Ta Là Một Vong Linh Pháp Sư!


Người đăng: HắcKê

o0o

- Mau giết tên điên đó! - Một kiếm sĩ khác vừa ngã xuống lớn tiếng quát.

- Ngươi câm miệng cho ta!

Tên kiếm sĩ đang đi về phía Hàn Thạc đột nhiên quay đầu lại, trừng mắt lườm
người phía sau, thanh âm cứng ngắc nói:

- Còn dám nói nhảm nữa, ta giết luôn cả ngươi đấy!

Vừa nghe những lời này, người nọ đột nhiên sững sờ tại chỗ, ánh mắt hoàn toàn
xa lạ nhìn hắn, há mồm nghi hoặc hỏi:

- Phi Lãng Tư, ngươi bị làm sao vậy?"

Nâng kiếm đi về phía Hàn Thạc, trên mặt Phi Lãng Tư tràn ngập hưng phấn và
tham lam, ánh mắt chỉ tập trung trên người hắn, há mồm kích động nói:

- Ha ha ha! Ta phát tài rồi, ngươi tốt nhất không nên cản đường ta, bằng
không ta sẽ khiến ngươi phải chết chung với hắn đấy.

Đến lúc này, tên kiếm sĩ kia cuối cũng cũng hiểu được chuyện gì xảy ra, hóa ra
Phi Lãng Tư giờ đây đã bị của cải làm mờ mắt rồi, trong đầu hắn cũng không còn
cái gì là đồng đội nữa mà chỉ có dục vọng phát tài mà thôi.

Đầu óc đang vô cùn cùng đau đớn thì Hàn Thạc dần dần từ trạng thái nhập ma
tỉnh lại. Trải qua khoảng thời gian mê man ngắn ngủi, hắn nhớ lại được tất cả
những chuyện vừa xảy ra, cũng lập tức nhận ra tình thế khẩn cấp trước mắt.

- Ha ha ha, chiến lợi phẩm trên thân xà phát quái, còn cả trái Đạt Cách Mã
nữa, tất cả đều là của ta, tên ác ma điên kia, ngươi đi tìm chết đi!

Ánh mắt Phi Lãng Tư nhìn chằm chằm không gian giới chỉ trên tay Hàn Thạc, mặt
âm trầm hưng phấn nói.

Ngay khi mấy lời này vừa nói ra, Phi Lãng Tư nâng trường kiếm trong tay lên,
đâm thẳng tới cơ thể đang vô lực phản kháng của Hàn Thạc. Xem ra Phi Lãng Tư
định lấy tính mạng hắn trước, sau đó mới gỡ không gian giới chỉ ra để nghiên
cứu những thứ bên trong.

Một đoạn Vong Linh chú ngữ được Hàn Thạc ngâm xướng rất nhanh, kiếm của Phi
Lãng Tư đang đâm về phía ngực hắn đột nhiên bị một thanh cốt đao xuất hiện
ngăn trở.

- Kỳ thật, ta là một Vong Linh pháp sư! - Hàn Thạc cổ quái nhìn vẻ mặt kinh
hãi của Phi Lãng Tư, lạnh lùng nói.

Trong khi Phi Lãng Tư còn đang hoảng sợ, thanh tiểu cốt đao được thôi động
khiến gã không tự chủ được phải lùi lại. Sau đó một Tiểu Khô Lâu với một miếng
bịt mắt rất to che một bên mắt, cầm thanh cốt đao nhanh chóng áp sát gã. Sau
một hồi đao kiếm giao kích, Tiểu Khô Lâu thần dũng đã dùng tiểu cốt đao giết
chết kẻ sớm đã bị thương từ trước kia.

Đối với gã kiếm sĩ trọng thương vừa rồi vẫn gào thét muốn giết hắn, Hàn Thạc
tự nhiên không lưu tình chút nào, ra lệnh một tiếng, lập tức cũng bị Tiểu Khô
Lâu chém chết.

Với những kẻ ngay từ khi xuất hiện đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đối phó với mình,
từ đầu đến cuối không một chút nhân từ, Hàn Thạc đương nhiên hiểu rõ cách làm
nợ máu trả bằng máu mới là kết cục thích hợp nhất đối với bọn chúng.

Sự xuất hiện của Tiểu Khô Lâu đã kịp thời cứu được Hàn Thạc thoát khỏi cái
chết, cũng đảo ngược cục diện. Tiểu Khô Lâu cầm tiểu cốt đao, thuần thục loay
hoay trên thi thể ba người, thu thập toàn bộ vật phẩm có giá trị trên người
bọn chúng, sau đó đưa cho Hàn Thạc cất vào trong không gian giới chỉ.

Trong ba người này, chỉ có Điện hệ ma pháp sư cao cấp có chút gia tài, bao gồm
một cây ma pháp trượng xa xỉ, với mấy trăm kim tệ và hai ba khối ma thú tinh
hạch cấp ba cấp bốn. Hai kiếm sĩ kia ngoài thanh kiếm chất lượng kém, chỉ có
thêm một ít kim tệ vụn vặt, còn lại tịnh không còn gì khác.

Nằm thẳng cẳng trên đất, Hàn Thạc hiểu được một khi nhập ma thì thần trí mình
sẽ lập tức lâm vào trạng thái điên cuồng chém giết, chừng nào toàn bộ ma
nguyên lực và thể lực vẫn chưa hao tổn hết thì tuyệt đối sẽ không tỉnh dậy
được. Lần này sau khi hắn nhập ma chẳng những ma nguyên lực và thể lực tiêu
hao hết, trên người còn chịu đủ mọi loại đả kích, có lẽ đây là lần bị thương
nặng nhất từ trước đến nay. So với Áo Đức Tái bị hạt vĩ sư bổ một kích còn
nghiêm trọng hơn.

May mà thân thể Hàn Thạc vốn kiên cường dẻo dai, Áo Đức Tái cũng còn xa mới có
thể so bì được. Bởi vậy hắn hiện tại giống như lệ quỷ hung ác, mặc dù thân thể
suy yếu đến mức không thể đứng thẳng được, nhưng trong lòng hắn hiểu rõ cho dù
không nhờ bất cứ dược phẩm nào thì thân thể cũng có thể khôi phục lại trong
khoảng thời gian ngắn.

Từ đầu đến giờ Hàn Thạc vẫn chưa bại lộ thân phận Vong Linh pháp sư của mình.
Bởi vì khi trên người cất giấu một số con bài bí mật, tại thời điểm mấu chốt
có thể cứu vãn tính mạng của hắn. Lần này đối mặt với những kẻ đánh lén, nếu
không phải lúc tối hậu hắn còn tinh thần lực khả dĩ vận dụng được, chắc chắn
sẽ khó thoát chết. Nếu trước đó đám người này biết được Hàn Thạc còn là một gã
Vong Linh pháp sư, kết quả hiện tại e rằng chưa chắc đã như thế này.

Miệng ngâm từng đoạn ma pháp chú ngữ, lập tức có mấy cương thi chiến sĩ, mấy
khô lâu chiến sĩ bỗng nhiên xuất hiện xung quanh Hàn Thạc, từng tên đều cầm vũ
khí đứng vây quanh hắn, sẵn sàng ứng phó với mọi biến hóa có khả năng phát
sinh.

Ngay khi tỉnh dậy, Hàn Thạc lập lập lại được liên lạc với nguyên ma. Thông qua
quan sát của nguyên ma, hắn đã thấy Đặc Lan Khắc Tư cùng bọn A Phù Lạp đang tụ
họp trong khu vực này để tìm kiếm tung tích của hắn.

Giờ đây thể lực đang suy yếu, Hàn Thạc chẳng những không thể hành động mà còn
không thể nói lớn, nhưng lại có hàng loạt sinh vật hắc ám có thể sử dụng. Sau
khi ra mệnh lệnh, Tiểu Khô Lâu liền gây một tiếng động lớn khiến cỏ cây bay ào
ào đầy trời.

- Bên kia có động tĩnh, chúng ta tới xem xem!

Đặc Lan Khắc Tư với thính giác rất nhạy bén đã nhận ra động tĩnh, rồi chỉ rõ
phương hướng, dẫn mọi người chạy tới chỗ Hàn Thạc.

Mấy sinh vật hắc ám vừa được triệu hồi ra, lập tức bị Hàn Thạc dùng tinh thần
lực tống về dị thời không. Sau đó không lâu Đặc Lan Khắc Tư dẫn đầu đoàn người
cuối cùng đã chạy tới trước mặt hắn.

- Sao rồi? - Đặc Lan Khắc Tư kinh hô một tiếng, lập tức bước nhanh về phía
Hàn Thạc.

Bây giờ bộ dạng Hàn Thạc nhếch nhác cực điểm, quần áo cháy sém, nhiều chỗ trên
người cũng bị lửa đốt cháy, mặt đen thui thiếu chút nữa là không nhìn ra diện
mạo của hắn nữa. Bất quá Đặc Lan Khắc Tư cũng chỉ liếc mắt một cái là đã nhận
ra hắn.

- Ta không sao, không nghĩ ra là trên đường lại đụng phải đám người này. -
Thanh âm Hàn Thạc khá yếu nhược, cười khổ một tiếng nhẹ giọng nói.

- Lần này là ta sơ sót, vì cách làm mới lạ của ngươi làm ta kinh ngạc, nhất
thời buông lỏng cảnh giác, mới làm cho sự tình phát sinh như thế. Tuy nhiên
cũng không có gì ghê gớm, tại U Ám sâm lâm loại chuyện này mỗi ngày đều xảy
ra, ta sớm đã quen với chúng rồi.

Đặc Lan Khắc Tư thấy Hàn Thạc còn sống, không nhịn được thở phào một hơi, nhún
vai nói.

Kéo Ni Á, Qua Đăng cùng mọi người lại an cần hỏi thăm Hàn Thạc, sau đó A Phù
Lạp mới cảm động nói:

- Xem ra đúng như Khải Tư Tân nói, Đặc Lan Khắc Tư coi như cũng là người tốt.
Ít nhất thì lần trước gã chỉ muốn có chiến lợi phẩm trên thân rồng hai đầu,
ngay từ đầu đã không động thủ đánh lén, cũng không muốn giết chúng ta, càng
không mang tư tưởng dâm dục như bọn người lúc nãy. Ở cùng hắn ta mới hiểu được
lời nói của Khải Tư Tân là đúng, lúc đầu ta cứ tưởng ông ấy chỉ nói đùa thôi.

A Phù Lạp nói như vậy, mọi người nhớ lại tao ngộ lúc gặp Đặc Lan Khắc Tư, lại
nghĩ tới việc vừa làm của người này, đột nhiên cảm thấy gã cũng có thể coi là
nhân từ.

- Thật ra ta không tốt như các ngươi nghĩ, hơn nữa ta còn đang không ngừng
thay đổi. Khi ta mới vào u ám sâm lâm cũng từng đơn thuần giống như các ngươi,
cũng từng rất tin tưởng đồng đội. Nhưng rồi những hành động của họ làm ta nhận
thức được trong U Ám sâm lâm này, ngoại trừ chính mình ra thì không thể tin
tưởng ai khác, nguy hiểm rình rập mọi nơi khiến ngươi phải trở nên lãnh khốc
đối mặt với hết thảy. Chỉ một cử chỉ nhân từ cũng có thể khiến ngươi chết bất
cứ khi nào.

Đặc Lan Khắc Tư phóng khoáng giải thích.

- Vừa rồi ngươi bị làm sao thế? - Do dự một chút, Ni Á nhìn Hàn Thạc hỏi mà
lòng vẫn còn chút sợ hãi.

Ni Á vừa nói những lời này, ánh mắt chúng nhân đều tập trung về phía Hàn Thạc,
như đang chờ hắn cho một giải thích hợp lý. Dẫu sao thủ đoạn trước đó của Hàn
Thạc có chút tàn bạo, so với biểu tình bình thường của hắn hiện giờ quả thực
là một trời một vực, hỏi làm sao mọi người không nghi vấn cho được.

- Ta tu luyện vũ kỹ, bởi vì chưa luyện được đầy đủ nên một khi bị kích động
mãnh liệt sẽ lâm vào trạng thái mà chính ta cũng khó khống chế. Thật có lỗi
vừa rồi ta quá giận dữ, làm mọi người nghi hoặc, ta cũng không muốn như vậy
đâu, nhưng ta cũng không khống chế được mà.

Về tình huống nhập ma, Hàn Thạc căn bản không thể giải thích được, cũng chỉ có
thể nói như vậy thôi.

- Nguyên lai là như vậy, vừa rồi biểu hiện của ngươi quả thực rất đáng sợ.
Nếu loại vũ kỹ này không thể khống chế, người tốt nhất nên sớm bỏ đi, bởi vì
như vậy có thể sẽ gây ra hậu quả khó lường.

A Phù Lạp chân thành khuyên nhủ Hàn Thạc.

Đối với lời khuyên của A Phù Lạp, Hàn Thạc tự nhiên không để ý, tình trạng ma
công nhập ma nếu có thể khống chế hữu hiệu được, vậy sao gọi là nhập ma được.
Loại nhập ma này cũng không phải dễ dàng phát sinh, điều này cũng do cảnh giới
sau khi tới một giai đoạn nhất định, bởi vì tâm cảnh cùng các nguyên nhân khác
tạo thành. Hàn Thạc cũng chỉ có thể cẩn thận phòng bị, nhưng sẽ không vì
chuyện này mà bỏ dở ma công đang tu luyện.

- Tốt lắm, trước tiên chúng ta nên mang Hàn Thạc đi cùng hội họp với Áo Đức
Tái, những cái khác để bàn sau. - Đặc Lan Khắc Tư ban đầu kỳ quái nhìn chằm
chằm Hàn Thạc, sau đó mới mở miệng bảo A Phù Lạp.

Đề nghị của Đặc Lan Khắc Tư được mọi người nhất trí, sau đó do hai kiếm sĩ Qua
Đăng làm một cái cáng đơn giản, vác Hàn Thạc lên rồi đi về vị trí của Áo Đức
Tái.

Trên đường đi, Hàn Thạc từ miệng Đặc Lan Khắc Tư biết được đoàn người đó hình
như là tư nhân hộ vệ của Mạch Địch Văn thương hội. Đặc Lan Khắc Tư không ngừng
truy kích, liên tiếp giết thêm mấy người, đến khi phát hiện thấy phía sau càng
lúc càng nhiều hộ vệ tụ hợp lại, cảm thấy thực lực đối phương không phải mình
hắn có thể rung chuyển được, hơn nữa cũng vì lo lắng cho tình trạng của Hàn
Thạc mới đành quay về.

Hàn Thạc cũng từng nghe qua Mạch Địch Văn thương hội, cũng là đại thương hội
như Bố Tư Đặc. Lần trước Phỉ Bích đã vì chuyện thương hội này mà phiền não một
thời gian. Nghe nói thương hội này kiếm sinh ý nhờ buôn lậu, tới các quốc gia
bán các loại hàng cấm, cùng với nhân vật quyền quý các quốc gia có quan hệ rất
chặt chẽ.

Mạch Địch Văn thương hội không thuộc Lan Tư Lạc Đặc đế quốc, mà thuộc về các
dong binh thương nhân kiến lập tại Ba Đặc Thương Minh. Trong Ba Đặc Thương
Minh hình như có thanh danh không nhỏ, gần đây nhiều lần ra vào Lan Tư Lạc Đặc
đế quốc, gây cho Bố Tư Đặc thương hội của Phỉ Bích tổn thất không nhỏ.

Cơ thể của Hàn Thạc bây giờ có thể nói là vô cùng thê thảm. Thương thế nặng
như vậy, hơn nữa đi đường nằm trên cáng lại không ngừng lắc lư, nếu là người
bình thường tuyệt đối sẽ rên rỉ kêu la. Bât quá đoạn đường nửa tiếng đồng hồ
xóc nảy đó, lại với vết thương chỉ được xử lý qua loa, Hàn Thạc nằm trên cáng
thủy chung từ đầu đến cuối không phát ra một tiếng kêu đau đớn nào, điều này
khiến mọi người cực kỳ bội phục sức chịu đựng kinh người của hắn.

Không chỉ thế, hắn không ngờ còn có tinh lực nói chuyện không ngừng với Đặc
Lan Khắc Tư, hỏi những quan sát của gã về tình hình Mạch Địch Văn thương hội,
cứ như những thương thế kinh người đó căn bản hắn không phải chịu đựng vậy.

Đợi đến lúc mọi người hợp lực đào vào trong huyệt động, chuyển đống đá chồng
chất đi, đã thấy Áo Đức Tái nghiến răng trợn mắt đi từ trong ra. Qua Đăng rốt
cục không nhịn được, vẻ mặt ngạc nhiên nhìn Hàn Thạc hỏi:

- Hàn, người là loại quái vật gì vậy?

Phá lên cười sằng sặc, đối với khả năng chịu đau đạt tới cấp bậc quái vật, hắn
thực không biết phải trả lời Qua Đăng thế nào, chỉ đành cười khổ lắc đầu nói:

- Thần kinh ta so với các ngươi chỉ mạnh hơn một chút mà thôi.

Sau khi Áo Đức Tái đi ra, được Ni Á thuật lại một hồi sự tình đã trải qua,
khiến thân thể gã đã phục hồi khá nhiều của Áo Đức Tái vừa nghe đã cảm thấy
hãi hùng khiếp vía, cũng cực kỳ kinh ngạc với việc gặp nhóm người đó.

- Ni Á tỷ tỷ, ta muốn trở về, gia gia hẳn là đang rất lo lắng.

An Cát Lị Tạp tới sau, phát hiện chưa có ai để ý đến nàng, hơi cúi đầu nghĩ
một chút, có vẻ không hứng thú nói.

Ni Á nghe An Cát Lị Tạp nói như vậy, vỗ mạnh vào đầu mới chợt nhớ ra nói:

- Ta thiếu chút nữa quên chuyện của muội, đi thôi, ta lập tức đưa muội đến
chỗ gia gia. Trong U Ám sâm lâm này rất nguy hiểm, muội sau này ngàn vạn lần
không nên lén chạy loạn đi đấy.

An Cát Lị Tạp gật đầu cười ngọt ngào rồi từ biệt mọi người, tới chỗ Hàn Thạc
thì vẫy vẫy tay nói một câu:

- Tạm biệt người xấu!

- Ni Á, mình ngươi đi liệu có vấn đề gì không. Qua Đăng ngươi hãy đi cùng với
bọn họ đi. - Áo Đức Tái nhíu mày nói với Ni Á.

Lắc lắc đầu, Ni Á mỉm cười nói:

- Không cần đâu đội trưởng, gia gia nàng ấy ở gần đây, nếu có vấn đề gì thì
ta sẽ hô to lên.

Nói xong, Ni Á kéo An Cát Lị Tạp nhanh chóng rời đi, đảo mắt đã không thấy
bóng dáng đâu.

- Ta nghĩ, ta đã hoàn thành lời hứa với các ngươi rồi, cũng đã đến lúc rời
đi. - Đặc Lan Khắc Tư nhìn Hàn Thạc nói.

Trải qua khoảng thời gian ở chung, Hàn Thạc phát hiện ra Đặc Lan Khắc Tư tịnh
không kinh khủng như lời đồn, ít nhất trong khoảng thời gian này cách hành
động và ứng xử của gã khiến hắn rất thoải mái. Trong lòng Hàn Thạc vô tình đã
coi Đặc Lan Khắc Tư là bằng hữu, bây giờ nghe gã muốn rời đi luôn, ngược lại
có chút không quen.

- Chuyện tốt nên làm, ngươi xem ta bây giờ bị thương nặng như vậy, nói thế
nào cũng phải lưu lại chiếu cố ta một thời gian chứ. Chờ chúng ra rời khỏi nơi
nguy hiểm này ngươi rời đi cũng chưa muộn mà!

Hàn Thạc nhìn Đặc Lan Khắc Tư tươi cười nói.

- Lúc trước ta đâu có đáp ứng ngươi điều này, kỳ thật từ đầu đến giờ ta đã
hoàn thành lời hứa, lại thêm giúp các ngươi đối phó địch nhân nữa, người không
nên quá tham lam như thế chứ!

- Ngươi xem ta bị thương, Áo Đức Tái cũng không thể động thủ được, số còn lại
muốn bình yên vô sự rời khỏi khu vực nguy hiểm này tịnh không dễ dàng, ta nghĩ
ngươi sẽ không nhẫn tâm vứt bỏ chúng ta chứ?

Vừa nói như vậy, Đặc Lan Khắc Tư trầm mặc một lát, cuối cùng mở miệng nói:

- Như vậy đi Hàn, người đáp ứng ta một chuyện, ta bảo vệ các ngươi, đưa mọi
người đến nơi tương đối an toàn.

- Chuyện gì? - Hàn Thạc sửng sốt, hỏi Đặc Lan Khắc Tư.

- Tạm thời ta sẽ không nói, dù sao chỉ cần ngươi nhớ kỹ đã đáp ứng ta là
được.

- Ngươi không sợ sau này ta sẽ nuốt lời à, hắc hắc, ta cũng không phải là
người luôn giữ lời hứa đâu!

- Ta tin tưởng ngươi! - Đặc Lan Khắc Tư nhìn chằm chằm vào mắt Hàn Thạc, chậm
rãi nói từng chữ.

Hàn Thạc đột nhiên trầm mặc, cũng nhìn Đặc Lan Khắc Tư, sau đó vẫn cười cợt
nhả, nhưng lại gật đầu nói:

- Được, ta đáp ứng ngươi!

Áo Đức Tái nhìn vẻ mặt vui mừng của hai người, đột nhiên thấy hai người này có
rất nhiều điểm giống nhau, cùng có lai lịch thần bí, thực lực cao cường, tính
cách cứng cỏi, gặp chuyện nguy cấp thì vẫn luôn tỉnh táo, cần xuất thủ thì
không chút lưu tình.

Trong lúc Áo Đức Tái nhìn chằm chằm Hàn Thạc, hắn cũng nhìn về phía gã, suy
nghĩ một chút rồi nghiêm mặt nói với Áo Đức Tái:

- Mục đích lần này các ngươi đến U Ám sâm lâm là để lấy được trái Đạt Cách
Mã, ta biết thực ra các ngươi vốn không ôm hi vọng gì, tựa hồ cũng không coi
trọng việc lấy được trái Đạt Cách Mã như ta tưởng tượng. Làm bằng hữu, ta muốn
hỏi Áo Đức Tái, có phải ngươi thực sự muốn lấy được trái Đạt Cách Mã không?

- Cũng không phải, chúng ta đến U Ám sâm lâm mục đích chủ yếu là để rèn luyện
thực lực, đương nhiên hi vọng có thể kiếm được một số thứ có giá trị. Tới bây
giờ ta nghĩ chúng ta đã hoàn thành được nguyện vọng. Trái Đạt Cách Mã vốn chỉ
là một mục tiêu hư vô, chúng ta thực không cho rằng là có thể đạt được cái thứ
ăn vào làm người ta phát điên lên này, cũng không có ý dùng tới, chỉ thuận
miệng đáp ứng người khác đến đây thử vận may thôi.

Áo Đức Tái thấy vẻ mặt ngưng trọng của Hàn Thạc liền thẳng thắn nói, sau đó
nghi hoặc nhìn hắn hỏi:

- Hàn, ngươi hỏi điều này làm gì?

Thở dài một hơi, Hàn Thạc mỉm cười gật đầu, mở miệng nói:

- Bởi vì ta muốn độc chiếm trái Đạt Cách Mã, vũ kỹ ta tu luyện gây nên tinh
thần không ổn định như mọi người vừa nói. Nhưng nếu có Đạt Cách Mã quả, ta có
thể cải thiện về phương diện này. Cho nên nếu mọi người không phải là rất muốn
nó, ta nghĩ là sẽ lấy ba trái Đạt Cách Mã này, nhưng ta sẽ dùng kim tệ bồi
thường mọi người!

- Vậy ngươi muốn độc chiếm hả, ha ha, chúng ta đông lắm, ngươi đem tinh hạch
của rồng hai đầu và Xà phát quái tặng chúng ta là được, chừng đó đem đổi cũng
đủ kim tệ rồi. Người muốn thì cứ lấy hết trái Đạt Cách Mã đi, còn nói cái gì
bồi thường kim tệ thật không có ý tứ.

Áo Đức Tái thản nhiên cười, chân thành nói với Hàn Thạc.

A Phù Lạp cùng đám người Qua Đăng cũng tỏ ý với Hàn Thạc không cần quá khách
khí, dù sao bọn họ không phải thật sự muốn lấy trái Đạt Cách Mã này.

- Tốt lắm, đã như vậy ta sẽ không khách khí nữa.

Với cảnh giới ma công "Tố Hồn" hiện tại, Hàn Thạc thật sự rất cần Đạt Cách Mã
quả, do vậy cũng không giả bộ từ chối, sảng khoái đáp ứng.

Sau vài ngày trong rừng, do nguyên ma của Hàn Thạc thám thính tứ phía, hơn nữa
có Đặc Lan Khắc Tư che chở, đoàn người dựa theo đường cũ quay lại, nhanh chóng
thoát khỏi nơi sâu thẳm trong U Ám sâm lâm.

Chỉ với thời gian vài ngày, vốn suy yếu đến mức mặc cho mọi người khiêng vác,
Hàn Thạc đã có thể bước xuống khỏi cáng. Cánh tay và gương mặt bị đốt cháy
nghiêm trọng, sau khi lớp da đó tróc ra, lộ ra một đôi cánh tay thon dài và
gương mặt trắng nõn như ngọc, không tìm thấy mảy may vết tích bị đốt cháy.

Cả thân thể và tóc bị thiêu cháy đen thui, cũng chỉ sau vài ngày ngắn ngủi đã
khôi phục lại một cách thần kỳ như thường làm đám Áo Đức Tái lại một lần nữa
nghi hoặc mà hỏi

- Người là loại quái vật gì vậy.

Ma nguyên lực tương tự cũng nhanh chóng khôi phục, Hàn Thạc trong quá trình
này cũng cẩn thận bảo quản trái Đạt Cách Mã, chuẩn bị trở về Tử Vong Mộ Địa
đợi lúc an tĩnh, một mình sử dụng. Thương thế trong cơ thể theo sự lưu chuyển
của Ma Nguyên lực cũng khôi phục rất nhanh, từng ngày trôi qua thương thế của
hắn đã dần dần khôi phục.

Một hôm, Nguyên Ma của Hàn Thạc dò xét được một nhóm nhân mã lớn mang theo địa
long cùng đi, trong nhóm đó không ngờ phát hiện ra tung tích của cao cấp ma
pháp sư Lí An, đột nhiên hiểu được những người đó hẳn là thuộc về Mạch Địch
Văn thương hội.

Tính toán lộ trình và thời gian, Hàn Thạc phát hiện ra đã sắp đến gần địa
phương sâm lâm Cự Ma cư trú, đột nhiên nhớ ra cự ma có tiếng cường đạo ác ôn,
còn đang chờ bọn họ lấy được chỉ thị của Đạt Đạt Lạp đại thần, liên tưởng đến
những hành vi ti tiện của đám hộ vệ Mạch Địch Văn thương hội, khóe miệng Hàn
Thạc bất giác nhếch lên, lạnh lùng mỉm cười độc ác.


Đại Ma Vương - Chương #116