134:tình Thế Khó Xử


Người đăng: HắcKê

Chương 134:Tình thế khó xử

o0oTrong phòng của Phỉ Bích treo một tấm gương tường thật lớn. Phỉ Bích đặt
một cái gói xuống, lấy ra một bộ lễ phục màu đen tuyệt đẹp có đường viền màu
vàng, ngoài ra còn có kèm theo ủng và áo sơ mi.

- Ngươi ở lại đây, trước hết hãy thay quần áo trong đi, lát nữa ta sẽ giúp
ngươi mặc lễ phục bên ngoài.

Phỉ Bích cầm gói quần áo này đưa cho Hàn Thạc xong thì rời phòng chờ ở bên
ngoài.

Bản thân Hàn Thạc vốn ghét những cái gì trịnh trọng, nên giờ đụng đến bộ quần
áo này quả thực khá buồn bực.Do dự một chút, hắn cũng làm theo yêu cầu của Phỉ
Bích, mặc đồ sơ mi vào, rồi soi vào tấm gương ở trên tường, không ngờ lại cảm
thấy tinh thần hứng khởi, rõ ràng là đẹp trai hơn rất nhiều.

- Mặc xong chưa? - Phỉ Bích ở bên ngoài hỏi vọng vào.

-Rồi, vừa lắm. - Hàn Thạc trả lời.

Sau khi nghe tiếng Hàn Thạc trả lời, Phỉ Bích từ bên ngoài đi vào, đôi mắt
sáng chăm chú ngắm nghía hắn một lượt, gật gật đầu nói:

- Vừa như in, ngươi mặc bộ quần áo này trông đúng là tràn đầy sức sống đấy!

- Ừ, đúng vậy, ta cũng cảm thấy không tồi. - Hàn Thạc mỉm cười trả lời một
cách thoải mái.

- Ta giúp ngươi mặc lễ phục vào nhé. - Phỉ Bích đi đến bên cạnh Hàn Thạc, rất
nhẹ nhàng đón lấy bộ lễ phục trong tay hắn, không chờ trả lời mà chủ động giúp
hắn khoác vào, thần sắc có vẻ khá vui sướng.

Hai người kề sát vào nhau như thế, hương thơm nhàn nhạt từ người Phỉ Bích toả
vào mũi Hàn Thạc, hơn nữa động tác của nàng lại dịu dàng không thể tưởng tượng
nổi, điều này làm cho hắn thật sự hơi đỏ mặt, trống ngực đập thình thịch.

Sau khi giúp Hàn Thạc mặc lễ phục chỉnh tề, thắt nơ xong xuôi, Phỉ Bích lui về
phía sau một chút, đôi mắt đẹp rạng rỡ ngắm nhìn hắn từ đầu đến chân một cách
kỹ lưỡng.

- Không ngờ vóc người của ngươi đẹp như vậy, mặc vừa khít bộ lễ phục này. -
Phỉ Bích nhìn chăm chú Hàn Thạc, thốt lên nho nhỏ với vẻ hơi ngạc nhiên.

- Được rồi, ngươi có đáp ứng chuyện của ta, có giúp ta chuẩn bị tốt mọi việc
hay không! - Nhẫn nại đến tận bây giờ cũng đã là cùng cực, Hàn Thạc nhịn không
được lên tiếng vào vấn đề chính của hắn.

Bực mình lườm Hàn Thạc một cái, Phỉ Bích bất mãn nói:

- Bây giờ chưa thể nói về chuyện của ngươi được, đợi đến khi yến tiệc kết
thúc chúng ta sẽ nói chuyện này được hay không?

Vui miệng thì hỏi một câu, không ngờ lại chọc giận Phỉ Bích, Hàn Thạc thầm
nghĩ quả nhiên là không thể đoán được ý nghĩ trong lòng phụ nữ. Qua sông thì
phải lụy đò, Hàn Thạc đành cười khổ gật đầu.

- Được rồi, được rồi. Không cần phải khoác cái bộ mặt bất đắc dĩ đáng ghét
như vậy, ta đáp ứng. Chỉ cần ngươi cùng dự yến tiệc và đưa ta về, ta nhất định
sẽ làm ngươi hài lòng rời khỏi Bố Tư Đặc thương hội. - Phỉ Bích thấy vẻ mặt
đau khổ của hắn thì cũng không nỡ, lên tiếng cho hắn yên lòng.

Sau đó Phỉ Bích bảo Hàn Thạc đứng đó chờ nàng một lát rồi xoay người đi về
phía phòng ngủ. Đứng ở ngoài nghe rõ âm thanh thay quần áo loạt soạt, một lát
sau Phỉ Bích trang điểm nhẹ nhàng, mặc một bộ áo váy màu xanh nhạt trang nhã
xuất hiện trước mặt hắn.

Phần áo trên kéo dài đến hông, bó sát người làm hiện rõ những đường cong tuyệt
đẹp ở trên ngực và cái eo nhỏ nhắn. Phần váy dưới chung quanh có nếp gấp thành
hình giống như những đóa hoa tươi. Nàng đi lại uyển chuyển tựa như sóng đùa
trên mặt nước, khuôn mặt xinh đẹp được trang điểm nhã nhặn nên càng trở nên
tuyệt mỹ. Hàn Thạc nhìn thấy nhất thời ngẩn người ra.

- Sao thế? Sao lại ngẩn người nhìn ta như vậy? - Phỉ Bích hơi có vẻ đắc ý,
ngẩng đầu kiêu hãnh hỏi Hàn Thạc.

-Không có, không có gì. - Hàn Thạc miệng khô khốc, khó khăn nuốt ực một cái rồi lên tiếng trả lời.

Phỉ Bích khẽ cười một tiếng rồi ngẩng cao đầu bước đi ra khỏi phòng, một làn
hương thoang thoảng dịu dàng tỏa ra khi lướt qua bên cạnh Hàn Thạc. Ra tới
trước cửa, Phỉ Bích mới gọi:

- Đi thôi, chúng ta bây giờ xuất môn dự tiệc.

Hàn Thạc đi theo sau, đến cổng chính thì cùng nàng lên một chiếc xe ngựa đã
được chuẩn bị sẵn từ trước do hai vị trung cấp kiếm sĩ làm mã phu khởi hành.

- Chúng ta đi đâu đây? - Ngồi ở trong xe ngựa, Hàn Thạc thấy Phỉ Bích không
nói gì, chỉ ngồi im ở một góc tựa như đang suy tư về việc gì đó thì không nhịn
được lên tiếng hỏi.

- Đại thần tài chính của đế quốc tổ chức yến tiệc mời các thương nhân có danh
tiếng của đế quốc. Đây là buổi hội họp của tất cả các thương nhân, là một cơ
hội bàn bạc chuyện làm ăn rất tốt đó. - Phỉ Bích giải thích cho hắn biết.

Ngạc nhiên đến sững sờ, Hàn Thạc hỏi tiếp:

- Đó không phải là yến tiệc do cha của Lao Luân Tư tổ chức sao?

- Hả, ngươi làm thế nào mà biết được Lao Luân Tư là con trai của đại thần tài
chính của đế quốc? - Phỉ Bích còn ngạc nhiên hơn, nghi hoặc hỏi Hàn Thạc.

- Lao Luân Tư và ta quan hệ khá tốt, bây giờ đều là người của Ba Bỉ Luân ma
vũ học viện, hai người chúng ta còn đã từng tiến hành một vài giao dịch nên ta
đương nhiên là biết một số chuyện của hắn. - Hàn Thạc không nói cho Phỉ Bích
biết rằng những chuyện liên quan đến Lao Luân Tư là do Khảm Địch Đạt nói cho
mình. Đương nhiên cách nói như vậy giống như nói hắn tựa hồ có quan hệ vô cùng
mật thiết với Lao Luân Tư.

Phỉ Bích cũng không nghi ngờ, gật đầu:

- Thì ra là như vậy, không nghĩ rằng ngươi và sư huynh của ta qua lại gần gũi
đến thế, ta thực sự hơi ngạc nhiên đấy.

Sau đó, hai người nói chuyện một chút về Lao Luân Tư, phần lớn đều là Hàn Thạc
nhân cơ hội hỏi và Phỉ Bích trả lời. Ngoài dự liệu của hắn, nàng tựa hồ không
hiểu biết nhiều lắm về gã, chỉ biết gã là con trai của đại thần tài chính của
đế quốc, mặc dù đều có cùng một sư phụ, nhưng hai người cũng ít khi gặp mặt
nhau.

Với lại, theo như lời Phỉ Bích, Lao Luân Tư tựa hồ cũng không chuyên tâm tu
luyện vũ kỹ, mỗi lần cùng sư phụ bọn họ nghiên cứu, hắn bàn luận những chuyện
trên trời dưới bể nhiều hơn bàn luận vũ kĩ rất nhiều. Khó trách vũ kỹ Lao Luân
Tư cũng không lấy gì làm xuất sắc.

Có rất nhiều chuyện của Lao Luân Tư, Phỉ Bích cũng không biết rõ, chỉ nói là
Lao Luân Tư có tính tình, cách đối nhân xử thế không tồi, có quan hệ tốt với
sư phụ. Còn những việc như Lao Luân Tư có chút thần thông quảng đại, tựa hồ
trên người còn ẩn tàng rất nhiều bí mật thì Phỉ Bích cũng không rõ ràng lắm.

Hai người trò chuyện suốt dọc đường, không hề hay biết đã đi đến đâu. Đến khi
xuống xe ngựa, Hàn Thạc mới phát hiện nơi này cách hoàng cung cũng không quá
xa.

Cùng Phỉ Bích xuống xe ở trước cửa một trang viên đẹp lộng lẫy, có quản gia
chờ sẵn, lễ phép mời Hàn Thạc và Phỉ Bích đi vào. Đi xuyên qua một dãy hành
lang đến chỗ một hòn giả sơn có nước chảy ở bên trong một khu vườn, phát hiện
ở chung quanh đã được xếp đặt sẵn các loại ghế mềm. Ở khu đất bằng phẳng bên
cạnh hòn giả sơn bày rất sơn hào hải vị cùng mĩ tửu.

Một số người quần áo hoa lệ đứng tản mát ở khắp nơi, tay cầm chén rượu, mặt nở
nụ cười đang nói chuyện với nhau. Vào đến nơi, Phỉ Bích tuyệt đẹp lập tức nhận
được những cái nhìn nóng bỏng của các quý ông ở chỗ đó, nhưng cũng có không ít
ánh mắt đố kị của một số tiểu thư và phu nhân.

- A, Phỉ Bích, thật vinh hạnh là cháu có thể đến tham dự buổi yến tiệc lần
này. - Từ bãi cỏ bên cạnh dòng nước ở đằng xa, một vị trung niên nam tử có
tướng mạo bình thường không có gì đặc biệt, đột nhiên hô lên một tiếng nho nhỏ
rồi mỉm cười đi sang.

- Y Bố thúc thúc, người đã mời thì Phỉ Bích làm sao dám không đến ạ. - Phỉ
Bích kéo Hàn Thạc đi về phía Y Bố, đại thần tài chính của đế quốc.

Y Bố - Ai Gia Đặc là cha của Lao Luân Tư - Ai Gia Đặc.

Hàn Thạc chăm chú nhìn Y Bố, quan sát cẩn thận vài lần, không thể không cảm
khái, Y Bố tướng mạo bình thường như thế mà lại sinh được con trai là Lao Luân
Tư tuấn tú đến như vậy. Hắn thầm nghĩ điều này thật sự là không thể tưởng
tượng nổi.

- Tiểu tử anh tuấn này là bạn trai của cháu à? - Y Bố mỉm cười nhìn Phỉ Bích,
khi thấy Hàn Thạc ở bên cạnh thì không khỏi kinh ngạc hỏi.

- Đúng vậy Y Bố thúc thúc, huynh ấy tên là Bố Lai Ân, cũng rất quen thuộc với
sư huynh Lao Luân Tư. - Phỉ Bích gật gật đầu, cười trả lời, trong khi nói
chuyện còn cố ý nép sát vào Hàn Thạc, nắm cổ tay hắn, mặt tỏ vẻ rất là hạnh
phúc.

Mặc dù trong lòng biết Phỉ Bích làm như vậy chính là cố ý chứng minh quan hệ
với mình cho Y Bố thấy, nhưng nàng thân mật đến như vậy thì trong lòng Hàn
Thạc cảm giác được là có gì đó khác thường.

- A, như vậy hả. Ha ha, hôm nay Lao Luân Tư cũng đã từ học viện trở về, bây
giờ đang thay lễ phục, ta nghĩ rằng một lúc nữa chắc sẽ đến, lúc đó các ngươi
sẽ tha hồ tâm sự nhé.

Y Bố kinh ngạc nói một câu, sau đó mỉm cười với Hàn Thạc và Phỉ Bích, nói
thêm:

- Hôm nay khá bận rộn, ta còn chiêu đãi các vị khách khác, tạm thời không
tiếp chuyện thêm được.

- Không cần khách khí, Y Bố thúc thúc, người đi làm việc của mình đi! - Phỉ
Bích lịch sự trả lời.

Y Bố vừa đi khỏi, một vị trung niên nam tử to cao bụng phệ, tay cầm chén rượu
đi về phía Phỉ Bích. Còn chưa kịp đi tới trước mặt nàng, nam tử này đã thấy
ngay Hàn Thạc ở bên cạnh nàng, sắc mặt lập tức hơi sầm xuống, nhưng thoáng
chốc đã khôi phục tự nhiên.

- Mấy ngày không gặp, Phỉ Bích tiểu thư vẫn có vẻ xinh đẹp quyến rũ như thế.
Không biết chuyện ta lần trước đề cập với cô, cô suy nghĩ thế nào rồi? - Người
này sau khi tới trước mặt Phỉ Bích, ánh mắt nóng bỏng không hề che dấu chăm
chú nhìn lên người nàng hỏi.

- Xin lỗi Tạp Mai Long tiên sinh, Bố Tư Đặc thương hội của chúng ta không
muốn gia nhập thương minh với các người. - Phỉ Bích khôi phục vẻ mặt lạnh
lùng, liếc Tạp Mai Long, nói giọng nhạt nhẽo.

Thần sắc Tạp Mai Long biến đổi, nhìn chằm chằm thật sâu Phỉ Bích, sau đó mới
mở miệng nói:

- Thương hội của chúng ta tồn tại chính là để đối phó với những thương nhân
của Ba Đặc thương minh. Mạch Địch Văn thương hội là thành viên của Ba Đặc
thương minh, tựa hồ có uy hiếp rất lớn đối với Bố Tư Đặc thương hội của các
ngươi, ta hy vọng cô thận trọng cân nhắc đề nghị của ta.

- Ồ, Tạp Mai Long tiên sinh, ngài đang nói chuyện với ai đấy! - Một thanh âm
quen thuộc đột ngột từ phía sau vang lên, sau đó Ngải Mễ Lệ tha thướt quyến rũ
mặc trang phục lộng lẫy đột nhiên từ sau lưng Hàn Thạc đi tới.

Ngải Mễ Lệ vốn lúc đầu thần sắc vui vẻ vô tư, sau khi hơi nghiêng người nhìn
thấy Hàn Thạc thì đột nhiên biến sắc. Đến khi ánh mắt của nàng nhìn thấy Phỉ
Bích đang nắm tay hắn thì đôi mắt càng không ngừng lóe ra những tia quái lạ
chiếu thẳng vào Hàn Thạc đang đứng sững ở đó.


Đại Ma Vương - Chương #134