Đại Đức Lỗ Y Thần Bí


Người đăng: HắcKê

o0o( Ghi chú: Đức Lỗ Y = Druid, ai chơi game cũng biết những người này thường
tinh thông tự nhiên ma pháp và biến hình thuật.)

Các kiếm sĩ làm một chiếc cáng đơn giản để mang Áo Đức Tái đi. Áo Đức Tái sau
khi hiểu rõ mọi chuyện cũng cố gắng hóa giải địch ý của mọi người với Đặc Lan
Khắc Tư. Đáng tiếc mọi người mặc dù không tiếp tục gào thét muốn giết chết Đặc
Lan Khắc Tư, nhưng cũng không ai nhìn hắn với vẻ thân thiện cho lắm.

Đối với thái độ thù địch của mọi người, Đặc Lan Khắc Tư thật ra thấy rất thoải
mái, Hàn Thạc thậm chí cảm thấy y căn bản không hề để ý. Hàn Thạc kinh ngạc
hỏi Đặc Lan Khắc Tư thì hắn chỉ lạnh lùng trả lời:

- Nếu như không có sự phát hiện thần kỳ của ngươi về ta, bọn họ có mơ cũng
không có một người sống sót rời đi, những nhân vật không thể tạo thành uy hiếp
đối với ta, từ trước tới nay ta luôn luôn không thèm đề ý.

Cùng Đặc Lan Khắc Tư ở chung mấy ngày nay, Hàn Thạc cũng hiểu được một chút
luật lệ ở U Ám sâm lâm. Tại U Ám sâm lâm, quan trọng nhất chính là thực lực,
những thứ khác đều là thứ yếu, trong đó do dự không quyết đoán và mềm yếu nhân
từ là hai thứ sẽ dẫn đến mất mạng.

Ba ngày tiếp theo, mọi người theo sự chỉ dẫn của Đặc Lan Khắc Tư, càng đi sâu
vào trong rừng. Ba ngày qua thương thế của Áo Đức Tái đã được khống chế, miệng
vết thương đã chậm rãi kéo da non, bất quá hành động vẫn còn có một chút trở
ngại.

Thương thế của Đặc Lan Khắc Tư sau khi được xử lý cũng nhanh chóng chuyển biến
tốt lên. Nhưng có lẽ vì bị Lục Ma Phong của Hàn Thạc đâm phải nên tay chân hắn
có vẻ không nhanh nhẹn, sắc mặt vốn trắng bệch lại có vẻ hồng nhuận.

Tới giữa trưa, mọi người tới bên cạnh một hồ nước, đầu tiên là tìm một cây đại
thụ, đặt Áo Đức Tái bên dưới bóng cây, sau mới đi tới đầm nước mà lấy nước
uống.

Bất quá không đợi mọi người hành động, Đặc Lan Khắc Tư đang đứng cùng Hàn
Thạc, đột nhiên nhướng mày, nói:

- Nói bọn họ cẩn thật một chút, ngươi xem trong đầm nước sinh trưởng đầy rong
tảo, rễ của đám rong tảo có gai nhọn, một khi người hay thú tới gần sẽ bị kéo
vào trong nước, nếu không cẩn thận sẽ mất mạng đấy.

Những lời này vừa nói ra, Hàn Thạc cấp tốc kêu lên:

- Qua Đăng, các ngươi đứng tại chỗ, không nên cử động.

- Nếu như trong tay các ngươi có cầm bó đuốc, nhiệt độ cao sẽ làm đám rong
rêu này không dám manh động. - Thấy Hàn Thạc đang nhìn mình chằm chặp, Đặc Lan
Khắc Tư thản nhiên đưa ra biện pháp giải quyết.

- Đa tạ!

Hàn Thạc thấp giọng đáp lại, sau đó đi tới chỗ mấy người Qua Đăng, giải thích
một chút về nguy cơ ẩn chứa trong đám rong tảo cho mọi người, đồng thời còn
dặn dò bọn họ mang theo đuốc.

Sau khi bọn họ đã theo lời Hàn Thạc phân phó mà hành động, một nguyên ma đang
tuần tra ở nơi xa đột nhiên phát hiện được động tĩnh của Hạt Vĩ Sư. Hàn Thạt
cả kinh, nhanh chóng đi đến chỗ Đặc Lan Khắc Tư, nói:

- Hạt Vĩ Sư của ngươi ở ở gần đây.

Gật đầu, Đặc Lan Khắc Tư kinh ngạc nhìn Hàn Thạc :

- Không ngờ là ngươi có thể phát hiện ra động tĩnh chung quanh đây, không
sai, ta lựa chọn đi theo hướng này, bởi vì nơi này là nơi ta phân phó Hạt Vĩ
Sư ở lại, trên người ta có một mùi chỉ mình nó có thể ngửi được, ta nghĩ nó có
thể nhanh chóng tìm được ta.

- Nguyên là như thế, hy vọng ngươi làm cho Hạt Vĩ Sư yên phận một chút.

Hàn Thạc vốn tin tưởng Đặc Lan Khắc Tư, không sợ hắn giở trò gì. Chỉ là Hạt Vĩ
Sư thân là ma thú cấp một, thực lực cường đại, lại có thể phân biệt được địch
nhân, nếu nó vừa xuất hiện liền công kích bọn Áo Đức Tái, vậy thì sẽ có chút
phiền phức.

- Ta tự biết phải làm như thế nào. Không cần ngươi nhắc nhở. - Đặc Lan Khắc
Tư đang uể oải ngồi dựa trên cây, rồi đột nhiên kêu to một tiếng.

Từ xa, Hạt Vĩ Sư vẫn đang từ từ tiếp cận, vừa nghe đến tiếng kêu của Đặc Lan
Khắc Tư, nó nhanh chóng chạy đến chỗ hắn. Chưa đến mười giây sau, nó liền
ngoan ngoãn đứng trước người Đặc Lan Khắc Tư. Đám Qua Đăng đang lấy nước vừa
thấy Hạt Vĩ Sư xuất hiện đều như lâm đại địch, bất quá Hàn Thạc đã nhanh trấn
an mọi người.

Đúng lúc này một nguyên ma ở phía xa, vừa quan sát xong Hạt Vĩ Sư, đột nhiên
thấy được một hiện tượng kỳ quái. Chỉ thấy một gốc cây nhỏ màu xanh lục, cành
cây đột nhiên vặn vẹo một cách quái dị, các cành khô lại vặn xoắn lại, đột
nhiên biến thành hình tay chân con người.

Thông qua nguyên ma, Hàn Thạc nhận ra chỗ dị thường, lập tức ngưng thần bắt
đầu quan sát. Chỉ thấy các cành cây không ngừng vặn vẹo lại thành một búi,
cuối cùng thành một quái nhân khoác quần áo vỏ cây. Quái nhân này râu tóc màu
xanh biếc, có vài phần tương tự với hình dáng của cự ma sâm lâm, nhưng lại có
lổ tai nhọn nhọn, thoạt nhìn lại khá giống tinh linh.

Trong lúc Hàn Thạc đang cảm thấy nghi hoặc, quái nhân này nhận rõ phương
hướng, đi tới phía Hạt Vĩ Sư vừa mới đi qua, miệng lầm rầm nói:

- Hạt Vĩ Sư ở chỗ này, nói như vậy Đặc Lan Khắc Tư cũng ở gần đây.

Hàn Thạc giật mình, đột nhiên nhìn Đặc Lan Khắc Tư nói:

- Có một quái nhân, dường như đang theo dõi Hạt Vĩ Sư, hắn vừa mới từ một
thân cây mà biến hóa thành, bây giờ đang tiếp cận nơi này theo lộ tuyến của
Hạt Vĩ Sư, hắn hình như có biết ngươi.

Hàn Thạc vừa nói, bộ dáng lười biếng của Đặc Lan Khắc Tư đột nhiên biến mất,
hắn đứng phắt dậy, sau đó nhảy lên lưng Hạt Vĩ Sư, nói:

- Nếu ta đoán không sai, người kia hẳn là Đại Đức Lỗ Y Khải Tư Tân, có năng
lực biến thành cây cối và cự hùng, hắn còn có thể nói chuyện với cây cối, với
tình trạng của ta bây giờ không thể chạm mặt hắn, chúng ta phải lập tức rời
khỏi nơi này.

- Không kịp rồi, hắn đã tới. - Hàn Thạc nhíu mày, đột nhiên mở miệng nói.

Vốn Hàn Thạc định hỏi Đặc Lan Khắc Tư rồi mới quyết định rời đi hay ở lại, bất
quá không ngờ tới tên Đại Đức Lỗ Y Khải Tư Tân hành động lại nhanh đến thế.
Cùng lúc Đặc Lan Khắc Tư đang nói chuyện, Khải Tư Tân tung người về phía một
nhánh cây, nhánh cây mềm mại đột nhiên như có linh tính, thình lình quăng mạnh
Khải Tư Tân tới nơi này.

Hàn Thạc vừa dứt lời, Khải Tư Tân đã hạ xuống trước mặt Đặc Lan Khắc Tư, hắn
nhìn Đặc Lan Khắc Tư mỉm cười nói:

- Đã lâu không gặp, anh bạn tốt, thứ ngươi thiếu nợ ta, bây giờ có nên trả
lại không?

Đang cưỡi trên Hạt Vĩ Sư, Đặc Lan Khắc Tư không thèm trả lời Khải Tư Tân, chỉ
thấy Hạt Vĩ Sư tung người nhảy lên, cố gắng rời xa khỏi chỗ này.

Nụ cười trên mặt vẫn không hề thay đổi, Khải Tư Tân đột nhiên ngâm nhẹ một
chuỗi chú ngữ cổ xưa, chỉ thấy các lùm cây bụi cỏ tựa như biến thành vô số con
rắn lớn nhỏ đột nhiên sống dậy nhảy tới, quấn lấy Hạt Vĩ Sư và Đặc Lan Khắc
Tư.

Nơi Đặc Lan Khắc Tư đang chạy tới, một cây đại thụ dùng cành bện thành một tấm
lưới lớn, chặn đường hắn, các bụi cây xung quanh liên tục nhấp nhô như sóng
biển, lập tức vây Hạt Vĩ Sư và Đặc Lan Khắc Tư lại. Hạt Vĩ Sư cố gắng phá hủy
mọi thứ chung quanh, bất quá lại bị Đặc Lan Khắc Tư ngăn lại.

- Lão bằng hữu, ta có thể cảm giác được ngươi đang bị thương, lúc này đây
ngươi không phản kháng, nói lên ngươi không nắm chắc dứt bỏ được ta, xem ra
thương thế của ngươi không nhẹ. Đem Thần Mộc Quyền Trượng trả ta, ta có thể
giúp ngươi trị liệu thương thế, như vậy không phải tốt lắm sao?

Khải Tư Tân nhìn Đặc Lan Khắc Tư đang đứng đằng xa, mỉm cười nói.

Bọn người Hàn Thạc nhìn Đặc Lan Khắc Tư cùng Khải Tư Tân tranh chấp, cũng
không ra tay can thiệp. Xem ra Đặc Lan Khắc Tư cầm cái gì đó của Khải Tư Tân,
bây giờ Khải Tư Tân đang đòi lại mà thôi. Từ thế cục trước mắt mà xem xét, Đặc
Lan Khắc Tư dường như đang làm việc gì đó không đúng, bởi thế Hàn Thạc cũng
không nhúng tay. Hắn chỉ bàng quang đứng bên ngoài xem mà thôi.

- Ta đang bị thương, ngươi không phải lúc này định cướp lấy sao? - Đặc Lan
Khắc Tư sau khi bị bụi cây quấn lấy, dang hai tay nói với Khải Tư Tân.

Khải Tư Tân trầm mặc một chút, sau đó nhìn chằm chặp Đặc Lan Khắc Tư mà nói:

- Nếu ta nhớ không lầm, Thần Mộc Quyền Trượng cũng là ngươi cướp đi nhân lúc
ta đang bị thương mà, nếu cần ta sẽ không ngại mà học tập theo ngươi đó!

- Được lắm, đây là Thần Mộc Quyền Trượng của các ngươi, ta đã nghiên cứu suốt
ba tháng rồi, cũng không phát hiện được có chỗ nào kỳ lạ, giờ trả lại cho
ngươi được rồi.

Bĩu môi cười gượng, Đặc Lan Khắc Tư lấy ra một cây quyền trượng giống như là
từ rễ cây chế tạo thành từ không gian giới chỉ, ném về phía Khải Tư Tân.

Một cành cây đột nhiên khom xuống, cầm lấy Thần Mộc Quyền Trượng một cách thần
kỳ, đưa đến tay Đại Đức Lỗ Y Khải Tư Tân. Lão ta vừa cầm lấy Thần Mộc Quyền
Trượng, lập tức từ bên trong Thần Mộc Quyền Trượng tỏa ra khí tức sinh cơ, các
bụi cây chung quanh cũng xào xạc rung động, giống như đang nhẹ giọng hoan hô.

Một cái bình nhỏ cỡ ngón cái được Khải Tư Tân quăng cho Đặc Lan Khắc Tư, khi
hắn tiếp lấy, Khải Tư Tân thấp giọng nói:

- Bên trong bình là bách hoa tinh, rất có lợi đối với thương thế của ngươi,
từ nay về sau ngươi không nên tiếp tục có ý đồ gì với chúng ta nữa.

Đặc Lan Khắc Tư uống cạn bách hoa tinh, nhún vai nhìn Khải Tư Tân, cũng chẳng
trả lời lão ta. Xem bộ dáng của hắn, tựa hồ đối với mấy món đồ vật trên người
Khải Tư Tân vẫn còn có chút thích thú.

- Đại Đức Lỗ Y tôn kính, xin mời người trị liệu cho một vị bằng hữu của ta
một chút. - Lúc này, tinh linh cung tiễn thủ Ni Á, đột nhiên đi tới trước mặt
Khải Tư Tân nói rất thành khẩn.

Khải Tư Tân mỉm cười, nhìn Ni Á một hồi, gật đầu ôn tồn nói:

- Đứa nhỏ đáng yêu, thỉnh cầu của ngươi khiến ta không thể cự tuyệt a.

Đức Lỗ Y và Tinh Linh đều thờ phụng nữ thần tự nhiên, chỉ có một ít các tín đồ
thành tín nhất mới có tư cách trở thành một Đức Lỗ Y. Vị Đức Lỗ Y này có một
đôi tai nhọn, rõ ràng là từ một tinh linh mà chuyển hóa thành Đức Lỗ Y, khó
trách lão khi nghe được thỉnh cầu của Ni Á lại đáp ứng không chút do dự.

Đại Đức Lỗ Y Khải Tư Tân đi tới chiếc cáng của Áo Đức Tái, liếc nhìn vết
thương của Áo Đức Tái, không khỏi nhíu mày, sau đó niệm lên một đoạn chú ngữ
đồng thời nhỏ ba giọt chất lỏng màu xanh biếc vào vết thương, rồi nhìn Ni A
xin lỗi:

- Thương thế của bằng hữu ngươi rất nặng, ta dùng tự nhiên chúc phúc cùng ba
giọt sinh cơ thủy, sẽ làm tốc độ khôi phục của vết thương của hắn nhanh hơn,
đồng thời sẽ không còn lo lắng bị nhiễm trùng. Bất quá thương thế của hắn sau
khi lành hẳn, không thể vận động mạnh, nếu không có thể sẽ lại sinh ra choáng
váng, thậm chí ngất đi, về điểm này ta đành phải bó tay, thật sự rất đáng
tiếc!

- Đa tạ ngài, Khải Tư Tân nhân từ. - Ni Á lên tiếng cảm tạ, sau đó nói:

- Đặc Lan Khắc Tư nói rằng máu của xà phát quái có thể trợ giúp Áo Đức Tái
hồi phục hoàn toàn, chúng ta sẽ tìm được xà phát quái.

Khải Tư Tân kinh ngạc nhìn Đặc Lan Khắc Tư, sau đó nói với Ni Á:

- Hắn nói không sai, trong đầu xà phát quái có chứa một quả ma thú tinh hạch,
chung quanh có có một chút ít máu thần kỳ màu lam, loại máu này đích xác có
thể trợ giúp hắn khôi phục hoàn toàn. Bất quá vị bằng hữu này của ta không
phải loại người vui vẻ trợ giúp người khác, tại sao hắn lại nói cho các ngươi
điều này?

- Thần Mộc Quyền Trượng, ngươi cũng đã cầm đi, người bị thương, ngươi cũng đã
trị liệu, ta nghĩ ngươi đã truy đuổi ta mấy tháng rồi, có phải nên mau chóng
trở về Tự Nhiên thần giáo báo cáo hả!

Bên kia, Đặc Lan Khắc Tư trừng mắt liếc Khải Tư Tân, bực mình nói.

Mỉm cười gật đầu, Khải Tư Tân nhìn Ni Á giải thích:

- Xem ra anh bạn này của ta tức giận thật rồi. Ha ha ha, kỳ thật y cũng không
xấu xa như các ngươi tưởng tượng, nếu hắn nguyện ý trợ giúp, các ngươi rất có
thể sẽ tìm được máu xà phát quái. Thành thật xin lỗi, ta còn có chuyện trong
người, không thể cùng đi với các ngươi.

- Ngài quá khách khí rồi. - Ni Á có vẻ vừa mừng vừa sợ, vội vàng nói một cách
chân thành.

Khải Tư Tân liếc nhìn Đặc Lan Khắc Tư, sau đó mới mỉm cười rời đi, lập tức
biến mất trước mắt mọi người.

- Đi thôi, chúng ta tiếp tục đi tới, còn hai ngày nữa là chúng ta có thể tới
chỗ đó rồi. - Sau khi Khải Tư Tân rời đi, Đặc Lan Khắc Tư lạnh lùng thúc giục
mọi người tiếp tục lên đường.

Dưới sự dẫn đường của Đặc Lan Khắc Tư, mọi người cũng không gặp nguy hiểm gì.
Sau hai ngày, họ đã tới được một ao đầm có vị tanh tưởi rất nặng. Ở chung
quanh ao đầm có một ít cây hoa ăn thịt người rất to, luân phiên công kích bọn
Hàn Thạc. May mà trước đó đã được Đặc Lan Khắc Tư nhắc nhở, mọi người mới tụ
cùng một chỗ, chống đỡ công kích của thực nhân hoa.

- Ở giữa cái đầm lớn này có một cồn đất, nghe nói trên đó có sinh trưởng trái
Đạt Cách Mã, kể cả xà phát quái đang ẩn núp bên trong, chúng ta đã tới nơi
rồi. - Đặc Lan Khắc Tư chỉ tay về phía ao đầm rộng lớn trước mặt mà nói.


Đại Ma Vương - Chương #110