Huyền Băng Ma Diễm Quyết


Người đăng: HắcKê

Đại Ma Vương

Tác giả: Nghịch Thương Thiên

Quyển 2- chương 13 : Huyền băng ma diễm quyết

Dịch: anhtu_88

Biên dịch: xXxQuyLexXx

Biên tập : Hoathieugia

Nguồn: truyenyy.com

o0o

Quả nhiên, sau khi Cát Ân dứt lời, khuôn mặt của Phí Kỳ như bị người khác dẫm
lên, đột nhiên trở nên âm trầm, nhìn Hàn Thạc chăm chú, rồi nói với Cát Ân:

- Cát Ân sư phụ, tên tạp dịch này thật lớn mật, ngang nhiên dám thách thức
ta, chẳng lẽ ta không thể giáo huấn hắn một chút.

Phí Kỳ vừa nói vừa từ trong ống tay áo rút ra một cây ma pháp trượng mầu xám
đánh vào trán của Hàn Thạc. Hàn Thạc thấy Phí Kỳ không sử dụng đến ma pháp mà
chỉ dùng ma trượng để đánh thì thở phào, Phí Kỳ này thân thể tuy cao lớn,
nhưng khí lực chẳng có bao nhiêu, Hàn Thạc dù thấy một kích này đánh tới lực
đạo cũng không quá lớn, cho nên không thèm tránh né, khuôn mặt vẫn ra vẻ thật
thà chất phác cười khúc khích.

“Ba!”

Một trượng đánh thẳng vào trán của Hàn Thạc, hắn hét thảm một tiếng, nghiến
răng chịu đựng nhìn về hướng ma pháp trượng trong tay Phí Kỳ, không thể nào
tin cây gậy thoạt nhìn giống như làm bằng gỗ này lại vừa cứng vừa nặng như sắt
đá vậy. Hàn Thạc thấy đầu mình ong ong, trên trán nổi lên một cục u.

“Đáng ghét! Không thể nào ngờ được ma pháp trượng lại cứng như vậy, ta quá chủ
quan rồi!” Hàn Thạc thầm nghĩ, đầu óc còn ong ong chưa kịp có phản ứng gì,
trán vừa bị nện cho một cái, tự nhiên thấy trước mặt tối sầm, ngã xuống đất
ngất đi.

Hàn Thạc tỉnh dậy phát hiện thấy mình đang nằm trên một chiếc giường rộng rãi
mềm mại, trong phòng mùi thuốc thoang thoảng tràn vào mũi, đưa tay sờ sờ vào
trán mới phát hiện, hai vết sưng đã tiêu tan từ bao giờ, cảm giác thấy trên
đầu được bôi thứ thuốc gì đó, cảm giác mát lạnh thật là dễ chịu.

- Ngươi đã tỉnh lại rồi à?

Hắn đột nhiên phát hiện một gương mặt đang mỉm cười nhìn mình, mái tóc màu tím
dài óng ả, đôi mắt to tròn lóng lánh như hạt minh châu, đôi môi đỏ mọng khêu
gợi đang tỏa ra một mùi hương thoang thoảng phả vào mặt của Hàn Thạc.

- A, Phạm Ny sư phụ.

Hàn Thạc nhìn khuôn mặt đang mỉm cười trước mặt mà thở nhẹ, cố gắng chuyển
động thân mình, ngồi lên nhìn mọi thứ xung quanh. Đây là một căn phòng khoảng
hai mươi thước vuông, có một cái tủ to với nhiều ngăn, bên trong có đủ loại
thuốc, ngoài ra còn một ít hài cốt của ma thú. Trên vách treo một vài đồ án,
văn tự ma pháp. Chính giữa đặt một viên đá màu đen tạo thành một ma pháp trận
đơn giản. Nhìn qua một lát, Hàn Thạc nghĩ đây chắc chắn là phòng thí nghiệm
của Phạm Ny. xem chương mới tại tunghoanh(.)com

Trong lúc Hàn Thạc đang nhìn xung quanh đánh giá, Phạm Ny cảm thấy kinh ngạc
nhìn hắn, đến khi hắn quay đầu lại, Phạm Ny đưa bàn tay ngọc ngà trắng trẻo
của nàng sờ nhẹ lên trán Hàn Thạc một lúc, sau đó thở nhẹ tươi cươi nói với
Hàn Thạc:

- Không ngờ chỉ một lúc là vết sưng đã tiêu mất, bị cây ma pháp trượng nặng
như thế đánh vào đầu mà không chảy một giọt máu, thật kỳ lạ.

Cảm giác được ngón tay của Phạm Ny chạm vào trán, Hàn Thạc trong lòng rung
động, tham lam hít hà mùi u hương của nàng vào mũi, khóe miệng hắn nở nụ cười
thỏa mãn. Loại biểu hiện này của Hàn Thạc làm cho Phạm Ny cảm thấy hơi hoảng
sợ, hành động vừa rồi của Hàn Thạc mang theo một chút phóng túng, đùa giỡn với
mình, so với một Bố Lai Ân nhát gan, luôn sợ gây ra phiền phức từ trước đến
giờ biểu hiện hoàn toàn bất đồng. Phạm Ny cảm thấy nhất thời có chút kinh
ngạc, rồi chợt bừng tỉnh thở dài nhẹ giọng nói:

- Trước kia ta còn không tin mọi người nói, hiện tại Bố Lai Ân quả nhiên có
chút điên, không ngờ Linh Hồn Chi Thống lại biến hắn thành như vậy, ài!

Mặc dù âm thanh của Phạm Ny cực nhỏ nhưng Hàn Thạc vẫn có thể nghe rõ từng chữ
một, trong lòng chỉ biết cười khổ, không ngờ lại có thêm một người tưởng mình
thật sự điên rồi.

Đột nhiên Phạm Ny chợt cười, nhất thời lộ ra vẻ mặt hứng thú nhìn Hàn Thạc
nói:

- Bố Lai Ân, vết thương trên trán ngươi giờ đã tốt hơn rồi, hiện tại nhìn đã
trở lại bình thường, chẳng lẽ vì ma pháp Linh Hồn Chi Thống lần trước. Ai da,
thật là không thể tin được, ta lại có việc để nghiên cứu rồi, vong linh ma
pháp quả nhiên kì diệu lạ lùng a!

Nhìn Phạm Ny vẻ mặt hưng phấn, tay chân luống cuống khua loạn, Hàn Thạc đối
với điều mà nàng cho là đúng chỉ có thể cười khổ, Hàn Thạc bây giờ để lại ấn
tượng duy nhất trong lòng Phạm Ny là một người điên, hắn cũng không thể giải
thích tình trạng của bản thân, thực ra hoàn toàn do tu luyện ma công mà thành.

Phạm Ny hôm nay không mang theo mắt kính, nàng quay lại tìm ma pháp vật phẩm,
một lát sau cầm một quả cầu màu xanh nhỏ mang đến chỗ Hàn Thạc, cất tiếng niệm
chú ngữ, quả cầu màu xanh bỗng nhiên bùng sáng tỏa ra màu xanh nhu hòa, Phạm
Ny đưa tay đặt quả cầu lên trán của Hàn Thạc.

Ma pháp cường liệt ba động phát ra từ quả cầu nọ giống như cục nam châm đặt
trên trán Hàn Thạc, hút ra từ trong đầu hắn một tia tinh thần lực, ngay lập
tức quả cầu chợt lóe ánh sáng màu xanh nhạt, sau đó vỡ vụn như một cái bóng
đèn.

- A, thật không thể tin nổi, Bố Lai Ân, không ngờ ngươi lại có tinh thần lực.
Trời ạ, chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ Linh Hồn Chi Thống lại còn có tác dụng
lên tinh thần lực của người bình thường, thật quả là thần kì.

Phạm Ny đột nhiên hô lên, trên mặt đầy vẻ kinh ngạc, xem ra việc Hàn Thạc có
tinh thần lực gây ra cho Phạm Ny chấn động không nhỏ.

- Ta quyết định rồi, từ nay về sau ta sẽ chuyên tâm nghiêm cứu về việc này.
Nếu Linh Hồn Chi Thống không làm cho người ta bị điên mà còn có thể đem tinh
thần lực lưu lại trong cơ thể, vậy chẳng phải có thể làm cho người bình thường
trở thành ma pháp sư rồi sao. A…. Việc này quá thần kỳ rồi!

“Ục ục”

Bụng của Hàn Thạc phát ra tiếng kêu đói, Phạm Ny với vẻ mặt hưng phân bừng
bừng nhìn Hàn Thạc nói:

- Bây giờ cũng không còn sớm nữa, ngươi hãy về nghỉ ngơi trước đi, từ nay ta
sẽ thường xuyên tìm ngươi, lát nữa ta sẽ gặp giáo phương (1) bàn bạc một chút,
giảm bớt công việc của ngươi, phần cơm tăng lên cho đến khi khi nghiên cứu
thành công chuyện này!

Hàn Thạc nghe Phạm Ny nói xong thì cảm thấy vui vẻ, nhìn Phạm Ny xinh đẹp động
lòng người, ý nghĩ tà ác xuất hiện, không chỉ công tác giảm mà phần ăn cũng
được tăng lên, còn có thể tiếp cận Phạm Ny, vận khí thật là tốt mà, xem ra
việc bị Phí Kỳ đánh cho một gậy lại giúp mình đáng kể.

Sau khi rời khỏi phòng của Phạm Ny, nhìn lên bầu trời, thì ra đã tối rồi. Hắn
sờ lên trán một chút cảm thấy ngoại trừ còn hơi đau nhức bên ngoài, thì cũng
chẳng còn gì đáng ngại nữa.

Nhanh chóng hoàn thành công việc buổi chiều, Hàn Thạc chạy đến lĩnh bánh mì
thì gặp Kiệt Khắc, Kiệt Khắc nhìn thấy Hàn Thạc thì tỏ vẻ kinh ngạc nói:

- Bố Lai Ân, ta tưởng ngươi bị Phí Kỳ dùng ma pháp trượng đánh vào đầu cơ mà,
sao bây giờ nhìn chẳng thấy gì nữa cả?

- Phạm Ny sư phụ đã giúp ta dùng thuốc bôi rồi, vết sưng tự nhiên mất đi! Ha
ha, Phạm Ny sư phụ thật sự vừa xinh đẹp vừa ôn nhu mà! - Hàn Thạc cười nói với
Kiệt Khắc.

- Bố Lai Ân, đây là thức ăn của ngươi hôm nay!

Trong nhà bếp có tiếng vọng ra, Hàn Thạc chạy nhanh đến cửa để nhận thức ăn,
một cái bánh bao, một cái bánh kem cùng với một quả trứng ốp lếp.

- A, Ca Đạt tiên sinh hình như nhầm rồi, thức ăn của Bố Lai Ân phải giống ta
mới đúng chứ, với lại còn nhỏ hơn bánh mỳ của ta mà. - Khải Lý, người lần
trước bị Hàn Thạc đánh, trong tay đang cầm mẩu bánh mỳ đen lớn tiếng nói với
người phát đồ ăn.

Ca Đạt lạnh nhạt nhìn Khải Lý liếc mắt rồi hừ nhẹ một tiếng:

- Đây là giáo phương dặn dò, từ hôm nay phần ăn của Bố Lai Ân là như thế, nếu
còn thắc mắc ngươi hãy lên gặp giáo phương mà hỏi, bất quá đối với một tên tạp
dịch như ngươi dễ gặp phiền toái lắm!

Cầm trong tay bánh cùng trứng, nhìn Bác Cách cùng Khải Lý hai người đang tức
giận, Hàn Thạc cười nói. Cố ý đem thanh âm nhai bánh mỳ lớn trong miệng không
ngừng than thở:

- Cái bánh bao này mùi vị thật khác so với bánh mỳ đen, còn có bánh kem cùng
với trứng nữa chứ, thật sự là một ngày hạnh phúc mà.

- Ách…., Bố Lai Ân ngươi có thể cho ta một miếng bánh kem không, ta thấy
bánh kem ngon thật đấy. - Tên mập Kiệt Khắc thèm thuồng nhìn Hàn Thạc nói.

- Còn có một nửa này, người cầm đi. - Hàn Thạc hào phóng đưa cho Kiệt Khắc,
sau đó kéo tay Kiệt Khắc cười hề hề đi qua, làm cho Khải Lý cùng Bác Cách tỏ
ra rất tức giận.

Buổi tối trở lại phòng chứa tạp phẩm, Hàn Thạc thấy Tiểu Khô Lâu vẫn đang nằm
trong thùng gỗ, bên trong bảy xoáy nước nhỏ đã ngừng vận chuyển. Nhìn thoáng
qua Hàn Thạc hiểu được là do ma nguyên lực đã sử dụng hết hoàn toàn. Hắn đưa
tay ngưng tụ ma nguyên lực, một lần nữa đem ma nguyên lực rót vào bảy khúc
xương vỡ, đợi đến khi tại bảy khúc xương vỡ lại có dòng nước xoáy xuất hiện
Hàn Thạc mới dừng tay lên giường.

“Âm ma ngưng nguyên trận” chỉ là một phương pháp luyện chế ma bảo, vốn dựa
theo đạo lý: một lần rót vào ma nguyên lực hẳn là có thể duy trì ba mươi sáu
chu thiên không ngừng, nhưng ma nguyên lực của Hàn Thạc còn quá yếu, còn do sử
dụng tài liệu lung tung nên cũng không thể đạt được hiệu quả như mong đợi.

Ngồi xếp bằng trên giường tu luyện ma công, Hàn Thạc cảm thấy ma nguyên lực
lớn mạnh rất nhiều, trong đầu linh quang chợt lóe, thầm nghĩ hiện giờ bản thân
đã có ma nguyên lực, liệu có thể tu luyện công kích của ma công do Sở Thương
Lan lưu lại hay không?

Suy nghĩ một lát, Hàn Thạc nhíu mày nghĩ lại, cảm ứng được trong đầu, ma công
có nhiều phương pháp tu luyện, chỉ là nhiều bí quyết tu luyện ma công rất mông
lung. giống như có một tầng giấy bạc che phủ, không thể lập tức xem một cách
rõ ràng.

Nhíu mày tận lực lục tìm trong trí nhớ, Hàn Thạc phát hiện đầu óc rối loạn
không chịu nổi, không thể nhớ toàn bộ, chỉ có rất ít công pháp có thể nhớ kỹ,
một loại là trụ cột tu luyện ma công, một loại khác là ma công luyện chế ma
bảo “Âm ma ngưng nguyên trận”. Ngoài ra còn có một loại pháp quyết là Huyền
Băng Ma Diễm Quyết.

Huyền Băng Ma Diễm Quyết là một loại vận dụng ma nguyên lực, có thể theo cảnh
giới ma nguyên lực mà uy lực không ngừng tăng lên, dựa theo lộ tuyến đặc thù
của kinh mạch mà vận chuyển, tay có thể sinh ra hai loại ma diễm màu đỏ hay
băng hàn màu tím. Nếu ma nguyên lực đủ mạnh, cảnh giới đạt tới mức cao, có thể
đem ma nguyên lực ngưng tụ thành hai luồng ma diễm - băng hàn màu đỏ tím, vừa
thiêu đốt lại vừa băng lạnh thấu xương

Sau khi biết được rõ ràng, Hàn Thạc như thấy được trân bảo, cũng không hề để ý
việc trí nhớ bị ngăn trở, lập tức y theo ghi chép của Huyền Băng Ma Diễm Quyết
bắt đầu chậm rãi vận chuyển ma nguyên lực hội tụ nơi lòng bàn tay phải, khi ma
nguyên lực chảy qua kinh mạch, Hàn Thạc cảm thấy bỏng rát đau đớn, cả bàn tay
phải tê dại cứng ngắc, sợi kinh mạch nhỏ bé giống như bị điện giật.

Nếu không dựa theo lộ tuyến vận chuyển Huyền Băng Ma Diễm Quyết, ma nguyên lực
có thể thuận lợi tới ngay lòng bàn tay, nhưng giờ vận hành theo Huyền Băng Ma
Diễm Quyết lại giống như gặp phải trở ngại trùng trùng điệp điệp, mỗi lần đi
tới một chút đều đau đớn khó chịu, đến tận đêm khuya, Hàn Thạc mới từ bả vai
đem ma nguyên lực vận chuyển đến cổ tay, nhưng cả cánh tay bị đau đớn kiệt
quệ. Hàn Thạc hiểu được rằng chỉ có đem toàn bộ ma nguyên lực vận chuyển đến
lòng bàn tay, Huyền Băng Ma Diễm Quyết mới có thể chính thức sử dụng. Bây giờ
cảm thấy đau đớn là để khai thông những kinh mạch nhỏ, khiến chúng thích ứng
với ma nguyên lực, nên đau đớn là khó tránh khỏi nhưng đến khi toàn bộ quá
trình thông suốt sẽ không còn cảm giác như thế nữa.

Mỏi mệt làm cho mí mắt Hàn Thạc run lên, nghĩ đến công việc ngày mai. Tu luyện
ma công không thể hoàn thành trong một sớm một chiều được, liền trực tiếp nhảy
lên giường đi ngủ.

Ban đêm Hàn Thạc lại mơ thấy giấc mơ mình sai Tiểu Khô Lâu đi tìm Phí Kỳ trả
thù.


Đại Ma Vương - Chương #13