Người đăng: HắcKê
Chương 119:Sứ giả, người không thể tàn nhẫn như vậy!
o0oNgải Mễ Lệ tay chân bị trói, ngay khi Hàn Thạc đến gần nàng ta, bỗng nhiên
đôi môi đỏ au "Chụt" một cái, lưu lại một vết hồng trên má trái của hắn.
- Hứ hi hi, ngươi đã trúng trớ chú thuật của ta, nếu ta chết ngươi sẽ bị
nguyền rủa, thân thể sẽ thối rữa toàn bộ mà chết. - Ngải Mễ Lệ "thân" Hàn Thạc
một cái xong, lập tức ung dung nhìn hắn, tủm tỉm cười nũng nịu nói.
Một cỗ năng lượng quái dị từ nơi bị Ngải Mễ Lệ hôn, thoáng chốc chảy khắp
trong cơ thể Hàn Thạc. Đến lúc hắn muốn xem xét vị trí dòng năng lượng đó thì
đột nhiên phát giác cỗ năng lượng cổ quái đó đã biến mất không chút dấu vết.
Trớ chú thuật chính là ma pháp thần bí quỷ dị nhất của Hắc Ám hệ, rất nhiều
truyền thuyết lưu truyền từ xa xưa đều thuật rõ sự kinh khủng cùng thần bí của
trớ chú thuật. Cỗ năng lượng quái dị vừa mới lưu chuyển vào trong thân thể Hàn
Thạc nhưng hắn đã cảm giác được rõ ràng, trong lòng minh bạch Hắc ám hệ ma đạo
sư Ngải Mễ Lệ này, hẳn là không phải không có chút cân lượng.
Nhìn sự đắc ý khác thường của Ngải Mễ Lệ vài lần, sắc mặc của Hàn Thạc âm tình
bất định, tựa hồ do dự có nên hạ thủ xử lý nàng ta hay không. Hắn có ma công
hộ thể, không cho rằng cái trớ chú thuật này lại có thể làm khó được mình,
nhưng cũng có phần không dám mạo hiểm.
- Hàn, ngươi tốt nhất không nên manh động. Trớ chú thuật của Hắc Ám hệ là một
loại ma pháp thần bí nhất, thường thường có thể tạo thành một số sự tình khủng
bố, chúng ta có thể tạm thời lưu lại tính mệnh của nữ nhân này, đợi sau này
tìm được phương pháp giải trừ trớ chú thuật, sẽ giết nàng ta cũng không muộn.
- Đặc Lan Khắc Tư thấy Hàn Thạc nhíu mày lưỡng lự, nghĩ một lúc mở miệng
khuyên nhủ.
Gật gật đầu, Hàn Thạc cười hắc hắc quái dị. Cặp mắt không có ý tốt dò xét tới
lui trên thân thể thành thục nở nang mê người của Ngải Mễ Lệ. Vóc dáng nàng ta
nổi bật, nhất là hai ngọn song phong đầy đặn cao vút, thoạt nhìn giống như là
tuỳ thời sẽ xé toạc y phục nhảy ra. Đôi môi đỏ au khêu gợi, khóe miệng mỉm
cười phóng đãng, đối với nam nhân tràn ngập nhục dục dụ hoặc.
Thấy ánh mắt quái dị của Hàn Thạc nhìn mình lom lom, Ngải Mễ Lệ cười duyên một
tiếng, bên trong tấm lưới uốn éo, các nhánh cây cứng chắc càng bó chặt lấy
thân thể của nàng ta, càng làm nổi bật lên những đường cong tuyệt vời, lộ ra
lực hấp dẫn mãnh liệt.
- Hừm, không sai không sai. Ta không để ngươi chết, tương tự có lẽ có rất
nhiều phương pháp khiến ngươi từ từ giúp ta giải trừ trớ chú thuật. Hàn Thạc
nhìn chằm chằm cô nàng rồi liếc mấy cái thật sâu, tà ác nói với lão mục sư:
- Nữ nhân thành thục xinh đẹp này, ta nghĩ hẳn là cấp cho sâm lâm cự ma chiến
sĩ cường tráng của chúng ta cùng nhau hưởng thụ.
Những lời này vừa thốt ra, Ngải Mễ Lệ đang đắc ý cười khanh khách chợt hoa
dung biến sắc lập tức hét ầm lên:
- Ngươi không thể làm như vậy!
- Hắc hắc, tại sao lại không thể? Ta sẽ để cho sâm lâm cự ma chiến sĩ cường
bạo chú ý đến ngươi một chút, nhất định sẽ không giết ngươi, ngươi yên tâm đi!
- Cười xấu xa quan sát Ngải Mễ Lệ đang cực kỳ sợ hãi, hiện tại Hàn Thạc lại
chuyển thành ung dung.
Ngải Mễ Lệ kinh hãi đến tuyệt vọng, đôi mắt sợ hãi nhìn đám sâm lâm cự ma
tướng mạo cực kỳ xấu xí xung quanh, tên nào tên nấy rất dũng mãnh, cũng không
dám mạnh miệng nói thêm điều gì.
- Sứ giả. Cầu xin người không nên đối xử với chúng ta như vậy. Nữ nhân nhân
loại này xấu xí như thế. Đám nhỏ hưởng dụng nàng ta nhất định sẽ gặp ác mộng,
chúng ta đều là con dân của Đạt Đạt Lạp đại thần. Sứ giả, người không thể tàn
nhẫn như vậy! - Lúc này, lão mục sư đột nhiên quỳ xuống trước mặt Hàn Thạc, vẻ
mặt đầy thống khổ cầu xin hắn.
- Ánh mắt cái thứ chó ngươi lại dám làm dơ bẩn vẻ xinh đẹp của ta, ta muốn
giết con giòi già ác tâm ngươi! - Không đợi Hàn Thạc phản ứng, tâm trạng Ngải
Mễ Lệ mới rồi còn kinh hãi khiếp đảm, lập tức nổi cơn thịnh nổ động đậy trong
lưới, bộ dạng hung ác chửi mắng lão mục sư.
Hàn Thạc bất giác buồn cười, không nghĩ tới Ngải Mễ Lệ trong mắt của các sâm
lâm cự ma, lại là một nữ nhân xấu xí. Xem chừng tống cô nàng cho bọn chúng
hưởng dụng ngược lại đối với bọn chúng lại là hình phạt tàn khốc, điều này
khiến cho hắn dở khóc dở cười.
- Hàn, ta nghĩ ngươi nên làm chính sự trước. - Đặc lan Khắc Tư mỉm cười nói
với Hàn Thạc.
Gật gật đầu, Hàn Thạc nói:
- Các ngươi đem mọi thứ thu hoạch được lần này, tất cả vận chuyển về tộc. Nữ
nhân này bịt miệng lại cho ta, cũng mang về tộc trông chừng cho tốt, bất quá
tạm thời không được để nàng ta nhúc nhích.
Lão mục sư nghe thấy không phải chịu cực hình, lập tức gào lớn đám sâm lâm cự
ma, để cho bọn chúng chiếu theo mệnh lệnh của Hàn Thạc bắt đầu thu thập tất cả
chiến lợi phẩm ở xung quanh. Tiểu Khô Lâu được hắn lưu lại bên cạnh Ngải Mễ
Lệ, tùy lúc chuẩn bị cường lực tấn công nàng ta.
Ra hiệu cho Đặc Lan Khắc Tư, Hàn Thạc cùng gã rời đi, tránh né đám sâm lâm cự
ma, sau khi tìm được một nơi an tĩnh, hắn mới dừng lại, giải thích sự tình một
lượt cho gã hiểu.
Đương nhiên, về sự tình Tử Vong Mộ Địa, còn cả phương diện luyện chế Tiểu Khô
Lâu, toàn bộ hắn đều bảo lưu, chỉ lấy một số điểm có thể nói cho Đặc Lan Khắc
Tư.
Đợi Hàn Thạc nói xong hết thảy, Đặc Lan Khắc Tư sửng sốt một hồi lâu mới nghi
hoặc nhìn hắn nói:
- Nói như vậy, ngươi còn là một Vong Linh pháp sư?
Gật gật đầu, Hàn Thạc cười nói:
- Đương nhiên, ta là Vong Linh pháp sư không thể giả được. Chỉ là bộ khô lâu
chiến sĩ được triệu hồi này có chút cổ quái, vì vậy mới bị đám sâm lâm cự ma
lầm tưởng là Đạt Đạt Lạp đại thần của bọn chúng. Đám sâm lâm cự ma này mặc dù
tham lam đáng ghét, bất quá bây giờ nếu đã chịu sự ước thúc của ta, như vậy
thay vì thả lỏng cho bọn chúng làm bậy làm càn, không bằng khống chế chúng trở
thành nhân vật cướp bóc một chút, cho nên ta tạm thời lưu bọn chúng lại.
- Nếu ngươi có khả năng lợi dụng ổn thỏa, đám sâm lâm cự ma này sẽ trở thành
một trợ lực lớn, ta thật không ngờ ngươi lại là một gã Vong Linh pháp sư. Ha
ha, trên người ngươi cũng thật nhiều thứ kỳ bí, ngươi rốt cuộc còn có bao
nhiêu chuyện gạt ta?
- Ách, cũng không nhiều lắm. Bản thân mỗi người đều có bí mật, không phải
ngươi cũng chưa từng đề cập chuyện của ngươi sao?
- Được rồi, ta sẽ không hỏi nhiều nữa. Ngươi tiếp tục giữ sự tình của ngươi,
ta phải đến nơi thâm sâu trong U Ám sâm lâm thí luyện, ngươi nhớ kỹ đã đáp ứng
lời ta, chờ thấy đến lúc thích hợp, ta sẽ nhờ ngươi trợ giúp ta.
- Yên tâm, ta nghĩ chúng ta từ nay về sau còn có cơ hội gặp nhau rất nhiều.
Qua một thời gian chờ ta xử lý hết sự tình nơi đây, ta cũng sẽ đến nơi thí
luyện sâu trong U Ám sâm lâm, lúc đó ta sẽ nghĩ biện pháp tìm được ngươi.
Tới lúc này, hai người đều thật tâm xem đối phương trở thành bằng hữu. Chỉ có
điều mỗi người đều có bí mật riêng. Mục tiêu bây giờ của Hàn Thạc là căn cứ
địa tại Tử Vong Mộ Địa, còn phải nghiên cứu Vong Linh ma pháp, mặt khác còn
phải tới tổ chức Ám Mạc của đế quốc báo cáo, cũng cần phải chuẩn bị lương thực
cho các ải nhân, tạm thời không thể đi đến nơi thí luyện sâu trong U Ám sâm
lâm.
Chia tay Đặc Lan Khắc Tư, cũng không quá buồn bã thương cảm. Sau khi cảm ứng
được phương vị của Nguyên Ma cùng Tiểu Khô Lâu, Hàn Thạc đi đến nơi của sâm
lâm cự ma, rốt cuộc cùng hội họp với bọn chúng, cùng nhau trở lại tộc sâm lâm
cự ma.
Lần này sâm lâm cự ma được điều động có tới năm sáu trăm người. Mỗi người đều
mang theo túi tiền đánh cướp chuyên dụng, đem toàn bộ chiến lợi phẩm thu hoạch
được lần này mang về tộc.
Những thứ Mạch Địch Văn thương hội vận chuyển lần này, có tơ lụa mềm mại hoa
mỹ, có thảm trải nền cùng một số xa xỉ phẩm mà các quý tộc thường sử dụng.
Ngoài những thứ đó còn có một số cỗ xe ngựa rất lớn giống như chiến xa cùng
một số công cụ công thành.
Những thứ xa xỉ phẩm này còn tốt, thế nhưng chiến xa cùng một số khí cụ cường
đại công thành, nếu vận chuyển đến đế quốc mà không cung ứng cho quân đội, một
khi bị phát hiện thì có thể gặp rất nhiều phiền toái.
Từ miệng Phỉ Bích, Hàn Thạc biết Mạch Địch Văn thương hội có một số thủ đoạn
buôn lậu, như vậy những thứ kia hẳn không phải là cung cấp cho quân đội đế
quốc, xem ra lá gan của Mạch Địch Văn thương hội quả nhiên đủ lớn.
Xa xỉ phẩm thông thường được chứa bên trong không gian giới chỉ của thương
nhân đã chết, các cỗ xe ngựa cực lớn cùng dụng cụ công thành không thể vận
chuyển bằng không gian giới chỉ. Lúc này mới sử dụng địa long để chuyên chở,
quay trở lại tộc sâm lâm cự ma kiểm kê vật tư một loạt, hai cái kho hàng xa xỉ
phẩm, còn có ba kho chiến mã dụng cụ công thành.
Nhìn năm kho hàng ngập đầy vật tư, Hàn Thạc không biết nên xử trí như thế nào.
Trong không gian giới chỉ trên tay đã chuyển tải một ít bảo thạch hoàng kim
nơi thánh địa của sâm lâm cự ma, cản bản không thể chứa thêm nhiều thứ nữa.
Trơ mắt nhìn vật tư chồng chất trong kho của sâm lâm cự ma mà không thể động
thủ, hắn cười khổ không thôi.
- Được rồi, những thứ các ngươi cướp đoạt được thông thường xử lý như thế
nào? - Sâm lâm cự ma cũng không phải là một chủng tộc có trí tuệ cao biết
hưởng lạc, bởi vậy nhìn những vật phẩm này Hàn Thạc muốn hỏi cách xử lý của
bọn chúng trước.
- Có người riêng biệt sẽ đến, dùng vũ khí đồ ăn còn có đồ dùng sinh hoạt tới
trao đổi với chúng ta những vật tư này. Những thứ này đối với chúng ta không
có tác dụng gì, nhưng với người khác thì rất cần thiết, những thứ này nhiều
như vậy cũng đủ cho chúng ta đổi được đồ ăn cùng đồ dùng cho mùa đông này. Đa
tạ Đạt Đạt Lạp đại thần đã ban ơn, là Đạt Đạt Lạp đại thần đã chỉ dẫn phương
hướng cho chúng ta. Lão mục sư giải thích với Hàn Thạc.
Gật gật đầu, Hàn Thạc thầm nghĩ quả nhiên là như vậy, thương nhân giao dịch
được với đám sâm lâm cự ma này, nhất định là chiếm được sự tín nhiệm của
chúng, mang cho bọn chúng thực phẩm lương thực vật dụng hằng ngày bao gồm cả
vũ khí, đến đây đổi lấy những thứ có giá trị liên thành.
Mấy thứ lương thực đồ ăn cùng vật dụng hàng ngày, tại đế quốc giá trị cũng
không quá đắt, nếu vận chuyển đến được nơi này cùng trao đổi với những thứ đắt
giá mà sâm lâm cự ma cướp được, những thương nhân này nhất định có thể kiếm
được lợi nhuận khiến kẻ khác đỏ mắt. Cũng khó trách tại sao trong U Ám sâm lâm
không lúc nào không có nguy hiểm, nhưng vẫn có nhiều thương nhân không tiếc
mạng mình đi vào.
Sau khi mùa đông tới, U Ám sâm lâm sẽ cực kỳ rét lạnh, lúc đó rất nhiều ma thú
hầu như không xuất hiện. Một số thương nhân cùng mạo hiểm giả trên con đường
tuyết mùa đông cũng không dễ dàng vào được trong U Ám sâm lâm, bởi vậy mỗi năm
các chủng tộc muốn sống qua mùa đông đều sớm phải chuẩn bị lương thực cùng vật
phẩm, một khi mùa đông đến sẽ vô cùng chật vật. Đây là lý do tại sao các ải
nhân phải lo lắng, đám sâm lâm cự ma cũng muốn đánh cướp khắp nơi để bổ sung
vật phẩm cho mùa đông.
- Sau này, nhưng thứ này không nên trao đổi với bất cứ người nào, các ngươi
cứ bảo quản toàn bộ trong kho cho tốt. Làm sứ giả của Đạt Đạt Lạp đại thần, ta
sẽ trợ giúp các ngươi đem những thứ này đổi lấy lương thực cùng vật dụng hàng
ngày kể cả vũ khí, cũng đủ cho các ngươi hưởng dụng, rõ chưa?
Miếng ngon không đem cho người ngoài, Hàn Thạc vừa nghĩ đến đám gian thương sử
dụng bừa bãi lương thực thì sâm lâm cự ma ngu xuẩn này lại đem đồ tốt đổi đi,
hiểu được điều này cảm thấy đau quặn, bởi vậy lợi dụng danh nghĩa của Đạt Đạt
Lạp, lại truyền đạt mệnh lệnh cho lão mục sư.
Lão mục sư ngạc nhiên đến ngẩn người ra, gật đầu tỏ vẻ đã rõ sự phân phó của
Hàn Thạc, dường như cảm thấy mệnh lệnh này có điểm quái lạ, bất quá thuận theo
thói quen, lão mục sư cũng không hỏi thêm điều gì.
- Trong khoảng thời gian này, các ngươi không nên xuất động lần nữa, ta cùng
Đạt Đạt Lạp đại thần quan sát xung quanh một chút. Sau khi phát hiện được mục
tiêu, lại đến thông tri cho các ngươi hành động, lúc đó ta sẽ mang đến một
phần lương thực và vật dụng hàng ngày cho các ngươi sử dụng, các ngươi cứ yên
tâm. - Sau khi suy nghĩ một chút, Hàc Thạc nhìn lão mục sư nói.
- Sứ giả, còn nữ nhân xấu xí kia nên xử trí như thế nào? - Lão mục sư gật đầu
đáp ứng, hỏi về việc xử lý Ngải Mễ Lệ.
Hắn vừa hỏi như vậy, Hàn Thạc cũng cảm thấy hơi đau đầu, trầm ngâm một lúc
nói:
- Ta sẽ đem nàng ta đi.
Rời tộc sâm lâm cự ma vài dặm, sau khi tới một cái thủy đàm, Hàn Thạc mới gỡ
bịt mắt, miệng Ngải Mễ Lệ xuống. Trên đường, hai cương thi chiến sĩ vác cái
lưới trói cô nàng đi, hắn căn bản không để ý đến tiếng ô ô của nàng ta. Phương
vị trong tộc sâm lâm cự ma, bất luận như thế nào cũng không thể để bại lộ ra
ngoài, cho nên hắn không thể không ra hạ sách này.
Vừa đến rìa thủy đàm, mắt cùng miệng bị bịt được tháo ra, Ngải Mễ Lệ quay về
phía Hàn Thạc mắng một trận. Hắn làm như không để ý đến chú ngữ của nàng ta,
cởi y sam thân trên ra, phơi bày thân thể cân xứng khoẻ mạnh.
Ngoài dự liệu của Hàn Thạc, Ngải Mễ Lệ thấy hắn không nói lời nào lại cởi luôn
y phục, trong mắt lộ ra vài phần hoảng loạn, vội vàng mở miệng nói:
- Ngươi, ngươi muốn làm gì?
Vốn Hàn Thạc chỉ muốn xuống nước tắm rửa, nhận thấy sự hoảng loạn trong mắt
Ngải Mễ Lệ, trong lòng liền động tâm kế, khóe miệng lập tức lộ ra nụ cười dâm
đãng, hắc hắc cười quái dị từng bước tiếp cận cô nàng, con mắt suồng sã dò xét
trên thân thể thành thục nở nang của Ngãi Mệ Lệ, miệng hỏi lại:
- Ngươi nói ta muốn làm gì à, a ha ha!