113:tàu Lượn


Người đăng: HắcKê

Chương 113:Tàu lượn

o0o

Thêm vài đòn công kích của mọi người, xà phát quái cuối cùng cũng nằm bất động
trên mặt đất. Qua vài khắc cũng không thấy cựa quậy gì thêm, Đặc Lan Khắc Tư
nhảy phắt lên trên xác của nó, một kiếm bổ đôi đầu quái xà. Sau đó hắn vẻ mặt
mừng rỡ, từ trong đầu moi ra mấy thứ vật phẩm trân quý.

Mọi người xúm cả vào xem, thu hoạch bao gồm một viên nhất cấp ma thú tinh
hạch, cùng với tinh sắc huyết dịch quý giá có công dụng thần kỳ, tất thảy đều
được Đặc Lan Khắc Tư moi ra sạch sẽ. Đến khi Hàn Thạc từ xa chạy tới thì mọi
chuyện đã kết thúc, ngay cả thi thể xà phát quái cũng đã được vứt gọn vào
trong hố bẫy sâu.

Đến sau cùng là hai nữ tinh linh. Đứng bên miệng hố nữ tinh linh xinh đẹp kia
vẻ mặt lộ rõ nghi ngờ, nàng hết nhìn ngược lại nhìn xuôi cái xác của Xà phát
quái rồi lẩm nhẩm :

- Tên gia hỏa xấu xí này làm sao lại có tiếng kêu êm tai như vậy nhỉ?

- An Cát Lị Tạp, hay là muội về trước đi, chúng ta còn có việc khác cần làm.

Ni Á nhíu mày, nhìn khuôn mặt xinh đẹp của tiểu tinh linh lo lắng nói.

- Muội không về. Ni Á tỷ tỷ, tỷ để cho muội ở lại cùng các ngươi đi. Chơi đùa
với người này còn vui hơn với ông nội.

An cát lị tạp cười ngọt ngào, lắc đầu nói một cách hồn nhiên.

Phía bên kia, Hàn Thạc cũng vừa đến nơi, Đặc Lan Khắc Tư liền lấy ma thú tinh
hạch cùng với huyết dịch trân quý đựng trong một chiếc bình nhỏ màu trắng đưa
cho hắn rồi nói:

- Ta giữ lại mười giọt tinh huyết của xà phát quái, những thứ còn lại ngươi
phân chia cho mọi người đi.

Hàn Thạc nhận lấy những thứ Đặc Lan Khắc Tư đưa cho rồi hỏi hắn:

- Áo Đức Tái cần phải dùng bao nhiêu giọt tinh huyết mới có thể khôi phục
hoàn toàn?

- Ta nghĩ chỉ cần năm giọt tinh huyết của xà phát quái là có thể trợ giúp Áo
Đức Tái khỏi hẳn. Tinh huyết này có tác dụng thần kỳ, chẳng những có thể tăng
tốc độ trị thương, mà còn có thể nối liền chân tay gãy. Nếu ai đó bị chặt đứt
tay chân, chỉ cần có tinh huyết của xà phát quái là có thể làm chỗ chân tay
liền lại như cũ, vì thế nên tinh huyết của Xà phát quái phi thường trân quý.

Đặc Lan Khắc Tư trịnh trọng giải thích cho Hàn Thạc.

Hàn Thạc gật đầu, lấy ra một cái bình thuốc tương tự, trút sang một nửa bình
tinh huyết của xà phát quái, sau đó đem nửa bình tinh huyết còn lại kèm thêm
nhất cấp ma thú tinh hạch đưa cả cho A Phù Lạp, nói:

- Mấy thứ này là phần mọi người đáng được hưởng. Đợi khi chuyện này xong
xuôi, cô hãy đem phân chia cho mọi người.

A Phù Lạp kinh ngạc nhìn Hàn Thạc:

- Cho chúng ta ngần này chẳng phải là nhiều quá sao. Ta nghĩ, tinh huyết và
ma thú tinh hạch của xà phát quái, chúng ta chỉ cần một thứ là đủ rồi. Sự thực
là trong cuộc chiến vừa qua, hai người các ngươi xuất lực nhiều nhất, chúng ta
chỉ là bổ trợ mà thôi.

- Cứ nhận lấy đi đã. Chúng ta còn hợp tác lâu dài mà, nếu ngươi còn nghi ngờ
thì đợi đến khi gặp Áo Đức Tái hỏi hắn cũng được. Lúc trước, Áo Đức Tái đã
từng phân phó, tạm thời mọi việc đều nghe theo lời ta, nhớ không?.

Ma thú tinh hạch của xà phát quái có thể chế thành một nhạc cụ thần kỳ, cũng
có thể tao ra thanh âm mê hoặc nhân tâm như xà phát quái. Nếu mang bán, chắc
chắn là giá sẽ cực kỳ cao. Nhưng trong lòng Hàn Thạc đã có tính toán sẵn. Mục
đích của hắn từ trước đến giờ vẫn là trái Đạt Cách Mã. Vì thế vật phẩm trên
người Xà phát quái cho dù là khá trân quý, nhưng đối với Hàn Thạc cũng không
có tác dụng trực tiếp gì. Hắn hành động rộng rãi như vậy chính là tính toán bỏ
nhỏ lấy lớn, hy vọng sau này tìm được trái Đạt Cách Mã thì có thể có cơ hội
lấy được số lượng trái Đạt Cách Mã nhiều nhất.

- Giờ Xà phát quái đã bị giết chết nhưng ở bên trong đầm lầy vẫn còn có một
số thực vật ăn thịt người, còn thêm độc khí lan tràn khắp đầm. Theo truyền
thuyết, trái Đạt Cách Mã chỉ sinh trưởng trong khu vực có thực vật ăn thịt
người. Các ngươi cũng đừng đẩy qua đẩy lại nữa, tất cả tập trung nghĩ biện
pháp tìm trái Đạt Cách Mã đi.

Đặc Lan Khắc Tư nhắc nhở Hàn Thạc..

Hàn Thạc gật đầu, không nói gì thêm, đi thẳng về phía đầm lầy. Khi đến gần bên
bờ đầm, Hàn Thạc tiện tay nhặt một hòn đá nhỏ gần đó, ném ra xa giữa mặt đầm.
Hòn đá rơi xuống nước, trong nháy mắt đã chìm sâu không tăm tích.

Gặp tình cảnh vậy cũng chẳng biết làm sao. Trước mắt cũng chỉ có thể dùng
nguyên ma dò xét tình hình. Gọi mấy nguyên ma ra, Hàn Thạc giữ vẻ mặt bình
tĩnh ngồi xuống, tập trung tinh thần điều khiển ba nguyên ma phi hành bên
trong đầm lầy rộng lớn, cố gắng tìm kiếm nơi tồn tại của trái Đạt Cách Mã.

Khi mấy người Đặc Lan Khắc Tư tới nơi, nhìn Hàn Thạc vẻ mặt buồn bực, thấy bọn
hắn đến cũng không thèm nói tiếng nào, khoanh chân ngồi bệt dưới đất, ngay cả
mắt cũng nhắm lại, thì đều cảm giác có chút gì đó kì quặc.

- Ni Á tỷ tỷ, cái tên xấu xa này làm sao vậy? - Nữ tinh linh xinh đẹp An Cát
Lị Tạp ngạc nhiên nhìn Hàn Thạc, cất tiếng vui vẻ hỏi Ni Á.

Ni Á thì cũng giống như mọi người, nghe An Cát Lị Tạp hỏi vậy, cũng chỉ biết
lắc đầu:

- Ta cũng không biết, nhưng Hàn là từ trước đến giờ cũng chưa từng thấy hắn
thất bại, ta nghĩ chuẩn bị có thêm chuyện thần kỳ gì đó rồi.

Trong cả đoàn, Đặc Lan Khắc Tư là người hiểu rõ hơn ai hết trên người Hàn Thạc
có ẩn chứa rất nhiều bí mật. Thực hư ra sao hắn cũng không biết rõ, nhưng chỉ
qua những gì Hàn Thạc biểu lộ cũng đã khiến hắn thân là một kiếm sư cũng vạn
phần cố kỵ Nên vừa thấy biểu hiện này của Hàn Thạc liền lập tức chú mục vào,
mong tìm ra chút manh mối.

Đáng tiếc, mặc dù Đặc Lan Khắc Tư có thực lực siêu phàm cũng vô dụng. Hắn đối
với với viêc nhận biết đấu khí và ma pháp lực thì không thành vấn đề, nhưng
lúc này trên người Hàn Thạc hai thứ đó tuyệt nhiên không có nên cũng đành ngồi
chờ..

Sục sạo một hồi, nguyên ma khi bay qua một khóm thực vật ăn thịt người rậm rạp
trên một cồn đất bùn mầu đỏ thẫm, đột nhiên phát hiện một gốc cây có nhân
dạng.

Gốc cây này nhìn qua không khác gì cơ thể người, cũng đầy đủ mặt mũi và tứ
chi. Khác biệt ở chỗ từ lưng trở xuống thì đâm rễ như thực vật thông thường
cắm sâu vào bùn lầy. Ở trên cùng mọc ra ba cái trái giống như đầu người trọc
lóc. Hình dạng ba cái đầu giống hệt như những gì miêu tả về trái Đạt Cách Mã.

Hàn Thạc hít mạnh một hơi rồi mở mắt ra. Hai mắt sáng lên đầy vẻ hưng phấn
nói:

- Cây Đạt Cách Mã ở giữa đám thực vât ăn thịt người, có hình dạng giống hình
con người, trên cùng là ba trái cây rất giống hình đầu người

- Thấy được rồi thì làm sao. Chúng ta đâu có năng lực hái được nó giữa đám
bùn đất kia đâu chứ?" A Phù Lạp thoạt đầu vui mừng, nhưng liền sau đó vẻ mặt
lại ủ rũ mà than thở.

- Đúng vậy. Không một ai trong số chúng ta ở đây đạt tới cấp bậc ma đạo sư,
căn bản chẳng thể có biện pháp phi hành trên mặt đầm. - Qua Đăng cũng bất lực
than vãn.

Nhìn Hàn Thạc đang trầm tư, Đặc Lan Khắc Tư suy nghĩ một lúc rồi nói:

- Hàn, bên trong đầm đầy rẫy các loại côn trùng có độc, trong không khí còn
có sương độc mạn tính, thông thường nếu có ai bất cẩn lạc vào thì cơ hội sống
sót trở ra là rất hy hữu. Ta nghĩ biện pháp duy nhất là lợi dụng cái cây to
bên bờ đằng kia, nhờ vào phản lực của nó hất mạnh thân mình thì có thể bay qua
vùng trung tâm đầm lầy trong một khoảng thời gian ngắn. Nhưng ta cũng không
dám chắc được phản lực của cái cây này có đủ để đưa một người qua đến bờ đối
diện hay không. Mặt khác, thời gian bay qua trung tâm ao đầm chỉ trong nháy
mắt, trong thời gian ngắn như vậy vừa tiếp cận trái Đạt Cách Mã, lại phải chịu
công kích của thực vật ăn thịt người mà vẫn hái được trái Đạt Cách Mã thì quả
thật rất khó tin.

Nghe xong, Hàn Thạc vẫn cau mày trầm mặc. Một lát sau, hắn bỗng mỉm cười, nhìn
chằm chằm vào nữ tinh linh An Cát Lị Tạp. Bộ dạng giống như là một con sói
gian manh với thỏ trắng bé nhỏ, dịu dàng hỏi:

- Tinh linh xinh đẹp đáng yêu, lúc nãy không phải là ngươi thi triển phong
nhận của phong hệ ma pháp đánh ta sao?"

Ni Á lập tức kéo giật An Cát Lị Tạp đang có chút hoảng sợ ra sau lưng, bộ dạng
giống như đang đóng vai gà mẹ che chở cho gà con, nhìn Hàn Thạc với vẻ lạ
lùng, nói:

- Ngươi không phải là để bụng chuyện lúc nãy rồi có ý định trả thù muội ấy
chứ? An Cát Lị Tạp trong tộc tinh linh chúng ta có thân phận cao quý, ta
khuyên ngươi tốt nhất không nên trêu chọc vào, mà ta cũng sẽ không cho phép
ngươi làm vậy.

- Người cười híp mắt thì không phải là người tốt, ông nội nói với muội như
vậy. Muội nhìn nụ cười của hắn thì đã có cảm giác rất khó chịu rồi. Hắn nhất
định không phải là người tốt đâu.

An Cát Lị Tạp trốn ở sau lưng Ni Á, trừng mắt liếc Hàn Thạc mà phụng phịu nói.

Hàn Thạc lắc đầu cười khổ, quay sang nói với Ni Á:

- Ngươi nghĩ đi đâu vậy? Ta chỉ muốn xác định nếu An Cát lị tạp đúng là một
phong hệ ma pháp sư thì sẽ nhờ giúp một việc nho nhỏ.

Ni Á lúc này mới thở một hơi dài, sau đó xoay người âu yếm nhìn An Cát Lị Tạp,
mỉm cười nói:

Hắn không phải người xấu đâu. Muội vừa mới thi triển ra phong nhận ma pháp,
vậy muội là phong hệ ma pháp sư cấp bậc nào?

- Muội mới đạt trung cấp mà thôi, chưa thể bay được. Các ngươi đừng bắt ta đi
hái cái trái cây kia đấy, ta sẽ ngã mất!

An Cát Lị Tạp hét thất thanh một tiếng, giậm mạnh chân, thân hình bỗng chốc lơ
lửng trên không.

Chỉ thấy mặt cô nàng đã đỏ ửng lên, quẫy quẫy hai cái trên không, rồi ngã oạch
xuống đất. Sau đó hướng về mọi người dang tay tỏ ý bất lực. Vốn cô nàng sợ mọi
người chưa tin nên thể hiện thực tế luôn..

- Ách, ta chỉ muốn lát nữa ngươi thi triển một chiêu lệ phong thuật trung cấp
mà thôi. Có nhất thiết phải biểu diễn cho chúng ta xem như vậy để chứng minh
không có khả năng không? - Hàn Thạc dở khóc dở cười nhìn tiểu tinh linh cổ
quái này.

An Cát lị tạp đang vỗ vỗ phủi bụi trên người, nghe vậy lập tức ưỡn bộ ngực nhỏ
đầy vẻ thách thức nói:

- Nguyên lai chỉ cần lệ phong thuật hả, An Cát Lị Tạp ta đáp ứng giúp ngươi
một lần. Ngươi định làm như thế nào?

Bọn Đặc Lan Khắc Tư mấy người cũng xúm lại vây quanh Hàn Thạc, tò mò chờ câu
trả lời của hắn.

Hàn Thạc vẻ mặt ngưng trọng, chăm chú nhìn An Cát lị tạp, trầm giọng nói:

- Lát nữa, khi ta từ cành cây bật ra, ngươi lập tức hướng về phía ta thi
triển lệ phong thuật, cần nhớ kỹ là phải làm ngay khi ta rời khỏi cành cây,
thời điểm phải thật chính xác.

- Hàn, ngươi thật sự định làm như vậy sao? Phản lực của cành cây căn bản
không thể đẩy ngươi đến bờ bên kia được, cho dù có lệ phong thuật trợ giúp,
cũng không thể được. Mặt khác lệ phong thuật chỉ làm tăng tốc độ bay cho
ngươi, thế thì ngươi càng ít cơ hội hái được trái Đạt Cách Mã. Ta khuyên ngươi
tìm kiếm biện pháp khác đi!

Đặc Lan Khắc Tư nhíu mày ngăn cản.

Hàn Thạc kiên nghị lắc đầu, nói với Đặc Lan Khắc Tư:

- Không cần nói nữa, ta sẽ không làm như vậy nếu không nắm chắc. Các ngươi
yên tâm, ta còn có bí quyết khác".

Nói xong mấy câu này, trước sự kinh ngạc của mọi người, Hàn Thạc lấy từ trong
không gian giới chỉ ra một cái lều vải, dùng Lục Ma Phong rạch mấy nhát, rồi
lấy tiếp một ít dây thừng chắc chắn buộc chặt lại.

Hoàn thành xong Hàn Thạc mỉm cười nói:

- Ta chế thành một thứ dụng cụ thô sơ, có nó trợ giúp, có thêm lệ phong thuật
thúc đẩy, ta chắc chắc vượt qua ao đầm này được, hơn nữa tốc cũng khá chậm!

- Hàn, Đây là cái quái gì vậy? Ngươi nói nó có thể trợ giúp ngươi lướt qua ao
đầm, thật sự khó tin a!

A Phù Lạp nghi hoặc nhìn đồ vật trong tay Hàn Thạc, nói vẻ không tin tưởng.

- Cái này gọi là tàu lượn, nó có thể đấy.

Hàn Thạc cầm lều vải đã được cải biến thành một cái tàu lượn đơn giản, từ từ
leo lên cái cây cao lớn nhất ở bờ đầm dưới cái nhìn nghi hoặc của tất cả mọi
người.

- Ngươi thật sự quyết định rồi sao?

Đặc Lan Khắc Tư mặc dù có chút nghi ngờ, nhưng biết Hàn Thạc có nhiều điểm
thần kỳ mà hắn không thể nhìn thấu được nên cũng không nói thêm.

Hàn Thạc đứng trên ngọn cây, nắm chắc lấy một cành có độ đàn hồi cao nhất. Sau
đó hỏi vọng xuống:

- Ta đã sẵn sàng. An Cát Lị Tạp, cô đã sẵn sàng chưa?

An Cát Lị Tạp kiêu hãnh gật đầu, nói một cách cực kỳ tự tin:

- Không có vấn đề, ngươi có thể bắt đầu được rồi!


Đại Ma Vương - Chương #113