123:không Phải Là Ngươi Cướp Đoạt Đồ Của Cự Long Đấy Chứ?


Người đăng: HắcKê

Chương 123:Không phải là ngươi cướp đoạt đồ của cự long đấy chứ?

o0o

Sau khi rời khỏi Tử Vong Mộ Địa, hai người liền chia tay. Ngải Mễ Lệ là thượng
cấp, trước mắt còn có nhiệm vụ phải làm nên không thể tiếp tục lưu lại bên Hàn
Thạc.

Đã lâu không trở lại ma vũ học viện Ba Bỉ Luân, Hàn Thạc trong lòng cũng hơi
nhớ Phạm Ny. Chỉ là bây giờ đã phát sinh chuyện tình cảm với Ngải Mễ Lệ khiến
hắn bất giác cảm thấy e ngại khi nghĩ đến cảnh đối mặt với Phạm Ny. Do dự một
chút, Hàn Thạc không quay về học viện ngay mà lại đi đến thương hội Bố Tư Đặc.

Hắn đến đó cũng vì một số chuyện khác cần phải hỏi Phỉ Bích. Hàn Thạc đã nhờ
nàng giúp tìm kiếm vật liệu luyện chế Thổ giáp thi, đến bây giờ đã qua một
khoảng thời gian khá lâu rồi, cũng nên hỏi một chút xem công việc được thực
hiện có tốt hay không. Hơn nữa, bên trong không gian giới chỉ có khá nhiều báu
vật lấy được từ thánh địa của sâm lâm cự ma, cũng cần phải thông qua Phỉ Bích
mới có thể xử lý được. Ngoài ra, lương thực để cho sâm lâm cự ma và ải nhân
sống qua mùa đông cũng cần phải lo liệu.

Đến cánh cổng chính dẫn vào thương hội, thị vệ cũng không cần thông báo mà để
cho hắn đi thẳng vào. Vốn sau khi giải quyết xong Cách La Phật, Phỉ Bích đã
nắm được đại quyền ở thương hội, cùng đi với nàng vài lần, người của thương
hội dĩ nhiên đều biết hắn. Đi đến gần phòng khách, Hàn Thạc đột nhiên nghe
được giọng nói của Phú Tân Ân quở mắng ai đó ở trong:

- Phụ thân ngươi tiêu tốn kim tệ đưa ngươi đến đây, ngươi nhất định phải cố
gắng làm việc, bằng không với địa vị của ta ở trong thương hội cũng không đủ
để có thể bảo vệ ngươi.

- Cháu hiểu rồi, đường thúc.

Giọng của một người khác cũng rất quen thuộc với Hàn Thạc trả lời có vẻ thành
thực.

Giọng nói này vừa vang lên, Hàn Thạc ngạc nhiên, vui mừng bước nhanh tới. Đến
trước cửa phòng thì bởi vì tâm tình kích động nên không gõ cửa mà đẩy ra luôn,
làm cho Phú Tân Ân ở bên trong giật mình hoảng sợ, lập tức quát lên:

- Là ai dám tự tiện xông vào chỗ của ta vậy!

- Là ta, Phú Tân Ân tiên sinh.

Hàn Thạc khẽ cười ha ha một tiếng, bước nhanh vào trong.

Vừa nghe thấy giọng nói của Hàn Thạc, Phú Tân Ân nhẹ nhõm thở ra một hơi, từ
buồng trong cười hồ hởi đi ra, hỏi:

- Thì ra là ngươi, ha ha, lần này đến cũng là để tìm tiểu thư Phỉ Bích của
chúng ta phải không?

Một thân hình cũng béo lùn chắc nịch từ buồng trong vọt ra rất nhanh, sau khi
thấy Hàn Thạc hân hoan hét toáng lên như thể không tin được:

- Bố Lai Ân, sao lại là ngươi? Tại sao ngươi lại cũng đến thương hội Bố Tư
Đặc? Ha ha, chẳng lẽ ngươi cũng là người của thương hội Bố Tư Đặc à? Chúng ta
lại có thể cùng làm việc với nhau rồi sao?

Là tiểu mập mạp Kiệt Khắc, thân hình đã cao thêm được một chút nhưng cân nặng
tựa hồ tăng còn có phần nhanh hơn, sải những bước thật dài từ buồng trong lao
ra, dẫm chân xuống "thịch thịch" làm rung chuyển mặt đất.

- Đã lâu không gặp. Kiệt Khắc, tại sao ngươi lại ở Bố Tư Đặc thương hội?

Hàn Thạc lúc này gặp được Kiệt Khắc thì mừng rỡ vô cùng. Tiểu tử mập này là
bằng hữu thân thiết nhất mà Hàn Thạc gặp được khi vừa đến ma vũ học viện Ba Bỉ
Luân. Lần trước Hàn Thạc đã cho hắn một khoản tiền, tưởng rằng sẽ không còn
gặp lại, không nghĩ lại tái ngộ nhanh như vậy.

- Hai người các ngươi quen biết nhau?

Phú Tân Ân hơi có vẻ kinh ngạc, hết nhìn Kiệt Khắc rồi lại nhìn Hàn Thạc, hỏi.

Hàn Thạc gật đầu, cười giải thích:

- Lúc trước, khi ta ở ma vũ học viện Ba Bỉ Luân cùng với Kiệt Khắc đều làm
tạp dịch. Ha ha, chúng ta chẳng những quen biết mà quan hệ còn rất tốt nữa
kia.

- Đúng vậy đường thúc, Bố Lai Ân rất lợi hại đấy, không nghĩ là còn có thể
gặp được hắn ở chỗ này.

Kiệt Khắc mặt mày rạng rỡ nói.

- Phú Tân Ân tiên sinh, ta muốn cùng với cháu của người ôn lại kỷ niệm trước
đã rồi lát nữa mới gặp Phỉ Bích tiểu thư, ngươi nói giúp ta một tiếng đi!

Hàn Thạc mỉm cười nói với Phú Tân Ân.

Hàn Thạc đối với hai người Phú Tân Ân và Phỉ Bích đều có ơn cứu mạng, hơn nữa
mấy lần lui tới đều tiến hành những vụ mua bán lớn, điều này làm cho Phú Tân
Ân lâu nay đã xem hắn như thần tài rồi. Vì thế mà khi vừa nghe thấy Hàn Thạc
nói như vậy liền nghiêng mình vui vẻ đáp ứng, nhưng vẫn quay sang trừng mắt
nhìn Kiệt Khắc, giống như muốn ngầm ra hiệu một điều gì đó.

Đáng tiếc Kiệt Khắc quá hưng phấn nên cũng không phát giác được ám hiệu của
đường thúc của hắn, nhưng Hàn Thạc thì khác, hắn bây giờ đã là người từng trải
lão luyện nên nhìn thấy rõ ràng, trong lòng không khỏi cười thầm.

Sau khi Phú Tân Ân đi khỏi, Hàn Thạc lập tức hỏi:

- Kiệt Khắc, ngươi làm thế nào mà vào được Bố Tư Đặc thương hội?

- Lần trước được ngươi cho một số kim tệ, ta liền rời khỏi học viện. Sau khi
về nhà, ta không biết làm gì cả nên phụ giúp ta cha giết mổ gia súc. Gia cảnh
ta vốn quá kham khổ nên ta ngấm ngầm lấy một đồng kim tệ ngươi cho đổi thành
tiền lẻ giao cho phụ thân. Nhưng sau đó ông ấy phát hiện ra nên ta đành nói là
nhặt được một túi kim tệ trên đường.

Phụ thân không muốn ta mãi chỉ làm một gã đồ tể nên dùng một nửa số kim tệ tìm
đến đường thúc Phú Tân Ân để nhờ ông ấy giúp ta ở lại Bố Tư Đặc thương hội
theo một vị tiên sinh học kế toán. Mọi việc là vậy đấy. Phải rồi, tại sao
ngươi đến Bố Tư Đặc thương hội, ta xem đường thúc của ta hình như có vẻ rất
quý trọng ngươi, đây là chuyện gì thế?

Kiệt Khắc kinh ngạc nhìn Hàn Thạc, nghi hoặc hỏi.

Nói dối vài câu qua quýt cho qua, Hàn Thạc cùng Kiệt Khắc ôn lại chuyện xưa
một lát. Qua nét mặt và giọng nói, Hàn Thạc hiểu được Kiệt Khắc thật ra rất
thích được làm việc ở thương hội Bố Tư Đặc, vì vậy quyết định giúp đỡ một tay.
Hắn nghĩ thầm lúc nữa gặp Phỉ Bích sẽ nói đỡ cho Kiệt Khắc vài câu, nghĩ rằng
Phỉ Bích chắc sẽ nể mặt mình.

Việc Kiệt Khắc nguyện ý ở lại nơi này cũng chẳng có gì là khó hiểu cả. Trước
kia ở ma vũ học viện Ba Bỉ Luân, Kiệt Khắc với thân phận là tạp dịch, chẳng
những phải làm việc suốt ngày suốt đêm mà còn thường xuyên bị một số học viên
và tạp dịch khác bắt nạt, cuộc sống hàng ngày tất nhiên cũng không được tốt
lắm. Bây giờ tới thương hội, được một người thân cận của Phỉ Bích là Phú Tân
Ân chiếu cố nên ít nhất không ai dám gây khó dễ với hắn, so với làm tạp dịch
cực nhọc thì bây giờ được học tập thoải mái thú vị hơn nhiều.

Hàn huyên hồi lâu, mãi đến lúc Phú Tân Ân tới giục Hàn Thạc, nói là Phỉ Bích
tiểu thư đang đợi thì Hàn Thạc mới vỗ vỗ vai Kiệt Khắc, cười nói:

- Ta đi nhé, ngươi đã ở trong thương hội thì sau này chúng ta còn rất nhiều
cơ hội gặp nhau.

- Được rồi, ngươi đi làm chuyện của ngươi đi. Nếu rảnh rỗi thì nhớ thường
xuyên tới gặp ta, ta ở nơi này mặc dù sống không tệ nhưng cũng không có mấy
bạn bè.

- Ừ, được rồi.

Bước ra khỏi phòng, đôi tai linh mẫn của Hàn Thạc lập tức nghe lỏm được Phú
Tân Ân và Kiệt Khắc nói chuyện với nhau. Phú Tân Ân nói không gì khác ngoài
chuyện Kiệt Khắc phải quan hệ tốt với Hàn Thạc, nói Hàn Thạc là khách quý của
hắn, cứ dặn đi dặn lại mãi.

Hôm nay Phỉ Bích mặc một bộ quần áo màu xanh thẫm bó sát người làm nổi bật vóc
người thon thả và khí chất thanh lịch trang nhã của nàng. Đôi gò má bầu bĩnh
trắng trẻo xinh xắn được thoa một chút son tạo thành một khoảng phớt hồng trên
hai má, mắt ngọc mày ngài khảm trên khuôn mặt như một tác phẩm nghệ thuật, làm
hiện rõ một vẻ đẹp hoàn mỹ không hề có chút tỳ vết.

- Ngươi biến đâu mất đến cả tháng trời, lần này đến đây định nói với ta
chuyện gì?

Các thị nữ ở chung quanh sớm đã rời đi từ lâu, Phỉ Bích ngồi ngay ngắn ở trong
phòng, tay cầm một chén trà thơm nhàn nhã thưởng thức, giả bộ chỉ nhìn lướt
qua Hàn Thạc, hững hờ hỏi.

- Mới một tháng không gặp, Phỉ Bích tiểu thư dường như càng trở nên xinh đẹp
hơn.

Hàn Thạc tán tỉnh nàng nhưng thật ra đó cũng là những lời chân thật. Phỉ Bích
mà hắn gặp trước kia chưa từng để ý đến chuyện ăn diện, nhưng lần này rõ ràng
là đã trang điểm kỹ lưỡng nên sắc đẹp của Phỉ Bích trong mắt Hàn Thạc dường
như được tăng thêm một phần.

Nghe được những lời này, Phỉ Bích hai mắt sáng ngời, gò má vốn phớt hồng bỗng
đỏ bừng lên, chu miệng tỏ vẻ vui sướng, cất giọng trong trẻo nói:

- Một tháng không gặp, không nghĩ là ngươi ăn nói càng ngày càng ngọt xớt như
vậy.

Hàn Thạc cười hì hì, không chút khách sáo đi tới trước mặt Phỉ Bích, cầm lấy
ấm trà tự rót cho mình một chén, uống một ngụm rồi mới nói:

- Nói chuyện công việc trước đã. Hy vọng ngươi cho ta chút thể diện, giúp
nâng đỡ một người bạn của ta.

Phỉ Bích cũng không hề ngạc nhiên, xoa xoa cằm rồi nói:

- Ta vừa mới nghe Phú Tân Ân nói chuyện. Không ngờ rằng tiểu tử mập đó lại là
bạn của ngươi. Ha ha, hắn là một người trung thực, ngươi có một người bạn như
vậy ư?

Hàn Thạc bỗng cười phá lên, gãi gãi đầu hỏi:

- Tại sao ngươi lại hỏi như vậy, chẳng lẽ ta lại không trung thực sao?

- Hừ! Nếu ngươi được coi là trung thực thì trên thế giới này đâu còn người
xấu nữa. Những chuyện xấu xa ngươi đã làm với ta, ta đều là ghi tạc trong
lòng, còn dám nói mình trung thực?

Phỉ Bích tỏ vẻ coi thường, oán hận trừng mắt hỏi Hàn Thạc.

Uống ực một ngụm trà để che dấu sự xấu hổ của mình, Hàn Thạc cười lúng túng,
nói:

- Không nói chuyện quá khứ nữa, ngươi còn chưa đáp ứng giúp ta chiếu cố Kiệt
Khắc đấy!

- Không thành vấn đề, ta sẽ giúp ngươi chăm lo tốt cho hắn, loại việc nhỏ này
thì rất dễ dàng, nhưng chuyện khác thì có chút khó giải quyết đấy.

Phỉ Bích nói bóng gió.

Hàn Thạc ngẩn người, kinh ngạc nhìn Phỉ Bích, hỏi:

- Có chuyện phiền phức gì vậy.

- Về việc ngươi yêu cầu ta giúp ngươi thu mua vật liệu.

Phỉ Bích suy nghĩ một chút rồi đáp.

Luyện chế Thổ giáp thi chính là một việc mà Hàn Thạc bắt buộc phải làm, bây
giờ vừa nghe Phỉ Bích nói có phiền toái, hắn lập tức hỏi cuống lên:

- Chuyện gì phiền toái, có phải là những vật liệu này thương hội các ngươi
không tìm được?

Phỉ Bích lắc đầu, hơi nhíu mày, thở dài một tiếng nói:

- Với năng lực của Bố Tư Đặc thương hội chúng ta, chỉ cần cái gì thực sự tồn
tại trên thế giới này và có người đáp ứng được giá tiền thì chúng ta đều có
thể nghĩ ra biện pháp lấy được. Những vật liệu ngươi cần, ta vốn nghĩ rằng
chắc sẽ không tốn nhiều kim tệ lắm, nào ngờ sau khi hỏi kỹ mới phát hiện ra
giá cả của những thứ chưa từng nghe thấy này đều đắt vô cùng. Sau khi ta xem
xét tính toán, giá cả của số tài liệu này phải tăng thêm ít nhất ba vạn kim
tệ. Ta mặc dù là Hội trưởng của thương hội, nhưng bây giờ vừa mới tiếp nhận
chức vụ nên với loại giao dịch lớn thế này cũng không có biện pháp hoàn toàn
ngấm ngầm giúp ngươi được, bởi vì mỗi một giao dịch đều phải được ghi chép
lại.

Khi nghe cô nàng nói có phiền toái, Hàn Thạc cũng có chút lo lắng, bây giờ
biết được nguyên nhân chỉ bởi vì kim tệ thì nhẹ nhõm thở dài một hơi. Hắn bây
giờ cái gì khác thì có thể thiếu nhưng kim tệ thì lúc nào cũng có sẵn với số
lượng lớn. Bởi vậy nghe thấy Phỉ Bích nói nguyên nhân chỉ là chuyện giá cả thì
lập tức nở nụ cười.

- Ngươi cười cái gì, ta biết ngươi có tích cóp được một ít, nhưng ba vạn kim
tệ không phải là số lượng nhỏ. Số tiền này ta có thể bí mật giúp ngươi một
vạn, nhưng bởi vì tiền tích lũy là của cha ta nên ta trước hai mươi lăm tuổi
không có cách nào sử dụng được, ta cũng chỉ có thể bỏ ra đến mức như vậy thôi.
Ngươi còn cười ư? Ta và ngươi là đang nói chuyện nghiêm chỉnh đấy!

Phỉ Bích đang nhíu mày suy nghĩ biện pháp giúp Hàn Thạc mà hắn lại có vẻ điềm
nhiên như không, cười hì hì, làm cho nàng có chút tức giận.

- Đúng rồi, ngươi bây giờ bao nhiêu tuổi rồi?

Hàn Thạc sửng sốt một chút, lên tiếng hỏi Phỉ Bích.

Phỉ Bích đỏ mặt lên có vẻ ngượng ngùng, do dự một chút rồi xấu hổ liếc mắt
trộm nhìn Hàn Thạc một cái, trả lời:

- Hai mươi ba, còn ngươi?

- Mười bảy! - Hàn Thạc thản nhiên nói.

Phỉ Bích sắc mặt trắng nhợt, có vẻ hơi bối rối, vội vàng la lên:

- Ngươi không nói đùa chứ, xem cách nói chuyện và hình dáng của ngươi có
giống như một người mười bảy tuổi không?

Phỉ Bích vừa nói với hắn như vậy, Hàn Thạc mới nhớ rằng trước khi nhập vào
thân thể của Bố Lai Ân, hắn đã hai mươi bốn tuổi rồi. Bố Lai Ân vốn thể hình
nhỏ gầy, bởi vì được ma công rèn luyện nên đến nay đã đạt được thể hình của
người hoàn toàn trưởng thành. Hơn nữa cách nói năng lịch sự cách, ứng xử lịch
thiệp hiện tại dù nhìn dưới góc độ nào cũng không giống người mười bảy tuổi.

Sửng sốt mất một lúc lâu, Hàn Thạc mới cười ha hả nói:

- Ha ha ha! Đùa chút thôi, ta năm nay hai mươi bốn tuổi.

Vừa nghe nói như vậy, Phỉ Bích thở dài một hơi, sau đó mới cười khổ nói với
Hàn Thạc:

- Ngươi không nên hiểu sai ý của ta, ta còn phải cần hai năm mới đủ hai mươi
lăm tuổi, ta nghĩ là ngươi không chờ được đến hai năm, chúng ta có lẽ nghĩ
biện pháp khác đi.

Hàn Thạc miệng vẫn cười, ngón tay xoa xoa không gian giới chỉ rồi đưa lên
miệng thổi một hơi. Những món trang sức bằng vàng, những viên châu báu, ngọc,
đá quý bỗng liên tiếp hiện ra ở trong phòng. Trong chốc lát cả đại sảnh đã
tràn ngập các loại ngọc ngà châu báu, tỏa ra đủ các màu ánh sáng rực rỡ.

- Ngần này có đủ hay không?

Hàn Thạc nhìn Phỉ Bích đang đờ đẫn, cười tủm tỉm hỏi.

Số của cải này là do bọn sâm lâm cự ma tích lũy được qua nhiều năm đánh cướp.
Sau khi lấy ra từ bên trong không gian giới chỉ xếp đống ở trước mặt Phỉ Bích,
đúng là tạo thành một cú sốc mạnh đối với cô nàng.

- Lam Hải Chi Tâm, Bác Thành Ngọc, Mộc Đạt Ni Hạng Liên, Phân Lí Vương Hoàng
Quan......

Khuôn mặt tuyệt mỹ của Phỉ Bích tràn đầy ngạc nhiên, những ngón tay thon dài
chạm lên những món châu báu mới xuất hiện này, miệng lẩm nhẩm đọc ra những cái
tên kỳ lạ.

Sau một lúc lâu, Phỉ Bích liên tiếp hít vào mấy hơi thật sâu, rồi mới nhìn Hàn
Thạc đăm đăm, hỏi:

- Rất nhiều báu vật bị mất tích đều có ở đây, không phải là ngươi cướp đoạt
đồ của cự long chứ?

Lắc đầu cười khẽ, Hàn Thạc nói:

- Về việc ta bằng cách nào chiếm được vào trong tay, ngươi không cần phải hỏi
nhiều. Ngươi chỉ cần nói cho ta biết mấy thứ này có đủ để đổi lấy vật liệu ta
cần hay không thôi?

- Ừm...... Tạm thời không thể thống kê giá trị của số của cải này được, nhưng
ta nghĩ rằng giá trị của số châu báu này chắc chắn nhiều hơn ba vạn kim tệ.

Đôi mắt tinh tường của Phỉ Bích vẫn nhìn chằm chằm vào Hàn Thạc như cũ, chậm
rãi trả lời.

Hàn Thạc gật đầu, sảng khoái nói:

- Tốt lắm, mấy thứ này chỉ hào nhoáng bên ngoài, với ta mà nói thì chẳng có
giá trị gì. Ngươi kêu bọn họ tới thu gom lại, tính toán tổng giá trị cho ta,
ta phải có những vật liệu lúc trước đã đề cập đến. Mặt khác hy vọng ngươi giúp
ta mua một chiếc không gian giới chỉ có dung lượng lớn một chút, ta còn muốn
lấy lương thực của lần trước để mang đi.

- Châu báu nhiều như vậy mà ngươi không sợ ta sẽ tùy tiện báo giá khiến cho
ngươi thiệt thòi ư?

Phỉ Bích nhìn Hàn Thạc, sửng sốt trong chốc lát, khóe miệng hiện ra một nụ
cười yếu ớt.

- Ta tin tưởng ngươi sẽ không làm như vậy!

Hàn Thạc cười nói :

- Vài ngày nữa ta sẽ quay lại, hy vọng lúc đó ngươi đã giúp ta chuẩn bị thật
tốt những thứ ta cần.

- Ăn cơm đã rồi hãy đi.

Phỉ Bích gật đầu, thấy Hàn Thạc lưu lại tiền bạc châu báu dáng vẻ định rời đi
luôn thì hơi do dự một chút, đột nhiên nhẹ nhàng đề nghị.

Bổng nhiên nghe một câu chẳng liên quan gì đến chuyện làm ăn khiến Hàn Thạc
ngơ ngác. Chỉ là giờ nàng thực sự có thể giúp đỡ hắn rất nhiều, nên mặc dù còn
rất nhiều chuyện phải xử lý nhưng thấy ăn một bữa cơm cũng không mất bao nhiêu
thời gian, bởi vậy sảng khoái gật đầu đáp ứng.

Ngọn giả sơn mà lần trước Phỉ Bích và Hàn Thạc lần trước ẩn trốn được chọn làm
nơi ăn cơm. Nơi này bây giờ đã được tu sửa lại, chung quanh trồng rất nhiều
các loại hoa cỏ quý giá, một vài loại cây leo cành lá tươi tốt xanh rì cuốn
quanh một ngôi đình nhỏ bằng đá, thoáng nhìn đã thấy rất phong nhã.

Các thị nữ lục tục bày rượu và thức ăn lên đầy trên mặt chiếc bàn bên trong
đình. Hàn Thạc ngồi vào bàn nhưng cứ cảm thấy không được thoải mái. Anh mắt
thường xuyên nhìn về cái khe núi bên trong ngọn giả sơn, nơi đã từng cùng Phỉ
Bích nép sát vào nhau, trong lòng nhớ tới chuyện đã xảy ra lần trước ở chỗ
này.

Phỉ Bích thoạt nhìn có vẻ rất tự nhiên, tựa hồ căn bản không có để ý đến vị
trí đó, phất tay ra hiệu cho các thị nữ và thị vệ ở chung quanh tất cả lui ra,
sau đó rất nhiệt tình mời mọc Hàn Thạc.

Đã lâu không có được một bữa tử tế nên Hàn Thạc ăn uống thật lực. Hắn trong
người có ma công hỗ trợ nên dù uống nhiều cũng không bị say, chỉ là giờ đây đã
nếm trải mùi vị đàn bà nên không biết vì sao vẫn luôn luôn nhớ tới tình huống
xâm phạm Phỉ Bích lần trước. Ánh mắt đang nhìn về phía Phỉ Bích vốn rất đứng
đắn, trong lúc không để ý đã mang một vài sắc thái khác lạ.

Phỉ Bích nhìn thấy những chuyển biến của Hàn Thạc thì đôi má không biết có
phải vì uống rượu hay không mà càng đỏ hồng xinh đẹp. Sau khi rũ bỏ vẻ mặt
ngụy trang lạnh lùng thường ngày, sức quyến rũ của nàng tăng lên mạnh mẽ khiến
cho Hàn Thạc vừa ngắm nhìn nàng, trong lòng lại vừa bối rối, miên man suy
nghĩ.


Đại Ma Vương - Chương #123