- Ặc, kiểu như cụ ông kia mới là đối tượng thích hợp để bà tán tỉnh, bà có
thể theo đuổi cụ ông đó, nói không chừng còn có thể phát sinh một cuộc tình
già!

Theo phương hướng ngón tay của Hàn Thạc, một ông già tóc hoa râm, tay cầm quải
trượng, ngồi ở trên một chiếc ghế cách đó không xa, đang nhâm nhi uống rượu.

Ngoã Lai Lệ liếc mắt nhìn lão nhân, mặt đỏ bừng vì tức giận, hai gò bồng đảo
trước ngực không ngừng rung động, sau đó quay lại căm tức nhìn Hàn Thạc nhưng
lại không biết nên nói gì cho phải.

Theo hướng ánh mắt của Hàn Thạc, Tạp Mai Long cùng Phỉ Bích Lao Luân Tư đồng
thời nhìn về phía lão nhân kia. Phỉ Bích khẽ cười, lén lút nhéo Hàn Thạc một
cái, tựa hồ trách cứ hắn không nên đem lão nhân ra đùa giỡn. Tạp Mai Long liếc
mắt nhìn lão nhân kia rồi quay đầu sang thấp giọng khuyên bảo Ngoã Lai Lệ đừng
có tức giận.

Nhưng khi Lao Luân Tư vừa nhìn thấy lão nhân kia thì ngay lập tức mặt biến
sắc, có vẻ hơi ngạc nhiên kinh sợ, cuối cùng lộ ra một nét cười khổ lạ lùng.

- Tiểu tử, từ xa đã nghe thấy ngươi nói bậy nói bạ về ta rồi. - Lúc này, lão
nhân đột nhiên xoay người, ánh mắt lấp lánh có thần nhìn Hàn Thạc, cất tiếng
oang oang.


Đại Ma Vương - Chương #135