109:hiểu Biết Lẫn Nhau


Người đăng: HắcKê

Chương 109:Hiểu biết lẫn nhau

o0o

Mặc dù cái tên Đặc Lan Khắc Tư này nổi tiếng khó chơi, bất quá hắn vẫn luôn
giữ gìn danh dự. Sau khi hắn thề độc Hàn Thạc cũng không làm khó hắn nữa.

Thương thế Đặc Lan Khắc Tư rất nặng, hắn không thèm để ý tới Hàn Thạc nữa,
gắng gượng lấy từ trong không gian giới chỉ ra một chút băng gạc và thuốc trị
thương, run rẩy lẩy bẩy mà bôi lên trên miệng vết thương, sau đó cắn răng chịu
đau băng vết thương lại.

- Thương thế của ngươi trông có vẻ rất nặng, phải bao lâu mới khôi phục lại
được? - Xem bộ dáng Đặc Lan Khắc Tư, Hàn Thạc nhíu mày nói.

Tức giận hừ một tiếng, Đặc Lan Khắc Tư nói:

- Thương thế của ta cũng là do ngươi làm ra, người còn nói nữa hả? Bất quá
ngươi yên tâm đi, thương thế của ta bây giờ thoạt nhìn nghiêm trọng, nhưng lại
không thương tổn đến gân cốt nên rất dễ dàng khôi phục, huống chi thứ nước
thuốc ta vừa mới bôi lên là ta thu nhặt được từ các dược thảo thần kỳ của U Ám
sâm lâm mà chế ra, đối việc khép miệng và làm lành vết thương rất hữu hiệu,
chỉ cần chờ đấu khí của ta lại khôi phục thì ta sẽ không trở thành gánh nặng
của ngươi nữa.

Gật đầu, Hàn Thạc nói:

- Vậy là tốt rồi, bây giờ chúng ta quay lại.

- Chờ một chút!

Đặc Lan Khắc Tư hét lên một tiếng, sau đó ánh mắt ngưng tụ trên mặt Hàn Thạc,
rồi mới nghi hoặc hỏi:

- Ngươi có thể cho ta biết, tại sao ta vừa đến lều của các ngươi, ngươi lại
có thể phát hiện được ta, vô luận ta trốn ở chỗ nào, đều có thể bị phát hiện
ra? Cả chiêu Phược Long Trảm của ta có thể dùng đấu khí khiến địch nhân không
thể động đậy được, nếu thực lực không cao hơn ta thì chỉ có thể tùy ý để ta
chém giết, tại sao vũ khí của ngươi còn có thể tự động bay lên bảo vệ toàn
thân ngươi?

- Xin lỗi, hai việc này ta không thể nói cho ngươi được, duy nhất có thể nói
là từ nay về sau ngàn vạn lần không nên cố gắng thử đánh lén ta, nếu làm như
vậy là ngươi tự chuốc lấy khổ thôi. - Hàn Thạc nhún vai, nói với Đặc Lan Khắc
Tư.

Vốn Đặc Lan Khắc Tư cũng không cho rằng Hàn Thạc sẽ nói ra bí mật của bản
thân, kỳ thật lần này lên tiếng chỉ là muốn Hàn Thạc khẳng định, chỉ cần Hàn
Thạc không có phủ nhận hai việc này thì nói lên được rằng trên ngươi hắn có
dấu cái gì đó thần kỳ, Đặc Lan Khắc Tư muốn biết cũng chỉ là điểm này.

Gật đầu tỏ vẻ hiểu được, Đặc Lan Khắc Tư nói:

- Nếu tại U Ám sâm lâm bất kỳ kẻ nào đều không thể đánh lén được tới ngươi,
vậy thì thực lực của ngươi ở chỗ này ít nhất đề cao hơn vài thành, xem ra lúc
này đi tìm trái Đạt Cách Mã quả thật là có chút khả năng thành công đây.

Hành trình theo đường cũ trở về so với lúc đi tốn gấp năm lần thời gian, vì đi
trên đường do ảnh hưởng thương thế của Đặc Lan Khắc Tư nên tốc độ giảm rất
nhiều. Bất quá Đặc Lan Khắc Tư kiên quyết cự tuyệt việc Hàn Thạc dìu đi, cố
chấp mà kiên trì tự mình đi.

Hai người cứ thế mà đi, trên đường Hàn Thạc thông qua Đặc Lan Khắc Tư hiểu rõ
rất nhiều chuyện bên trong của U Ám sâm lâm. Đi từ sáng sớm mãi cho tới xế
chiều, rốt cuộc mới về lại chỗ cũ.

Lều của đám Áo Đức Tái vẫn còn đó, bọn họ cũng không rời đi nơi này, lúc Hàn
Thạc cùng Đặc Lan Khắc Tư xuất hiện, mấy kẻ mạo hiểm toàn bộ như gặp đại địch.
Từng người đều đem vũ khí cầm chắc trong tay chỉ về phía Đặc Lan Khắc Tư.

- Mọi người buông vũ khí đi, y sẽ không có bất kỳ uy hiếp gì đối với chúng ta
nữa đâu. - Hàn Thạc đi tới, nghiêm trang khuyên bảo mọi người không cần tiếp
tục giương cung bạt kiếm.

Mọi người vừa nghe Hàn Thạc nói như vậy, lại nhìn thấy Đặc Lan Khắc Tư cả
người nhếch nhác, do dự một chút mới thu vũ khí trong tay về, cao cấp ma pháp
sư thủy hệ A Phù Lạp kinh ngạc hỏi:

- Hàn, đây là chuyện gì?

- Chờ một lát rồi hãy nói, Áo Đức Tái thương thế thế nào rồi? - Hàn Thạc cau
mày hỏi A Phù Lạp.

Nhìn sắc mặt tái nhợt Đặc Lan Khắc Tư với vẻ bất thiện, A Phù Lạp mở miệng
nói:

- Không lo lắng về tính mạng, nhưng mà bị Hạt Vĩ Sư đập một cú, trên ngực có
một vết móng thật sâu khiến chảy máu đầm đìa, bây giờ cả người hắn vẫn cứng
đờ. Ta nghĩ nếu có khôi phục lại thì vết thương trong ngực cũng sẽ ảnh hưởng
tới thực lực của y. Hắn hiện giờ vừa mới nghỉ ngơi.

Trong khi A Phù Lạp kể lại, mấy người khác đều dùng ánh mắt tràn đầy oán hận,
tại trên người Đặc Lan Khắc Tư quét tới quét lui, tựa hồ tùy thời đều định
tiếp tục rút vũ khí ra, tặng cho Đặc Lan Khắc Tư một cú đau đớn.

- Hàn, ngươi có thể nói cho chúng ta biết tại sao ngươi lại đem tên này dẫn
tới? A, ta biết rồi, là ngươi bắt sống hắn, định đích thân hành quyết hắn
trước mặt Áo Đức Tái sao? - Qua Đăng nhìn chằm chằm Hàn Thạc, trầm giọng nói.

Bởi vì đội trưởng Áo Đức Tái bị thương, những người này đều khó có thể che dấu
thù hận đối với Đặc Lan Khắc Tư, từ trong ngữ khí của bọn họ, Hàn Thạc có thể
cảm thấy được nội tâm phẫn nộ của bọn họ. Nếu không phải Hàn Thạc vừa mới ngăn
chặn bọn họ, có lẽ Đặc Lan Khắc Tư vừa mới xuất hiện, lập tức sẽ bị mấy người
đang trong lòng đan tràn ngập phẫn nộ này trả thù mất.

Nhưng mà bây giờ Hàn Thạc phải nhờ Đặc Lan Khắc Tư dẫn hắn đi tìm trái Đạt
Cách Mã, vì thế nên không thể để cho những người này thương tổn hắn. Hàn Thạc
nhìn Qua Đăng vẫn đang âm trầm, do dự một chút, rồi đem sự tình trải qua giải
thích một lần.

Sau khi Hàn Thạc nói xong, Qua Đăng thé thé cười lạnh một trận, sau đó lớn
tiếng nói:

- Đi tìm cái con mẹ nó trái Đạt Cách Mã, bây giờ Áo Đức Tái bị thương nặng
như thế, cái mà chúng ta muốn bây giờ đã không phải là trái Đạt Cách Mã, mà là
tánh mạng của tên hung thủ đáng chết này.

- Hàn, ngươi muốn có được trái Đạt Cách Mã, hay là vì Áo Đức Tái báo thù? -
Tinh linh cung tiễn thủ Ni Á ở phía sau đột nhiên lạnh mặt nhìn Hàn Thạc rồi
thản nhiên hỏi.

Còn lại mấy tên mạo hiểm giả khác, ánh mắt tụ tập trên người Hàn Thạc, giống
như đang chờ đợi đáp án từ hắn. Lúc này Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy rất đau
đầu, hắn không ngờ tới thương thế của Áo Đức Tái lại nặng đến thế, càng thêm
không ngờ tới sự quan tâm của những người này đối với Áo Đức Tái, rõ ràng
nhiều hơn so với trái Đạt Cách Mã.

Trong lòng Hàn Thạc, vốn cũng không coi những người này trở thành đồng bạn tin
cậy, đi cùng bọn họ cũng chỉ thuần túy là vì trái Đạt Cách Mã. Bây giờ xảy ra
chuyện làm Hàn Thạc cảm thấy có chút ngoài ý muốn, đối với tình cảm của bọn họ
với Áo Đức Tái thêm vài phần cảm động, bất quá bởi vì lúc trước đã đáp ứng Đặc
Lan Khắc Tư, nên Hàn Thạc nhất thời cũng không biết phải xử lý như thế nào.

Thân là nhân vật chính, Đặc Lan Khắc Tư từ đầu đến giờ vẫn yên lặng không nói,
trong ánh mắt không có chútbối rối, ngược lại rất bình tĩnh dò xét mọi người.
Đột nhiên mở miệng nói:

- Xem ra mọi người tựa hồ không hoan nghênh ta, bất quá thương thế của Áo Đức
Tái, ta đã có biện pháp vãn hồi, không biết có ai nguyện ý tín nhiệm ta hay
không?

Câu này vừa nói ra, không chờ những người khác nói gì, Hàn Thạc lập tức mở
miệng: - Ngươi có thể giúp được Áo Đức Tái?

Gật đầu, Đặc Lan Khắc Tư khẳng định:

- Vết thương của Áo Đức Tái là do Hạt Vĩ Sư làm ra, Hạt Vĩ Sư là đồng bọn của
ta, ta tự nhiên biết sau khi bị nó đánh trúng phải cứu chữa như thế nào.

- Đi theo ta!

Hàn Thạc sớm đã cảm ứng được hơi thở của Áo Đức Tái, không nói nhiều, dẫn Đặc
Lan Khắc Tư vén một lều vải lên, lộ ra bên trong là Áo Đức Tái, sắc mặt hắn
tái nhợt, thân thể hư nhược.

Nhuyễn giáp trên ngực Áo Đức Tái bị thủng một lỗ lớn, bây giờ đã được băng lại
kỹ càng, nhìn không ra thương thế bên trong rốt cuộc thế nào. Sau khi Đặc Lan
Khắc Tư cùng Hàn Thạc đi vào, A Phù Lạp với Qua Đăng cũng đi đến, mấy người
còn lại vây xung quanh lều, cẩn thận phòng ngừa Đặc Lan Khắc Tư manh động.

- Cởi lớp băng ra. - Vừa đi vào, Đặc Lan Khắc Tư mở miệng phân phó.

Khi Đặc Lan Khắc Tư nói có biện pháp trợ giúp Áo Đức Tái, mọi người cũng không
nói gì thêm, dường như chuẩn bị nhìn xem Đặc Lan Khắc Tư sẽ làm gì rồi sẽ
quyết định hành động tiếp theo.

Qua Đăng vẫn trầm mặc không nói, bất quá lại đi tới bên cạnh Áo Đức Tái, đầu
tiên là lay tỉnh Áo Đức Tái, sau đó mới mở lớp, lộ ra trên ngực một vết thương
đáng sợ sâu đến tận xương.

- Hàn, đã xảy ra chuyện gì? - Áo Đức Tái nghi hoặc hỏi.

- Không nên cử động, cũng không nên nói chuyện, chờ thương thế ngươi ổn định
rồi ta sẽ giải thích cho ngươi! - Hàn Thạc tới gần Áo Đức Tái, hạ giọng nói
một câu như thế.

Lúc này, Đặc Lan Khắc Tư lấy ra một bình thuốc từ không gian giới chỉ, đổ ra
một chút bột phấn màu đỏ, chậm rãi bôi tại trên miệng vết thương của Áo Đức
Tái, thản nhiên mở miệng giải thích:

- Đuôi của Hạt vĩ sư có chứa chất độc gây tê và làm cứng cơ thể, trên móng
cũng có chất kịch độc như thế, bất quá không mãnh liệt như ở đuôi. Phấn mà ta
bôi cho ngươi có thể giải trừ độc tính trên móng của Hạt Vĩ Sư, tăng tốc độ
kéo da non của vết thương.

- Trên ngực hắn bị thương nặng như vậy, cho dù có khôi phục lại toàn bộ, từ
nay về sau cũng sẽ ảnh hưởng thực lực của hắn. - Sắc mặt Qua Đăng dịu đi một
chút, bất quá vẫn nhìn Đặc Lan Khắc Tư với vẻ căm hận.

- Nếu tìm được trái Đạt Cách Mã, tại đầm lầy nhất định gặp được con xà phát
quái. Máu tươi của ma thú cấp một xà phát quái có tác dụng thần kỳ đối với vết
thương, chỉ cần giết chết xà phát quái lấy được máu của nó, rồi bôi lên vết
thương, ta cam đoan vết thương của hắn sẽ không lưu lại một chút hậu hoạ nào,
sau đó vết thương sẽ khép lại nhanh hơn.

Liếc nhìn Qua Đăng, Đặc Lan Khắc Tư thản nhiên giải thích.

Nhìn Qua Đăng một chút, lại nhìn A Phù Lạp, Hàn Thạc bình tĩnh nói:

- Ta nghĩ chúng ta cần hắn giúp để tìm được xà phát quái, mọi người thấy thế
nào?

A Phù Lạp cùng Qua Đăng liếc nhìn nhau, đồng thời gật đầu.

( xà phát quái : dạng như medusa )


Đại Ma Vương - Chương #109