Tiến Bộ Thần Tốc


Người đăng: HắcKê

o0o

Cốt Lao thuật là ma pháp hạng nhất mà trung cấp Vong Linh pháp sư phải
nắm giữ, nếu vận dụng thành thạo ma pháp này, có thể tạo điều kiện
cho hắc ám sinh vật dễ dàng đánh tan địch nhân.

Ba ngày kế tiếp, ở phía sau sơn phần mộ địa của Ba Bỉ Luân ma vũ học
viện, Hàn Thạc tự mình luyện tập Cốt Lao thuật. Với ý chí kiên định
thêm vào sự thông tuệ sau khi não bộ được mở mang khiến cho nhận thức
của hắn về bản chất Vong Linh ma pháp càng ngày càng rõ ràng sáng tỏ.

Một số tri thức ma pháp vốn khó hiểu, trước kia Hàn Thạc phải mất thời
gian suy nghĩ hồi lâu mới có thể hiểu được ý nghĩa, bất quá hôm nay đầu óc
hắn đã trở nên vô cùng minh mẫn. Hắn phát hiện nếu tập trung suy nghĩ trong
thời gian ngắn đã có thể biết rõ toàn bộ ý tứ của các tri thức ma pháp
đó.

Vỏn vẹn ba ngày, việc sử dụng Cốt Lao thuật vốn không ngừng thất bại, đến
bây giờ đã có thể phóng ra dù không quá thuần thục. Mặt khác, hắn cũng bắt
đầu luyện tập ma pháp Bạch Cốt Thuẫn Bài, tốc độ tu luyện nhanh như
vậy ngay cả chính hắn cũng cảm thấy thần kỳ.

"Bộp bộp bộp!"

Vài tiếng vỗ tay vang lên từ xa, Ngải Mễ Lệ phong thái yêu kiều, mỉm
cười xuất hiện xa xa, chậm rãi đi đến chỗ Hàn Thạc.

Ngừng luyện tập ma pháp, Hàn Thạc nhìn Ngải Mễ Lệ nói:

- Ta đã gặp qua Khảm Địch Đạt rồi, không ngờ thân phận của nàng tại
Ám Mạc thật sự không thấp, xem chừng nhiệm vụ của nàng phải tăng thêm
cho ta thêm một phần rồi.

- Hì hì, dù sao nhiệm vụ của ta không thể thiếu phần giao tiếp của chàng
với sâm lâm cự ma, mặc dù ta không có thân phận cao như lão hồ ly Khảm
Địch Đạt nhưng chuyện nói với hắn chỉ là chuyện nhỏ. Ông ta vẫn thiếu ta
một ân huệ. Sau khi chàng gia nhập nhiệm vụ này, đợi công việc thành công
ta sẽ chuyển phần lớn công lao cho chàng, như vậy cấp bậc của chàng tại
Ám Mạc có lẽ có thể tăng thêm hai sao nữa. - Ngải Mễ Lệ đi đến trước mặt
Hàn Thạc, rất tự nhiên đưa tay kéo tay hắn, cười lấy lòng. xem tại
t.u.n.g.h.o.a.n.h.c.o.m

Đang định tán dương Ngải Mễ Lệ hai câu, Hàn Thạc đột nhiên nhớ tới Khảm
Địch Đạt có vẻ cố kỵ khi nói tới một thân phận khác của Ngả Mễ Lệ,
sắc mặt hắn có chút khó coi:

- Lần ấy ta gặp Khảm Địch Đạt, hắn nói với ta vài điều về thân phận
chính thức của nàng. Hắn nói ta chú ý một chút, tránh gặp những phiền
toái không cần thiết. Cũng lúc ấy, ta mới biết nàng lại là em ruột của
Ai Mễ Á Tư đại nhân, bất quá về thân phận khác của nàng ta vẫn không rõ
lắm, liệu bây giờ nàng có thể nói cho ta biết không?

Những lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngải Mễ Lệ thoáng biến đổi, nàng chăm
chú nhìn Hàn Thạc một lúc rồi mới thở dài nói:

- Xem ra Khảm Địch Đạt rất coi trọng chàng, sợ ta lừa chàng. Được rồi, đã
như vậy, có một số việc cũng không cần gạt chàng nữa, kỳ thật ta lập gia đình
đã nhiều năm rồi, chỉ là chúng ta vừa mới lập gia đình hắn đã phải xuất
chinh, sau đó chết trận sa trường, một đi không trở lại, sau đó ta trở
thành quả phụ cho tới bây giờ.

Ngải Mễ Lệ vừa nói như vậy. Hàn Thạc trầm mặc một lát sau mới mở miệng
hỏi:

- Người kia xem ra thân phận không thấp. Nếu không Khảm Địch Đạt sẽ không
nhắc nhở ta như vậy.

Gật gật đầu, Ngải Mễ Lệ mở miệng nói:

- Không sai, chỉ là người đã chết rồi, cũng không có gì để nói. Sau khi
hắn chết, một phần là do ta nằm trong Ám Mạc, do nhiệm vụ nên tác phong làm
việc có phần quái đản, bởi thế thanh danh ở xã hội thượng lưu của đế
quốc không tốt lắm.

- Nghĩa là sao? - Hàn Thạc nhìn Ngải Mễ Lệ, bình thản hỏi.

Lắc đầu cười, thần sắc Ngải Mễ Lệ lộ vẻ buồn bã:

- Tựa như khi chàng mới gặp ta, cho rằng ta là một người có hành vi phóng
đãng, bởi vì thân phận quả phụ, khi ta tiến hành nhiệm vụ của Ám Mạc, tiếp
xúc với người khác, khó tránh khỏi mắc phải một số lời đồn đãi.

Ngải Mễ Lệ bị Hàn Thạc phá thân, bởi vậy người ngoài có thể không tín
nhiệm Ngải Mễ Lệ, nhưng hắn không thể không tin. Bây giờ thấy bộ dạng
của nàng, hắn bất giác đưa tay ôm Ngải Mễ Lệ vào lòng, ôn nhu nói:

- Người khác nói thế nào ta mặc kệ, nhưng ta hủy đi trong sạch của nàng,
đương nhiên biết nàng không phải loại người mà bọn họ nói, yên tâm đi ta
sẽ không chịu ảnh hưởng của những lời đó đâu.

Ngải Mễ Lệ lắc đầu cảm kích, buồn bã nói:

- Lời nhắc nhở của Khảm Địch Đạt về ta, xem ra ta phải chấp nhận sự
thật. Với thực lực cùng tiến bộ của chàng, tương lai thành tựu không thể
hạn lượng, nhưng với thân phận đặc thù của ta chỉ có thể cùng chàng bảo trì
quan hệ ngấm ngầm mà thôi, nếu không đều bất lợi cho hai ta.

Ý tứ bên trong lời nói của Ngải Mễ Lệ, Hàn Thạc rất rõ ràng, tựa
như lúc trước Ngải Mã nhắc nhở mình chú ý quan hệ cùng Phạm Ny, giai cấp của
thế giới này và một số cấm kỵ không thể tránh được, nếu phá vỡ quy tắc tất
gặp phải đả kích trầm trọng.

Hàn Thạc ôm Ngải Mễ Lệ vào lòng hôn một hồi.

Hắn nghiêm mặt lãnh khốc nói:

- Nàng yên tâm, ta sẽ không để nàng ẩn mình mãi, có một ngày chúng ta có
thể quang minh chính đại qua lại. Bây giờ sở dĩ không thể biểu hiện công
khai là bởi vì địa vị ta còn chưa đủ, nếu có một ngày địa vị của ta có thể
tùy ý quyết định sinh tử người khác, ta nghĩ tất cả mọi người sẽ câm miệng,
cho dù mở miệng cũng là tỏ vẻ chúc phúc chúng ta.

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Ngải Mễ Lệ trở nên mừng rỡ, nàng ôm chặt Hàn
Thạc, kích động nói:

- Chàng có thể mà, ta tin tưởng chàng!

Sau một phen triền miên, Ngải Mễ Lệ thẹn thùng nói với Hàn Thạc:

- Chàng nhanh xử lý sự tình sâm lâm cự ma cho thỏa đáng, người của Mạch
Địch Văn thương hội đã bắt đầu liên hệ giao dịch với thương nhân của sâm
lâm cự ma, họ đang tiến vào U Ám sâm lâm, định thu mua một phần khí tài công
thành, chàng phải làm cho bọn sâm lâm cự ma giao thứ ấy cho bọn chúng.

Gật đầu tỏ vẻ hiểu được, Hàn Thạc suy nghĩ một chút rồi nói:

- Có một đạo tặc quan hệ với ta rất tốt, y muốn cùng làm nhiệm vụ này
với chúng ta, không biết có thể thêm hắn vào không?

- Không thành vấn đề, dù sao nhiệm vụ trước mắt do ta phụ trách, thủ hạ của
ta cũng có không ít người gia nhập, thêm hắn cũng không tính là nhiều. Nếu
hắn đáng tin, khi ta trở về có thể trực tiếp điều động hắn, như vậy sắp tới
nếu chàng ở tại Ba Bỉ Luân ma vũ học viện, ta có thể thông qua hắn liên lạc
với chàng, dẫu sao với thân phận của ta trực tiếp đến học viện của chàng
không thích hợp lắm. - Ngải Mễ Lệ thật ra vô cùng thoải mái, lập tức
đáp ứng lời đề nghị của Hàn Thạc.

- Vậy được, hắn tên là Thiết Tư Đặc, thời gian gần đây hẳn là phụ trách
cứ điểm bắc khu. Nếu nàng có gì phân phó mà không tiện ra mặt thì cho hắn
đi làm, ta sẽ nhanh chóng về U Ám sâm lâm một chuyến, cứ yên tâm lo việc
của nàng cho tốt đi. - Hàn Thạc đáp lời Ngải Mễ Lệ.

- Được, có chuyện gì ta sẽ liên lạc với chàng, yên tâm đi, nhiệm vụ lần này
ta tin chắc sẽ nhanh chóng hoàn thành thôi. - Ngả Mễ Lệ nói xong rồi
cất bước rời đi.

Chờ cho Ngải Mễ Lệ rời đi xong, Hàn Thạc suy xét một chút, liền đi về
hướng Bố Tư Đặc thương hội. Thời gian ước định cùng Phỉ Bích chỉ còn
cách có hai ngày, bất quá thấy thời tiết càng ngày càng lạnh, hắn có
phần lo lắng đám ải nhân không đủ lương thực và đồ dùng hàng ngày,
liền quyết định qua Tử Vong Mộ Địa một chuyến giải quyết vấn đề lương
thực mùa đông cho những ải nhân.

Giờ đây có không gian giới chỉ với dung lượng lớn hơn, hắn chỉ cần đi một
lần là có thể chuẩn bị xong mọi việc, hơn nữa vài ngày tới còn phải
đến gặp bọn sâm lâm cự ma cũng cần chuẩn bị lương thực và vật dụng
hàng ngày. Nhân số của sâm lâm cự ma đông đảo, một lần vận chuyển lương
thực có lẽ không gian giới chỉ cũng không đủ dùng, bởi vậy chắc nên giải
quyết vấn đề ải nhân rồi mới tính tiếp.

Quen đường đi vào Bố Tư Đặc thương hội, Hàn Thạc cũng không gặp Phỉ Bích, mà
là do Phú Tân Ân đến tiếp đãi hắn. Theo Phú Tân Ân cho biết, Phỉ Bích hôm nay
ra ngoài. Với quan hệ của Hàn Thạc cùng Phú Tân Ân lúc này, cho dù không
thông qua Phỉ Bích cũng có thể giải quyết được chuyện lương thực.

Bởi vì Phỉ Bích nắm quyền cao, địa vị Phú Tân Ân cũng tăng lên, gã dẫn Hàn
Thạc đi vào thương khố tích trữ lương thực, hạ lệnh mở thương khố, chuyển
toàn bộ lương thực Phỉ Bích sớm chuẩn bị sẵn bên trong cho hắn vào trong
không gian giới chỉ.

- À, ngươi giúp ta nói với Phỉ Bích tiểu thư, ta còn cần nhiều lương thực,
để cô ấy giúp ta chuẩn bị một chút, chờ hai ngày sau ta tới sẽ tính toán
giá cả rõ ràng. - Hàn Thạc nhìn Phú Tân Ân cười nói.

- Ha ha, không thành vấn đề, với quan hệ của chúng ta chút việc nhỏ ấy
ta có thể giúp ngươi làm, ngươi không cần lo lắng. - Phú Tân Ân cười híp
mắt nhìn Hàn Thạc, cam đoan nói với hắn.

- Xem ra địa vị của Phú Tân Ân tiên sinh tại Bố Tư Đặc thương hội càng
ngày càng cao. - Mắt thấy Phú Tân Ân ung dung, thoải mái cam đoan như thế,
Hàn Thạc kinh ngạc một chút, mở miệng nói.

- Đâu có, đâu có, đều là nhờ phúc khí của ngươi, nếu không phải ngươi
xuất hiện, ta nghĩ ta cũng không dễ dàng trèo cao như vậy. Phỉ Bích tiểu
thư coi trọng ta là vì ta dẫn ngươi đến gặp cô ấy, thật sự phải cám ơn
ngươi đấy. Ha ha, bây giờ Kiệt Khắc cháu của ta không ngờ cũng chịu ân huệ
của ngươi, thế chứng tỏ ngươi đúng là quý nhân của chúng ta rồi. - Phú
Tân Ân nhìn Hàn Thạc chân thành nói.

- Ngươi quá khách khí rồi, thay ta hỏi thăm Kiệt Khắc, nói ta đã tới, chỉ
là hôm nay có chút việc bận nên không tìm hắn nói chuyện được. - Hàn
Thạc và Phú Tân Ân khách sáo một câu, rồi mỉm cười rời khỏi Bố Tư Đặc thương
hội.


Đại Ma Vương - Chương #130